Năm Nay Có Tuyết
C8: Chương 8

.

11

Nghỉ đông còn mười mấy ngày.

Sau ngày hôm đó, tôi nhốt mình trong phòng.

Trừ lúc sợ anh trai lo lắng, tôi có ra ngoài ăn một bữa cơm, thời gian còn lại tôi đều không ra khỏi cửa.

Anh trai tôi có nói vài câu, nhưng tôi đều không nghe thấy.

Anh trai gọi tên tôi: “Kiều Nhuế.”

Tôi hoàn hồn: “Sao ạ?”

“Hôm nay anh phải đi công tác, chắc mai mới về được. Đợi anh về, chúng ta về nhà thăm bố mẹ nhé?”

Tôi lúng ta lúng túng, gật đầu.

Hình như anh trai có lời muốn nói, nhưng cuối cùng anh trai chỉ thở dài.

Công việc cần gấp, bên sản xuất liên tục hỏi tôi khi nào sẽ kết thúc kỳ nghỉ.

Tôi trả lời cho có lệ, khi tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thêm lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã tối đen.

Tôi còn chưa kịp cảm nhận sự trống trải ở trong lòng, thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nam quen thuộc, khiến tôi tỉnh táo.

“Kiều Nhuế, tôi là Khương Siêu.”

Tôi sửng sốt.

“Có việc gì à?”

“Cảnh Phàm uống say sắp ch..ết rồi, cô có rảnh thì đến đón nó đi.”

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, từ chối theo bản năng: “Không rảnh. Cậu cũng ở đó mà, không tự đưa anh ấy về nhà được à?”

Khương Siêu tức giận đến mức bật cười: “Không phải do tôi muốn gọi cho cô, mà nó nhất quyết đòi cô, cô không đến nó sẽ không đi.”

“Kiều Nhuế, thực sự không thể hiểu nổi cô. Sao cô lại xuất hiện bên cạnh nó nữa vậy?”

“Gọi tôi làm gì……”

Tôi còn chưa nói xong thì cậu ấy đã ngắt lời.

“Cô có biết, mấy năm trước, khi hai người chia tay, Cảnh Phàm uống nhiều đến mức xuất huyết dạ dày.”

Lồng ngực tôi nghẹn lại.

“Tôi cũng chẳng hiểu nổi, đã nhiều năm thế rồi, cũng không phải là không có người phù hợp, nhưng vì sao nó vẫn đâm đầu vào yêu cô.”

“Cô không tới cũng được, để cho nó uống đến ch*t luôn……”


Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều đã buột miệng thốt ra.

“Mọi người đang ở đâu?”

Khương Siêu bị tôi làm nghẹn lời, thì tức giận, nói địa chỉ.

Tôi cúp điện thoại, lúc này mới thấy tin nhắn của Thái Thái.

“Kiều Nhi, Khương Siêu xin số điện thoại của cậu.”

“Bây giờ khác xưa rồi, không cần biết vì sao các cậu lại chia tay, nhưng chúng ta đã trưởng thành cả rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình rồi. Nếu trong lòng cậu không hề có cậu ấy, thì ngày hôm qua cậu sẽ không uống nhiều rượu như vậy.”

“Cậu cũng sẽ không nhớ rõ những kỷ niệm của hai người, không phải à?”

Ngày hôm qua tuyết rơi không nhiều, đến tối hôm nay đã không còn chút dấu vết nào của tuyết ở trên đường.

Gió vẫn lạnh.

Tôi chôn mặt vào khăn quàng cổ.

Khương Siêu và Cảnh Phàm yên lặng ngồi cùng nhau.

Lúc tôi gọi xe đến đó, liếc mắt một cái là thấy hai người họ đang ngồi trong góc.

Khương Siêu vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhưng hình như khi thấy tôi xuất hiện, mặt cậu ấy đã dịu đi đôi chút.

Cậu ấy ném chìa khóa cho tôi, ý bảo cậu ấy đi trước.

Tôi nhận lấy chìa khóa, rồi nhìn người đang gục trên bàn ——

Anh mặc một cái áo hoodie màu xám, vẫn đeo chiếc vòng cổ khắc hình trái tim mà anh thích, bên cạnh có một chiếc áo lông vũ màu đen.

Nhìn trang phục quen thuộc, tôi bật cười.

Không biết hôm đó anh ấy bị mất dây thần kinh nào mà nhất định phải mặc áo lông chồn.

Tôi yên lặng ngồi xuống, ổn định tâm lý một lát.

Tôi đã ở đây rồi.

Đến cũng đã đến rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Cảnh Phàm, Cảnh Phàm?”

“Đi thôi, em đưa anh về nhà.”

Cảnh Phàm chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt.

Ánh mắt của anh vô cùng tỉnh táo, trong veo.

Tôi sửng sốt, sực tỉnh.


Trong nháy mắt lồng ngực muốn bốc hỏa, còn có chút tức giận.

“Anh không say? Lừa em vui không?”

Tôi muốn đứng dậy thì bị Cảnh Phàm nắm lấy cổ tay.

Tôi cố tránh, nhưng tránh không được.

Anh hơi dừng lại một chút, giọng nói khàn khàn: “Nếu không thích, không quan tâm, thì vì sao em lại đến?”

“Tốt xấu gì thì cũng cùng nhau trải quan một khoảng thời gian đẹp, chung quy em không thể nhìn anh uống đến ch*t trong quán bar được.”

“Kiều Nhuế, sao bây giờ em lại độc mồm độc miệng thế? Anh không tin đâu.”

“Anh không tin? Anh muốn tin hay không thì tùy anh.”

“Lừa em vui không?”

Tôi hất tay anh ra.

Cảnh Phàm lo lắng: “Đừng khóc, em đừng khóc mà.”

Lúc này tôi mới nhận ra, mắt mình đã ướt.

Tôi càng tức, tố tội anh: “Anh giả say để lừa em, anh thích bắt nạt người khác đúng không?”

Đôi mắt của Cảnh Phàm rất sáng, khi hai chúng tôi nhìn nhau, tôi mới phát hiện ra mắt anh có màu xanh đen.

“Say rượu là giả.”

“Nhưng muốn gặp em là thật.”

“Không muốn em rời đi cũng là thật.”

Khoảng cách quá gần, nhìn anh vẫn rất tỉnh táo, nhưng trong không khí vẫn ngập tràn mùi rượu. Hình như anh thực sự đã…… uống rượu.

Lòng tôi đầy chua sót, nhất thời chẳng thể nói nên lời.

“Chung quy thì anh có say không?”

Cảnh Phàm cười, tự giễu: “Chắc là say rồi, không thì đã không dám nói nhiều như vậy.”

“Kiều Nhuế, rõ ràng là vẫn còn để ý, vì sao không thử xem?”

Dưới không gian tối tăm mờ mịt, xung quanh ánh sáng mơ hồ, con người cũng mơ hồ.

Ánh mắt của chúng tôi chưa từng dời đi nơi khác.

Đây là người tôi đã từng rất thích.

Tim đập rất nhanh.


Cảm xúc đó ập đến, loại cảm xúc không chịu sự kiểm soát, chui từ dưới đất chui lên.

Tôi hỏi anh một câu đơn giản: “Được thôi, thử xem, anh muốn thử như nào?”

Không đợi Cảnh Phàm trả lời.

Tôi kéo cổ áo anh, hôn lên môi anh.

“Thử như này à?”

Cảnh Phàm cứng đờ cả người, nhưng không thể cử động.

Anh chớp mắt, như thể không tin vào những gì đã xảy ra.

“Đi khách sạn thử à?”

Cảnh Phàm: “Em……”

Tôi tỏ ra hung dữ: “Vậy có đi không, cho anh cơ hội cuối cùng đấy, không đi thì sau này đừng gặp nhau nữa.”

Cảnh Phàm nắm tay tôi kéo đi, tôi nắm chặt chìa khóa xe của anh trong tay.

Cứ vậy đi.

Tôi nghĩ trong lòng.

Cảnh Phàm cười nhìn môi tôi: “Hôn một cái rồi thì có lái xe được nữa không?”

Mặt tôi đỏ bừng.

Tôi không còn gì để nói nữa cả.

Tôi hừ một cái: “Bớt nói nhảm lại.”

Porsche chạy nhanh như chớp, tôi chọn một khách sạn đắt nhất thành phố S, quẹt thẻ của Cảnh Phàm.

Thảm trong thang máy rất mềm, tôi không biết cảm giác lâng lâng hiện tại là do chiếc thảm mềm mại hay do ánh mắt nóng rực của người bên cạnh.

Cánh cửa mở ra, hô hấp đan xen, đến ánh trăng xuyên qua cửa sổ cũng phải thấy ngượng ngùng.

Hôn môi giống như đánh cờ.

Môi tôi…đau.

Tôi cảm nhận được Cảnh Phàm đang lần mò để mở công tắc đèn trên tường.

Tôi nhỏ giọng, ôm Cảnh Phàm, vùi mặt vào ngực anh.

“Đừng bật đèn……”

Cảnh Phàm kẽ cười, anh nâng tôi lên: “Được, không bật đèn.”

Chúng tôi cảm nhận trong bóng tối.

Tôi nghe thấy Cảnh Phàm hỏi tôi.

“Em có từng nhớ đến anh không?”

“Từng…… nhớ.”

“Sau đó có kể cho bạn trai không.”


Nước mắt tôi như muốn trào ra: “Không có!”

Cảnh Phàm dừng lại một chút.

Một lát sau, anh lại hỏi.

“Kiều Nhuế, hôm nay có ý gì? Đây là có ý gì hử?”

Tôi không trả lời, hình như anh cũng không vui.

Khi quá nửa đêm, mọi chuyện mới kết thúc.

Sau khi tắm xong, chúng tôi nằm song song trên chiếc giường khô ráo.

Tôi bất giác nhận ra: “Hôm nay anh trai em đi công tác……”

Cảnh Phàm cười nói: “Ừ”

“Cũng may hôm nay không có tuyết, không thì anh ấy cũng không đi công tác, anh cũng không thể gặp được em vào hôm nay.”

Tôi tức muốn hộc má.u: “Anh cố ý!”

“Hiện tại là niềm vui ngoài ý muốn.”

Cảnh Phàm ôm rất chặt.

Hai mí mắt tôi díu lại, tôi cứ cảm thấy mình đã quên hỏi một chuyện rất quan trọng.

“Sao anh lại biết được? Chuyện nhà em ấy?”

“Tiểu Kiều……” Cảnh Phàm thở dài.

“Em viết một quyển tiểu thuyết lấy hai chúng ta làm nguyên mẫu, chính truyện HE, ngoại truyện BE. Anh tra một chút thì tra ra được.”

Mắt tôi nóng lên.

Đấy là sự dũng cảm cuối cùng của tôi.

Tôi cứ nghĩ Cảnh Phàm sẽ không đọc được, nếu anh đọc được.

Thì đó chính là lời giải thích của tôi.

Tôi nghẹn ngào: “Anh đã biết từ lâu rồi à.”

“Ừ, biết rồi, anh còn cãi nhau với bố mẹ một trận, họ hỏi anh có tư cách gì mà nghĩ là anh suy xét tường tận nhiều hơn họ, thậm chí nếu anh rời khỏi họ, thì anh cũng chẳng thể duy trì cuộc sống như hện tại. Họ cảm thấy suy nghĩ của anh quá đơn giản, không trưởng thành, họ đã suy xét kỹ càng như thế rồi, họ không hề sai…… vậy mà sau đó anh lại nhận ra, họ nói cái gì cũng đúng.”

“Anh có thể không hiểu được cách làm của họ, nhưng lại không có cách nào phủ nhận được họ thật lòng suy nghĩ, quan tâm anh. Khi đó, đúng là anh không có năng lực phụ trách cuộc sống của mình. Nếu anh có thể trưởng thành hơn một chút, nếu khi trưởng thành hơn rồi mà suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi, thì anh sẽ theo đuổi em lại, nếu anh vẫn không đủ trưởng thành, anh cũng sẽ không có tư cách đi tìm em, ở bên em cũng sẽ khiến em phải tủi thân.”

“Nên anh đã nỗ lực đến tận hôn nay, anh vẫn thích em.”

“Nhưng sau đó, em đã không viết nữa.”

“Tiểu Kiều, vì sao em lại không viết nữa?”

Xóa WeChat, cũng không hề cập nhập Weibo.

Quyển tiểu thuyết mình thích nhất cũng không viết nữa.

Anh thậm chí còn không thể biết được hiện tại em đang như nào.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương