Ngàn Năm Luân Hồi
-
Chương 33
Tiếng gió nhẹ ùa tới, Trầm Tử Thiêng thầm trừng mắt, nàng liếc Trần An, lời trách cứ chuẩn bị bật ra lại bị nuốt ngược vào trong.Trần An nhận ra chuyện gì đó, hắn gãi đầu cười với nàng, nói với giọng nói áy náy: “Ta lỡ để lộ một chút khí tức, có lẽ yêu vật này đánh hơi được...”Chữ “rồi” chưa kịp thốt ra hết câu thì một luồng xung lực cực mạnh mẽ từ bên trong phá tung mái ngói ngay chỗ hai người đang đứng.Trầm Tử Thiêng đang nghe câu nói của Trần An, thầm nghĩ hắn đã say còn không chịu ngoan ngoãn tí nào.
May sao phản ứng nàng rất nhanh, kéo tay hắn lôi đi, tránh cho kẻ mất tỉnh táo nào đó bị đánh tan tành.
Cho dù là bậc Thần, cũng chẳng thể lơ là coi thường ai.
Huống chi hiện tại thần trí hắn mê man, ăn nói còn hàm hồ, để lộ khí tức chọc giận yêu quái.Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự tên Trần An này quá nặng.Lão đạo sĩ sợ đổ mồ hôi nhưng chẳng dám động đậy, đám tùy tùng nghe thấy tiếng động vội vàng vây quanh lão đạo sĩ, bảo vệ an toàn cho lão.“Kẻ nào?” Một tên quát, “Cô Tứ Nương đâu rồi?”“Ngươi đứng bên này canh gác, ta vào bẩm với ông Vương.”“Người đâu! Bảo vệ ông Vương và thị Tứ!”Tứ Nương, kẻ mà bọn họ nhắc đến là một nàng yêu hồ đang ngồi vắt vẻo trên mái nhà, đối diện với Trầm Tử Thiêng và Trần An.Mặt mày Tứ Nương khá xinh đẹp, khóe mắt cong cong, bờ mi cong vút, môi đỏ như máu, khi nở nụ cười trông có vẻ ma mị.
Nàng ta mặc chiếc áo mỏng tang, mái tóc buông hờ hững trên đôi vai trần trắng như tuyết.Trầm Tử Thiêng giữ cánh tay của Trần An đứng trên gờ tường.
Trần An cứ cười ngây ngốc, nàng chẳng suy nghĩ thừa thãi, đẩy hắn ngã xuống, tung người bay lên.Nàng dừng lại ngay trước mặt Tứ Nương, gương mặt điềm tĩnh.Trần An đang yên đang lành bị đẩy ngã xuống đất, lăn vài vòng rồi ngồi ngây ngốc trên đất.
Hắn gãi đầu, có lẽ không nhận ra mình vừa bị người mình thầm thương trộm nhớ đá đi như quả cầu.
Hắn thở dài, ngồi dựa mình trên tường luôn.Bỗng nhiên ở lùm cây cách đó không xa có tiếng sột soạt.
Trần An cũng chẳng thèm nhìn, nhặt hòn sỏi lên, búng tay một cái.
Thứ ở trong lùm cây kia rên nhẹ một cái rồi tắt tiếng.Tứ Nương che miệng cười duyên, giọng nói nàng ta nghe qua rất yểu điệu, nhưng nàng biết nàng ta dùng mị lực, nhả ra câu nào là độc câu đó.“Ôi em gái của ta, không ngờ lại gặp em ở đây.
Chẳng hay ngọn gió nào mang em gái ta đi du ngoạn trần thế vậy? Thật là hiếm thấy.”Trầm Tử Thiêng không ngờ yêu vật mà nàng muốn bắt lại chính là người quen, thế nhưng nàng giấu nhẹm đi sự kinh ngạc, chỉ lạnh lùng đáp: “Đã biết vậy rồi còn không hiện hình? Ta đến đưa chị về.
Nếu phóng túng quá lâu sẽ không trở về được nữa.
Tâm ma không thể nói đùa, nó mạnh, thế nhưng chị cũng không được thoải mái khi bị tâm ma khống chế.”Tứ Nương – một trong những chị em của nàng, tuổi cũng đã mấy trăm, cái mặt già của đại yêu hồ này giữ được sự xinh đẹp cũng là nhờ có tinh khí nam nhân.
Đũng là nhân gian cũng có lúc đồn chẳng hề sai.
Người ta nói yêu hồ là loài yêu quái cực kỳ gian xảo, Đắc Kỷ còn khiến cho nước mất nhà tan, huống gì mấy con yêu hồ tu đã mấy trăm năm bằng máu thịt nam nhân.
Đám xương cốt mà lũ yêu hồ này dẫm lên cũng phải chất thành núi, nếu máu không dùng đến cũng phải chảy thành sông.Tứ Nương chống cằm, cười với nàng, nếu là nam nhân không chừng cũng chẳng giữ được vẻ tỉnh táo: “ y dà, em gái à, ta biết em khác chúng ta nên từ lâu nước sông không phạm nước giếng, em chẳng có quan hệ mật thiết với chúng ta nhiều, nay bỗng nhiên rủ lòng thương hại ta sao? Thật là quý hóa quá.
Mà ai dạy cho em rằng tâm ma không dễ khống chế vậy?”Trầm Tử Thiêng: “Thế thì về đây, ta với chị cùng kiểm chứng, có khi ta giúp được cho chị đấy.”Tứ Nương bật cười mỉa mai: “Em giúp ta được ư? Nực cười.
Em không ở yên trên núi mà khóc than Diệp Lý đi, không lo ngoan ngoãn tu đạo mà lại đứng ở đây bàn chuyện tình nghĩa chị em với ta làm khỉ gì? Hôm qua mẹ liên lạc với ta, có nhắc đến em đó, các chị em ở nhà cũng nhớ em lắm.”“Đừng nói nhảm, chị biết ta đang nói đến vấn đề gì.” Trầm Tử Thiêng ngắt lời, “Dân gian nghèo đói, lầm than chưa đủ hay sao mà chị tới đây tìm người? Chúng ta cũng không phải đói đến mức tùy tiện xuống quấy phá thôn dân.
Chị đang giấu kẻ nào ở đây đúng không?”Sở dĩ nàng nghĩ Tứ Nương muốn giấu người, bởi trên người nàng ta chẳng có vết thương gì cả, thậm chí công lực cũng không hề thua kém gì Trầm Tử Thiêng, thậm chí còn có thể hơn.Từ sau lưng Tứ Nương dần hiện ra chín cái đuôi, từng sợi lông mềm mại như nhung, thế nhưng Trầm Tử Thiêng chẳng nhìn thấy vẻ đẹp ấy mà chỉ thấy những tà khí màu đen tỏa ra từ Tứ Nương.
Hai mắt Tứ Nương tỏa ra ánh đỏ, rõ ràng đã trở thành quỷ.
Tâm ma trong lòng nàng ta đã đọa nàng ta chẳng còn một chút thiện ý nào.Trầm Tử Thiêng buông một tiếng thở dài.“Tử Thiêng, em thở dài gì vậy?” Từ nãy tới giờ Tứ Nương cố tình không muốn dài dòng với nàng, thúc giục Trầm Tử Thiêng một cách khéo léo.
Hóa ra Tứ Nương cũng chẳng có nhiều kiên nhẫn, Trầm Tử Thiêng nhạy bén phát hiện ra sự vội vàng của nàng ta.
Nàng ta biến hóa khôn lường, phân thân thành trăm hình ảnh ảo, uyển chuyển bước đi xung quanh Trầm Tử Thiêng.“Trả lời ta, sao chị phải đến bước đường này, vì muốn vinh hoa hay tu ma đạo?”Trầm Tử Thiêng không hề hoang mang, nàng hỏi Tứ Nương, mong rằng sẽ khơi gợi lên thiện ý trong nhỏ nhoi trong lòng nàng ta.Giọng nói của Tứ Nương phát ra tứ phía, âm vang như thể từ xa vọng lại: “Ôi em gái của ta, em chỉ ở trên núi, làm sao biết được nhân gian này có nhiều thú vui?”Trầm Tử Thiêng hết nói nổi, không ngờ bề ngoài Tứ Nương xinh đẹp mà đầu óc lại không dùng được: “Chị thật sự thấy vui sao?”Tứ Nương cười vang, nói với dáng vẻ mang đầy tiếc nuối: “Em thật đáng thương, chẳng biết vui vẻ là gì.
Hay là đến bên cạnh ta, ta sẽ không khiến em thất vọng, cho em nếm được mùi vị của khoái lạc, không cần biết lối về.
Bảo đảm em chẳng cần chui lên núi làm gì nữa, ở giữa chốn giang hồ này cũng có thể tung hoành tứ phương.”Trầm Tử Thiêng lắc đầu, bỗng nhiên nàng thấy buồn bã: “Khoái lạc không có lối về, chị phải đau buồn cỡ nào mới phải tìm khoái lạc như vậy?”Tứ Nương hừ lạnh, Trầm Tử Thiêng thấy cảm xúc của Tứ Nương lúc vui lúc buồn, thay đổi trong chớp mắt: “Em vốn dĩ không hiểu, ta thì thấy em vô tâm như gỗ đá vậy, em không nhàm chán sao?”Trầm Tử Thiêng không bị mị lực của Tứ Nương ảnh hưởng.
Nàng vẫn kiên định đáp: “Chị đi như thế, các chị em ở nhà chờ trông, mẹ chúng ta cũng chẳng yên tâm.
Chị cứ vậy mà đi à?”Tứ Nương cười lớn: “Chờ trông thì làm sao? Ta biết em rời đi là chính mẹ bắt ép em thôi, ta về đó cũng khác gì ở đây đâu? Ở đây ta được tự do, chẳng phải ở trong ngọn núi đầy cô độc, em hãy hiểu cho ta, ta cũng là vì cùng đường nên mới đi.”Ban nãy là muốn Trầm Tử Thiêng đi cùng, bây giờ lại muốn dùng sự đáng thương để Trầm Tử Thiêng thấu hiểu, mềm lòng.
Trầm Tử Thiêng biết, nếu nàng mềm lòng, chắc chắn sẽ bị kịch độc của Tứ Nương len lỏi vào ý niệm.
Chỉ lơ là một chút thôi, nàng sẽ chẳng tránh được, sẽ đọa ma như Tứ Nương bây giờ.Lúc này lão Vương và đám tùy tùng tay cầm kiếm xông ra ngoài, bao vây xung quanh.Trần An bị lôi cổ vào giữa sân.
Trầm Tử Thiêng thấy vậy, trong lòng dấy lên một chút do dự.
Thế nhưng sau đó trấn tĩnh trở lại, quyết định không quan tâm đến Trần An.Trần An bị trói hai tay đặt sau lưng, ngây ngốc nhìn xung quanh, bị một tên tùy tùng đứng phía sau đá vào chân hắn ép hắn phải quỳ xuống.
Đầu gối Trần An lêu lên một tiếng giòn nặng trịch, chẳng biết có đau hay không, hắn kêu lên: “Làm gì mà hung dữ vậy?”Lão Vương thấy Trần An ngốc nghếch cũng chẳng quan tâm nhiều, lão lạnh lùng ngửa đầu nhìn về phía Tứ Nương và Trầm Tử Thiêng.Da dẻ lão xanh xao, ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng giống hệt một cái xác vô hồn.
Sự uy nghiêm của lão chỉ lừa được đám tùy tùng.
Trên người lão mặc chiếc áo khoác dài đến chân, cột dây qua loa, hiển nhiên là vội vội vàng vàng chạy tới.
Mặt mũi lão xem chừng lúc trẻ xuy nghĩ quá nhiều nên bây giờ mới ngoài năm mươi đã có nếp nhăn chảy xệ.Trần An kinh ngạc quan sát dáng vẻ của lão, thầm nhủ Trầm Tử Thiêng hẳn đoán sai, lão già này nào phải năm mươi tuổi.
Tóc lão lơ thơ, thấy được cả da đầu, Trần An thấy lão già này cũng phải rất cố chấp, tóc chả được bao nhiêu cũng cột lên, trông chẳng đẹp hơn mà chỉ thấy giống hệt cái đuôi gà trống.Bình thường Trầm Tử Thiêng không muốn nói ra, nhưng cũng thầm khâm phục sự nhanh nhạy của hắn, thế nhưng lúc này đầu óc Trần An như bị Rượu Tiên tẩy rửa.
Mà cái lão Tửu Thượng Lão Ông ấy cũng lạ, Rượu Tiên của lão không rửa một lần cho sạch sẽ luôn mà còn chừa lại cho Trần An đống bùn nhão trong cái thứ mọc được tóc kia làm cái khỉ gì, khiến cho hắn bật cười thành tiếng, công khai nhạo báng lão Vương tóc gà trống.Lão Vương quắc mắt nhìn hắn, lông mày lão dựng ngược, vẫy tay gọi tới một tên lính canh: “Ngươi đi xem hắn bị làm sao vậy.”“Vâng.” Tên này ngoan ngoãn thay, dứt lời liền tiến tới quan sát Trần An, gã nắm cằm Trần An, quan sát một hồi rồi quay trở về bẩm báo, “Bẩm ông, tên này là một kẻ say rượu, có lẽ bị đần.”Lão bán tín bán nghi nhìn Trần An, may sao lúc này hắn cũng cực kỳ vâng lời tên lính canh kia, hoàn toàn ngoan ngoãn làm một kẻ đần thật sự.Lúc này trong vạt áo Trần An có thứ gì đó đang lúc nhúc.
Hắn thấy nhột, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là Bạch Miêu đang cố chui ra, vật lộn một hồi, nó ló cái đầu ra khỏi áo hắn.
Trần An quát khẽ: “Đi vào, ngươi đừng ra đây phá phách.”Bạch Miêu khinh thường hắn, có lẽ vì hắn say.
Nó thích thú nhìn quanh, trông thấy đám tùy tùng cầm kiếm đứng vây quanh, nó ngửi thấy mùi oán khí từ người lão đạo sĩ đằng xa, vội bay ra khỏi người hắn, mặc kệ hắn gọi, nó tới chỗ pháp trận của Tứ Nương.Tứ Nương như phát giác điều gì đó, nàng ta quay phắt người lại, tạo ra một kết giới xung quanh lão đạo sĩ và pháp trận.
Nhân lúc đó, Trầm Tử Thiêng dùng mị lực của chính mình, nàng nói.“Chị, về với ta đi.”Tứ Nương không ngờ được mị lực của bản thân chẳng những không ảnh hưởng tới nàng mà còn bị mị lực của nàng phá vỡ.Trong giây lát, Tứ Nương mê man trước câu nói của Trầm Tử Thiêng.Bạch Miêu hồn nhiên bay đến ần pháp trận, nhưng bỗng nhiên bị va đầu vào một kết giới vô hình.
Sự va chạm của Bạch Miêu đã lôi Tứ Nương trở về.Nàng ta bừng tỉnh, thấy Trầm Tử Thiêng đã lao tới gần trong gang tấc, Tứ Nương vội phản ứng lại, lộn một vòng giữa không trung, chín chiếc đuôi của nàng ta bỗng trở nên bén nhọn và vươn dài hơn, tấn công Trầm Tử Thiêng.Trầm Tử Thiêng không có vũ khí, nàng kết thủ ấn, phía sau lưng hiện ra chín cái đuôi màu trắng tinh, lúc này cũng bén nhọn và dài không kém gì Tứ Nương.
Hệt như chín con mãng xà mọc đầy lông lá.Tứ Nương cười vang: “Phải như vậy chứ, cũng đã từ lâu không được giao đấu với cô em út, hôm nay xin được chỉ giáo rồi.”Trầm Tử Thiêng yên lặng không đáp, ánh mắt nàng sáng sực, kiên định nhìn thẳng vào Tứ Nương.
Tứ Nương hơi chấn động trong lòng, bị chính uy lực của Trầm Tử Thiêng làm giật mình.Tứ Nương vốn đã đọa ma, trở thành quỷ lệ, hai mắt đỏ ngầu, khó tìm đường trở lại ngay.
Đứng trước Trầm Tử Thiêng trong sáng và mạnh mẽ, uy lực của nàng nhấn chìm sự gian tà của Tứ Nương.Tứ Nương đành phải lùi lại mấy bước, lấy lại cân bằng.
Nàng ta cắn môi, tỏ vẻ không cam lòng.Nhưng tiếc là người đối đầu với Tứ Nương hiện tại không phải Vương đồ tể, mà là hòn đá Trầm Tử Thiêng ủ mình lâu ngày trên ngọn núi khỉ ho cò gáy mà Diệp Lý để lại.
Rõ ràng trong mắt Tứ Nương có vẻ chần chừ, cho dù chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng cũng chẳng qua nổi mắt Trầm Tử Thiêng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook