Ngao Du Giang Hồ
Quyển 5 - Chương 17

Tử sát (nhị)

Hình như vừa rồi nàng còn mắng hắn nói lời ác độc thô lỗ, không hiểu được cái gì là ôn nhu.

Nhưng nàng phát hiện, nàng lại võ đoán.

Giống như nàng dùng thái độ cợt nhả để che đi những tính tình không tốt của mình, hắn chỉ là dùng những lời tàn nhẫn ác độc để làm bộ. Thật ra hắn đối với nàng rất ôn nhu, vô luận là hôn môi hay là nắm tay, đều cực ôn nhu, cực quyến luyến.

Tiểu Man cảm thấy nàng vừa bị lực lượng nào đó hút vào, không phải là cơn lốc mà là hải triều ôn nhu, muốn nuốt gọn nàng, chôn ở nơi sâu nhất.

Ánh nến trên bàn vẫn chiếu sáng, gió ngoài cửa sổ vi vu, tiếng cười nói của người phòng bên cạnh, tiếng đón tiếp khách của phục vụ dưới lầu, những thanh âm này đột nhiên trở nên rất xa xôi, nàng bị xiết trong một lồng ngực cứng rắn như thép, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sắp vỡ ra.

Tiếp tục, hay là quay đi, đó là một câu hỏi khó. Nàng không thể tĩnh tâm một khắc, một loại cảm giác xa lạ quấn chặt lấy nàng, mà nàng lại không hề bài xích, theo bản năng đón nhận, chờ mong nó xảy ra.

Trong lúc dây dưa, tóc nàng bị cái gì đó kéo mạnh, nàng đau đến mức kêu lên, lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa. Bàn tay đang tiến vào sâu làm loạn trong áo nàng kia cũng giống như bừng tỉnh, lập tức dừng lại không nhúc nhích.

Hai người hít thở dồn dập hỗn loạn, miệng lưỡi khô khốc như hoang mạc.

“Này…” Cả hai cùng mở miệng, sau đó cùng kinh ngạc, lại đồng thanh: “… Chàng/ Nàng nói trước đi.”

Tiểu Man bật cười, nghiêng đầu, trên mặt vẫn còn vệt đỏ, nàng thấp giọng nói: “Hiện tại… Trước tiên, trước tiên hãy dừng lại.”

Trạch Tú dùng hết tất cả ý chí lực mới có thể rút bàn tay kia ra, cầm lấy cổ áo xốc xếch của nàng, thực muốn xé mở ra, nhưng cuối cùng cũng không làm, chỉ là vội vã chỉnh lại cho ngay ngắn.

“Chuyện này xảy ra vài lần nữa là sẽ chết người đó.” Hắn ghé vào giường, cười khổ.

Tiểu Man ho hai tiếng: “Xin lỗi…”

Trạch Tú thở dài một cái, xuống giường, nói: “Được rồi, nàng ngủ đi. Ta trở về phòng mình đây.”

Giống như trong phòng có quái thú ăn thịt người vậy, hắn chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, vù một cái đã vọt ra ngoài. Tiểu Man nằm lăn qua lăn lại trên giường, thở dài thở ngắn, hối hận chính mình đã ngăn cản, lại thấy may mắn là mình đã ngăn cản, nhưng rốt cuộc thì hối hận nhiều hơn một chút, nhưng giờ cho dù cho nàng mấy lá gan nàng cũng không dám chạy sang phòng Trạch Tú quấy rầy hắn.

Trạch Tú ở phòng bên cạnh cũng hối hận vì đã không lớn mật hơn một chút.

Hai người đều trằn trọc trên giường, tâm chí phiêu du nơi nào, thở ngắn than dài, cũng không biết mất bao lâu mới ngủ được.

Hôm sau, Tiểu Man bất an mở cửa phòng, thò đầu ra thăm dò, cửa phòng Trạch Tú vẫn chưa mở, hay là hắn vẫn chưa dậy? Nàng do dự đi tới, đưa tay định gõ cửa, nhưng lại không biết phải nói gì khi thấy hắn, nhưng đúng lúc nàng đang rối rắm thì cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sửng sốt trước cửa phòng nửa ngày. Tiểu Man kêu “A” lên một tiếng rồi nói: “Ta đang định đi gọi chàng…”

Trạch Tú ừ một tiếng, nói: “Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”

Thái độ hắn thực tự nhiên, thực bình thường, rất lãnh tĩnh, Tiểu Man buồn bực theo sát phía sau hắn, chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa từng trải và ngây thơ?

Dưới lầu có mấy tiểu hài tử đang đùa nghịch, chơi trò đá cầu, Trạch Tú tìm chỗ ngồi, rất tự nhiên hỏi han: “Muốn ăn gì?”

Tiểu Man còn chưa kịp trả lời đã nghe “bộp” một tiếng, một quả cầu đã nện vào sau gáy hắn. Nàng nhất thời sửng sốt.

Trạch Tú bị bắn trúng gáy! Trạch Tú bị bắn trúng gáy! Trạch Tú bị bắn trúng gáy! Trạch Tú bị bắn trúng gáy!… Nàng lặp lại những lời này một vạn lần, sau đó tự hỏi chính mình, điều này có khả năng sao? Tiểu Man bật cười, rồi úp người lên bàn mà cười. Nam nhân đáng chết này, hóa ra là giả đứng đắn!

Trạch Tú xấu hổ, xoay người nhặt quả cầu, quay đầu lại hung tợn trừng mắt: “Ai đá?”

Một tiểu hài tử đang định chạy tới nhặt bao cát nhất thời bị hắn dọa xanh cả mặt, oa một tiếng khóc váng lên, không cần cầu nữa, chạy về kêu lên: “Nương! Thúc thúc rất dữ!”

Trạch Tú khụ một tiếng, đành ném quả cầu lại cho một tiểu hài tử khác cũng đang bị dọa phát ngốc, quay lại thấy Tiểu Man đang cười rút gân trên bàn, cười đến sắp ngã xuống đất đến nơi, hắn lạnh nhạt nói: “Cười, nàng cứ từ từ mà cười.”

Tiểu Man rốt cục không cười nữa, dùng sức xoa xoa hai gò má cứng đơ vì cười nhiều quá, nếu còn cười tiếp thì nàng sẽ bị tê liệt mất. Trạch Tú trừng mắt với nàng: “Cười đủ chưa?”

Nàng cẩn thận gật đầu: “Uhm, đủ rồi.”

“Vậy mau ăn cơm, ăn xong còn đi cho sớm.”

“… Trạch Tú, có phải chàng thường xuyên dọa tiểu hài tử khóc không?”

Không trả lời, chính là cam chịu.

Tiểu Man ngừng cười, vội vàng ăn điểm tâm, hai người cưỡi Tiểu Ngoan tiến vào mặt phía nam của Thái Hoa sơn.

Lúc đó đã là tháng hai, khắp nơi đều thấy màu xanh non của chồi cây, thật khiến tâm tình thư sướng. Hai người cũng không vội vã vung roi, không kéo dây cương, cứ để Tiểu Ngoan tự đi trên sơn đạo, Tiểu Man ngân nga ca hát, thanh âm trong trẻo uyển chuyển, khiến người vui vẻ thoải mái.

“Hôm nay giang thành xuân đã nửa, một thân do tại, loạn sơn ở chỗ sâu trong, tịch mịch khê kiều bạn…”

Đúng lúc đó hai người đi qua một dòng suối nhỏ, Trạch Tú khẽ nhíu mày: “Không được hát những ca từ đau khổ như vậy.”

Tiểu Man không thèm để ý tới hắn, tiếp tục hát: “Xuân sam trứ phá ai châm tuyến, nhiều điểm cứng cỏi nước mắt mãn. Mặt trời lặn giải an phương thảo ngạn, hoa không người mang, rượu không người khuyên, túy cũng không có người quản.”

Hát đến ba câu cuối cùng, Trạch Tú lại không nói, chỉ suy nghĩ một chút, sau một lúc lâu mới thấp giọng: “Ca từ hay.”

Vừa dứt lời, lại nghe trên ngọn cây đối diện có một người cười nói: “Đúng là ca từ hay! Giọng hát hay!”

Hai người lắp bắp kinh hãi. Kinh ngạc nhất chính là Trạch Tú, phía trước có người mà hắn lại không hề phát hiện.

Chỉ nháy mắt công phu liền có một nam tử mặc áo xanh nhảy xuống, tuổi chừng bốn mươi, mi thanh mục tú, cực có khí chất văn nhân. Hắn tiên lên từng bước, hơi thở dài: “Tại hạ Quý Chớ Ly, lần này tới Thái Hóa sơn là để chờ hai vị khách quý.”

Quý Chớ Ly? Tiểu Man nghe thấy cái tên cổ quái như vậy, không khỏi nhìn người kia nhiều hơn một chút, thấy hai mắt hắn bình thản thâm thúy nhưng không biết tại sao lại khiến người khác mao cốt tủng thiên. Thân thể Trạch Tú hơi cứng lại, nói: “Hóa ra là Thiên Sát Thập Phương, các vị một đường ép sát chúng ta là có ý gì?”

Quý Chớ Ly cười tủm tỉm nói: “Trạch Tú tiên sinh biết rõ nguyên nhân mà. Thiên Sát Thập Phương từ trước tới giờ khi chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Tiên sinh công phu cao cường, kẻ tầm thường không thể hàng phục được, ngay cả Gia Luật Văn Giác mà cũng bị tiên sinh chặt đứt một cánh tay. Tại hạ lỗ mãng, muốn lãnh giáo mấy chiêu của tiên sinh.”

Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Xin lỗi. Thứ cho ta không thể phụng bồi.”

Trạch Tú quay ngựa định muốn lên núi, đột nhiên thấy trước mắt hoa lên, hắn đã đứng trước ngựa, đưa tay sờ soạng lên mũi Tiểu Ngoan một chút, thở dài: “Ngựa tốt, thật không đành lòng để nó chết dưới tay ta.”

Nhìn ý tứ hắn, nếu như bọn họ còn định cưỡi ngựa rời đi, hắn sẽ ra tay đánh chết ngựa.

Tiểu Man trong lòng hoảng hốt, Trạch Tú đã nhảy xuống ngựa, nói: “Tiểu Man, nàng cưỡi ngựa lên núi trước đi, đừng ở đây nữa.”

Nàng muốn từ chối, nhưng nghĩ rằng mình có ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân hắn. Nghe nói sư phụ hắn ở trên đỉnh núi, nàng đi lên báo tin, nói không chừng còn có thể kịp giúp đỡ. Nàng lập tức gật đầu, vỗ lên mông Tiểu Ngoan, khẽ quát: “Đi mau!”

Tiểu Ngoan đúng là rất ngoan, lập tức cất vó chạy đi, nhưng mới được hai bước, Quý Chớ Ly đã lại xuất hiện trước đầu ngựa. Tiểu Ngoan bị kinh sợ, hai chân trước đột nhiên giơ lên, miệng hí vang, Tiểu Man kêu lên một tiếng, đang lúc sắp văng ra khỏi lưng ngựa, Trạch Tú đã một tay ôm lấy nàng, bảo vệ ở sau lưng.

Quý Chớ Ly cười nói: “Xin lỗi, tiểu cô nương không thể đi. Tiên sinh nhà ta muốn gặp cô nương. Nghe nói cô nương là cháu gái của chủ nhân Liễm Phương thành, thật sự là thân thế không bình thường nha.”

Tiểu Man trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Ta không phải, các ngươi nhầm rồi.”

Đương nhiên Quý Chớ Ly cho là nàng nói dối, cũng không nói chuyện với nàng, vươn một bàn tay về phía Trạch Tú: “Trạch Tú tiên sinh, mời!”

Trạch Tú nhéo tay Tiểu Man, dùng thanh âm cực thấp nói nhanh: “Ta ngăn hắn lại, nàng nhanh chóng cưỡi ngựa lên núi.”

Nàng lặng yên gật đầu, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Trạch Tú rút Long Ngâm, chậm rãi đi tới, Quý Chớ Ly vẫn để hai tay trong tay áo, không hề nhúc nhích. Trạch Tú vung kiếm, làm như muốn tấn công, hắn quả nhiên ngưng thần cảnh giới, không đề phòng Trạch Tú một cước đá văng đám đá dưới đất thẳng tới mặt hắn. Quý Chớ Ly vội vàng lắc mình tránh né, Tiểu Man bên này đã sớm leo lên lưng Tiểu Ngoan, chạy như điên lên núi.

Hắn lập tức muốn đuổi theo, Long Ngâm lại lao đến trước mắt nhanh như chớp. Trong nháy mắt, hai người giao thủ hơn mười chiêu, Long Ngâm giống như thanh xà bay lượn điên cuồng, mang theo khí thế bão táp cuốn bay cả cát đá dưới đất, khiến người ta hít thở không thông. Quý Chớ Ly tránh né có chút chật vật, nhưng vẫn liên tục cười nói: “Quả nhiên thân thủ nhất lưu! Không đơn giản!”

Hắn phút chốc thu tay lại, tay áo bào giương lên, một đám thiết châm màu xanh lam phóng vút đi, Trạch Tú liếc mắt một cái liền nhận ra đây là thiết châm có nhúng độc, tuy rằng vô thanh vô tức nhưng bởi vì quá nhỏ và nhẹ nên bị gió mạnh tác động liền mất độ chính xác, Long Ngâm vút lên, quả nhiên khiến chúng đinh đang rớt xuống đất, không có cái nào động được vào áo bào hắn.

Loại ám khí này nếu sử dụng vào ban đêm, đặc biệt khi người hạ thủ trốn ở một nơi bí mật mới là đáng sợ nhất, còn giữa ban ngày ban mặt lúc hai người động thủ mà phóng ra thì không có hiệu quả gì. Quý Chớ Ly quả nhiên dần dần rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn vẫn rất nhàn nhã, tựa hồ không hề nóng nảy, lắc mình tránh Long Ngâm, đột nhiên ngẩng đầu cười hì hì hỏi: “Trạch Tú tiên sinh, ngươi kiến thức rộng rãi, có biết tại hạ trên giang hồ có biệt hiệu gì không?”

Trạch Tú ngẩn ra, đột nhiên thầm kêu không tốt, biệt hiệu của hắn là…

“Thần phật thủ Quý Chớ Ly.” Hắn tự nói ra tên hiệu, “Những thứ ta muốn bắt, không có gì là không được.”

Trạch Tú vội vàng rút tay về, nhưng rốt cuộc đã muộn một bước, một trảo kia của hắn quả nhiên là kinh thiên động địa, mau đến kinh người, Trạch Tú cảm thấy cổ tay cứng ngắc, quả nhiên đã bị hắn bắt được, sau đó là cảm giác hơi hơi đau xót – là độc châm của hắn đâm vào.

Tay phải Trạch Tú nhất thời run lên, suýt nữa không cầm được Long Ngâm, Quý Chớ Ly cười nói: “Độc này tên là Tử Sát, hiện tại trên thế gian khó có giải dược có thể giải, Trạch Tú tiên sinh cần phải kiềm chế một chút, nếu còn tiếp tục động như vậy, chưa tới một khắc sẽ chết người…”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy hàn quang lóe lên trước mắt, luồng hàn khí kia tựa hồ đâm vào mắt hắn, khiến mắt hắn đau đớn. Quý Chớ Ly có chút nghi hoặc, kinh ngạc nhìn Trạch Tú. Trạch Tú cười lạnh nói: “Ai nói với ngươi lão tử chỉ biết dụng kiếm bằng tay phải!” Tay trái hắn lúc đó đang cầm Toái Tuyết, thanh kiếm này nhanh như kinh hồng, thân kiếm tuyết trắng, thế nhưng không hề bị dính lấy một giọt máu.

Quý Chớ Ly cúi đầu, cánh tay chỗ nối với vai phải hắn đột nhiên mở ra, rơi xuống mặt đất, miệng vết thương gọn ghẽ trơn nhắn, nhất thời lại không có máu chảy ra. Hắn cổ quái nở nụ cười, tựa hồ muốn nói chẳng có chút đau đớn nào, nhưng mà ngay sau đó sắc mặt hắn liền trở nên trắng bệch, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, máu tươi phun ra như suối.

Trạch Tú nâng kiếm định giết hắn nhưng trước mắt chớp chớp biến thành màu đen. Hắn biết độc này lợi hại, nếu nhắc kiếm giết hắn, chính mình chỉ sợ cũng không xong. Hắn miễn cưỡng đề khí, liên tiếp điểm lên mấy yếu huyệt trên cánh tay phải để khống chế độc thế, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu, Quý Chớ Ly không biết đã trốn đi đâu rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương