Nắng Nhạt Lưng Trời
Chương 11: Nắng qua kẽ lá

Nắng lên đầu ngõ, bụi hồng leo hứng mình khoe sắc. Có lẽ chúng khoan khoái khi đón thứ ánh sáng dịu ngọt kia. Hàng cây trước cổng lao xao theo chiều gió thổi, cảnh vật hững hờ với tâm trạng ai đó lúc này.

Ngạn Thư về nhà, cả đêm cô không chợp mắt. Nhờ người bạn cảnh sát can thiệp để tìm anh ấy, cô cảm giác bất lực vô cùng.

Trợ lý lại gọi, cô biết nhưng cô mệt mỏi khi nghĩ tới việc sẽ đến công ty mà không có anh. Một phút, rồi nửa tiếng trôi qua, Ngạn Thư đành nghe máy. Cô sửa soạn để vào chốn thương trường đó.

Công ty hôm nay trông khác lạ. Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô. Bao chuyện thị phi từ trên trời rơi xuống, cô đang cố oằn mình chống đỡ.

Cánh cửa phòng họp mở ra, toàn thể ban quản trị ngồi sẵn. Họ dĩ nhiên chất vấn cô như từng làm với Mạn Kỳ. Tình hình hôm nay đâu đơn giản vậy. Vì cô không phải anh ấy, làm sao chống chế đám người luôn muốn lật đổ anh.

Nét căng thẳng ẩn hiện lên gương mặt hiền lành kia, Ngạn Thư lặng lẽ ngồi xuống gần ghế chủ tịch. Ánh nhìn đầy miệt thị, cô thừa hiểu. Chỉ là cô phải ngồi nơi đây thay cho chồng mình, sự miễn cưỡng đến nghẹt thở.

- Giám đốc Lý, mong cô cho chúng tôi câu trả lời về sự vắng mặt của tổng giám đốc. Chuyện hôm qua đã ảnh hưởng khá nhiều tới hình tượng công ty. Chúng tôi cần câu trả lời, không phải sự biện hộ!

Nhân vật khó ưa nhất công ty vừa lên tiếng. Đâu ai xa lạ, ông ta chính là bố của Mễ Lạc. Trợ lý bên cạnh toát cả mồ hôi. Quả thật, anh ta chẳng biết mở miệng nói thế nào.

- Tổng giám đốc, tạm thời...

- Là cậu ấy trốn tránh trách nhiệm phải không? - Bố Mễ Lạc ngang nhiên ngắt lời Ngạn Thư. Ông ta đứng dậy, dáng vẻ đầy thách thức. Các cộng sự im lặng, họ phân vân trước tình huống này.

- Giám đốc Mễ, xin ông nên tôn trọng người khác! - Trợ lý giận quá, gằn giọng.

Bố Mễ Lạc chau mày, hai mắt như viên đạn. Ông ta liếc nhìn trợ lý:

- Nơi này để cậu lên tiếng sao?

Cơn giận đến tái mặt, trợ lý nén lòng kiềm chế. Lão ta nhún vai cười đắc ý.

- Hiện tại, tôi là cổ đông lớn thời điểm này. Nếu tổng giám đốc quản không nổi chuyện công ty, có thể xin từ chức. Tôi theo chủ tịch rất lâu rồi, giờ rút cổ phần, e là...

Mắt Ngạn Thư tối lại. Lão ta đang đe dọa sao? Thật không tin nổi chuyện này có thể xảy ra. Ngạn Thư bấu chặt hai đầu gối, cô muốn tát ông ta một cái nhớ đời.



Công ty lung lay vì người đàn ông này à? Lý trí cô bừng tỉnh dậy. Rõ ràng chuyện Mạn Kỳ mất tích là vấn đề lớn. Sao họ không đặt nó lên hàng đầu mà cứ chăm chăm cái ghế tổng giám đốc?

Thương trường Nghiệt ngã quá, Ngạn Thư mệt mỏi lắm rồi.

- Anh định rút vốn hả giám đốc Mễ?

Cửa phòng chợt mở ra, đập vào mắt họ là nhân vật quyền lực nhất tập đoàn Tín Vĩ - Vũ Tín Long!

Ba?

Ngạn Thư rộ nét vui mừng, cô vội đứng dậy và đi ngay về phía ông ấy. Tất cả mọi người dừng cuộc họp, họ bối rối khi chủ nhân ngôi nhà lớn này quay về.

Vũ Tín Long ngồi xuống, ông ta quan sát vẻ mặt lấm lét của bố Mễ Lạc. Bộ dạng vừa thẹn vừa khó ưa, lão cười miễn cưỡng.

. T????ờ ???????? ???????????????? h????yền ????????ù???? ﹏ T????????????T????U???????? ????.Vn ﹏

- Chủ tịch, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ đưa ra giả thuyết vậy thôi!

- Nếu tôi không về thì giả thuyết đó sẽ thành sự thật chăng? - Chủ tịch Vũ nói giọng mỉa mai.

Cuộc trở về đúng lúc của ba chồng đã gỡ bàn thua trông thấy. Không khí căng thẳng lắng dịu xuống, trợ lý mừng thầm gật đầu với Ngạn Thư.

Chuyến bay xuyên lục địa của chủ tịch Vũ kéo dài mười sáu tiếng đồng hồ. Trông ông khá mệt và cần nghỉ ngơi. Ngạn Thư tranh thủ sắp xếp mọi thứ. Vũ Tín Long cuối cùng cũng trở lại cương vị của mình.

- Ba về đột ngột quá, con không kịp ra sân bay đón. - Cô nói nhẹ nhàng khi họ đang ngồi trên ô tô.

- Công ty có chuyện, phải về thôi. Dì con và An Hựu đang đợi ở nhà. Con theo sang nhé. - Chủ tịch Vũ ôn tồn nói.

Ngạn Thư cúi đầu. Cũng lâu rồi cô chưa về lại dinh thự nhà họ Vũ. Hai vợ chồng an nhiên sống bên ngôi nhà xinh xinh nội thành.



Suốt chặng đường, ông Vũ không nhắc chuyện Mạn Kỳ. Ông ấy chuyển qua trạng thái im lặng. Ngạn Thư vì thế càng bất an hơn.

Đỉnh nhọn ánh bạc từ căn biệt thự, Ngạn Thư thấy nó khi xe vòng qua cầu. Lòng cô nhớ lại cảm giác năm nào, lúc cô mới về làm con dâu nhà Vũ gia.

Ba chồng ở nước ngoài về, sai lệch múi giờ nên ông ấy xuống sức nhanh. Người quản gia nhanh chóng mở cửa, họ chào mừng chủ nhân một cách trang trọng nhất.

Hai hàng tử đằng lộng lẫy từ cổng vào giữa sân. Nó đẹp đến nao lòng. Mọi thứ chỉn chu, tinh tế dưới bàn tay những người làm vườn.

Ngạn Thư chậm rãi từng bước, con đường rải sỏi trắng như trong truyện cổ tích. Chúng thật đều nhau và màu sắc rực rỡ dưới nắng. Đốm sáng li ti xen qua nhành cây, kẽ lá. Chúng lấp lánh thật đẹp.

Mỗi khi tử đằng nở hoa, anh háo hức chở cô đi ngắm cho kì được. Dù sân nhà có sẵn nhưng Mạn Kỳ thích đánh con xe dạo phố. Tình yêu màu hoa tím, ôm trọn nắng tháng ba rực rỡ. Cung bậc tình yêu ru đến độ ngọt say nồng.

Chạm tay vào nỗi nhớ, sao nó bỗng xa xăm quá. Chút yêu thương còn lại ám ảnh tâm trí cô từng ngày. Ngôi nhà danh vọng trước mắt, nét ngại ngùng không thể phôi pha...

Người phụ nữ kia ung dung trên ghế. Bà ta đếm thời gian qua chiếc đồng hồ cát. Vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Chỉ là nó quá lạnh lùng chẳng sao quen thuộc nổi.

Động tác lật đồng hồ đâu khác chi nhau. Bà ta xem nó là thú vui tiêu khiển. Ngạn Thư từng bước thâm nhập dinh thự đó, cái nhướng mày miệt thị xuất hiện. Cô hiểu và cô đối diện nó bằng cử chỉ kính trọng nhất có thể.

- Con chào dì.

Cái gật đầu hờ hững, bà ta từ từ đứng dậy đi vào phòng. Tuyệt nhiên, chẳng nói thêm lời nào. Ngạn Thư chạnh lòng, cô thoáng buồn bởi thái độ kia. Không thể phủ nhận lý lẽ mẹ kế từng đưa ra, cô không xứng bước chân vào ngôi nhà này.

Vũ Tín Long đợi cô trong phòng đọc sách. Ông ấy đang phát cáu vì câu chuyện chẳng đi đến đâu của hai vợ chồng. Dường như, chủ tịch nắm rõ toàn bộ vấn đề. Ông cho quản gia báo ngay cơ quan cảnh sát quen biết.

- Tại sao mọi chuyện rối tung lên vậy? Các con đã làm gì khi ba vắng nhà?

Ngạn Thư cúi mặt, cô cảm giác mình thật sự không đủ khả năng chống chế ông ngày hôm đó. Mạn Kỳ biến mất, anh ấy làm cô bất an tột độ. Bao rắc rối ập tới, cô mệt mỏi khi nghĩ về nó.

Bắt gặp ánh mắt người đàn bà đó qua ô cửa kính, Ngạn Thư chợt run sợ. Bà ta thích quẩn quanh cuộc đời cô như chiếc đồng hồ cát vậy. Giọng hát nho nhỏ cất lên, những bụi hồng đón nhận làn nước mát từ chiếc vòi hoa sen. Người mẹ kế lạ lùng nhất mà cô từng gặp.

Tần Lệ Minh - tài nữ học viện Hoàng gia!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương