Ở trong con hẻm nhỏ đối diện xưởng tà hủ Tinh Hà ở Cửu Long Thành, có một chiếc xe hơi Honda màu trắng lặng lẽ đậu ở đó, giống như đang chờ đợi điều gì.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, người con gái tóc ngắn ngồi ở ghế cạnh người lái bắt điện thoại. "Alo? ... Được, chúng tôi đã biết, cám ơn." Tắt điện thoại, cô nghiêng đầu nói với người ngồi ở chỗ người lái xe: "Madam, Tổ Pháp chứng mới báo tin, chứng thực bả tà hủ trên chiếc ghế xếp đã tập kích Vương Chính Hồng là thuộc về xưởng tà hủ này." Cô ấy chỉ vào tòa nhà ở trước mặt, "Còn vết máu trên người của Vương Chính Hồng đúng là của Đông ghe tàu." Cô ấy lại chỉ sang dãy nhà trọ bình dân bên cạnh xưởng tà hủ. "Madam, cô nhìn xa trông rộng, từ sớm đã tới đây canh chừng hắn."
Giọng nói của người trẻ tuổi đặc biệt tràn trề sức sống, trong lời nói cũng không hề che dấu sự ngưỡng mộ của mình đối với "Madam".
Trong đáy mắt của Mã Lạc Xuyên giống như xẹt qua một tia cười thản nhiên, "Đông ghe tàu và Vương Chính Hồng đều theo Đới Quý kiếm ăn. Dạo trước Vương Chính Hồng có nói Đông ghe tàu sống ở đây, tình cờ lại có xưởng tà hủ ở kế bên, tôi cảm thấy hắn nhất định có liên quan đến vụ này. Tôi không tin hắn không quay lại ổ của mình, tôi nhất định tìm được hắn."
Cô nhướng mắt lên nhìn dãy nhà trọ trong kính chiếu hậu, trên mặt hiện lên nét lạnh lùng trào phúng.
Đông ghe tàu là một tên lưu manh cắc ké, bình thường chuyên đi lừa gạt trộm cắp, hoặc là đi theo Đới Quý giúp hắn ta buôn hàng. Bởi vì muốn bắt con cá lớn Đới Quý này nên bọn họ mới không manh động, bây giờ là do Tổ Trọng án theo vụ của Vương Chính Hồng mà đi bắt hắn, bọn họ chỉ cần đến Tổng bộ để bắt hắn, đúng là ngồi mát ăn bát vàng.
Đợi một hồi, cô gái tóc ngắn thầm nhắc người ngồi phía trước, "Madam, có tình huống!"
Ở xưởng tà hủ, một người đàn ông vừa đọc báo vừa đi từ từ tới. Mạc Lạc Xuyên dùng ánh mắt nói với người con gái tóc ngắn, ý bảo xuống xe sẵn sàng hành động.
Người con gái tóc ngắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vừa mới tính tháo dây an toàn ra thì lại bị đè xuống. Cô ngạc nhiên ngước lên nhìn Madam Mã, Mã Lạc Xuyên không nhìn cô, tầm mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước: "Phương Phi, chờ đã."
Xem Madam Mã là một thần tượng vô cùng vĩ đại, mà Phương Phi cũng là vì sự ngưỡng mộ tuyệt đối của mình mới điều đến MBA vào tuần trước, có thể cùng làm việc với thần tượng của mình thì phấn khích là chuyện hiển nhiên thôi, đối với lời nói của cô ấy cũng sẽ tôn thờ như thánh chỉ. Cho nên, đôi mắt đẹp của cô gái tóc ngắn liền khóa ở trên đôi tay trắng nõn của Mã Lạc Xuyên đang đè lại trên người mình, đỏ mặt, ngây người.
Đợi đến khi cô có phản ứng lại đã nhìn thấy hai đồng nghiệp Tổ Trọng án ở phía trước hùng hổ xông lại chỗ Đông ghe tàu, làm ra động tĩnh lớn như vậy, Đông ghe tàu cũng không phải tên ngốc, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn mà giơ tay chịu trói, hắn nhanh chân chạy lên lầu của dãy nhà trọ. Hai vị cảnh sát xông ra, cũng vội vã đuổi theo ở phía sau.
"Haizz, thật uổng công mà! Chúng ta đợi từ sáng giờ lại bị bọn họ nhanh chân đến trước, tệ hơn nữa là còn để cho Đông ghe tàu chạy thoát." Phương Phi đánh vào vô lăng, rất không hài lòng.
Mã Lạc Xuyên cũng bĩu môi, không nén cười được.
Đúng thật là cấp dưới của cô ấy, cách làm việc cũng y chang cô ấy luôn.
"Không sao, chúng ta đợi một lát đi."
Đông ghe tàu chạy rất nhanh, Thẩm Hùng và Tiểu Thắng cũng truy đuổi gắt gao ở phía sau. Ba người chạy một hơi đến lầu ba, Đông ghe tàu nhanh nhẹn đi trước một bước đóng cửa lại. "Chết tiệt!" Thẩm Hùng gọi Tiểu Thắng lại, hai người cùng nhau phá cửa. Thẩm Hùng nhanh chóng đi vào lục soát khắp phòng, tìm hết những nơi nào có thể ẩn nấp được, nhưng cũng không phát hiện bóng dáng của Đông ghe tàu ở đâu.
"Anh Hùng!" Tiểu Thắng từ phòng vệ sinh chạy ra, "Cửa sổ bị mở."
Thẩm Hùng tức muốn điên, đã truy đuổi đến đây, lại có thể để cho hắn chạy thoát. Nếu để Sếp biết, sẽ bị mắng chắc luôn! Ở trong điện thoại Sếp nói nhất định phải mang Đông ghe tàu về. Âm thầm nguyền rủa một hồi, Thầm Hùng chạy xuống lầu. "Hắn ta nhất định là nhảy qua cửa sổ để trốn, chúng ta xuống lầu tìm thử."
Cửa vẫn mở, nghe thấy tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa, phía sau sô pha trong phòng khách có một cái tủ được mở ra thật cẩn thận, một người đàn ông nhô đầu ra tỏ vẻ đắc thắng.
Haha, hai cái tên cảnh sát ngu ngốc này, dể bị lừa như vậy!
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn ta liền trở nên gượng gạo... Có thể nhìn thấy rõ ràng hai đôi giày của hai người con gái khác nhau. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, hai người con gái cao ráo, đều khoảng 1m7. Một người con gái nhét tay vào trong túi quần, lông mày nhíu lại rất có khí khái, thái độ cũng thật nghiêm túc, trong mắt toát ra tự tin và kiêu ngạo giống như dù cho có bất cứ chuyện gì cũng đều có thể nắm ở trong tay, đúng là một người con gái có khí thế mạnh mẽ. Hắn đảo mắt nhìn về phía người con gái còn lại càng thấy hoảng hốt hơn. Gương mặt của người con gái này lạnh lẽo như một khối băng, hai tay khoanh lại, hơi híp mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trong mắt mang theo thần sắc tương tự người con gái kia. Cả hai người lúc này đều không rời mắt khỏi hắn, giống như đang chờ đợi con chuột chủ động chui ra khỏi cái hang. Eo, kỳ cục thật, tại sao hắn lại tự ví mình với một con chuột...
Dưới hai ánh nhìn chăm chú, Đông ghe tàu cảm thấy áp lực thật lớn. Hắn lùi người lại, không đợi hai người mở miệng, đã tự mình chui ra khỏi tủ quần áo. Cũng không biết vì sao, hai người con gái vẫn đứng yên một chỗ, dùng ánh mắt nhìn hắn, có thể tỏa ra một áp lực vô hình, khiến cho người ta không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Lương Tiểu Nhu đứng thẳng người, trừng mắt nhìn Thẩm Hùng và Tiểu Thắng đang ngoan ngoãn đứng ở phía sau. Trong lúc cô đang thử áo cưới thì nhận được điện thoại của Tổ Pháp chứng mới biết vết máu của người thứ ba trên người Vương Chính Hồng là thuộc về Đông ghe tàu, mà trùng hợp là cô lại biết Đông ghe tàu sống kế bên xưởng tà hủ Tinh Hà, cô lập tức hiểu được đêm hôm đó nhất định Đông ghe tàu từng có đánh nhau với nạn nhân. Ở trong điện thoại, cô căn dặn nhóm người Thẩm Hùng nhất định phải bắt được Đông ghe tàu, nhưng suy đi nghĩ lại thì nghe nói mấy tên lưu manh cắc ké này thường rất ranh ma, sợ bọn họ ứng phó không được, cho nên cô mới quyết định chạy đến ngay lập tức. Chỉ là, không nghĩ tới...... cô lại trợn mắt liếc băng sơn nhàn nhã đứng bên cạnh không lúc nào là không tản ra hơi thở khó tiếp cận kia, lại đụng phải cô ta! Ây da, vẻ mặt khác thường của cô ta như vậy là có chuyện gì đây? Còn có, ở phía sau cô ta có một gái trẻ chưa từng thấy qua, là người mới sao? Cuối cùng, Lương Tiểu Nhu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gã đàn ông mới bò ra từ trong tủ quần áo, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng: "Sớm đoán được anh sẽ giở trò."
Chỉ bằng chút mánh khóe nhỏ đó mà muốn lừa được cô? Đúng là đùa! Được rồi, cái cô kia cũng không có bị lừa.
"Tôi là Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Lương Tiểu Nhu." Lương Tiểu Nhu lại tùy tiện chỉ qua, miễn cưỡng giới thiệu giúp Mã Lạc Xuyên: "Cô ấy là Thanh tra cao cấp Đội Điều tra tội phạm ma túy Mã Lạc Xuyên. Chúng tôi có một số việc liên quan đến vụ án của Vương Chính Hồng muốn hỏi anh."
"Hai vị Madam, có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?" Đông ghe tàu bị Thẩm Hùng bắt ngồi trên ghế sô pha trong nhà hắn, mặc dù trong lòng có chút lo lắng hốt hoảng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra đầy vẻ châm chọc, có ý đục nước béo cò. "Nào là Tổ Trọng án nào là Đội Điều tra ma túy thật đông vui, hai vị Madam, tôi là một công dân lương thiện, trên người không có gì cả, không tin các người cứ xét đi. Chuyện của Vương Chính Hồng liên quan gì đến tôi, tôi không có gì để nói hết."
Đối với loại phản ứng này, hai vị Thanh tra cao cấp đã quá quen với các trường hợp thẩm vấn cũng không để ở trong lòng. Mã Lạc Xuyên cười mỉa: "Đông ghe tàu anh nổi tiếng là đại lý buôn bán ma túy ở Cửu Long, anh mà là công dân lương thiện sao?"
"Đúng vậy." Lương Tiểu Nhu vô cùng tự nhân đón nhận câu chuyện, khinh thường một cố nói: "Nếu phải thì tại sao cảnh sát đuổi theo anh lại trốn trong ngăn bí mất chứ? Xem ra ngươi nơi này chắc không chỉ có một ngăn bí mật đâu ha." Nói xong mới có phản ứng, tại sao cô lại nói tiếp lời cho cái người kia vậy?
Mã Lạc Xuyên không cảm thấy có gì bất thường, nàng quét mắt khắp căn phòng, nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi xin lệnh khám xét, phá hết tường nhà anh, với số hàng của anh, không biết sẽ ngồi bao nhiêu năm tù đây?"
Hết Chương 12
Bao giờ hai chế iu nhao cho bớt chán và nhà bớt ế =))
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương