Nghe Lời Anh Nhất
Chương 10: Khó chịu

Edit: Mộc Tử Đằng

Trình Tư Miên đi theo Tô Hiển Ngôn vào một phòng làm việc, căn phòng này rất lớn, lấy màu trắng làm chủ đạo, nhìn qua rất đơn giản sạch sẽ, nhưng thiết kế cũng không thiếu cái gì.

“Chờ ở đây đi.” Tô Hiển Ngôn cầm lấy phần văn kiện trên bàn làm việc, trong phút chốc lại muốn đi ra ngoài.

“Chờ một chút, đây là đâu vậy, phòng làm việc của chú nhỏ hả?”

Tô Hiển Ngôn quay đầu nhìn cô: “Của tôi.”

“Ồ.” Trình Tư Miên cười hì hì, “Tôi nói mà, phòng làm việc của chú nhỏ sao mà sạch sẽ như vậy được, không khoa học tí nào.”

Tô Hiển Ngôn bật cười, “Chờ chút nữa cậu ta sẽ đến, tôi còn có việc, cô ở đây một mình được không?”

“Được, được, được, anh đi làm việc đi.”

Tô Hiển Ngôn nghe cô đồng ý thì nhanh nhẹn đẩy cửa đi ra ngoài. Chờ Tô Hiển Ngôn đi rồi, Trình Tư Miên liền bắt đầu nhìn ngắm khắp nơi, nhìn giá sách của anh, rồi quay qua nhìn mô hình bên cạnh một chút, cuối cùng đặt mông ngồi lên ghế làm việc của anh, làm ra vẻ nhìn văn kiện trên bàn làm việc.

Ừ, quả nhiên có thể cảm nhận được nguyên khí của người thành công.

Bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ sát đất, Trình Tư Miên nhàm chán chờ đợi liền chuyển tầm mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị mở ra, cô cho là Trình Tần đến, nhưng mới vừa xoay người liền nghe được giọng nói của một người phụ nữ.

“Tô tổng của các anh vẫn còn bận à?”

“Đúng vậy Thái tiểu thư.”

“Ừ, vậy tôi ở đây chờ anh ấy.”

“Vâng.”

“À đúng rồi, gần đây anh ấy cũng bận rộn thế này à? A Viễn, anh ấy bận rộn cậu nhớ phải giục anh ấy ăn cơm đó.”

“Chuyện này dĩ nhiên rồi, Thái tiểu thư, cô quan tâm Tô tổng thật.”

“Không có cách nào, người này thường bận rộn sẽ quên ăn cơm, không để người khác bớt lo được.”



Ánh mắt Trình Tư Miên nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lỗ tai lại tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người đó. Thái tiểu thư? Đây là ai? Trình Tư Miên khó hiểu buồn bực, cô ta quan tâm Tô Hiển Ngôn có ăn cơm hay không làm gì.

Trình Tư Miên xoay ghế qua, tiếng động không lớn nhưng lại làm cho hai người đang ngồi trên sofa giật mình.

“Cô, cô là…” Trơ lý A Viễn kinh ngạc nhìn Trình Tư Miên.

Mà người phụ nữ ngồi trên sofa cũng bất ngờ không kém. Trình Tư Miên lẳng lặng nhìn cô ta, không khỏi không thừa nhận, dáng dấp người phụ nữ này không tệ, da trắng, dung nhan xinh đẹp, tóc ngắn gọn gàng, ăn mặc rất đơn giản phóng khoáng, rất có khí chất.

Người phụ nữ đứng dậy đi đến, có chút hiếu kỳ hỏi: “Thật là một cô bé đáng yêu, em là ai vậy, sao lại ở trong phòng làm việc của Tô Hiển Ngôn?”

Trình Tư Miên mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Cô là ai?”

“Hử? Chị à?” Người phụ nữ cười một tiếng: “Bạn của Hiển Ngôn.”

“Bạn gái?”

“A, không phải đâu.”

Trình Tư Miên vô tình thở phào nhẹ nhõm, mới vừa muốn nói chuyện lại có người đẩy cửa phòng làm việc đi vào.

“Trình Tần.” Người phụ nữ quay đầu thấy Trình Tần, nhanh chóng chảo hỏi anh ta.

Trình Tần thấy cô ta cũng bất ngờ, trên mặt cười tươi như hoa, “Tâm Duyên, sao cô ở đây, cũng không nói lời nào với chúng tôi.”

“Xem như tạo bất ngờ cho các cậu.” Thái Tâm Duyên ôm Trình Tần một cái.

“Cái này đúng là quá bất ngờ đó, thế nào, ra ngoài chơi một vòng có mua quà gì về không?”

“Đương nhiên là có rồi, tối nay cùng nhau ra ngoài ăn một bữa đi, đến lúc đó sẽ đưa cho các cậu.”

“Coi như cô còn chút lương tâm, còn tưởng rằng cô chỉ cho mỗi Tô Hiển Ngôn thôi chứ.”

Thái Tâm Duyên bật cười: “Sao thế được.”

Trình Tần nhướng mày, lúc này mới nhìn về phía Trình Tư Miên: “Đến đây.”

Trình Tư Miên đứng dậy từ trên ghế.

“Này, cậu biết cô bé này hả?”

“Ừ, cháu gái tôi.”

Thái Tâm Duyên hơi mở to mắt: “Cậu còn có cháu gái lớn như vậy á.”

“Đúng vậy, con bé tên là Trình Tư Miên. Tư Miên, chào hỏi một tiếng, gọi dì Thái đi.”

“Dừng lại, đừng gọi tôi là dì, tôi không già như vậy đâu!” Thái Tâm Duyên vỗ vỗ vai Trình Tư Miên, “Gọi chị là được rồi.”

“Chị? Cô chắc chứ, cô đồng lứa với tôi mà.” Trình Tần cười giỡn nói.

“Đồng lứa thì kệ đồng lứa, dù sao tôi cũng không già như vậy.”

“Chậc chậc, không hiểu nổi phụ nữ các cô.” Trình Tần vỗ gáy Trình Tư Miên một cái, “Sao hả, sao còn chưa chào hỏi.”

Trình Tư Miên nhìn Thái Tâm Duyên không lên tiếng.

Trình Tần: “Này, cháu…”

“Không có gì, không có gì đâu, cậu đừng ép buộc con bé nữa, Tư Miên à, không cần nghe cậu ta đâu.”

Trình Tư Miên nhếch mép coi như mỉm cười chào hỏi, sau đó quay đầu kéo kéo ống tay áo Trình Tần, “Chú, cháu còn phải nhanh chóng về trường nữa, mau cho tiền đi.”

“Biết, biết.” Trình Tần lấy mấy trăm tệ trong ví đưa cho cô, “Có đủ không?”

“Đủ rồi.” Trình Tư Miên đếm xong, quay đầu nhìn Tô Hiển Ngôn từ bên ngoài đi vào phòng làm việc, anh nhìn cô nở một nụ cười thản nhiên.

Tâm tình Trình Tư Miên buồn bực nãy giờ liền tốt lên, giơ tay cầm tiền lên vẫy vẫy với anh, biểu cảm so với vừa rồi khác nhau một trời một vực, “Tô Hiển Ngôn anh nhìn đi, hôm nay chú tôi rất rộng rãi, cho nhiều ghê.”

Tô Hiển Ngôn xoa đầu cô một cái, giọng mang vẻ cưng chiều: “Ừ, đúng vậy.”

Trình Tần liếc mắt: “Trình Tư Miên, bình thường chú keo kiệt lắm à?”

Trình Tư Miên nhướng mày: “Chú cứ hỏi Tô tổng của chúng ta một chút xem thử chú có keo kiệt hay không.”

“Cháu…”

Thái Tâm Duyên nhìn ba người nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt dịu dàng của Tô Hiển Ngôn, sau đó nhìn về phía khuôn mặt tươi cười của Trình Tư Miên.

Gương mặt cô bé ngây thơ, thuần khiết, hoàn toàn khác với dáng vẻ âm trầm lạnh lùng lúc nãy. Thái Tâm Duyên không khỏi cảm thấy hơi quái dị, nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy không có gì có thể trách.

“Hiển Ngôn, anh bận bịu lắm sao?” Thái Tâm Duyên đi tới, tỏ ra quen thuộc vỗ tay anh một cái.

“Ừ.” Tô Hiển Ngôn gật đầu với cô ta, “Về rồi à.”

“Cũng không có gì, chuyến này đi hết mấy nước, mệt kinh khủng.” Thái Tâm Duyên bất đắc dĩ nói.

Tô Hiển Ngôn cười cười, “Về nhà chưa?”

“Chưa, mới vừa về liền qua công ty các anh ngay đó.”

“Ừ.”

Đang lúc hai người nói chuyện, Trình Tần nghi hoặc nhìn Trình Tư Miên: “Sao cháu còn chưa đi, không phải nói sắp trễ rồi à.”

Trình Tư Miên sững sốt một chút, lúc này mới dời đi ánh mắt trên người Tô Hiển Ngôn và Thái Tâm Duyên, “Ôi, cháu, cháu phải đi rồi.”

“Mấy giờ học?” Tô Hiển Ngôn đột nhiên hỏi.

Trình Tư Miên: “Một giờ rưỡi.”

Tô Hiển Ngôn nhìn đồng hồ deo tay một cái, “Một giờ rưỡi…Đã một giờ mười phút rồi, tôi đưa cô đi.”

Trình Tư Miên vui thầm trong lòng: “Được.”

“Khoan khoan khoan, muốn đưa cũng là tôi đưa, Tâm Duyên phải về nhà hay là anh đưa cô ấy về đi.” Trình Tần nói tiếp.

Nói xong, Trình Tần chú ý đến ánh mắt như giết người của người nào đó, nhìn kỹ một chút thì phát hiện đó là ánh mắt của cháu gái mình, “Nhìn cái gì hả, nhanh lên, sắp trễ giờ rồi.”

Trình Tư Miên: Ông chú đáng ghét!

Trình Tư Miên bị Trình Tần mang đi, Thái Tâm Duyên nhìn bóng lưng hai người biến mất, rồi mới lên tiếng hỏi: “Quan hệ giữa anh và cô bé đó rất tốt nha.”

Tô Hiển Ngôn hơi cong môi: “Ừ, là một cô bé rất thú vị.”

Thái Tâm Duyên nhếch mép: “Dàng dấp ngược lại rất dễ thương.”

“Ừ.” Tô Hiển Ngôn vừa nói vừa để văn kiện trong tay xuống bàn, quay đầu nhìn cô ta: “Tôi đưa cô về.”

Thái Tâm Duyên lười biếng ngồi trên sofa: “Tôi vừa mới tới đã đuổi tôi đi rồi.”

Tô Hiển Ngôn: “Bây giờ không đi chút nữa tôi bận sẽ không thể đưa cô về được.”

“Thôi đi, tôi biết anh không thích đến nhà tôi, đợi chút tôi tự về là được.”

Tô Hiển Ngôn cười nhạt, nhưng cũng không phản bác.

Trình Tần lái xe đưa Trình Tư Miên về trường học, dọc theo đường đi, Trình Tư Miên vô cùng yên tĩnh.

Trình Tần kinh ngạc nhìn cô mấy lần: “Cháu sao vậy, buồn buồn không vui.”

Trình Tư Miên chống cằm, trong đầu đều là giọng nói và cử chỉ của Tô Hiển Ngôn cùng với người phụ nữ kia.

“Chú, người vừa rồi tên là Thái Tâm Duyên à?”

“Ừ, hỏi làm gì?”

“Không có gì, nhìn chú và cô ta rất thân quen, cô ta là ai hả?”

“À, vị hôn thê của Hiển Ngôn.”

“Cái gì?” Trình Tư Miên thiếu chút nữa đã bật dậy khỏi ghế, cô trợn to mắt: “Vị, vị hôn thê?”

“Cháu ngồi yên.” Trình Tần ghét bỏ nhìn cô một cái, sau đó giải thích: “Trên danh nghĩa là như vậy.”

“Có ý gì.” Trình Tư Miên sững sờ hỏi, trong đầu cô đột nhiên có chút trống rỗng, ngực mơ hồ đau. Chẳng qua chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cô không biết sao mình lại khó chịu thế này.

“Thật ra chú cũng không hiểu Tô Hiển Ngôn lắm, từ đại học anh ấy đã tự lo cho bản thân mình, không nói chuyện nhiều với người trong nhà, nhưng chú chắc chắn một điều, sau lưng anh ấy che giấu một gia thế bối cảnh rất lớn.”

“Cho nên, việc này và vị hôn thê liên quan gì…”

“Hôn ước từ bé có hiểu không.” Trình Tần liếc cô một cái, “Bây giờ giữa hai người họ không có quan hệ gì, nói là vị hôn thê, nhưng cho tới giờ Tô Hiển Ngôn chưa từng nói đến, Tâm Duyên cũng không đề cập tới, đây là do Tra Dịch Quang trong một lần nghe lén được. Nhưng hôn sự của hai người họ được người lớn hai nhà ngầm thừa nhận, tồn tại vẫn là tồn tại thôi.”

“Thời đại nào rồi chứ.” Trình Tư Miên chợt vỗ ghế một cái, “Còn hôn ước từ bé.”

“Cháu là con nít thì biết cái gì, trên danh nghĩa là người lớn hai nhà ngầm lập ra hôn ước nhưng thực tế chính là liên hôn thương mại, có xem phim trên tivi không, đám cưới giữa hai gia tộc đó.”

Trình Tư Miên rũ mắt, biểu cảm u tối, “Có lẽ bây giờ bọn họ cũng không có quan hệ gì, nếu ngay cả bạn bè trai gái cũng không làm được chứng tỏ Tô Hiển Ngôn đối với cô ta không có tình cảm gì.”

“Chú cũng không biết rõ, dù sao từ năm thứ hai đại học chú đã quen biết Hiển Ngôn và Tâm Duyên rồi, quan hệ giữa hai người họ giống như bạn bè ấy.”

“Ồ.” Ánh mắt Trình Tư Miên nhìn về phía trước, “Khá tốt…”

“Cái gì?” Trình Tần không nghe rõ, “Này, cháu hỏi nhiều vậy làm gì?”

Trình Tư Miên nghiêng đầu qua, vốn hai tay đang siết chặt từ từ thả lỏng: “Chỉ tò mò nên tùy tiện hỏi chút thôi.”

“Con nít đừng hỏi nhiều như vậy.” Trình Tần dừng xe, “Đến rồi, xuống đi.”

“Ồ.”

Hôn ước từ bé? Trình Tư Miên không thể nào gắn mấy cái chữ này lên người Tô Hiển Ngôn được, anh là người như vậy, không nên bị trói buộc.

Nhưng mà, nghe được anh có thể có hôn ước, hay là cha mẹ nhận định chuyện này, sau này có lẽ vẫn cũng Thái Tâm Duyên kết hôn!

Trong lòng cô hoảng loạn!

Không không không, sẽ không, anh không thích cô ta sao có thể kết hôn được.

“Tư Miên? Tư Miên!”

“A?”

Phó Tử Văn kỳ quái nhìn cô, “Cậu ngẩn ra đó làm gì.”

“…Không có gì.” Trình Tư Miên uể oải gục xuống bàn.

Phó Tử Văn hoài nghi nhìn cô mấy lần, gần đây người này không phải rất nghiêm túc học tập sao, sao mà hôm nay không nghe giảng nữa, “Có phải thân thể cậu không thoải mái không?”

“Không có.”

“Tốt.” Phó Tử Văn vỗ vai cô, “Nhìn dáng vẻ như không thể yêu được giống Du Du vậy.”

“Du Du là ai?”

Phó Tử Văn không nói, cũng đã chuyển trường đến đây bao lâu rồi mà ngay cả tên bạn học cũng không nhớ!: “Bạn học ngồi bàn sau của chúng ta…”

“Ồ, tớ giống cậu ấy cái gì hả?”

Phó Tử Văn nhìn quanh lớp một vòng, sau đó cúi đến bên tai cô thầm thì: “Nói cho cậu biết, Du Du bị thất tình, nam sinh cậu  ấy thích đã thích người khác.”

Thất tình?

Cho nên….

Tại sao lại nói cô giống cậu ấy chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương