Ngạo Thế Tuyệt Trần
-
Chương 84: Không có việc gì, chúng ta là bằng hữu
Bóng người trong bóng đêm từ từ vặn vẹo, khuôn mặt khắc sâu trong trí nhớ kia biến mất từng chút từng chút, ánh mắt khổ sở lại hết sức che giấu kia gạt mãi không đi. Mây đen vây quanh toàn bộ thế giới, không tìm được phương hướng, một thân một mình lại chỉ vì tìm kiếm bóng đáng đã biến mất không thấy tăm hơi. Ở đâu? Đến tột cùng là ở đâu?
Hai mắt nhắm chặt vẫn không có mở ra, nhưng nơi khóe mắt nước mắt vẫn như cũ trượt xuống. Mặc dù hôn mê, nhưng trong đầu nàng vẫn không ngừng hiện lên ánh mắt thâm tình khẩn thiết ở trong đám mây đen kia.
Bóng dáng màu đỏ ngồi ở đầu giường khẽ thở dài một cái, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh nhưng mà vẫn giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trong suốt kia. Trần, nàng vì hắn có thể rơi lệ, khổ sở, hóa ra nàng cũng không phải là tuyệt tình, mà là nhu tình của nàng chỉ giành cho người kia! Ngón tay mang theo vết chai khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng: "Trần, nàng nói ta nên làm sao với nàng bây giờ? Nghĩ buông ra rồi lại không nhịn được nghĩ muốn giữ nàng ở bên người, không bỏ được không bỏ được, nàng đặc biệt như vậy, cứ như vậy làm cho người ta hãm sâu mà không cách nào tự kiềm chế."
Thu lại sự lạnh nhạt trước kia, che kín nhu tình trong đôi mắt dài hẹp. Bắt đầu từ lúc nào, tim của hắn đã bị mất, là trong nháy mắt nhìn thấy nàng tao nhã đứng trên đài tỷ võ ngày đó? Hay là nàng lạnh nhạt tuyệt tình? Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng vẫn luôn quanh quẩn bên tai của hắn: mệnh là do ta không phải do trời! Một câu nói cuồng vọng như vậy, nhưng lại không khiến cho hắn cảm thấy có gì không ổn, ngược lại có chút yêu mến thật sâu, tựa hồ như ở trong con đường dài mênh mang cô tịch kia, tìm được một người có thể dựa vào.
Ở chung lâu như vậy mới biết, thì ra là hắn và nàng có nhiều điểm giống nhau như thế.
Ngay sau đó nhớ tới cái gì, biểu tình trên mặt trở nên rét lạnh, tất cả nhu tình trong nháy mắt bị sự lạnh lẽo chôn vùi. Hắn không phải là thế thân, hắn chỉ muốn làm chính mình! Cho dù cuối cùng là hai bàn tay trắng! Mày kiếm nhíu chặt, lắc đầu dường như muốn gạt đi cái gì đó, biểu tình trên mặt dãn ra, hơi si mê nhìn người con gái an tĩnh nằm trên giường, khẽ thở dài một cái rồi xoay người.
"Dạ!" Người con gái vốn dĩ nằm an tĩnh bỗng kêu lên một tiếng, cuối cùng ngồi thẳng người, trong ánh mắt trợn to tràn đầy bi thương.
Sở Dạ Phong đang muốn đứng dậy nghe vậy, đột nhiên xoay người nhìn Lăng Tuyệt Trần mới vừa tỉnh lại: "Trần, không có sao chứ."
Xoay người nhìn Sở Dạ Phong, Lăng Tuyệt Trần có ngây ngẩn trong chốc lát, cuối cùng thất vọng cúi đầu không nói. Sở Dạ Phong thấy vậy, ánh mắt hơi ảm đạm, khổ sở cười cười: "Nếu không có gì, muội tốt nhất nghỉ ngơi thêm đi, ta đi ra ngoài trước!" Hóa ra, hắn cũng chỉ là một vật thay thế trong lòng nàng! Đưa tay lướt qua khuôn mặt của mình, lần đầu tiên hắn thống hận diện mạo của mình như thế.
"Sở Dạ Phong!" Nhìn bóng lưng của hắn, Lăng Tuyệt Trần theo bản năng hô lên thành tiếng.
Dừng bước lại nhưng vẫn không xoay người nói chuyện, chỉ là lẳng lặng chờ nàng mở miệng.
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn hồi lâu, hơi mím môi: "Sở Dạ Phong, cám ơn huynh!" Nàng thật sự không biết nên nói những gì.
Nghe vậy, Sở Dạ Phong nở nụ cười chua sót, trong mắt hiện lên một giọt trong suốt mỉm cười tự giễu, nhưng mà nàng nhìn không thấy bóng lưng đưa về phía nàng: "Không có việc gì, chúng ta là bằng hữu!" Nói xong cố làm ra vẻ thoải mái, nhún nhún vai sải bước rời đi.
‘ ken két ’ cửa phòng khép chặt, lúc này Lăng Tuyệt Trần mới ngẩng đầu, một đôi mắt phượng tràn đầy rối rắm và khổ sở. Sở Dạ Phong, thật xin lỗi, nếu như •••••• nhưng mà không có nếu như, cả đời này của ta đã sớm định trước!
Thở dài chậm rãi đứng dậy, bên dưới lông mày nhíu chặt là một đôi mắt hiện đầy vẻ ưu thương.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt trong tấm gương đồng.
"Dạ, cả đời này ta đúng là vẫn còn nợ ngươi." Mặc dù chính mình bị hắn lừa gạt nhiều như vậy, nhưng vẫn như cũ không cách nào có một chút hận ~ nàng vẫn là không bỏ được.
Hắn liên tiếp tính kế, chết nhiều người như vậy, lại vẫn như cũ không cách nào kích thích lòng nàng thề phải cùng Nguyệt Ma đối địch. Nhưng mà, cuối cùng hắn thế nhưng lại đánh cuộc tính mạng của mình! Tiêu Vũ Cô, Hoa Nhược Thủy, Sở Dạ Phong ba người ngồi vây quanh một chỗ, hai người Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô đều tự mình cúi đầu không nói. Sở Dạ Phong trầm tư quét mắt qua lại quan sát hai người.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Sở Dạ Phong nhàn nhạt mở miệng: "Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy mình cần phải giải thích một chút sao?"
Lúc này hai người mới ngẩng đầu lên, sau khi liếc mắt nhìn nhau khẽ thở dài một cái: "Thật ra thì, chúng ta cũng biết thân phận của Dạ Minh, tất cả chuyện này đều do chúng ta dựng nên đại khái cũng hiểu rõ." Tiêu Vũ Cô mím môi, vung tay lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Thấy vậy, Sở Dạ Phong cũng đã không thể bình tĩnh, vỗ bàn một cái đột nhiên đứng dậy: "Mộ Dung Tư!" Trong mắt kinh ngạc không thôi.
Tiêu Vũ Cô khẽ lắc đầu, đoán chừng cũng chỉ có Sở Dạ Phong và Lăng Tuyệt Trần mới có thể gọi đạo sư của bọn hắn như vậy: "Chuyện này, Tuyệt Trần đã biết rồi!"
Sở Dạ Phong chậm rãi ngồi xuống, khóe mắt lại thoáng qua một tia khổ sở, nàng cũng gạt mình, thì ra mình luôn luôn không có đi vào ••• không, cho tới bây giờ cũng chưa có đến gần trái tim của nàng, nàng luôn luôn chặn mình ở ngoài cửa! Hắn luôn luôn liều lĩnh, lần đầu tiên cảm giác mình nhỏ bé như vậy.
Hoa Nhược Thủy thấy vậy càng thêm nhíu chặt mày kiếm: "Cùng nhau thương lượng mọi việc với bọn ta, đều là vào buổi tối!" Có thể là không đành lòng nhìn bầu không khí như vậy, Hoa Nhược Thủy nhàn nhạt dẫn dắt đề tài.
Sở Dạ Phong gật đầu, trong mắt hiện lên một thứ tình cảm không sao giải thích được: "Ta biết, vẫn là dùng thân phận của ta xuất hiện đi!" Hắn nhớ Dạ Minh từng nói qua, ban ngày hắn là mình, buổi tối chính là Dạ Minh đang thao túng thân thể của mình. Hắn ghét loại cảm giác đó, nhưng Dạ Minh cũng là người nàng quan tâm nhất, hắn lại có thể làm thế nào đây?
Tiêu Vũ Cô hơi khinh bỉ quét qua Hoa Nhược Thủy một cái, Hoa Nhược Thủy lộ vẻ tức giận sờ sờ mũi một cái, vì cái chủ đề không quá cao minh này của mình cảm thấy có chút xấu hổ.
"Vậy ngươi có thể nói một chút thân phận của hắn không?" Sở Dạ Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Vũ Cô.
Dạ Minh là huynh trưởng của ta!
Một câu nói kia tất cả mọi người đều nhớ rõ.
Tiêu Vũ Cô thở dài đứng dậy, hai tay chắp ở sau lưng cặp mắt mê ly, giống như rơi vào trầm tư: "Năm đó, kỳ thật mẫu phi của ta sinh hạ hai người huynh đệ là ta và đại ca. Bởi vì sợ ngay lúc đó Nguyệt Ma trở lại trả thù, lúc này mới ly miêu hoán thái tử góp nhặt ba đứa bé từ gia đình nông dân. Thật ra thì ba đứa bé kia cuối cùng đều chết hết, nhưng ta cùng với đại ca chỉ có thể núp trong bóng tối khổ sở tu luyện. Chúng ta vẫn nhớ, thảm trạng năm đó của phụ thân trước khi chết, cùng nhau lập lời thề, cùng nhau báo thù này!"
Nói xong, trong ánh mắt của Tiêu Vũ Cô thoáng qua một tia nhu tình: "Năm đó, chúng ta mười tuổi, đại ca dùng kế tiến vào Nguyệt Ma Giáo, trở thành phụ tá đắc lực nhất của Nguyệt Ma. Mà ta, lại dùng kế để cùng với Thánh Nữ năm đó vẫn là cô gái nhỏ ‘ không hẹn mà gặp ’. Về sau trong khi ở chung, ta lợi dụng sự thiện lương và ngây thơ chất phác của nàng. Nàng dứt khoát hướng tới con đường mà họ gọi là đỉnh cao của đời người —— Thánh Nữ." Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, tiểu cô nương kia vẫn luôn yêu thích đi theo phía sau hắn, thanh âm ngọt ngào tinh tế gọi: Tiêu ca ca.
Thời gian năm năm ở chung kia, là quãng thời gian vui sướng nhất đời này của hắn, trong lòng không có thù hận mỗi ngày đều đơn giản cùng với nàng cùng nhau vui vẻ.
"Ngân Nhược vốn là Thánh Sủng của Quang Ảnh Thần Đảo, vì để cho nàng thuận lợi trở thành Thánh Nữ, chúng ta đã thả Thánh Sủng ra, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là bởi vì nàng chính là Thánh Nữ, Ngân Nhược thuận nước đẩy thuyền trở thành Bổn mạng Khế Ước Thú của nàng."
Người vừa đi vào viện, thân thể cứng ngắc lẳng lặng lắng nghe, trong lòng rét lạnh từng chút lan ra. Nàng nhớ hắn đã từng nói: Ngoại trừ thân phận của ta ra, chuyện liên quan tới muội, tuyệt đối không có chuyện gì gạt muội!
Mỉm cười tự giễu, thì ra là tất cả mọi người ở bên cạnh đều đang lừa gạt nàng!
Hít hít lỗ mũi, trong mắt lần nữa biến trở về sự lạnh nhạt và xa cách giống như ngày đầu tới cái dị thế này.
Xoay người, dọc theo con đường vừa tới sải bước rời đi.
Nàng đến đương nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của ba nam nhân, ngoái đầu nhìn lại lại chỉ thấy bóng lưng kia quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Nàng đã nghe thấy!
Đây là ý nghĩ chung trong lòng ba người, đột nhiên đứng dậy, Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô đang muốn đuổi theo, lại bị một cánh tay của Sở Dạ Phong ngăn lại, hai người không hiểu quay đầu lại, nhìn trên mặt Sở Dạ Phong thâm sâu khó lường.
"Các ngươi mới vừa nói đều là lời nói thật, các ngươi cũng hiểu tính tình của nàng!" Bọn họ đuổi theo làm gì? Muốn giải thích? Giải thích thế nào?
Tiếp đó liền nhìn thấy biểu tình thất bại của hai người kia, bất đắc dĩ mà lắc đầu, phủi phủi vạt áo, sải bước rời đi: "Hay là để ta đi xem một chút đi!"
Hai mắt nhắm chặt vẫn không có mở ra, nhưng nơi khóe mắt nước mắt vẫn như cũ trượt xuống. Mặc dù hôn mê, nhưng trong đầu nàng vẫn không ngừng hiện lên ánh mắt thâm tình khẩn thiết ở trong đám mây đen kia.
Bóng dáng màu đỏ ngồi ở đầu giường khẽ thở dài một cái, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh nhưng mà vẫn giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trong suốt kia. Trần, nàng vì hắn có thể rơi lệ, khổ sở, hóa ra nàng cũng không phải là tuyệt tình, mà là nhu tình của nàng chỉ giành cho người kia! Ngón tay mang theo vết chai khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng: "Trần, nàng nói ta nên làm sao với nàng bây giờ? Nghĩ buông ra rồi lại không nhịn được nghĩ muốn giữ nàng ở bên người, không bỏ được không bỏ được, nàng đặc biệt như vậy, cứ như vậy làm cho người ta hãm sâu mà không cách nào tự kiềm chế."
Thu lại sự lạnh nhạt trước kia, che kín nhu tình trong đôi mắt dài hẹp. Bắt đầu từ lúc nào, tim của hắn đã bị mất, là trong nháy mắt nhìn thấy nàng tao nhã đứng trên đài tỷ võ ngày đó? Hay là nàng lạnh nhạt tuyệt tình? Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng vẫn luôn quanh quẩn bên tai của hắn: mệnh là do ta không phải do trời! Một câu nói cuồng vọng như vậy, nhưng lại không khiến cho hắn cảm thấy có gì không ổn, ngược lại có chút yêu mến thật sâu, tựa hồ như ở trong con đường dài mênh mang cô tịch kia, tìm được một người có thể dựa vào.
Ở chung lâu như vậy mới biết, thì ra là hắn và nàng có nhiều điểm giống nhau như thế.
Ngay sau đó nhớ tới cái gì, biểu tình trên mặt trở nên rét lạnh, tất cả nhu tình trong nháy mắt bị sự lạnh lẽo chôn vùi. Hắn không phải là thế thân, hắn chỉ muốn làm chính mình! Cho dù cuối cùng là hai bàn tay trắng! Mày kiếm nhíu chặt, lắc đầu dường như muốn gạt đi cái gì đó, biểu tình trên mặt dãn ra, hơi si mê nhìn người con gái an tĩnh nằm trên giường, khẽ thở dài một cái rồi xoay người.
"Dạ!" Người con gái vốn dĩ nằm an tĩnh bỗng kêu lên một tiếng, cuối cùng ngồi thẳng người, trong ánh mắt trợn to tràn đầy bi thương.
Sở Dạ Phong đang muốn đứng dậy nghe vậy, đột nhiên xoay người nhìn Lăng Tuyệt Trần mới vừa tỉnh lại: "Trần, không có sao chứ."
Xoay người nhìn Sở Dạ Phong, Lăng Tuyệt Trần có ngây ngẩn trong chốc lát, cuối cùng thất vọng cúi đầu không nói. Sở Dạ Phong thấy vậy, ánh mắt hơi ảm đạm, khổ sở cười cười: "Nếu không có gì, muội tốt nhất nghỉ ngơi thêm đi, ta đi ra ngoài trước!" Hóa ra, hắn cũng chỉ là một vật thay thế trong lòng nàng! Đưa tay lướt qua khuôn mặt của mình, lần đầu tiên hắn thống hận diện mạo của mình như thế.
"Sở Dạ Phong!" Nhìn bóng lưng của hắn, Lăng Tuyệt Trần theo bản năng hô lên thành tiếng.
Dừng bước lại nhưng vẫn không xoay người nói chuyện, chỉ là lẳng lặng chờ nàng mở miệng.
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn hồi lâu, hơi mím môi: "Sở Dạ Phong, cám ơn huynh!" Nàng thật sự không biết nên nói những gì.
Nghe vậy, Sở Dạ Phong nở nụ cười chua sót, trong mắt hiện lên một giọt trong suốt mỉm cười tự giễu, nhưng mà nàng nhìn không thấy bóng lưng đưa về phía nàng: "Không có việc gì, chúng ta là bằng hữu!" Nói xong cố làm ra vẻ thoải mái, nhún nhún vai sải bước rời đi.
‘ ken két ’ cửa phòng khép chặt, lúc này Lăng Tuyệt Trần mới ngẩng đầu, một đôi mắt phượng tràn đầy rối rắm và khổ sở. Sở Dạ Phong, thật xin lỗi, nếu như •••••• nhưng mà không có nếu như, cả đời này của ta đã sớm định trước!
Thở dài chậm rãi đứng dậy, bên dưới lông mày nhíu chặt là một đôi mắt hiện đầy vẻ ưu thương.
Ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt trong tấm gương đồng.
"Dạ, cả đời này ta đúng là vẫn còn nợ ngươi." Mặc dù chính mình bị hắn lừa gạt nhiều như vậy, nhưng vẫn như cũ không cách nào có một chút hận ~ nàng vẫn là không bỏ được.
Hắn liên tiếp tính kế, chết nhiều người như vậy, lại vẫn như cũ không cách nào kích thích lòng nàng thề phải cùng Nguyệt Ma đối địch. Nhưng mà, cuối cùng hắn thế nhưng lại đánh cuộc tính mạng của mình! Tiêu Vũ Cô, Hoa Nhược Thủy, Sở Dạ Phong ba người ngồi vây quanh một chỗ, hai người Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô đều tự mình cúi đầu không nói. Sở Dạ Phong trầm tư quét mắt qua lại quan sát hai người.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Sở Dạ Phong nhàn nhạt mở miệng: "Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy mình cần phải giải thích một chút sao?"
Lúc này hai người mới ngẩng đầu lên, sau khi liếc mắt nhìn nhau khẽ thở dài một cái: "Thật ra thì, chúng ta cũng biết thân phận của Dạ Minh, tất cả chuyện này đều do chúng ta dựng nên đại khái cũng hiểu rõ." Tiêu Vũ Cô mím môi, vung tay lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Thấy vậy, Sở Dạ Phong cũng đã không thể bình tĩnh, vỗ bàn một cái đột nhiên đứng dậy: "Mộ Dung Tư!" Trong mắt kinh ngạc không thôi.
Tiêu Vũ Cô khẽ lắc đầu, đoán chừng cũng chỉ có Sở Dạ Phong và Lăng Tuyệt Trần mới có thể gọi đạo sư của bọn hắn như vậy: "Chuyện này, Tuyệt Trần đã biết rồi!"
Sở Dạ Phong chậm rãi ngồi xuống, khóe mắt lại thoáng qua một tia khổ sở, nàng cũng gạt mình, thì ra mình luôn luôn không có đi vào ••• không, cho tới bây giờ cũng chưa có đến gần trái tim của nàng, nàng luôn luôn chặn mình ở ngoài cửa! Hắn luôn luôn liều lĩnh, lần đầu tiên cảm giác mình nhỏ bé như vậy.
Hoa Nhược Thủy thấy vậy càng thêm nhíu chặt mày kiếm: "Cùng nhau thương lượng mọi việc với bọn ta, đều là vào buổi tối!" Có thể là không đành lòng nhìn bầu không khí như vậy, Hoa Nhược Thủy nhàn nhạt dẫn dắt đề tài.
Sở Dạ Phong gật đầu, trong mắt hiện lên một thứ tình cảm không sao giải thích được: "Ta biết, vẫn là dùng thân phận của ta xuất hiện đi!" Hắn nhớ Dạ Minh từng nói qua, ban ngày hắn là mình, buổi tối chính là Dạ Minh đang thao túng thân thể của mình. Hắn ghét loại cảm giác đó, nhưng Dạ Minh cũng là người nàng quan tâm nhất, hắn lại có thể làm thế nào đây?
Tiêu Vũ Cô hơi khinh bỉ quét qua Hoa Nhược Thủy một cái, Hoa Nhược Thủy lộ vẻ tức giận sờ sờ mũi một cái, vì cái chủ đề không quá cao minh này của mình cảm thấy có chút xấu hổ.
"Vậy ngươi có thể nói một chút thân phận của hắn không?" Sở Dạ Phong ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Vũ Cô.
Dạ Minh là huynh trưởng của ta!
Một câu nói kia tất cả mọi người đều nhớ rõ.
Tiêu Vũ Cô thở dài đứng dậy, hai tay chắp ở sau lưng cặp mắt mê ly, giống như rơi vào trầm tư: "Năm đó, kỳ thật mẫu phi của ta sinh hạ hai người huynh đệ là ta và đại ca. Bởi vì sợ ngay lúc đó Nguyệt Ma trở lại trả thù, lúc này mới ly miêu hoán thái tử góp nhặt ba đứa bé từ gia đình nông dân. Thật ra thì ba đứa bé kia cuối cùng đều chết hết, nhưng ta cùng với đại ca chỉ có thể núp trong bóng tối khổ sở tu luyện. Chúng ta vẫn nhớ, thảm trạng năm đó của phụ thân trước khi chết, cùng nhau lập lời thề, cùng nhau báo thù này!"
Nói xong, trong ánh mắt của Tiêu Vũ Cô thoáng qua một tia nhu tình: "Năm đó, chúng ta mười tuổi, đại ca dùng kế tiến vào Nguyệt Ma Giáo, trở thành phụ tá đắc lực nhất của Nguyệt Ma. Mà ta, lại dùng kế để cùng với Thánh Nữ năm đó vẫn là cô gái nhỏ ‘ không hẹn mà gặp ’. Về sau trong khi ở chung, ta lợi dụng sự thiện lương và ngây thơ chất phác của nàng. Nàng dứt khoát hướng tới con đường mà họ gọi là đỉnh cao của đời người —— Thánh Nữ." Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên, tiểu cô nương kia vẫn luôn yêu thích đi theo phía sau hắn, thanh âm ngọt ngào tinh tế gọi: Tiêu ca ca.
Thời gian năm năm ở chung kia, là quãng thời gian vui sướng nhất đời này của hắn, trong lòng không có thù hận mỗi ngày đều đơn giản cùng với nàng cùng nhau vui vẻ.
"Ngân Nhược vốn là Thánh Sủng của Quang Ảnh Thần Đảo, vì để cho nàng thuận lợi trở thành Thánh Nữ, chúng ta đã thả Thánh Sủng ra, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là bởi vì nàng chính là Thánh Nữ, Ngân Nhược thuận nước đẩy thuyền trở thành Bổn mạng Khế Ước Thú của nàng."
Người vừa đi vào viện, thân thể cứng ngắc lẳng lặng lắng nghe, trong lòng rét lạnh từng chút lan ra. Nàng nhớ hắn đã từng nói: Ngoại trừ thân phận của ta ra, chuyện liên quan tới muội, tuyệt đối không có chuyện gì gạt muội!
Mỉm cười tự giễu, thì ra là tất cả mọi người ở bên cạnh đều đang lừa gạt nàng!
Hít hít lỗ mũi, trong mắt lần nữa biến trở về sự lạnh nhạt và xa cách giống như ngày đầu tới cái dị thế này.
Xoay người, dọc theo con đường vừa tới sải bước rời đi.
Nàng đến đương nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của ba nam nhân, ngoái đầu nhìn lại lại chỉ thấy bóng lưng kia quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Nàng đã nghe thấy!
Đây là ý nghĩ chung trong lòng ba người, đột nhiên đứng dậy, Hoa Nhược Thủy và Tiêu Vũ Cô đang muốn đuổi theo, lại bị một cánh tay của Sở Dạ Phong ngăn lại, hai người không hiểu quay đầu lại, nhìn trên mặt Sở Dạ Phong thâm sâu khó lường.
"Các ngươi mới vừa nói đều là lời nói thật, các ngươi cũng hiểu tính tình của nàng!" Bọn họ đuổi theo làm gì? Muốn giải thích? Giải thích thế nào?
Tiếp đó liền nhìn thấy biểu tình thất bại của hai người kia, bất đắc dĩ mà lắc đầu, phủi phủi vạt áo, sải bước rời đi: "Hay là để ta đi xem một chút đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook