Ngọt Tựa Mật Đào
C6: Chương 6

Edit: Hà Thu

Trong cuộc tranh giành “thứ tự trước sau đi vào hành cung” kia, xem như Thái tử phi toàn thắng, Hằng vương phi thua trước một bước.

Hằng vương phi giận chó đánh mèo vốn định âm thầm làm nhục Lý Phượng Minh để trút giận, nhưng không ngờ Lý Phượng Minh cũng không phải là quả hồng mềm dễ nắm bắt, ngược lại còn bị hố mất năm mươi lượng vàng, lửa giận nghẹn khuất trong lòng như thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Các quý phụ của Tề quốc coi trọng nhất là hai chữ “thể diện”, tuy năm mươi lượng vàng này đã định là sẽ bị lỗ vốn, nhưng đến cùng vẫn là do nàng khơi mào, bên ngoài cũng chẳng thể nói gì Lý Phượng Minh được, nên chỉ đành cắn răng nuốt chửng năm mươi lượng vàng này.

Lý Phượng Minh bảo Thuần Vu Đại trở về Trường Phong uyển lấy đồ, Hằng vương phi cũng phân phó một thị nữ tùy thân đi theo, xem như có ý “tiền trao cháo múc.”

Cứ như vậy đến Hương Tuyết viên.

Một đống người lần lượt tiến lên chào hỏi, quả nhiên Thái hoàng thái hậu bị náo loạn tới mức có chút mơ hồ, nhiều lần không phân biệt được ai với ai.

Cũng may mà quy củ của hoàng thất Tề quốc cũng không có quá nhiều, sau khi làm lễ xong, có vài người không có tư cách ở lại nói chuyện trước mặt lão thái thái, liền được Hoa ma ma dẫn xuống dưới Hoa các dùng trà.

Đối với chuyện này, Lý Phượng Minh vẫn cảm thấy có chút bối rối. Nàng nhìn những người còn lại trong sảnh, không rõ “có hoặc không có tư cách ở lại nói chuyện trước mặt lão thái thái”, đến tột cùng là căn cứ vào tiêu chuẩn gì.

Trong số nữ quyến của phủ Thái tử, chỉ giữ lại Thái tử phi cùng vị trắc phi đứng bên trái. Vị trắc phi phía bên phải cùng Chiêu huấn của Thái tử thì đi theo Hoa ma ma.

Mà bên phía Hằng vương phủ này, ngoại trừ Hằng vương phi ra, còn có hai vị Trắc phi cùng một người Lương đệ được ở lại. À, còn có biểu muội Văn Âm của Hằng vương phi nữa.

Văn Âm cô nương này vô cùng có ý tứ.

Từ khi vào Hương Tuyết viên, nàng luôn đi theo sát bên cạnh biểu tỷ Hằng vương phi, lời nói và hành động đều vô cùng quy củ, không hề lộ ra nửa điểm lỗi sai.

Toàn bộ hành trình đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đúng một bộ dáng “ta chỉ tới đây để góp vui cho đủ số lượng, các người cứ coi như ta tàng hình rồi đi.”

Tuy Lý Phượng Minh không hiểu gì, nhưng cũng chẳng biểu lộ ra, chỉ quen thuộc chu đáo dâng trà cho Thái hoàng thái hậu.

Lão thái thái cũng giống như là vừa mới “tỉnh dậy”, mở miệng lại là câu dạo gần đây hay hỏi nhất: “Tiểu Phượng Minh, thư hồi âm của Mình Triệt tới chưa?”

“Hồi thái nãi nãi, đã tới rồi.”

Nhớ tới phong thư hồi âm chỉ có một chữ kia của Tiêu Minh Triệt, Lý Phượng Minh hơi lúng túng, sợ lão thái thái muốn nàng lập tức lấy ra xem, liền vội vàng bổ sung: “Ngày mai ta sẽ sai người làm bánh ngọt cho ngài, rưới thêm nước trái cây tươi lên trên nữa. Đến lúc xong sẽ mang bánh ngọt đến, nhân tiện đem thư cho ngài xem luôn.”

“Tốt tốt tốt, tốt quá rồi.”

Lão thái thái liên tục gật đầu, mỗi nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập ý cười. Cũng không biết là hài lòng do “thư hồi âm của Tiêu Minh Triệt cuối cùng cũng tới” hay là sắp có bánh ngọt mới lạ để ăn.

Thái tử phi dùng ánh mắt cổ quái liếc Lý Phượng Minh một cái, cuối cùng lại chẳng nói gì, dùng dáng vẻ tươi cười ôn hòa hỏi thăm tình hình gần đây của lão thái thái.

Kỳ thực, trong hành cung luôn có người đúng thời hạn sẽ bẩm báo những chuyện hằng ngày liên quan đến Thái hoàng thái hậu vào trung cung, phủ Thái tử đương nhiên cũng sẽ nhận được tin tức tương tự. Thế nên cái gì nên biết nàng đều biết, chẳng qua là muốn tìm đề tài trò chuyện thôi.

Ngược lại là Hằng vương phi, lúc trước bị ăn thiệt thòi mất năm mươi lượng vàng trên tay Lý Phượng Minh, giờ phút này đương nhiên là muốn xả giận cho đỡ bực.

Đợi đến khi Thái tử phi cùng Thái hoàng thái hậu nói chuyện phiếm xong, Hằng vương phi liền dùng lời nói mềm mại nũng nịu, đem đề tài kéo về trên người Lý Phượng Minh.


“Thái nãi nãi, kỳ thật Ngũ đệ có trả lời thư hay không không quan trọng. Chuyện mà Ngũ đệ muội nên làm nhất bây giờ chính là chuẩn bị cho tốt, đợi sau khi Ngũ đệ trở về, thì tranh thủ thời gian mà tìm cách viên phòng đi.”

“Hai người bọn họ là vợ chồng mới cưới, chuyện hợp trướng viên phòng vốn là thuận lý thành chương*. Làm gì còn phải ‘tranh thủ thời gian tìm cách’?” Lão thái thái lại đột nhiên hiểu ra: “Chỉ Đinh, ý của ngươi là, cái tên tiểu hỗn đản Minh Triệt kia, lại không muốn viên phòng cùng Tiểu Phượng?”

*Diễn ra trôi chảy.

Hằng vương phi lấy khăn lụa che miệng, giống như đang nín cười: “Ngũ đệ nghĩ như thế nào, ta đây ngược lại không biết. Chỉ là nghe nói đại hôn đêm hôm đó, Ngũ đệ muội mới chạm vào tay hắn một chút, hắn liền…” Suýt chút nữa là phi nước đại chạy xa tám ngàn dặm ngay tại chỗ.

Thái tử phi ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời nàng: “Bây giờ thân Ngũ đệ còn đang ở tiền tuyến, còn có thể tranh thủ thời gian hồi âm trong lúc bận rộn, chính là đem Ngũ đệ muội đặt ở trong lòng rồi. Viết thư liên lạc trước với nhau cũng rất tốt, giao lưu thổ lộ tâm tình lẫn nhau nhiều chút, tương lai liền là nước chảy thành sông. Bây giờ mọi việc ở tiền tuyến còn chưa ổn định, chưa biết bao giờ mới hồi kinh, không nên vội vàng trong chốc lát.”

“Vâng.” Lý Phượng Minh mỉm cười đúng mực, nhưng thực tế lại chẳng hề quan tâm.

“Nghe điện hạ nhà ta nói, phụ hoàng gần đây đang cân nhắc giữa Ngũ đệ và Liêm Trinh tướng quân, sẽ có một người vài ngày nữa bị triệu hồi về kinh. Thế mà Thái tử phi không biết sao? Ai nha, xem trí nhớ của ta này, Thái tử đương nhiên sẽ không nói với người những chuyện quốc gia đại sự này rồi.”

Nói đến đây, Hằng vương phi ra vẻ kinh ngạc dừng một chút, rồi lại dịu dàng cười làm lành: “Trong kinh ai ai cũng hâm mộ sự nhàn rỗi của Thái tử phi, đều nói Thái tử đối với người rất quan tâm săn sóc. Chẳng những để cho hai vị Trắc phi giúp ngài làm công việc chưởng quản khố phủ vất vả, mà thậm chí cũng không đến tẩm điện quấy rầy người.”

Ngay cả Lý Phượng Minh đang thất thần cũng nghe ra được ý tứ châm chọc trong mấy lời này.

Hằng vương phi đây là đang trào phúng Thái tử phi, chẳng những không có quyền lực đương gia chủ mẫu quản lý tài chính, mà còn bị phu quân lạnh nhạt.

Đối với những phụ nhân Tề quốc mà nói, tình cảnh này chỉ có một chữ để miêu tả thôi, đó là “thảm.”

Vị Trắc phi đứng bên trái của phủ Thái tử vội vàng hòa giải: “Gần đây khi Thái tử điện hạ ở trong phủ xử lý chính vụ, phần lớn là ta ở bên cạnh hầu hạ bút mực, nhưng chưa từng nghe điện hạ nhắc tới chuyện Ngũ điện hạ sắp hồi kinh. “

Đây là buông bỏ ân oán bên trong, cùng Thái tử phi nhất trí đối ngoại.

Hằng vương phi nghẹn họng.

Sắc mặt Thái tử phi hơi dãn ra, cười hừ đánh trả: “Ta đã quen lười biếng, tất nhiên là không được thông minh tháo vát như Tam đệ muội. Đầu tháng lúc ra tiến cung, còn nghe mẫu hậu đau lòng lẩm bẩm, nói nếu không phải chuyện của Hằng vương phủ cần ngươi lao tâm khổ tứ, thì năm trước cũng không sinh non.”

Thái hoàng thái hậu nói: “Đang yên đang lành, nhắc tới chuyện này làm gì?”

“Thái nãi nãi nói đúng lắm, không đề cập tới những chuyện không vui này nữa.” Hằng vương phi cứng ngắc thay đổi chủ đề: “Mấy tháng nữa là tới ‘Hạ vọng thủ sĩ’, đến lúc đó Thái tử điện hạ có bận rộn, nghĩ chắc Thái tử phi cũng hao tâm tổn trí theo.”

Lý Phượng Minh không dấu vết đánh giá Hằng vương phi cùng Thái tử phi.

Sắc mặt Thái tử phi lúc xanh lúc trắng, hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Hằng vương phi thì lộ ra dáng vẻ tươi cười hớn hở: “Văn Âm, trở về nhớ kĩ phải ở trước mặt cha huynh ngươi nhắc nhở nhiều chút, nhất định phải tận tâm tận lực vì Thái tử phân ưu.”

Văn Âm vô tội bị điểm tên cúi đầu rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Thái hoàng thái hậu đột nhiên nói: “Mỗi năm đầu xuân, các nhà đều có rất nhiều việc vặt phải bận tâm. Hiện giờ ta cũng rất khỏe, các ngươi cứ lo tốt việc trong phủ đi, không cần thường xuyên đến thăm, rồi lại vô duyên vô duyên bị mệt mỏi. “

Ai cũng nghe ra được lão thái thái đây là không cao hứng, bầu không khí lập tức xấu hổ ngưng trệ.


Lý Phượng Minh gật đầu, ôn nhu xin tha thứ: “Thái nãi nãi luôn luôn thông cảm cho vãn bối. Mặc dù Tích Thúy Sơn cách cửa thành phía nam kinh thành Ung có hai mươi dặm, nhưng mỗi lần nhóm hoàng tẩu quý nhân đi ra ngoài đều như chiến một trận lớn, đi được một chuyến về là vô cùng mệt mỏi.”

Thái tử phi cùng Hằng vương phi cũng biết nàng đang giúp bọn họ leo xuống thang, liền vội vàng ăn ý ngưng chiến, một ca một xướng đổi sang khuôn mặt tươi cười, nói một chút chuyện nhẹ nhàng giải trí, dỗ rất lâu mới khiến lão nhân gia lộ ra khuôn mặt tươi cười.

***

Bởi vì Lý Phượng Minh đến từ dị quốc, quản sự hành cung Hoa ma ma lo lắng khẩu vị của nàng sẽ có chút khác biệt, nên thiết lập riêng một phòng bếp nhỏ ở ngay trong Trường Phong uyển, thuận tiện cho Tân Hồi cùng Thuần Vu Đại nấu ăn riêng cho nàng.

Mượn tiện lợi này, bình thường Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi sẽ không dùng cơm cùng các thị nữ ở hành cung, mà thường xuyên ở Trường Phong uyển tổ chức ăn uống.

Cuối giờ trưa, Tân Hồi vốn tưởng rằng buổi trưa Lý Phượng Minh sẽ ở lại Hương Tuyết viên dùng bữa, nên tự mình nấu canh thịt dê ở trong bếp nhỏ.

Nào biết mới bày biện ra xong, liền thấy Lý Phượng Minh cùng Thuần Vu Đại tiến vào. Tân Hồi không khỏi áy náy cười trừ.

Lý Phượng Minh mệt mỏi cười nói: “Nồi đã đun nóng, giờ phút này lại chuyển tới thiện sảnh cũng phiền phức. Lấy cho ta thêm cái bát với đôi đũa, ăn ở chỗ này cùng các ngươi luôn.”

Trong đại đa số mọi chuyện, nàng không phải là người chủ khó hầu hạ. Chỉ có đôi khi dở chút tính khí, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Thuần Vu Đại lấy thêm chén đũa cho nàng, miệng nói: “Vậy thì ủy khuất cho điện hạ rồi. Vốn cho rằng buổi trưa điện hạ ở lại Hương Tuyết viên dùng bữa, nên ta với Tân Hồi mới không chờ.”

Tân Hồi to gan trêu chọc: “Nhìn tình hình này, có vẻ hôm nay có Thái tử phi cùng Hằng vương phi, nên điện hạ nhà chúng ta ở trước mặt lão thái thái thất sủng rồi? Ngay cả bữa trưa cũng không được ăn.”

Lý Phượng Minh khẽ chớp mắt, hạ thấp âm thanh: “Hai vị hoàng tẩu cũng là về nhà mình ăn, không có ai ở lại cả.”

Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đã đi theo nàng nhiều năm, đương nhiên có thể nghe ra được trong lời nói của nàng có ẩn tình.

“Điện hạ nói nhanh chút đi.” Tân Hồi thúc giục nói: “Rốt cục là hôm nay ở Hương Tuyết viên đã xảy ra chuyện gì?”

Ba người ngồi vây quanh bàn nhỏ, vừa ăn canh thịt dê vừa nói.

“… Hai vị kia đều âm thầm bóc mẽ vết sẹo của nhau, mỗi câu đều là nói chuyện riêng tư của nhà đối phương. Ta nghe thôi mà cũng thấy da đầu tê dại.”

Lý Phượng Minh uống một ngụm canh thịt dê, cười thỏa mãn: “Trong lời nói của hai nàng đều có ẩn ý quá sâu, ta chỉ nghe hiểu được đại khái.”

“Đại khái thế nào?” Tân Hồi đem hạt đậu đã được lột vỏ xong đặt vào cái bát trước mặt nàng, vẻ mặt trông mong chờ đợi.

Thuần Vu Đại dù không nói chen vào, nhưng mắt cũng mở to.

Cửa bếp nhỏ không đóng, có thể thấy rõ bên ngoài cũng không có người ở gần, nói chuyện liền bớt đi rất nhiều cố kị.

Lý Phượng Minh thảnh thơi nói: “Chuyện bên phủ Thái tử chính là, Thái cùng Thái tử phi đã thành hôn được hai năm nhưng chưa có hài tử, Thái tử liền chán ghét mà vứt bỏ nàng. Về sau hằng năm nhiều nhất cũng chỉ đến tẩm điện của nàng một lần thôi. Thảm nhất chính là, khố phủ cũng giao cho hai vị Trắc phi cùng nhau quản lý.”

“Hiểu rồi, ở trong mắt ngài, Thái tử phi không sủng không con cũng không tính là thảm.” Thuần Vu Đại nhịn không được buồn cười: “Nhưng quyền lực tài chính của nàng sa sút, liền rất thảm.”

“Cực kì bi thảm luôn đó!” Lý Phượng Minh đau lòng nhức óc nhăn mặt lắc đầu: “Vòng quay luân chuyển tiền tệ là gốc rễ của một nước, cũng là gốc rễ của một phủ. Nếu quyền tài chính của phủ Thái tử nằm trong tay nàng, Thái tử nào dám không vào tẩm điện của nàng bán nhan sắc chứ?


Thuần Vu Đại nín cười, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc cứng rắn nhắc nhở: “Điện hạ nói cẩn thận chút.”

“Được rồi.” Lý Phượng Minh ho khan hai tiếng, lại nói tiếp: “Tóm lại, Hằng vương phi ngoại trừ lấy những chuyện “không sủng không con không tài không quyền” ra chèn ép nàng, còn đặc biệt dẫn theo Văn Âm đ ến để cho nàng không được vui vẻ. Các nàng không có nói rõ, nhưng ta nhìn tình hình kia, tám phần là Văn Âm cùng Thái tử từng có chuyện gì đó.”

Nàng đặc biệt để ý qua, hình như Văn Âm cũng không có muốn đến chỗ hậu trạch thị phi lẫn lộn này. Chắc là trưởng bối trong nhà cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của biểu tỷ Hằng vương phi nên bắt nàng tới.

Thuần Vu Đại gật gật đầu: “Buổi sáng lúc ta bồi ngài ở ngoài cửa hành cung cũng nhìn thấy, Thái tử phi vừa trông thấy Văn cô nương, sắc mặt không được tốt lắm.”

“Sau đó thì sao? Hằng vương phủ lại có chuyện gì?” Tân Hồi hiếu kì truy vấn.

“Hằng vương phủ cũng lộn xộn, thiếp thất cả đống lớn, còn nhiều hơn so với phủ Thái tử.”

Lý Phượng Minh nuốt hết đồ ăn trong miệng, cầm khăn tay đè lên môi: “Nói đến cũng lạ, ngay cả vị phi đứng bên phải cùng Chiêu Huấn của Thái tử đều xuất thân từ nhà lương gia bình thường. Thế nhưng mà Hằng vương phủ thì người nào cũng có xuất thân danh gia vọng tộc, trong đó ngay cả bốn vị Lương đệ cấp thấp nhất, cũng là xuất thân thế gia quý tộc.

Phụ tộc sau lưng những nữ tử kia hiển nhiên trợ lực không nhỏ đối với Hằng vương, cho nên mặc dù Hằng vương phi nắm giữ quyền tài chính trong phủ, nhưng thực tế sống cũng không tốt hơn Thái tử phi bao nhiêu.

Bởi vì Thái tử phi nói “Mẫu hậu đau lòng, nói nếu không phải mọi chuyện của Hằng vương phủ đều cần ngươi phí sức, thì năm trước cũng không sinh non.”

Cái này mang ý nghĩa, lúc Hằng vương phi đang mang thai cũng không dám dễ dàng buông lỏng, sợ mình sẽ bị người khác thay thế.

Rất rõ ràng, phủ Thái tử cùng Hằng vương phủ đều có rất nhiều chướng khí mù mịt. Thái tử phi với Hằng vương phi cũng có nỗi khổ tâm riêng.

Lý Phượng Minh lại nhớ tới lời đồn đã nghe qua trước đây: Tiêu thị hoàng tộc đều là những người điên.

Bây giờ nàng mới thực sự tin điều này.

Thử nghĩ mà xem, một người là Thái tử, một người là thân vương, nhưng hậu viện nhà mình loạn thành như vậy rồi còn không quản được, Tề đế lại còn cảm thấy có thể phó thác tương lai đất nước cho hai người này?! Đúng là điên đến đáng sợ.

Vốn dĩ hôm nay Lý Phượng Minh tới là để xem náo nhiệt, nhưng nhìn hai vị kia cứ thi nhau chọc ngoáy vào nỗi đau của đối phương, lại cảm thấy đều rất đáng thương, không còn gì thú vị cả.

Nàng càng nghĩ càng thổn thức: “Một người là Thái tử, một người là thân vương, nhưng lại đấu đá lẫn nhau, trong phủ hai nhà cũng rối tung rối mù hết cả lên, hoàn toàn bất đồng so với Đại Nguỵ. Từ trước tới nay ta chưa bao giờ thấy qua con đường như vậy cả.”

Tân Hồi nuốt thức ăn trong miệng, âm thanh buồn bực cười nói: “Không phải bất đồng với Đại Nguỵ, chỉ là trước đây điện hạ không có cơ hội tiếp thu kiến thức về lối đi này thôi. Dù sao ngài cũng là trữ…”

“Tân Hồi!” Thuần Vu Đại cất giọng đánh gãy lời nàng, ánh mắt hướng về phía nàng vô cùng sắc bén.

Tân Hồi giật nảy mình, tự biết mình lỡ lời, vội vàng cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, xác định không có người, lúc này mới thấp giọng nói xin lỗi với Lý Phượng Minh.

“Được rồi, không ai nghe thấy là không sao, đừng sợ.” Lý Phượng Minh vân đạm phong khinh* cười cười: “Chúng ta đều phải chậm rãi thích nghi với thân phận mới này của ta.”

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Thần sắc Thuần Vu Đại hòa hoãn hơn, hơi tức giận thì thầm: “Ta thấy ngài thích nghi rất tốt. Hôm nay trắng trợn lừa lấy năm mươi lượng vàng của Hằng vương phi như vậy, nếu đổi lại là ngài của trước kia, chắc không làm ra được việc này.”

“Vậy cũng không thể gọi là lừa được? Ta với nàng là buôn bán, tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong… Chẳng qua là, giá tiền có hơi mắc một chút thôi.” Lý Phượng Minh chột dạ cười gượng, lại thở dài: “Ay da, bây giờ thật không còn giống ngày xưa nữa. Muốn nói đến thảm, thực ra vẫn là ta thảm nhất.”

Trước kia là điện hạ Lý Phượng Minh, nếu muốn sủng ái các loại mỹ nam tử, nào có cần phải suy nghĩ trước xem có tích góp đủ một vạn lượng vàng hay chưa bao giờ?

“Thôi thôi, chuyện cũ như gió thoảng mây bay, những thứ này có hay không cũng không gấp.”

Thần sắc Lý Phượng Minh chợt biến đổi, nghiêm túc phân phó nói: “Tân Hồi, tranh thủ thời gian ăn xong thì theo ta tới thư phòng, buổi chiều thay ta đi một chuyến tới Mộc Lan trấn. Ta lo trái nghĩ phải, có được tin tức, tốt nhất vẫn là nên sớm cho Tiêu Minh Triệt chút phong thanh*.

* Phong thanh là một từ ghép Hán – Việt (phong là gió + thanh là tiếng): nghĩa hẹp là nghe tiếng gió thổi, nghĩa rộng là nghe tin đồn.


=> Từ phong thanh thường được dùng với nghĩa là loáng thoáng nghe được, biết được nhưng chưa thực sự chính xác, để chỉ thông tin chưa được kiểm chứng.

Hôm nay nàng nghe ra được chút động tĩnh trong lời nói của Thái tử phi và Hằng vương phi. Nếu không nhanh chóng thông báo cho Tiêu Minh Triệt, chỉ sợ hắn hồi kinh sẽ xảy ra chuyện.

“Hằng vương phi nói, chính miệng Hằng vương nói cho nàng nghe, trong tương lai gần, giữa Tiêu Minh Triệt và Liêm Trinh, sẽ có một người bị thánh dụ triệu hồi về kinh. Nhưng vị Trắc phi bên trái phủ Thái tử lại nói, bên phía Thái tử không hề nhận được tin tức như vậy.”

Nữ tử Tề quốc không hiểu cục diện chính trị, những lời này đối với Hằng vương phi cùng vị Trắc phi của phủ Thái tử mà nói, nhiều nhất chính là chứng minh phu quân thân cận sủng ái mình.

Các nàng sẽ không suy nghĩ sâu xa, mà có suy nghĩ cũng sẽ không hiểu.

Nhưng Lý Phượng Minh không phải nữ tử Tề quốc, có một số việc đối với nàng, cơ hồ là bản năng khắc sâu vào trong xương máu.

“Tề – Tống hai nước biên cảnh tranh chấp từ trước tới nay đã lâu, có lần nào không phải là chém giết đến khi một bên tổn thương nguyên khí mới chịu thu binh? Coi như Tề quân Nam Cảnh gần đây đánh thắng được mấy trận, cũng không có nghĩa là ngay lập tức có thể ngưng chiến. Lâm trận đổi tướng là tối kỵ, lúc này Tề đế lại muốn cân nhắc có nên triệu hồi Liêm Trinh hay không, rất có khả năng là bởi vì…”

Nàng đưa cho Thuần Vu Đại một ánh mắt mang theo ý vị thâm trường*.

*Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

“Liêm thị là danh môn thế gia ở Tề quốc, ở trên triều đình không có khả năng không có địch chính trị.”

Thuần Vu Đại ngầm hiểu, cả kinh: “Ý của điện hạ là, vị Liêm Trinh tướng quân này, thậm chí là Liêm thị sau lưng hắn, sợ là có họa trước mắt. Ngài… muốn giúp?”

“Lúc này ta có thể lo cho chính mình đã là không tệ rồi, giúp cái gì mà giúp?” Lý Phượng Minh nhẹ giọng cười nhạo.

Nàng cũng không biết Liêm thị gây phiền toái gì, cũng không biết người tên Liêm Trinh này. Nói trắng ra là, hắn chết hay sống, chẳng liên quan gì tới nàng.

Về phần Nam Cảnh Tề quốc có loạn hay không, đó càng không phải là trách nhiệm của nàng, cũng không đến phiên nàng nhúng tay vào.

“Ta chỉ là đang đoán, điều mà Tề đế ‘cân nhắc’, rốt cục là cái gì?”

Tướng môn thế gia cây lớn rễ sâu, kẻ thù chính trị trong triều muốn thông qua Liêm Trinh lay động Liêm thị, Tề đế có khả năng lại có suy tính khác.

Hoàng đế cũng không giống như người bình thường cho rằng có thể tùy tâm sở dục*, nói một không hai. Nếu như cuối cùng Tề đế quyết định bảo đảm Liêm thị, thì nhất định phải đưa ra lời giải thích có thể cân bằng các bên.

*Tùy Tâm Sở Dục: Theo mình nghĩ nghĩa của câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.

“Nếu sắp tới người được triệu hồi là Tiêu Minh Triệt, vậy hơn phân nửa hắn sẽ trở thành lời “giải thích” của Tề đế cho các nơi. Nếu như hắn không có chút chuẩn bị nào đối với chuyện này mà cứ ngu ngốc bị triệu tập hồi kinh, đại khái sẽ không có kết cục tốt.” Lý Phượng Minh nắm chặt hai tay: “Sống chết của Liêm Trinh không liên quan đến ta, nhưng Tiêu Minh Triệt ta nhất định phải che chở.”

Tân Hồi ngước mắt dò xét nàng, cảm thấy ngoài ý muốn: “Xem cái chữ “ừ” kia của Hoài vương điện hạ, là thấy sự xa cách lảng tránh trên đó cứ luôn nhảy nhót trên trang giấy. Vậy mà ngài có thể nhịn được cục tức này, vẫn gửi tin cảnh báo cho hắn?!”

Hẳn là bị cái chữ “ừ” kia k1ch thích tiếng lòng rồi?

Lý Phượng Minh kiêu ngạo ưỡn ngực, vỗ vào tim: “Nhìn xem đây là cái gì?”

Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đồng thời nghẹn họng nhìn trân trối, song song đỏ mặt: “Điện hạ xin tự trọng!”

“Trong đầu hai ngươi toàn là những chuyện không đứng đắn gì vậy?! Cũng không phải bảo các ngươi nhìn vào… chỗ đó.”

Lý Phượng Minh cúi đầu nhìn xuyên qua bộ ng ực phập phồng của chính mình, khinh bỉ nhìn về phía hai người bọn họ: “Ta là nói, ta đây có lòng dạ rộng lớn có thể bao dung cho người khác.”

Đương nhiên đây là chuyện ma quỷ gạt người.

Thấy hai người mang vẻ mặt không tin, Lý Phượng Minh xấu hổ cười một tiếng, rốt cục phun ra lời nói thật: “Dù sao thì con đường vơ vét của cải của ta mới đi được một đoạn ngắn. Nếu Tiêu Minh Triệt gặp xui xẻo, đối với ta cũng không có lợi mà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương