Ngọc Xuân Lâu
-
Chương 14
Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Một hồi trầm mặc ngắn ngủi. Một cơn gió quét qua ngọn cây đầu cành cuốn theo vài chiếc lá vàng lá xanh, nhè nhẹ rơi xuống.
Sơ Niệm cuối cùng cũng nhìn về phía y, mở miệng nói: “Chuyện xưa của người ta đã nghe xong. Ta nghĩ trong câu chuyện xưa này, nàng ấy cũng có cái sai, cũng không phải là hoàn toàn vô tội. Nhưng vô luận như thế nào, gặp gỡ phải người, đối với nàng ấy mà nói, chung quy lại càng bất hạnh. Người mới vừa hỏi ta, nếu ta là nữ tử kia thì có hận người hay không. Ta muốn nói, nếu ta là nàng, trên trời có linh thiêng biết được nguyên nhân khiến người thất ước, có lẽ ũng sẽ không trách người đâu.”
Từ Nhược Lân nhìn nàng chăm chú, thần sắc tựa như vui mừng lại tựa như bi thương, thấp giọng nói: “Thì ra nàng thật sự không trách ta… Lúc tuyết lở, trong thời khắc đó, nàng có biết ta đã nghĩ như thế nào hay không?” Dừng một chút, lại nói: “Ta quả thật phụ bạc nàng, dù cho có chết một ngàn một vạn lần cũng không đủ trả hết. Chỉ là ông trời còn thương xót ta, không bắt ta chết theo cách đã thề độc. Đó chẳng phải là nói cho ta biết, mặc dù như ta vậy không bằng heo chó, nhưng khi nàng ra đi, cũng không còn hận ta. Thì ra đúng là sự thật. Nàng không trách ta…”
Sơ Niệm nhìn người nam nhân từng kiêu căng liều lĩnh biết bao nhiêu, giờ phút này ở trước mặt mình dần dần cúi thấp đầu như vậy, áp chế cảm giác chua xót từ từ dâng lên trong lòng, nàng thầm hít vào một hơi, lại nói: “Lúc nãy người vừa mới nói, mặc dù không nói rõ, nhưng ta cũng có thể nghe ra được, chí hướng nam nhi vô cùng to lớn, cất chứa cả thiên hạ, mà nữ tử kia, người ngay cả chính bản thân mình rốt cuộc có yêu nàng hay không người cũng không rõ ràng. Có thể thấy được nàng ấy ở trong lòng người, bất quá chỉ chiếm một tấc vuông mà thôi. Ta mặc dù không phải người trong câu chuyện xưa đó, nhưng cũng có thể lĩnh hội được tâm tư của nàng ấy. Toàn thể nữ nhân trong thiên hạ, phần lớn mong muốn tâm tư đều tương tự. Nếu tất cả quay lại từ đầu, ta nghĩ tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là nguyện cùng trượng phu của nàng sống bên nhau đầu bạc răng long an ổn cả đời, chỉ trách trời cao không thương xót, nhất định phải bắt nàng làm quả phụ, có lẽ nàng cũng không nguyện cùng đại bá người tái tục lại một đoạn nghiệt duyên trời định không được chúc phúc. Nhưng giờ chuyện cũng đã xảy ra, người cũng đã chết, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, hãy để nó trôi qua, đại bá người lại càng hà tất phải khăng khăng chấp niệm trong lòng, khiến bản thân mình khó xử, càng làm cho linh hồn người quá cố không được yên lòng.”
Từ Nhược Lân kinh ngạc, ngẩn đầu nhìn nàng.
Sơ Niệm nhìn y gật đầu nói: “Chẳng qua do ta hơi quá xúc động mà phát ra vài câu hồ ngôn loạn ngữ. Nếu có chỗ nào đắc tội, mong đại bá thứ lỗi. Ta đi đã được một lúc rồi, cần phải quay về.”
Lúc này Từ Nhược Lân mới như bừng tỉnh lại, nhìn về phương hướng mà lúc nãy Xích Tố đã dắt Quả Nhi đi, cười khổ, y nói: “Đệ muội, Quả Nhi rất là thích muội, con bé muốn biết muội có thích nó hay không, nhưng lại không dám hỏi thẳng muội. Ta liền bảo con bé hôm nay làm như vậy, nói chờ gặp được muội, ta sẽ hỏi giúp nó. Con bé tin là thật. Nói cho cùng, là do người làm phụ thân như ta vô sỉ. Vì muốn lừa muội đi ra, ngay cả tiểu nữ nhi của mình cũng lợi dụng. Muội muốn trách, cứ trách ta thôi. Quả Nhi con bé cái gì cũng không hiểu.”
Sơ Niệm ngẩn ra, lập tức mỉm cười, nói: “Quả Nhi rất đáng yêu, ta rất thích con bé.” Dứt lời nàng xoay người, vội vàng theo con đường khi nãy đã tới mà đi về.
Từ Nhược Lân nhìn theo bóng dáng của nàng. Như vân lục tấn, thiến la hoàng sam(*), dưới ánh mặt trời loang lổ đi càng lúc càng xa.
(*) Mái tóc xanh vấn như mây, áo vàng khoác đỏ
“Người mới vừa hỏi ta, nếu ta là nữ tử kia thì có hận người hay không. Ta muốn nói, nếu ta là nàng, trên trời có linh thiêng biết được nguyên nhân khiến người thất ước, có lẽ ũng sẽ không trách người đâu.”
“Nếu tất cả quay lại từ đầu, ta nghĩ tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là nguyện cùng trượng phu của nàng sống bên nhau đầu bạc răng long an ổn cả đời, chỉ trách trời cao không thương xót, nhất định phải bắt nàng làm quả phụ, có lẽ nàng cũng không nguyện cùng đại bá người tái tục lại một đoạn nghiệt duyên trời định không được chúc phúc.”
Trong đầu Từ Nhược Lân không ngừng hồi tưởng những lời nàng vừa nói xong. Người nam nhân luôn luôn quyết đoán ngay cả khi đương đầu với chuyện sinh tử cũng không chớp mắt, trong thời khắc này ấy thế mà lại dao động không không quyết. Nhưng tới phút cuối, y vẫn cố gắng áp chế nỗi chua xót khôn tả trong lòng, bỗng nhiên bước nhanh đuổi theo, kêu lên: “Đệ muội dừng bước!”
Sơ Niệm trong lòng hơi kinh hoảng, chần chờ một chút vẫn dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía y.
Từ Nhược Lân thờ phào một hơi, đón nhận ánh mắt hơi hơi nghi hoặc của nàng, rốt cuộc chậm rãi nói: “Đệ muội, ta là kẻ mang điều không may. Ta ở trong phủ, chỉ sợ người nhà cũng không được an bình. Ngày mai ta sẽ rời đi. Nhưng mà trước khi đi, có một chuyện phải nhắc muội. Qua vài ngày nữa là đến hai mươi tháng sáu, theo tập tục phải ăn bánh trôi. Cơ thể nhị đệ luôn luôn hư nhược, bánh trôi tính lại niêm trệ, ăn vào chỉ sợ không tốt. Đệ muội lưu ý một chút, đến lúc đó nhất định đừng cho nhị đệ dùng.” Dứt lời y ngắm nàng một cái, rồi bỗng quay đầu bước nhanh rời đi, thân ảnh nhanh chóng hòa vào chỗ sâu trong rừng cây rồi biến mất.
Sơ Niệm sợ run người. ––
Kiếp trước, trượng phu của nàng Từ Bang Đạt vì ăn mấy ngụm bánh trôi, cộng thêm vô ý cảm nhiễm phong hàn, một cơn bệnh mà ra đi, nên nàng đương nhiên biết chuyện này. Nhưng giờ phút này, chuyện như vậy lại từ trong miệng y nói ra, nàng thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Còn đang sợ run, chợt nàng nghe thấy tiếng bước chân, nhìn lại, thấy Xích Tố đang nắm tay Quả Nhi đang lấp ló đầu nhìn đi lại đây, biết nàng chắc là đã đợi một hồi, lo lắng nên quay lại xem, vội vàng đi về phía nàng.
“Mợ hai, mới vừa rồi là…”
Xích Tố nhìn xung quanh, không thấy Từ Nhược Lân, lòng căng thẳng nãy giờ mới nhẹ nhàng buông xuống.
“Đi thôi, chẳng qua nói mấy câu mà thôi, không có việc gì.” Sơ Niệm nắm lấy tay Quả Nhi, ba người theo con đường lúc nãy mà đi vội trở về, đi được một đoạn, nàng lại nhỏ giọng nói với Xích Tố, “Việc hôm nay, xem như không xảy ra. Chúng ta chính là tìm được Quả Nhi ở trong này.”
Xích Tố vội gật đầu, mắt nhìn Quả Nhi.
Sơ Niệm cũng nhìn xuống Quả Nhi, suy nghĩ một chút, nàng dừng bước, ngồi xổm xuống trước người Quả Nhi, nở nụ cười với con bé, thấp giọng nói: “Quả Nhi, cha cháu đã hỏi ta giúp cháu. Nhị thẩm thẩm đã biết là cháu thích ta, ta cũng rất thích cháu. Nhưng việc này, chính là bí mật giữa hai người chúng ta, cũng chỉ hai chúng ta có thể biết. Trở về, bất luận là ai hỏi cháu, cháu cũng không được nhắc đến cha cháu, phải nói là chính mình không cẩn thận đi lạc, được nhị thẩm thẩm tìm thấy. Biết không?”
Quả Nhi tuy còn nhỏ, nhưng mới rồi cũng cảm giác được tình huống có chút bất thường, trong lòng đang lo sợ bất an. Bây giờ nghe thấy Sơ Niệm nói như vậy với mình, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười, dùng sức gật đầu, nói: “Quả Nhi đã biết! Cha cháu trước đó cũng có dặn cháu như vậy! Nhưng mà…” Ánh mắt con bé liếc về phía Xích Tố, có vẻ hơi lo lắng.
Xích Tố vội xoay người đi, nói: “Mắt ta không nhìn rõ, lỗ tai cũng bịt kín rồi, bí mật của Quả Nhi tiểu thư cùng với mợ hai, ta cái gì cũng không biết!” ––
Mặc dù trong lòng như đang có hàng ngàn nút thắt, nhưng lúc này Sơ Niệm cũng bị hai người kia chọc cười, thầm than một tiếng, nàng đứng dậy nắm tay Quả Nhi đi về phía trước, nói: “Nhanh trở về thôi. Sợ là lão thái thái mọi người sắp thức dậy rồi.”
Ba người vừa mới rẽ qua chỗ một góc tường, liền gặp được mấy tiểu hòa thượng cũng đang đi tìm Quả Nhi, thấy mợ hai của Quốc công phủ đã tìm thấy người, cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi trước dẫn đường trở về. Tống thị tìm một vòng không có kết quả mặt đang trắng bệch cứng ngắt đứng trông chừng ở sân sau thiền viện, thấy Quả Nhi được Sơ Niệm dẫn trở về, bà ô lên một tiếng, chạy vội đến ôm con bé, cười nức nở: “Tiểu thư của ta! Đã tìm được con rồi, nếu thật xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể tha thứ được!”
Quả Nhi nhìn Sơ Niệm, nhỏ giọng nói: “Đều tại con không ngoan… Lần sau sẽ không… làm cho ma ma lo lắng nữa…”
Tống thị vội nói: “Không dám không dám. Chỉ cần tiểu thư không có việc gì, ta đã cám ơn trời đất rồi.” Dứt lời liền quay sang Sơ Niệm thì thầm tạ ơn không ngừng, sợ Liêu thị giờ này thức dậy, bà lại vội vội vàng vàng ôm Quả Nhi đi vào trong.
Quả Nhi tựa vào trên vai Tống thị, quay đầu lại cười với Sơ Niệm, ánh mắt cong như ánh trăng non. Sơ Niệm cười nhìn theo con bé, lúc này lại nghe Xích Tố thầm nói: “Thúy Hoa sao đi còn chưa về?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Nàng vừa dứt lời, liền thấy Thúy Hoa cùng với Chu Chí một trước một sau quay lại. Khi Xích Tố đi đến hỏi dò, sắc mặt Thúy Hoa nhìn không được tốt, nàng ta liếc nhìn Chu Chí đứng bên cạnh rồi hàm hàm hồ hồ nói: “Không có việc gì, không có việc gì…” Dứt lời, nàng ta ra đứng phía sau Sơ Niệm, một chữ cũng không nói.
Sơ Niệm cũng không để ý đến nàng ta, chỉ nói với Chu Chí: ” Tìm thấy Quả Nhi rồi”
Trên mặt Chu Chí lộ ra một nụ cười, gật đầu nói: “Tìm thấy là tốt rồi, giờ để tiểu nhân đi báo tin này, báo cho các hòa thượng, để họ không cần tìm nữa.” Thi lễ xong, vội vàng bỏ đi.
— ––
Quả Nhi mặc dù được tìm về kịp lúc, nhưng cũng đã gây ra chút náo loạn, che dấu cho qua là chuyện không có khả năng. Tư quốc thái cùng Liêu thị sau khi thức dậy liền biết được việc này từ hạ nhân. Liêu thị liền cho gọi Tống thị đến khiển trách một hồi. Sơ Niệm cũng không lên tiếng. Quả Nhi cầu tình, nói rằng do chính mình bướng bỉnh nên mới bị lạc đường. Liêu thị còn muốn mở miệng, đã bị Tư quốc thái ngăn lại, bà không kiên nhẫn nói: “Tìm được về là tốt rồi. Hôm nay đến đây là thay tiểu Nhị cầu phúc, đừng vì một chuyện nhỏ mà gây sức ép lớn như vậy.” Lúc đó Liêu thị mới chịu ngậm miệng.
Tư Quốc thái nhìn về phía Sơ Niệm, khẽ gật đầu nói: “May nhờ cháu có lòng. Phật tổ tuệ nhãn. Ta mẫu thân nó và mọi người cùng nhau thành tâm cầu bái, nhất định có thể thay tiểu nhị tích được phúc duyên.”
Sơ Niệm cung kính đáp dạ, đoàn người sau khi đi dâng hương, tiếp tục đi đến Phật đường buổi sáng cúng bái hành lễ. Một ngày bận rộn trôi qua, đợi đến khi một hàng dài cỗ xe ngựa quay về thành đến trước cổng lớn của Quốc công phủ đã là thời gian lên đèn. Khi Sơ Niệm trở lại Trạc Cẩm viện, thấy Từ Bang Đạt còn chưa cùng cơm, vẫn đang đợi mình, trong lòng nàng cảm động, vội thay quần áo cùng hắn cùng nhau ăn cơm chiều. Hai người sau khi trở về phòng, đem chuyện ban ngày đã trải qua sơ lược kể lại một lần. Thúy Hoa đứng một bên hầu hạ xem xét thời cơ xen vào, cười nói: “Nhị gia, mợ hai ở trên pháp đường quỳ một lần là suốt cả canh giờ, ta ở bênh cạnh nhìn còn thấy chút đau lòng, ngay cả tóc của người gió cũng không thổi được một cọng. Có thể thấy được tấm lòng mợ hai thay Nhị gia cầu phúc rất kiên định. Phật tổ nhất định sẽ phù hộ.”
Từ Bang Đạt cảm động, thở dài: “Kiều Kiều, khổ cho nàng…”
Sơ Niệm cười nhẹ, nói: “Chỉ cần Nhị gia người có thể khỏe mạnh, chớ nói quỳ trước đức Phật, dù có muốn ta giảm thọ, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Lời này của nàng, hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Hôm nay khi khấn thầm ở chùa, trong lòng nàng cũng hứa nguyện như thế. Giờ này khi nói ra, đương nhiên là tình chân ý thiết. Từ Bang Đạt nhất thời nói không nên lời, chỉ thiết tha xiết chặt tay nàng. Hạ nhân đứng hầu trong phòng thấy thế, vội vàng lui ra ngoài đóng cửa lại.
“Kiều Kiều…” Từ Bang Đạt để Sơ Niệm ngồi lên giường, kéo váy nàng lên để lộ ra đầu gối trơn bóng, y đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn, thấp giọng nói “Ta có thể lấy được nàng làm vợ là tam sinh hữu hạnh(*). Sau này ta nhất định sẽ một lòng đối đãi với nàng. Nếu làm chuyện có lỗi với nàng, ta sẽ chết không tử tế được…”
Sơ Niệm cả kinh, vội vàng giơ tay che miệng hắn lại, nói: “Đừng thề lung tung! Ta hiểu chàng rất tốt với ta. Không cần chàng phải phát thề như vậy.”
Từ Bang Đạt cười ha hả, trên mặt hiện ra chút vẻ đắc ý, lúc này mới nắm lấy tay của nàng, nói: “Hôm nay nàng không ở nhà, ta không biết làm gì, lại vẽ vài bức họa nàng, nàng tới nhìn xem thích bức nào.”
Sơ Niệm dưới ánh đèn thưởng thức bức tranh hắn họa chính mình, ca ngợi một phen, đến muộn một chút, thấy hắn mệt mỏi, phu thê hai người liền tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là nhờ tâm tình vui vẻ, trượng phu bên cạnh rất nhanh đã ngủ. Trong tiếng hít thở vững vàng của hắn, Sơ Niệm nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để loại bỏ một màn phát sinh ban ngày ra khỏi đầu. Trong lúc trằn trọc, rốt cuộc nàng cũng rơi vào mộng đẹp.
Sơ Niệm cuối cùng cũng nhìn về phía y, mở miệng nói: “Chuyện xưa của người ta đã nghe xong. Ta nghĩ trong câu chuyện xưa này, nàng ấy cũng có cái sai, cũng không phải là hoàn toàn vô tội. Nhưng vô luận như thế nào, gặp gỡ phải người, đối với nàng ấy mà nói, chung quy lại càng bất hạnh. Người mới vừa hỏi ta, nếu ta là nữ tử kia thì có hận người hay không. Ta muốn nói, nếu ta là nàng, trên trời có linh thiêng biết được nguyên nhân khiến người thất ước, có lẽ ũng sẽ không trách người đâu.”
Từ Nhược Lân nhìn nàng chăm chú, thần sắc tựa như vui mừng lại tựa như bi thương, thấp giọng nói: “Thì ra nàng thật sự không trách ta… Lúc tuyết lở, trong thời khắc đó, nàng có biết ta đã nghĩ như thế nào hay không?” Dừng một chút, lại nói: “Ta quả thật phụ bạc nàng, dù cho có chết một ngàn một vạn lần cũng không đủ trả hết. Chỉ là ông trời còn thương xót ta, không bắt ta chết theo cách đã thề độc. Đó chẳng phải là nói cho ta biết, mặc dù như ta vậy không bằng heo chó, nhưng khi nàng ra đi, cũng không còn hận ta. Thì ra đúng là sự thật. Nàng không trách ta…”
Sơ Niệm nhìn người nam nhân từng kiêu căng liều lĩnh biết bao nhiêu, giờ phút này ở trước mặt mình dần dần cúi thấp đầu như vậy, áp chế cảm giác chua xót từ từ dâng lên trong lòng, nàng thầm hít vào một hơi, lại nói: “Lúc nãy người vừa mới nói, mặc dù không nói rõ, nhưng ta cũng có thể nghe ra được, chí hướng nam nhi vô cùng to lớn, cất chứa cả thiên hạ, mà nữ tử kia, người ngay cả chính bản thân mình rốt cuộc có yêu nàng hay không người cũng không rõ ràng. Có thể thấy được nàng ấy ở trong lòng người, bất quá chỉ chiếm một tấc vuông mà thôi. Ta mặc dù không phải người trong câu chuyện xưa đó, nhưng cũng có thể lĩnh hội được tâm tư của nàng ấy. Toàn thể nữ nhân trong thiên hạ, phần lớn mong muốn tâm tư đều tương tự. Nếu tất cả quay lại từ đầu, ta nghĩ tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là nguyện cùng trượng phu của nàng sống bên nhau đầu bạc răng long an ổn cả đời, chỉ trách trời cao không thương xót, nhất định phải bắt nàng làm quả phụ, có lẽ nàng cũng không nguyện cùng đại bá người tái tục lại một đoạn nghiệt duyên trời định không được chúc phúc. Nhưng giờ chuyện cũng đã xảy ra, người cũng đã chết, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, hãy để nó trôi qua, đại bá người lại càng hà tất phải khăng khăng chấp niệm trong lòng, khiến bản thân mình khó xử, càng làm cho linh hồn người quá cố không được yên lòng.”
Từ Nhược Lân kinh ngạc, ngẩn đầu nhìn nàng.
Sơ Niệm nhìn y gật đầu nói: “Chẳng qua do ta hơi quá xúc động mà phát ra vài câu hồ ngôn loạn ngữ. Nếu có chỗ nào đắc tội, mong đại bá thứ lỗi. Ta đi đã được một lúc rồi, cần phải quay về.”
Lúc này Từ Nhược Lân mới như bừng tỉnh lại, nhìn về phương hướng mà lúc nãy Xích Tố đã dắt Quả Nhi đi, cười khổ, y nói: “Đệ muội, Quả Nhi rất là thích muội, con bé muốn biết muội có thích nó hay không, nhưng lại không dám hỏi thẳng muội. Ta liền bảo con bé hôm nay làm như vậy, nói chờ gặp được muội, ta sẽ hỏi giúp nó. Con bé tin là thật. Nói cho cùng, là do người làm phụ thân như ta vô sỉ. Vì muốn lừa muội đi ra, ngay cả tiểu nữ nhi của mình cũng lợi dụng. Muội muốn trách, cứ trách ta thôi. Quả Nhi con bé cái gì cũng không hiểu.”
Sơ Niệm ngẩn ra, lập tức mỉm cười, nói: “Quả Nhi rất đáng yêu, ta rất thích con bé.” Dứt lời nàng xoay người, vội vàng theo con đường khi nãy đã tới mà đi về.
Từ Nhược Lân nhìn theo bóng dáng của nàng. Như vân lục tấn, thiến la hoàng sam(*), dưới ánh mặt trời loang lổ đi càng lúc càng xa.
(*) Mái tóc xanh vấn như mây, áo vàng khoác đỏ
“Người mới vừa hỏi ta, nếu ta là nữ tử kia thì có hận người hay không. Ta muốn nói, nếu ta là nàng, trên trời có linh thiêng biết được nguyên nhân khiến người thất ước, có lẽ ũng sẽ không trách người đâu.”
“Nếu tất cả quay lại từ đầu, ta nghĩ tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là nguyện cùng trượng phu của nàng sống bên nhau đầu bạc răng long an ổn cả đời, chỉ trách trời cao không thương xót, nhất định phải bắt nàng làm quả phụ, có lẽ nàng cũng không nguyện cùng đại bá người tái tục lại một đoạn nghiệt duyên trời định không được chúc phúc.”
Trong đầu Từ Nhược Lân không ngừng hồi tưởng những lời nàng vừa nói xong. Người nam nhân luôn luôn quyết đoán ngay cả khi đương đầu với chuyện sinh tử cũng không chớp mắt, trong thời khắc này ấy thế mà lại dao động không không quyết. Nhưng tới phút cuối, y vẫn cố gắng áp chế nỗi chua xót khôn tả trong lòng, bỗng nhiên bước nhanh đuổi theo, kêu lên: “Đệ muội dừng bước!”
Sơ Niệm trong lòng hơi kinh hoảng, chần chờ một chút vẫn dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía y.
Từ Nhược Lân thờ phào một hơi, đón nhận ánh mắt hơi hơi nghi hoặc của nàng, rốt cuộc chậm rãi nói: “Đệ muội, ta là kẻ mang điều không may. Ta ở trong phủ, chỉ sợ người nhà cũng không được an bình. Ngày mai ta sẽ rời đi. Nhưng mà trước khi đi, có một chuyện phải nhắc muội. Qua vài ngày nữa là đến hai mươi tháng sáu, theo tập tục phải ăn bánh trôi. Cơ thể nhị đệ luôn luôn hư nhược, bánh trôi tính lại niêm trệ, ăn vào chỉ sợ không tốt. Đệ muội lưu ý một chút, đến lúc đó nhất định đừng cho nhị đệ dùng.” Dứt lời y ngắm nàng một cái, rồi bỗng quay đầu bước nhanh rời đi, thân ảnh nhanh chóng hòa vào chỗ sâu trong rừng cây rồi biến mất.
Sơ Niệm sợ run người. ––
Kiếp trước, trượng phu của nàng Từ Bang Đạt vì ăn mấy ngụm bánh trôi, cộng thêm vô ý cảm nhiễm phong hàn, một cơn bệnh mà ra đi, nên nàng đương nhiên biết chuyện này. Nhưng giờ phút này, chuyện như vậy lại từ trong miệng y nói ra, nàng thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Còn đang sợ run, chợt nàng nghe thấy tiếng bước chân, nhìn lại, thấy Xích Tố đang nắm tay Quả Nhi đang lấp ló đầu nhìn đi lại đây, biết nàng chắc là đã đợi một hồi, lo lắng nên quay lại xem, vội vàng đi về phía nàng.
“Mợ hai, mới vừa rồi là…”
Xích Tố nhìn xung quanh, không thấy Từ Nhược Lân, lòng căng thẳng nãy giờ mới nhẹ nhàng buông xuống.
“Đi thôi, chẳng qua nói mấy câu mà thôi, không có việc gì.” Sơ Niệm nắm lấy tay Quả Nhi, ba người theo con đường lúc nãy mà đi vội trở về, đi được một đoạn, nàng lại nhỏ giọng nói với Xích Tố, “Việc hôm nay, xem như không xảy ra. Chúng ta chính là tìm được Quả Nhi ở trong này.”
Xích Tố vội gật đầu, mắt nhìn Quả Nhi.
Sơ Niệm cũng nhìn xuống Quả Nhi, suy nghĩ một chút, nàng dừng bước, ngồi xổm xuống trước người Quả Nhi, nở nụ cười với con bé, thấp giọng nói: “Quả Nhi, cha cháu đã hỏi ta giúp cháu. Nhị thẩm thẩm đã biết là cháu thích ta, ta cũng rất thích cháu. Nhưng việc này, chính là bí mật giữa hai người chúng ta, cũng chỉ hai chúng ta có thể biết. Trở về, bất luận là ai hỏi cháu, cháu cũng không được nhắc đến cha cháu, phải nói là chính mình không cẩn thận đi lạc, được nhị thẩm thẩm tìm thấy. Biết không?”
Quả Nhi tuy còn nhỏ, nhưng mới rồi cũng cảm giác được tình huống có chút bất thường, trong lòng đang lo sợ bất an. Bây giờ nghe thấy Sơ Niệm nói như vậy với mình, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười, dùng sức gật đầu, nói: “Quả Nhi đã biết! Cha cháu trước đó cũng có dặn cháu như vậy! Nhưng mà…” Ánh mắt con bé liếc về phía Xích Tố, có vẻ hơi lo lắng.
Xích Tố vội xoay người đi, nói: “Mắt ta không nhìn rõ, lỗ tai cũng bịt kín rồi, bí mật của Quả Nhi tiểu thư cùng với mợ hai, ta cái gì cũng không biết!” ––
Mặc dù trong lòng như đang có hàng ngàn nút thắt, nhưng lúc này Sơ Niệm cũng bị hai người kia chọc cười, thầm than một tiếng, nàng đứng dậy nắm tay Quả Nhi đi về phía trước, nói: “Nhanh trở về thôi. Sợ là lão thái thái mọi người sắp thức dậy rồi.”
Ba người vừa mới rẽ qua chỗ một góc tường, liền gặp được mấy tiểu hòa thượng cũng đang đi tìm Quả Nhi, thấy mợ hai của Quốc công phủ đã tìm thấy người, cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi trước dẫn đường trở về. Tống thị tìm một vòng không có kết quả mặt đang trắng bệch cứng ngắt đứng trông chừng ở sân sau thiền viện, thấy Quả Nhi được Sơ Niệm dẫn trở về, bà ô lên một tiếng, chạy vội đến ôm con bé, cười nức nở: “Tiểu thư của ta! Đã tìm được con rồi, nếu thật xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể tha thứ được!”
Quả Nhi nhìn Sơ Niệm, nhỏ giọng nói: “Đều tại con không ngoan… Lần sau sẽ không… làm cho ma ma lo lắng nữa…”
Tống thị vội nói: “Không dám không dám. Chỉ cần tiểu thư không có việc gì, ta đã cám ơn trời đất rồi.” Dứt lời liền quay sang Sơ Niệm thì thầm tạ ơn không ngừng, sợ Liêu thị giờ này thức dậy, bà lại vội vội vàng vàng ôm Quả Nhi đi vào trong.
Quả Nhi tựa vào trên vai Tống thị, quay đầu lại cười với Sơ Niệm, ánh mắt cong như ánh trăng non. Sơ Niệm cười nhìn theo con bé, lúc này lại nghe Xích Tố thầm nói: “Thúy Hoa sao đi còn chưa về?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Nàng vừa dứt lời, liền thấy Thúy Hoa cùng với Chu Chí một trước một sau quay lại. Khi Xích Tố đi đến hỏi dò, sắc mặt Thúy Hoa nhìn không được tốt, nàng ta liếc nhìn Chu Chí đứng bên cạnh rồi hàm hàm hồ hồ nói: “Không có việc gì, không có việc gì…” Dứt lời, nàng ta ra đứng phía sau Sơ Niệm, một chữ cũng không nói.
Sơ Niệm cũng không để ý đến nàng ta, chỉ nói với Chu Chí: ” Tìm thấy Quả Nhi rồi”
Trên mặt Chu Chí lộ ra một nụ cười, gật đầu nói: “Tìm thấy là tốt rồi, giờ để tiểu nhân đi báo tin này, báo cho các hòa thượng, để họ không cần tìm nữa.” Thi lễ xong, vội vàng bỏ đi.
— ––
Quả Nhi mặc dù được tìm về kịp lúc, nhưng cũng đã gây ra chút náo loạn, che dấu cho qua là chuyện không có khả năng. Tư quốc thái cùng Liêu thị sau khi thức dậy liền biết được việc này từ hạ nhân. Liêu thị liền cho gọi Tống thị đến khiển trách một hồi. Sơ Niệm cũng không lên tiếng. Quả Nhi cầu tình, nói rằng do chính mình bướng bỉnh nên mới bị lạc đường. Liêu thị còn muốn mở miệng, đã bị Tư quốc thái ngăn lại, bà không kiên nhẫn nói: “Tìm được về là tốt rồi. Hôm nay đến đây là thay tiểu Nhị cầu phúc, đừng vì một chuyện nhỏ mà gây sức ép lớn như vậy.” Lúc đó Liêu thị mới chịu ngậm miệng.
Tư Quốc thái nhìn về phía Sơ Niệm, khẽ gật đầu nói: “May nhờ cháu có lòng. Phật tổ tuệ nhãn. Ta mẫu thân nó và mọi người cùng nhau thành tâm cầu bái, nhất định có thể thay tiểu nhị tích được phúc duyên.”
Sơ Niệm cung kính đáp dạ, đoàn người sau khi đi dâng hương, tiếp tục đi đến Phật đường buổi sáng cúng bái hành lễ. Một ngày bận rộn trôi qua, đợi đến khi một hàng dài cỗ xe ngựa quay về thành đến trước cổng lớn của Quốc công phủ đã là thời gian lên đèn. Khi Sơ Niệm trở lại Trạc Cẩm viện, thấy Từ Bang Đạt còn chưa cùng cơm, vẫn đang đợi mình, trong lòng nàng cảm động, vội thay quần áo cùng hắn cùng nhau ăn cơm chiều. Hai người sau khi trở về phòng, đem chuyện ban ngày đã trải qua sơ lược kể lại một lần. Thúy Hoa đứng một bên hầu hạ xem xét thời cơ xen vào, cười nói: “Nhị gia, mợ hai ở trên pháp đường quỳ một lần là suốt cả canh giờ, ta ở bênh cạnh nhìn còn thấy chút đau lòng, ngay cả tóc của người gió cũng không thổi được một cọng. Có thể thấy được tấm lòng mợ hai thay Nhị gia cầu phúc rất kiên định. Phật tổ nhất định sẽ phù hộ.”
Từ Bang Đạt cảm động, thở dài: “Kiều Kiều, khổ cho nàng…”
Sơ Niệm cười nhẹ, nói: “Chỉ cần Nhị gia người có thể khỏe mạnh, chớ nói quỳ trước đức Phật, dù có muốn ta giảm thọ, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Lời này của nàng, hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Hôm nay khi khấn thầm ở chùa, trong lòng nàng cũng hứa nguyện như thế. Giờ này khi nói ra, đương nhiên là tình chân ý thiết. Từ Bang Đạt nhất thời nói không nên lời, chỉ thiết tha xiết chặt tay nàng. Hạ nhân đứng hầu trong phòng thấy thế, vội vàng lui ra ngoài đóng cửa lại.
“Kiều Kiều…” Từ Bang Đạt để Sơ Niệm ngồi lên giường, kéo váy nàng lên để lộ ra đầu gối trơn bóng, y đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn, thấp giọng nói “Ta có thể lấy được nàng làm vợ là tam sinh hữu hạnh(*). Sau này ta nhất định sẽ một lòng đối đãi với nàng. Nếu làm chuyện có lỗi với nàng, ta sẽ chết không tử tế được…”
Sơ Niệm cả kinh, vội vàng giơ tay che miệng hắn lại, nói: “Đừng thề lung tung! Ta hiểu chàng rất tốt với ta. Không cần chàng phải phát thề như vậy.”
Từ Bang Đạt cười ha hả, trên mặt hiện ra chút vẻ đắc ý, lúc này mới nắm lấy tay của nàng, nói: “Hôm nay nàng không ở nhà, ta không biết làm gì, lại vẽ vài bức họa nàng, nàng tới nhìn xem thích bức nào.”
Sơ Niệm dưới ánh đèn thưởng thức bức tranh hắn họa chính mình, ca ngợi một phen, đến muộn một chút, thấy hắn mệt mỏi, phu thê hai người liền tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là nhờ tâm tình vui vẻ, trượng phu bên cạnh rất nhanh đã ngủ. Trong tiếng hít thở vững vàng của hắn, Sơ Niệm nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để loại bỏ một màn phát sinh ban ngày ra khỏi đầu. Trong lúc trằn trọc, rốt cuộc nàng cũng rơi vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook