Năm Tháng Trong Tiếng Đạn
-
Chương 37: Đột phá chịu đựng
Đêm đến, Doãn Thiên ngủ cực kỳ say, sáng hôm sau phát hiện chỗ đau đã giảm sưng, tuy cảm giác khác thường vẫn còn, nhưng không đau nữa.
Vì thế cậu làm một quyết định hào phóng – buổi tối giặt quần lót cho Ninh Thành để báo đáp.
Nhưng tối đến, cậu lại bị Ninh Thành khiêng về ký túc.
Chớ nói giặt quần lót, xuống giường cũng chẳng có sức.
Từ độ cao 3500 mét đến độ cao 4000 mét, huấn luyện như nhau mà thể lực đã hao phí gấp bội, trong bảng kế hoạch Tần Nhạc lập ra, khối lượng huấn luyện ở thôn B còn cao hơn cả thôn G. Các đội viên cứ tưởng mới đến sẽ được cho mấy ngày giảm xóc, nhưng Lương Chính hoàn toàn không cho họ cơ hội thích nghi, ngay ngày đầu tiên đã phải leo dốc 100 mét.
Doãn Thiên đứng trước sườn núi cát dốc 60 độ, những tưởng chỉ dễ như ăn sáng, chẳng ngờ giẫm lên mới biết leo lên đỉnh dốc khó khăn tới mức nào.
Cát ở sườn núi là cát mềm, bàn chân tuyệt nhiên không có chỗ bám, cát ngập bắp chân, đi một bước thụt lùi một bước.
Nếu chạy thì càng lún hơn.
Mà không chạy thì không kịp thời gian.
Lượt đầu tiên, Ninh Thành tốc độ nhanh nhất cũng mất hơn 4 phút, đội viên chậm nhất tốn 7 phút.
Doãn Thiên dọc đường đi theo Ninh Thành, thành tích 5 phút là bình thường.
Nhưng không phải leo một lần là xong, Lương Chính không cho thời gian nghỉ ngơi, buộc các đội viên leo đi leo lại.
Leo xong chuyến thứ 10, Doãn Thiên ngã xuống cát không dậy nổi, không ít đội viên cũng mệt mỏi nói không ra lời, Tần Nhạc cầm túi ô-xy đi tới, xem xét tình huống từng người rồi bảo, “Hít ô-xy một phút, sau đó tiếp tục leo.”
Leo dốc kết thúc, trừ vài lính mũi nhọn đặc biệt xuất sắc thì các đội viên khác hết chịu nổi, Lương Chính lại vung tay lên, bắt tất cả đeo ba lô, chạy đến con sông cách đó 1km.
Bên bờ suối đặt sẵn lốp xe buộc dây thừng, các đội viên phải kéo lốp xe, chạy băng băng ngược dòng sông.
Doãn Thiên nào còn sức lực chạy băng băng ngược dòng sông nữa.
Nước sông tràn vào lốp xe, khiến sức nặng tăng lên mấy lần, con sông lại có độ dốc nhất định, cộng thêm nước xiết lạnh buốt, đừng nói kéo lốp xe chạy, kể cả bỏ hết gánh nặng mà chạy thì cũng rất khó khăn.
Ninh Thành móc dây thừng qua vai, lao lực ngược dòng mà tiến, cánh tay nổi gân xanh, vẻ mặt cũng chuyên chú.
Cậu và Quách Chiến là hai trong số ít đội viên có thể kéo lốp xe đi tới, đại đa số đội viên đều giống Doãn Thiên, lạnh run đứng trong nước.
Thình lình, tiếng súng vang lên giữa khu rừng tĩnh mịch.
Lương Chính tay cầm súng lục kiểu 92, lạnh lùng nói, “Hôm nay ai không kéo được lốp xe đến vị trí xác định thì cuốn gói cút cho tôi!”
Cái gọi là vị trí xác định, tức là 3 km phía xa.
Ninh Thành đã chạy hơn mười mét, chợt ngừng lại trong nước, ngoái đầu hô to, “Doãn Thiên! Mẹ nhà nó cậu ngơ ngác cái gì? Cút lại đây!”
Doãn Thiên chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách hơn mười mét lại xa xôi như vậy.
Cậu nghiến mạnh răng, liều mạng kéo lốp xe tiến về phía trước, tiếc rằng nước chảy quá mạnh, lốp xe kéo tới cứ liên tục trượt về sau.
Ninh Thành không đi, vẫn đứng trong nước không nhúc nhích, quát, “Ráng lên! Chưa ăn cơm hả?”
Tức khắc, gần như tất cả các đội viên cùng lớn tiếng hô hoán.
Những người chạy đằng trước cao giọng khuyến khích đồng đội, những người ở phía sau kiệt sức hô khẩu hiệu.
Doãn Thiên hai chân run rẩy, như ốc sên kéo lốp xe từng bước tiến về phía Ninh Thành, cảm giác trước mắt sẽ tối sầm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn tin tưởng cứ đi là có ánh sáng.
Ninh Thành chính là ánh sáng chói lòa ấy.
Kéo được 500 mét thì có đội viên thình lình ngã xuống, cộng sự của cậu ta gào thét đỡ cậu ta tiến lên.
1 km thì ngay cả Ninh Thành và Quách Chiến cũng đến giới hạn, Lương Chính lại nổ súng cảnh cáo.
2 km thì không gian chỉ còn tiếng nước sông và tiếng thở hồng hộc của các các đội viên, không ai còn sức nói, thậm chí không ai còn sức đứng thẳng mà đi, ai cũng dùng cả tay lẫn chân, chật vật kéo lốp xe tiến bước.
2.5 km thì trời đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn, đập ra từng đóa bọt nước trắng xóa, Doãn Thiên tím tái đôi môi, hoàn toàn dựa vào bản năng mà tiến về phía trước.
Lương Chính không quy định thời gian, nên cơ hồ chẳng ai chú ý, lúc tới đích thì mặt trời đã nặng nề ngả về Tây.
Doãn Thiên nằm bò trên bờ sông, gọi kiểu gì cũng không phản ứng. Hầu hết đội viên cũng như cậu, giống hệt đàn cá mắc cạn.
Tần Nhạc và đội viên hậu cần nhóm lửa, lần lượt lấy chăn trên xe xuống. Ninh Thành khó nhọc lôi Doãn Thiên đến bên đống lửa, dùng chăn bọc lấy cậu, ôm chặt cậu vào lòng.
Nhiệt độ ngày đêm ở cao nguyên chênh lệch rất lớn, cũng may còn có đống lửa sưởi ấm.
Mấy phút sau Doãn Thiên tỉnh lại, câu nói đầu tiên lại là “Cái đẹt mọe! Sao tôi lại ở đây? Lốp xe tôi đâu?”
Ninh Thành xót xa nhéo tay cậu, khẽ đáp, “Cậu hoàn thành 3 cây số rồi.”
Doãn Thiên há miệng, đôi mắt chợt ươn ướt, lát sau thì yếu ớt lẩm bẩm, “Tôi cứ tưởng phen này không được huấn luyện chung với cậu nữa rồi.”
Ninh Thành áp trán vào trán cậu, nhẹ nhàng cọ cọ, trấn an, “Không sao rồi.”
Hôm đó, thể lực mọi người đều suy kiệt gần như toàn bộ, lúc sưởi ấm quanh đống lửa, cơ hồ không ai nói chuyện, có người nghĩ đợt huấn luyện kế tiếp phải làm sao, có người mờ mịt tự hỏi huấn luyện thế này thì ý nghĩa gì.
Nếu luyện kỹ xảo cận chiến hoặc luyện bắn súng chính xác, khổ nữa mệt nữa họ cũng chịu, nhưng kiểu đầu tàu kéo toa tàu hoang phí thể lực này dùng để làm gì?
Kéo được lốp xe thì chiến thắng kẻ địch? Hoàn thành nhiệm vụ? Trở thành đặc công đạt tiêu chuẩn?
Huống hồ đây là độ cao 4000 mét so với mặt biển, vì sao không huấn luyện chiến thuật thực tế hơn?
Tần Nhạc nấu một nồi canh gừng táo đỏ thật lớn, vừa múc vào cặp lồng cho các đội viên vừa nói, “Các cậu muốn hỏi, kiểu huấn luyện hoang phí thể lực này có ý nghĩa gì đúng không?”
Doãn Thiên mệt mỏi ngước mắt lên.
“Bởi vì ép buộc các cậu đến đến cực hạn chính là mục đích của chúng tôi.” Tần Nhạc cười nói.
Các đội viên nhỏ giọng thảo luận, không biết lời này có ý gì.
Lương Chính đi tới, vẫn đeo vẻ mặt hung ác. “Nhanh chóng ép các cậu đến cực hạn thì mới nhanh chóng tiến hành được bước huấn luyện tiếp theo. Khi các cậu thật sự đạt tới cực hạn thì sẽ có thêm một bước đột phá bản thân, nói theo cách trong game tức là tăng level đó.”
Yết hầu Doãn Thiên giật giật, cái hiểu cái không.
“Thẳng thắn mà nói, trong 34 người các cậu, trước mắt không có người nào đạt tiêu chuẩn trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng.” Lương Chính tạm dừng một lát, nói tiếp, “Các cậu chỉ là binh lính xuất sắc giữa đám lính phổ thông, mà Liệp Ưng chúng tôi cần, là những người vượt trên giới hạn con người. Người đó phải đột phá bản thân, mà muốn đột phá bản thân thì trước tiên phải đạt tới cực hạn của binh lính xuất sắc.”
Ninh Thành nhìn Lương Chính, con ngươi bập bùng ánh lửa.
“Các cậu sẽ hỏi tôi rốt cuộc có cần phải làm vậy hay không, cứ làm tàu kéo toa là bắn súng giỏi hay sao?” Lương Chính đảo mắt nhìn các đội viên. “Tôi cho các cậu hay, có cần đấy. Ai cũng muốn cuộc sống nhàn nhã, không ép các cậu vào đường cùng thì các cậu sao có thể trưởng thành?”
“Mỗi tay súng bắn tỉa, chuyên gia bom mìn, tinh anh cận chiến của Liệp Ưng đều là người nổi bật trong huấn luyện thể lực.” Tần Nhạc bổ sung, “Biết vì sao chúng tôi hà khắc với các cậu như vậy không? Vì nếu trở thành đặc công Liệp Ưng, các cậu sẽ không giống những quân nhân khác. Các cậu phải đối mặt với chiến trường đích thực, kẻ địch đích thực, chứ không phải diễn tập quân sự như các tập đoàn quân thường làm. Trách nhiệm của các cậu quá nặng nề, cho nên phải làm sao để bản thân mình mạnh mẽ hơn nữa, đủ mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm này, hoặc là ra đi. Tôi và Lương đội trưởng cũng sẽ không cho phép đội viên không đủ mạnh mẽ tiến vào Liệp Ưng, vì chúng tôi chịu trách nhiệm cho tính mạng của các cậu.”
Doãn Thiên nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, Ninh Thành dùng lòng bàn tay phủ lên nắm tay cậu.
Lòng bàn tay ấm áp, dường như hé lộ sức mạnh vô cùng.
Nửa giờ sau, Lương Chính dẫn đội về doanh trại, các đội viên thật sự đi hết nổi thì được đồng đội vừa lôi vừa kéo, khó nhọc về nơi đóng quân.
Ninh Thành cõng Doãn Thiên, bước đi mệt mỏi, nhưng kiên định.
Đúng theo Lương Chính nói, huấn luyện từ nay về sau sẽ càng gian khổ. Ngày nào thể lực của các đội viên cũng sẽ kiệt quệ, sau đó chống đỡ dựa vào nghị lực.
Ban đầu không ai kêu khổ, là vì không có sức kêu khổ.
Sau này không ai oán giận, là bởi họ dần phát hiện, hình như bản thân mình mỗi ngày một mạnh mẽ hơn.
Trước kia chống đỡ một ngày dựa vào nghị lực, nay chống đỡ một ngày dựa vào thể lực nhiều hơn.
“Thăng cấp” mà Lương Chính nói, đang từng bước thực hiện trên người họ.
Có lần Doãn Thiên vén áo Chu Tiểu Cát lên xem, phát hiện Gà con hồi xưa gầy yếu như cây sậy cũng đã có tám múi cơ bụng rồi, cậu nhìn lại chính mình, đường cong cơ bắp đã xinh đẹp chẳng khác gì Ninh Thành Quách Chiến.
Không thể không nói, Lương Chính và Tần Nhạc đúng.
Doãn Thiên đặc biệt muốn có cái gương thật to để cởi hết quần áo thưởng thức cơ thể trần trụi của mình.
Cơ bắp phát triển, có khi tr*m cũng bự hơn.
Ninh Thành cười khẩy trước ý nghĩ này của cậu, chọc ghẹo, “Hay thế này đi, cậu cởi luôn ở đây để tôi nhìn hộ cho, xem cái tr*m trần trụi bự cỡ nào.”
Doãn Thiên bụm mặt nói, “Doanh trại sôi nổi, phiền cậu đừng nói mấy cái mất lịch sự thế.”
Nhưng Ninh Thành vẫn lột quần cậu, tiếc nuối lắc đầu bảo, “Tr*m có khác mấy đâu.”
Doãn Thiên tức giận nghĩ, cậu tin tôi biến lớn ngay bây giờ cho cậu xem không?
Người tí hon A nói, “Anh biến lớn thì ích gì? Anh có đè được ảnh đâu.”
Người tí hon B nói, “Đúng thế đúng thế, lẽ ra anh phải quan tâm tr*m ảnh có biến lớn hay không cơ.”
Vì vậy Doãn Thiên cứ rảnh rỗi là liếc liếc nhìn nhìn đũng quần Ninh Thành.
Người tí hon A hỏi, “Nhìn được gì chưa?”
Cậu thở dài đáp, “Sương mù mịt quá, không nhìn rõ.”
Người tí hon B bảo, “Chả cố gắng gì cả, thử cầm phát là được mà? Anh bị ảnh cầm bao nhiêu lần rồi còn gì?”
Doãn Thiên lại bắt đầu lên kế hoạch cầm tr*m Ninh Thành.
Có điều Ninh Thành che đậy kín quá, từ đầu chí cuối cậu vẫn không kiếm được cơ hội ra tay.
Một ngày huấn luyện ném dây thừng nâng cao sức lực cánh tay, dây thừng to bằng cổ tay người đàn ông trưởng thành, mỗi sợi nặng chừng 2 kg, Lương Chính quy định mỗi đội viên phải ném ít nhất 10 phút một lần, mà độ cao ném lên cũng phải vượt qua chiều cao của mình.
Lại là một hạng mục nhìn thì có vẻ dễ, làm mới thấy biến thái.
Doãn Thiên hai tay cầm hai sợi dây thừng đã thấy không ổn, mẹ nó nặng quá, ném vài phút không thành vấn đề, nhưng giữ vững độ cao suốt 10 phút thì thực sự là khó tưởng tượng.
Trên thực tế, chỉ có mấy người Ninh Thành làm được mà thôi.
Doãn Thiên không ném được cao hơn đầu mình, Lương Chính cứ đứng bên cạnh hô, “Uốn éo thế chưa được! Thấp quá, lại lần nữa!”
Ninh Thành lập tức bắt được linh cảm, ngồi xổm trên đất lớn tiếng khuyến khích, “Thiên bảo, uốn cao lên nà!”
Hôm đó, cả sân huấn luyện tràn ngập tiếng gọi không dịu dàng.
Tỷ như “Bảo cậu uốn mà”, “Uốn phát nữa”, “Còn uốn được không”, “Uốn cái cho anh xem nào”…
Cuối buổi huấn luyện, Doãn Thiên “uốn éo” vẫn chưa đủ cao, Lương Chính gọi Ninh Thành tới, nói, “Cộng sự của cậu giao lại cho cậu, luyện sức cánh tay cậu ta thật khỏe vào.”
Ninh Thành cung kính đáp, “Tuân lệnh!”
Doãn Thiên thu lại dây thừng, bị Ninh Thành đưa đến phòng huấn luyện thể lực đơn sơ bên cạnh ký túc xá.
Dù sao đây cũng là nơi đóng quân của Liệp Ưng ở biên cương, khí giới ít ỏi hơn ở đại doanh nhiều, cũng may những thứ Ninh Thành cần thì vẫn có.
Ninh Thành cho Doãn Thiên nằm dưới đệm lót cử tạ, tìm một quả tạ đặt trên cổ cậu, cúi xuống hỏi, “Chúng ta cứ luyện từ từ rồi tăng dần dần thôi.”
Doãn Thiên ném dây thừng xong thì tê hết cả tay với xương sườn, nào còn sức nâng tạ? Ninh Thành đành phải cầm hai đầu tạ, mượn chút sức của cậu nói, “Tôi nâng một lần, cậu nâng một lần, tôi không buông thì cậu không được buông.”
Doãn Thiên ngoan ngoãn đồng ý, nhưng thực ra chẳng thèm bỏ tí sức nào.
Ninh Thành kiên nhẫn có hạn, sau vài lần thì nổi giận, ra rả lên lớp, “Mẹ nó cậu có nâng hay không?”
Doãn Thiên đảo mắt nhìn trời, nghiến răng đáp, “Nâng!”
Đâu thể nói “Không nâng” được…
Nhưng cánh tay không đủ sức, thật sự cũng chẳng khác “không nâng” là mấy.
Ninh Thành nóng nảy, bất giác nhích người về phía trước.
Doãn Thiên sửng sốt, thầm mắng “Mả cha”.
Tư thế bây giờ của hai người cực kỳ phấn khích.
Vì giúp Doãn Thiên kiểm soát tạ, Ninh Thành vốn đã đứng khá gần vị trí đặt đầu của cậu. Lúc này tự nhiên nhích lên, thành ra hai cái đùi áp sát hai bên đầu cậu.
Doãn Thiên chẳng cần đảo mắt cũng nhìn được đũng quần Ninh Thành.
Trước khi vào phòng huấn luyện thể lực, Ninh Thành vừa thay quần lính ướt sũng thành quần soóc, từ dưới nhìn lên, thậm chí còn thấp thoáng trông thấy hình dạng chỗ ấy ấy.
Doãn Thiên không khỏi nuốt nước miếng.
Người tí hon A tuyệt vọng nói, “Bảo anh cầm tr*m ảnh, anh nuốt nước miếng làm gì thế?”
Người tí hon B cũng mắng, “Chẳng lẽ anh định liếm một cái à?”
Doãn Thiên lập tức lắc đầu.
Định là xua đuổi suy nghĩ đen tối, nhưng lại cọ vào đùi trong của Ninh Thành, Ninh Thành khẽ buông tay, chiếc tạ rớt xuống giá cái ‘Ầm’.
Hai người trừng nhau trong tư thế kỳ quái.
Nếu ánh mắt có thể bắn ra tia lửa điện, thì tia lửa điện này sẽ xuyên qua đũng quần Ninh Thành.
Có thể tưởng tượng Doãn Thiên gần gũi đũng quần Ninh Thành tới mức nào.
Một lát sau, Ninh Thành xoa đầu Doãn Thiên, bất đắc dĩ nói, “Muốn đè cậu quá.”
Hết chương 37
Vì thế cậu làm một quyết định hào phóng – buổi tối giặt quần lót cho Ninh Thành để báo đáp.
Nhưng tối đến, cậu lại bị Ninh Thành khiêng về ký túc.
Chớ nói giặt quần lót, xuống giường cũng chẳng có sức.
Từ độ cao 3500 mét đến độ cao 4000 mét, huấn luyện như nhau mà thể lực đã hao phí gấp bội, trong bảng kế hoạch Tần Nhạc lập ra, khối lượng huấn luyện ở thôn B còn cao hơn cả thôn G. Các đội viên cứ tưởng mới đến sẽ được cho mấy ngày giảm xóc, nhưng Lương Chính hoàn toàn không cho họ cơ hội thích nghi, ngay ngày đầu tiên đã phải leo dốc 100 mét.
Doãn Thiên đứng trước sườn núi cát dốc 60 độ, những tưởng chỉ dễ như ăn sáng, chẳng ngờ giẫm lên mới biết leo lên đỉnh dốc khó khăn tới mức nào.
Cát ở sườn núi là cát mềm, bàn chân tuyệt nhiên không có chỗ bám, cát ngập bắp chân, đi một bước thụt lùi một bước.
Nếu chạy thì càng lún hơn.
Mà không chạy thì không kịp thời gian.
Lượt đầu tiên, Ninh Thành tốc độ nhanh nhất cũng mất hơn 4 phút, đội viên chậm nhất tốn 7 phút.
Doãn Thiên dọc đường đi theo Ninh Thành, thành tích 5 phút là bình thường.
Nhưng không phải leo một lần là xong, Lương Chính không cho thời gian nghỉ ngơi, buộc các đội viên leo đi leo lại.
Leo xong chuyến thứ 10, Doãn Thiên ngã xuống cát không dậy nổi, không ít đội viên cũng mệt mỏi nói không ra lời, Tần Nhạc cầm túi ô-xy đi tới, xem xét tình huống từng người rồi bảo, “Hít ô-xy một phút, sau đó tiếp tục leo.”
Leo dốc kết thúc, trừ vài lính mũi nhọn đặc biệt xuất sắc thì các đội viên khác hết chịu nổi, Lương Chính lại vung tay lên, bắt tất cả đeo ba lô, chạy đến con sông cách đó 1km.
Bên bờ suối đặt sẵn lốp xe buộc dây thừng, các đội viên phải kéo lốp xe, chạy băng băng ngược dòng sông.
Doãn Thiên nào còn sức lực chạy băng băng ngược dòng sông nữa.
Nước sông tràn vào lốp xe, khiến sức nặng tăng lên mấy lần, con sông lại có độ dốc nhất định, cộng thêm nước xiết lạnh buốt, đừng nói kéo lốp xe chạy, kể cả bỏ hết gánh nặng mà chạy thì cũng rất khó khăn.
Ninh Thành móc dây thừng qua vai, lao lực ngược dòng mà tiến, cánh tay nổi gân xanh, vẻ mặt cũng chuyên chú.
Cậu và Quách Chiến là hai trong số ít đội viên có thể kéo lốp xe đi tới, đại đa số đội viên đều giống Doãn Thiên, lạnh run đứng trong nước.
Thình lình, tiếng súng vang lên giữa khu rừng tĩnh mịch.
Lương Chính tay cầm súng lục kiểu 92, lạnh lùng nói, “Hôm nay ai không kéo được lốp xe đến vị trí xác định thì cuốn gói cút cho tôi!”
Cái gọi là vị trí xác định, tức là 3 km phía xa.
Ninh Thành đã chạy hơn mười mét, chợt ngừng lại trong nước, ngoái đầu hô to, “Doãn Thiên! Mẹ nhà nó cậu ngơ ngác cái gì? Cút lại đây!”
Doãn Thiên chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách hơn mười mét lại xa xôi như vậy.
Cậu nghiến mạnh răng, liều mạng kéo lốp xe tiến về phía trước, tiếc rằng nước chảy quá mạnh, lốp xe kéo tới cứ liên tục trượt về sau.
Ninh Thành không đi, vẫn đứng trong nước không nhúc nhích, quát, “Ráng lên! Chưa ăn cơm hả?”
Tức khắc, gần như tất cả các đội viên cùng lớn tiếng hô hoán.
Những người chạy đằng trước cao giọng khuyến khích đồng đội, những người ở phía sau kiệt sức hô khẩu hiệu.
Doãn Thiên hai chân run rẩy, như ốc sên kéo lốp xe từng bước tiến về phía Ninh Thành, cảm giác trước mắt sẽ tối sầm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn tin tưởng cứ đi là có ánh sáng.
Ninh Thành chính là ánh sáng chói lòa ấy.
Kéo được 500 mét thì có đội viên thình lình ngã xuống, cộng sự của cậu ta gào thét đỡ cậu ta tiến lên.
1 km thì ngay cả Ninh Thành và Quách Chiến cũng đến giới hạn, Lương Chính lại nổ súng cảnh cáo.
2 km thì không gian chỉ còn tiếng nước sông và tiếng thở hồng hộc của các các đội viên, không ai còn sức nói, thậm chí không ai còn sức đứng thẳng mà đi, ai cũng dùng cả tay lẫn chân, chật vật kéo lốp xe tiến bước.
2.5 km thì trời đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn, đập ra từng đóa bọt nước trắng xóa, Doãn Thiên tím tái đôi môi, hoàn toàn dựa vào bản năng mà tiến về phía trước.
Lương Chính không quy định thời gian, nên cơ hồ chẳng ai chú ý, lúc tới đích thì mặt trời đã nặng nề ngả về Tây.
Doãn Thiên nằm bò trên bờ sông, gọi kiểu gì cũng không phản ứng. Hầu hết đội viên cũng như cậu, giống hệt đàn cá mắc cạn.
Tần Nhạc và đội viên hậu cần nhóm lửa, lần lượt lấy chăn trên xe xuống. Ninh Thành khó nhọc lôi Doãn Thiên đến bên đống lửa, dùng chăn bọc lấy cậu, ôm chặt cậu vào lòng.
Nhiệt độ ngày đêm ở cao nguyên chênh lệch rất lớn, cũng may còn có đống lửa sưởi ấm.
Mấy phút sau Doãn Thiên tỉnh lại, câu nói đầu tiên lại là “Cái đẹt mọe! Sao tôi lại ở đây? Lốp xe tôi đâu?”
Ninh Thành xót xa nhéo tay cậu, khẽ đáp, “Cậu hoàn thành 3 cây số rồi.”
Doãn Thiên há miệng, đôi mắt chợt ươn ướt, lát sau thì yếu ớt lẩm bẩm, “Tôi cứ tưởng phen này không được huấn luyện chung với cậu nữa rồi.”
Ninh Thành áp trán vào trán cậu, nhẹ nhàng cọ cọ, trấn an, “Không sao rồi.”
Hôm đó, thể lực mọi người đều suy kiệt gần như toàn bộ, lúc sưởi ấm quanh đống lửa, cơ hồ không ai nói chuyện, có người nghĩ đợt huấn luyện kế tiếp phải làm sao, có người mờ mịt tự hỏi huấn luyện thế này thì ý nghĩa gì.
Nếu luyện kỹ xảo cận chiến hoặc luyện bắn súng chính xác, khổ nữa mệt nữa họ cũng chịu, nhưng kiểu đầu tàu kéo toa tàu hoang phí thể lực này dùng để làm gì?
Kéo được lốp xe thì chiến thắng kẻ địch? Hoàn thành nhiệm vụ? Trở thành đặc công đạt tiêu chuẩn?
Huống hồ đây là độ cao 4000 mét so với mặt biển, vì sao không huấn luyện chiến thuật thực tế hơn?
Tần Nhạc nấu một nồi canh gừng táo đỏ thật lớn, vừa múc vào cặp lồng cho các đội viên vừa nói, “Các cậu muốn hỏi, kiểu huấn luyện hoang phí thể lực này có ý nghĩa gì đúng không?”
Doãn Thiên mệt mỏi ngước mắt lên.
“Bởi vì ép buộc các cậu đến đến cực hạn chính là mục đích của chúng tôi.” Tần Nhạc cười nói.
Các đội viên nhỏ giọng thảo luận, không biết lời này có ý gì.
Lương Chính đi tới, vẫn đeo vẻ mặt hung ác. “Nhanh chóng ép các cậu đến cực hạn thì mới nhanh chóng tiến hành được bước huấn luyện tiếp theo. Khi các cậu thật sự đạt tới cực hạn thì sẽ có thêm một bước đột phá bản thân, nói theo cách trong game tức là tăng level đó.”
Yết hầu Doãn Thiên giật giật, cái hiểu cái không.
“Thẳng thắn mà nói, trong 34 người các cậu, trước mắt không có người nào đạt tiêu chuẩn trở thành đội viên chính thức của Liệp Ưng.” Lương Chính tạm dừng một lát, nói tiếp, “Các cậu chỉ là binh lính xuất sắc giữa đám lính phổ thông, mà Liệp Ưng chúng tôi cần, là những người vượt trên giới hạn con người. Người đó phải đột phá bản thân, mà muốn đột phá bản thân thì trước tiên phải đạt tới cực hạn của binh lính xuất sắc.”
Ninh Thành nhìn Lương Chính, con ngươi bập bùng ánh lửa.
“Các cậu sẽ hỏi tôi rốt cuộc có cần phải làm vậy hay không, cứ làm tàu kéo toa là bắn súng giỏi hay sao?” Lương Chính đảo mắt nhìn các đội viên. “Tôi cho các cậu hay, có cần đấy. Ai cũng muốn cuộc sống nhàn nhã, không ép các cậu vào đường cùng thì các cậu sao có thể trưởng thành?”
“Mỗi tay súng bắn tỉa, chuyên gia bom mìn, tinh anh cận chiến của Liệp Ưng đều là người nổi bật trong huấn luyện thể lực.” Tần Nhạc bổ sung, “Biết vì sao chúng tôi hà khắc với các cậu như vậy không? Vì nếu trở thành đặc công Liệp Ưng, các cậu sẽ không giống những quân nhân khác. Các cậu phải đối mặt với chiến trường đích thực, kẻ địch đích thực, chứ không phải diễn tập quân sự như các tập đoàn quân thường làm. Trách nhiệm của các cậu quá nặng nề, cho nên phải làm sao để bản thân mình mạnh mẽ hơn nữa, đủ mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm này, hoặc là ra đi. Tôi và Lương đội trưởng cũng sẽ không cho phép đội viên không đủ mạnh mẽ tiến vào Liệp Ưng, vì chúng tôi chịu trách nhiệm cho tính mạng của các cậu.”
Doãn Thiên nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, Ninh Thành dùng lòng bàn tay phủ lên nắm tay cậu.
Lòng bàn tay ấm áp, dường như hé lộ sức mạnh vô cùng.
Nửa giờ sau, Lương Chính dẫn đội về doanh trại, các đội viên thật sự đi hết nổi thì được đồng đội vừa lôi vừa kéo, khó nhọc về nơi đóng quân.
Ninh Thành cõng Doãn Thiên, bước đi mệt mỏi, nhưng kiên định.
Đúng theo Lương Chính nói, huấn luyện từ nay về sau sẽ càng gian khổ. Ngày nào thể lực của các đội viên cũng sẽ kiệt quệ, sau đó chống đỡ dựa vào nghị lực.
Ban đầu không ai kêu khổ, là vì không có sức kêu khổ.
Sau này không ai oán giận, là bởi họ dần phát hiện, hình như bản thân mình mỗi ngày một mạnh mẽ hơn.
Trước kia chống đỡ một ngày dựa vào nghị lực, nay chống đỡ một ngày dựa vào thể lực nhiều hơn.
“Thăng cấp” mà Lương Chính nói, đang từng bước thực hiện trên người họ.
Có lần Doãn Thiên vén áo Chu Tiểu Cát lên xem, phát hiện Gà con hồi xưa gầy yếu như cây sậy cũng đã có tám múi cơ bụng rồi, cậu nhìn lại chính mình, đường cong cơ bắp đã xinh đẹp chẳng khác gì Ninh Thành Quách Chiến.
Không thể không nói, Lương Chính và Tần Nhạc đúng.
Doãn Thiên đặc biệt muốn có cái gương thật to để cởi hết quần áo thưởng thức cơ thể trần trụi của mình.
Cơ bắp phát triển, có khi tr*m cũng bự hơn.
Ninh Thành cười khẩy trước ý nghĩ này của cậu, chọc ghẹo, “Hay thế này đi, cậu cởi luôn ở đây để tôi nhìn hộ cho, xem cái tr*m trần trụi bự cỡ nào.”
Doãn Thiên bụm mặt nói, “Doanh trại sôi nổi, phiền cậu đừng nói mấy cái mất lịch sự thế.”
Nhưng Ninh Thành vẫn lột quần cậu, tiếc nuối lắc đầu bảo, “Tr*m có khác mấy đâu.”
Doãn Thiên tức giận nghĩ, cậu tin tôi biến lớn ngay bây giờ cho cậu xem không?
Người tí hon A nói, “Anh biến lớn thì ích gì? Anh có đè được ảnh đâu.”
Người tí hon B nói, “Đúng thế đúng thế, lẽ ra anh phải quan tâm tr*m ảnh có biến lớn hay không cơ.”
Vì vậy Doãn Thiên cứ rảnh rỗi là liếc liếc nhìn nhìn đũng quần Ninh Thành.
Người tí hon A hỏi, “Nhìn được gì chưa?”
Cậu thở dài đáp, “Sương mù mịt quá, không nhìn rõ.”
Người tí hon B bảo, “Chả cố gắng gì cả, thử cầm phát là được mà? Anh bị ảnh cầm bao nhiêu lần rồi còn gì?”
Doãn Thiên lại bắt đầu lên kế hoạch cầm tr*m Ninh Thành.
Có điều Ninh Thành che đậy kín quá, từ đầu chí cuối cậu vẫn không kiếm được cơ hội ra tay.
Một ngày huấn luyện ném dây thừng nâng cao sức lực cánh tay, dây thừng to bằng cổ tay người đàn ông trưởng thành, mỗi sợi nặng chừng 2 kg, Lương Chính quy định mỗi đội viên phải ném ít nhất 10 phút một lần, mà độ cao ném lên cũng phải vượt qua chiều cao của mình.
Lại là một hạng mục nhìn thì có vẻ dễ, làm mới thấy biến thái.
Doãn Thiên hai tay cầm hai sợi dây thừng đã thấy không ổn, mẹ nó nặng quá, ném vài phút không thành vấn đề, nhưng giữ vững độ cao suốt 10 phút thì thực sự là khó tưởng tượng.
Trên thực tế, chỉ có mấy người Ninh Thành làm được mà thôi.
Doãn Thiên không ném được cao hơn đầu mình, Lương Chính cứ đứng bên cạnh hô, “Uốn éo thế chưa được! Thấp quá, lại lần nữa!”
Ninh Thành lập tức bắt được linh cảm, ngồi xổm trên đất lớn tiếng khuyến khích, “Thiên bảo, uốn cao lên nà!”
Hôm đó, cả sân huấn luyện tràn ngập tiếng gọi không dịu dàng.
Tỷ như “Bảo cậu uốn mà”, “Uốn phát nữa”, “Còn uốn được không”, “Uốn cái cho anh xem nào”…
Cuối buổi huấn luyện, Doãn Thiên “uốn éo” vẫn chưa đủ cao, Lương Chính gọi Ninh Thành tới, nói, “Cộng sự của cậu giao lại cho cậu, luyện sức cánh tay cậu ta thật khỏe vào.”
Ninh Thành cung kính đáp, “Tuân lệnh!”
Doãn Thiên thu lại dây thừng, bị Ninh Thành đưa đến phòng huấn luyện thể lực đơn sơ bên cạnh ký túc xá.
Dù sao đây cũng là nơi đóng quân của Liệp Ưng ở biên cương, khí giới ít ỏi hơn ở đại doanh nhiều, cũng may những thứ Ninh Thành cần thì vẫn có.
Ninh Thành cho Doãn Thiên nằm dưới đệm lót cử tạ, tìm một quả tạ đặt trên cổ cậu, cúi xuống hỏi, “Chúng ta cứ luyện từ từ rồi tăng dần dần thôi.”
Doãn Thiên ném dây thừng xong thì tê hết cả tay với xương sườn, nào còn sức nâng tạ? Ninh Thành đành phải cầm hai đầu tạ, mượn chút sức của cậu nói, “Tôi nâng một lần, cậu nâng một lần, tôi không buông thì cậu không được buông.”
Doãn Thiên ngoan ngoãn đồng ý, nhưng thực ra chẳng thèm bỏ tí sức nào.
Ninh Thành kiên nhẫn có hạn, sau vài lần thì nổi giận, ra rả lên lớp, “Mẹ nó cậu có nâng hay không?”
Doãn Thiên đảo mắt nhìn trời, nghiến răng đáp, “Nâng!”
Đâu thể nói “Không nâng” được…
Nhưng cánh tay không đủ sức, thật sự cũng chẳng khác “không nâng” là mấy.
Ninh Thành nóng nảy, bất giác nhích người về phía trước.
Doãn Thiên sửng sốt, thầm mắng “Mả cha”.
Tư thế bây giờ của hai người cực kỳ phấn khích.
Vì giúp Doãn Thiên kiểm soát tạ, Ninh Thành vốn đã đứng khá gần vị trí đặt đầu của cậu. Lúc này tự nhiên nhích lên, thành ra hai cái đùi áp sát hai bên đầu cậu.
Doãn Thiên chẳng cần đảo mắt cũng nhìn được đũng quần Ninh Thành.
Trước khi vào phòng huấn luyện thể lực, Ninh Thành vừa thay quần lính ướt sũng thành quần soóc, từ dưới nhìn lên, thậm chí còn thấp thoáng trông thấy hình dạng chỗ ấy ấy.
Doãn Thiên không khỏi nuốt nước miếng.
Người tí hon A tuyệt vọng nói, “Bảo anh cầm tr*m ảnh, anh nuốt nước miếng làm gì thế?”
Người tí hon B cũng mắng, “Chẳng lẽ anh định liếm một cái à?”
Doãn Thiên lập tức lắc đầu.
Định là xua đuổi suy nghĩ đen tối, nhưng lại cọ vào đùi trong của Ninh Thành, Ninh Thành khẽ buông tay, chiếc tạ rớt xuống giá cái ‘Ầm’.
Hai người trừng nhau trong tư thế kỳ quái.
Nếu ánh mắt có thể bắn ra tia lửa điện, thì tia lửa điện này sẽ xuyên qua đũng quần Ninh Thành.
Có thể tưởng tượng Doãn Thiên gần gũi đũng quần Ninh Thành tới mức nào.
Một lát sau, Ninh Thành xoa đầu Doãn Thiên, bất đắc dĩ nói, “Muốn đè cậu quá.”
Hết chương 37
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook