Nam Thần Máy Móc
-
Chương 17
Tuy rằng không am hiểu đấu pháp nhưng Đổng Kính Chi dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan kì, hận ý che giấu trong mắt Phong Thả Ngâm cũng không thoát được cái nhìn của ông. Trong lòng ông khe khẽ thở dài, không nói về những chuyện kia nữa mà chỉ nói: “Không quản trước đó làm sao, các ngươi đã đã đến nơi này lão phu đương nhiên sẽ che chở các ngươi. Ngoại thương trên người ngươi không còn gì đáng ngại, nhưng độc trong người người lại có chút phiền phức. Ta hỏi ngươi, đã phát tác hai lần đúng không? Mỗi lần phát tác là vào lúc nào?”
Phong Thả Ngâm cũng vì việc này nên mới xuôi nam, nghe vậy lập tức nói: “Là mười lăm mỗi tháng.”
Đổng Kính Chi trầm ngâm chốc lát, nói: “Độc này tuy rằng phiền phức nhưng cũng không phải nan giải, nhưng nó ẩn giấu rất sâu, chờ đến lần sau ngươi phát tác nó đi ra hết mới có thể trừ bỏ. Đợi đến mười lăm tháng sau lão phu lại giúp ngươi giải độc. Độc này tạm thời không gây thương tổn đến tính mạng ngươi, ngược lại không cần phải lo lắng.”
Phong Thả Ngâm nghe lời này mới hoàn toàn yên lòng, chắp tay nói: “Tạ ơn Đổng tiên sinh.”
Đổng Kính Chi vung vung tay, nói: “Tiểu tử đi cùng với ngươi chắc cũng tỉnh rồi, ngươi đi thăm hắn một chút đi!”
Phong Thả Ngâm gật đầu, lập tức chắp tay với lão nhân gia sau đó mới xoay người đi thăm Kỷ Hành.
Núi này vô cùng u tĩnh, khi Phong Thả Ngâm đẩy cửa gỗ thậm chí có thể nghe được tiếng côn trùng nhỏ kêu râm ran.
Kỷ Hành nằm trên giường xoay mặt vào tường. Nhìn băng vải quấn trên đầu y trong lòng Phong Thả Ngâm đột nhiên đau nhói, hắn tiến lên phía trước vài bước muốn vươn tay nhưng lại sợ làm y đau thể nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng bên giường luống cuống tay chân nhìn Kỷ Hành.
Kỷ Hành phát hiện Phong Thả Ngâm vào liền quay đầu muốn vươn mình, y mới vừa có động tác liền bị Phong Thả Ngâm đè lại.
“Ngươi làm gì đấy? Không muốn sống nữa sao?”
Kỷ Hành chớp mắt, phản bác: “Phủ định. Chỉ là vươn mình, không thể chết.”
Phong Thả Ngâm đương nhiên biết y chỉ muốn vươn mình, nhưng lưng y bị bỏng nghiêm trọng như vậy nếu nghiêng người nhất định sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương nên làm sao có thể để y tùy tiện hành động?
Một tay hắn đặt trên cái đùi không bị bỏng của Kỷ Hành, thầm nghĩ Kỷ Hành luôn kiên trì cẩn thận với người khác nhưng với bản thân lại sơ ý qua loa, hắn không thể không giám sát y chặt chẽ.
“Từ hôm nay cho đến khi vết thương của ngươi lành, ta tới chăm sóc ngươi…” Phong Thả Ngâm nói liên miên cằn nhằn một phen, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, bao giờ ngươi muốn đi nhà xí thì tằng hắng một tiếng, ta ở ngay sát vách cũng có thể nghe thấy…”
“Được.” Kỷ Hành đáp một tiếng, y thiết đặt một ngày bài tiết hai lần, bây giờ vẫn chưa đến thời gian. Một chân của y bị Phong Thả Ngâm nhẹ nhàng ấn lại, liền cứ thế thuận theo lực độ nằm xuống giường.
Thấy Kỷ Hành đàng hoàng nằm úp sấp Phong Thả Ngâm hơi yên lòng một chút. Hắn cúi đầu nhìn con mắt không bị băng vải che khuất của Kỷ Hành, hỏi: “Đau không?”
Kỷ Hành đáp: “Không đau.”
“Thuốc của Đổng tiên sinh quả nhiên hữu dụng!” Phong Thả Ngâm có chút vui vẻ nhếch khóe môi, thấy Kỷ Hành nằm nhoài ở chỗ này không nhúc nhích, mi mắt rũ xuống giống như buồn ngủ, vội hỏi: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, muộn một chút ta lại đến thăm ngươi.” Lời tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn cứ đứng tại chỗ nhìn bộ dáng nhắm mắt của kỷ Hành hồi lâu, mãi đến tận khi bụng reo ùng ục một tiếng mới phục hồi tinh thần xoay người rón rén rời đi…
Hết chương 17.
Phong Thả Ngâm cũng vì việc này nên mới xuôi nam, nghe vậy lập tức nói: “Là mười lăm mỗi tháng.”
Đổng Kính Chi trầm ngâm chốc lát, nói: “Độc này tuy rằng phiền phức nhưng cũng không phải nan giải, nhưng nó ẩn giấu rất sâu, chờ đến lần sau ngươi phát tác nó đi ra hết mới có thể trừ bỏ. Đợi đến mười lăm tháng sau lão phu lại giúp ngươi giải độc. Độc này tạm thời không gây thương tổn đến tính mạng ngươi, ngược lại không cần phải lo lắng.”
Phong Thả Ngâm nghe lời này mới hoàn toàn yên lòng, chắp tay nói: “Tạ ơn Đổng tiên sinh.”
Đổng Kính Chi vung vung tay, nói: “Tiểu tử đi cùng với ngươi chắc cũng tỉnh rồi, ngươi đi thăm hắn một chút đi!”
Phong Thả Ngâm gật đầu, lập tức chắp tay với lão nhân gia sau đó mới xoay người đi thăm Kỷ Hành.
Núi này vô cùng u tĩnh, khi Phong Thả Ngâm đẩy cửa gỗ thậm chí có thể nghe được tiếng côn trùng nhỏ kêu râm ran.
Kỷ Hành nằm trên giường xoay mặt vào tường. Nhìn băng vải quấn trên đầu y trong lòng Phong Thả Ngâm đột nhiên đau nhói, hắn tiến lên phía trước vài bước muốn vươn tay nhưng lại sợ làm y đau thể nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng bên giường luống cuống tay chân nhìn Kỷ Hành.
Kỷ Hành phát hiện Phong Thả Ngâm vào liền quay đầu muốn vươn mình, y mới vừa có động tác liền bị Phong Thả Ngâm đè lại.
“Ngươi làm gì đấy? Không muốn sống nữa sao?”
Kỷ Hành chớp mắt, phản bác: “Phủ định. Chỉ là vươn mình, không thể chết.”
Phong Thả Ngâm đương nhiên biết y chỉ muốn vươn mình, nhưng lưng y bị bỏng nghiêm trọng như vậy nếu nghiêng người nhất định sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương nên làm sao có thể để y tùy tiện hành động?
Một tay hắn đặt trên cái đùi không bị bỏng của Kỷ Hành, thầm nghĩ Kỷ Hành luôn kiên trì cẩn thận với người khác nhưng với bản thân lại sơ ý qua loa, hắn không thể không giám sát y chặt chẽ.
“Từ hôm nay cho đến khi vết thương của ngươi lành, ta tới chăm sóc ngươi…” Phong Thả Ngâm nói liên miên cằn nhằn một phen, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, bao giờ ngươi muốn đi nhà xí thì tằng hắng một tiếng, ta ở ngay sát vách cũng có thể nghe thấy…”
“Được.” Kỷ Hành đáp một tiếng, y thiết đặt một ngày bài tiết hai lần, bây giờ vẫn chưa đến thời gian. Một chân của y bị Phong Thả Ngâm nhẹ nhàng ấn lại, liền cứ thế thuận theo lực độ nằm xuống giường.
Thấy Kỷ Hành đàng hoàng nằm úp sấp Phong Thả Ngâm hơi yên lòng một chút. Hắn cúi đầu nhìn con mắt không bị băng vải che khuất của Kỷ Hành, hỏi: “Đau không?”
Kỷ Hành đáp: “Không đau.”
“Thuốc của Đổng tiên sinh quả nhiên hữu dụng!” Phong Thả Ngâm có chút vui vẻ nhếch khóe môi, thấy Kỷ Hành nằm nhoài ở chỗ này không nhúc nhích, mi mắt rũ xuống giống như buồn ngủ, vội hỏi: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, muộn một chút ta lại đến thăm ngươi.” Lời tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn cứ đứng tại chỗ nhìn bộ dáng nhắm mắt của kỷ Hành hồi lâu, mãi đến tận khi bụng reo ùng ục một tiếng mới phục hồi tinh thần xoay người rón rén rời đi…
Hết chương 17.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook