Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi
Chương 25: Đường Hẹp


Edit: Mị Mê Mều
(*) Đường hẹp: ẩn dụ cho người hoặc chuyện mà mình không thể né tránh, nhất định phải đối mặt, chạy trời không khỏi nắng.

Cô không có trợ lý, Triệu Thiển bây giờ cũng không phải người đại diện thông minh nhạy bén, mạnh mẽ vạng dội ngày sau.

Mạnh Sơ thuê xe, một mình đi đến đài truyền hình thành phố từ rất sớm.

Mãi đến khi xuống xe vào cổng, nhìn bảng hướng dẫn nổi bật trong sảnh lớn ở lầu một.

Lúc này, cô mới nhận ra năm đó mình đã từ chối thứ gì.

Phỏng vấn [Xin chào, đời sống khác của tôi!] xin mời đến lầu 9.

Cô nhớ gameshow này, đây là một chương trình trải nghiệm thực tế, mấy vị minh tinh hoặc người mới vào nghề tạo thành gia đình đi sâu vào vùng nông thôn, làm lụng chung với thôn dân địa phương, trải nghiệm cuộc sống.

Khoảnh khắc bước vào thang máy, vẻ mặt Mạnh Sơ khá sâu xa.

Sở dĩ cô có chút ấn tượng với chương trình này đều là vì đây là gameshow đầu tiên và cũng là duy nhất mà Tần Tắc tham gia.

Mặc dù cô tới sớm, bây giờ mới một giờ hơn nhưng đài truyền hình thành phố có dán nhãn, vì vậy sẽ không bỏ sót ai.

Mạnh Sơ vừa ra thang máy đã nhìn thấy ghế ngồi hai bên hành lang đã có đầy người.

Mạnh Sơ đến điểm đăng ký ký tên, tìm chỗ ngồi ở hàng cuối ngồi xuống.


Cô lặng lẽ nhìn lướt qua, có nữ có nam, tuổi của mọi người lại chênh lệch rất nhiều.

Cô nhận ra không ít người quen, có một số người mai sau giao tình cũng khá tốt, cũng có người bởi vì tranh chấp tài nguyên nên xảy ra lục đục.

Có điều tất cả những thứ này đều im bặt đi sau khi Mạnh Sơ trở thành tàn phế, cô hoàn toàn bị cho ra rìa.

Người đến kẻ đi trong giới giải trí nhiều như vậy, ai sẽ nhớ đến ảnh hậu hiển hách nhất thời.

Tất cả nỗ lực của cô đều trở thành bọt nước.

Mạnh Sơ ngớ người trong khoảng nghỉ, bên cạnh có hai nhân viên vội vã chạy tới, đón người đàn ông trẻ tuổi đi ra từ thang máy, ân cần cười nói: "Đạo diễn Tần, anh đã tới rồi."
Là Tần Tắc.

Tần Tắc trẻ trung, mới 26 tuổi đã bộc lộ tài tăng ở giới điện ảnh.

Trong phút chốc, Mạnh Sơ đỏ cả vành mắt.

Bên cạnh có rất nhiều người vội vã đứng lên chào hỏi Tần Tắc, người không quen biết anh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, nhỏ giọng hỏi người khác.

Thực ra, mặc dù Tần Tắc ưu tú nhưng đa phần mọi người đều đang nể mặt bố anh - Tần Thanh Sơn.

Ông ấy là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, cũng là người Hoa duy nhất giành được giải thưởng Cây Cọ Vàng quốc tế cho tới nay, có thể nói là có tầm ảnh hưởng vô cùng to lớn trong giới.

Tần Tác cảm giác được ánh mắt khác thường đang nhìn mình, anh dừng bước liếc nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu trong nháy mắt, sau đó nhíu mày, mặt không thay đổi bước qua.

Số thử kính của Mạnh Sơ ở cuối cùng, rõ ràng có thể nhận ra là đến cuối cùng cô mới quyết định tham gia.

Sau năm phút nữ sinh phía trước ra ngoài, nhân viên đi ra thông báo cho Mạnh Sơ chuẩn bị.

Mạnh Sơ gõ cửa tiến vào bên trong, cúi đầu thật sâu chào bốn giám khảo.

Mà đạo diễn ngồi bên tay phải, bất chợt lại là Tần Tắc.

Nội dung thử kính thật ra cũng không phức tạp, gameshow và truyền hình bất đồng, họ càng chú trọng năng lực ứng biến và sự kết nối gameshow cần thiết tại nơi thi của người tham dự.

Kết nối gameshow cũng không có giới hạn cụ thể, nó có thể là hài hước, có thể là đúng mực, có thể là bắt nhịp, thậm chí có thể là bình hoa với khuôn mặt đẹp đơn thuần, chỉ cần khán giả yêu thích.

Mạnh Sơ ổn định tâm trạng, lấy ra sự dày công tập luyện chuyên ngành mười mấy năm của cô, bất kể là câu hỏi các cảnh diễn biểu cảm đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Mấy người đối diện đều ngồi thẳng người, quăng ánh mắt tán thưởng tới Mạnh Sơ, có lẽ ai cũng không ngờ cô biểu hiện tốt như vậy.

Phó đạo diễn - Tưởng Thành bên tay trái đạo diễn cũng vậy, lúc Tôn Mi nói muốn đề cử cho ông một người, ông vốn không để ý, nghĩ chỉ là thêm một người thử kính thôi, nào ngờ cô gái nhỏ khiến mọi người bất ngờ như thế.

"Tốt lắm, tốt lắm, cô bé tương lai sáng lạng."

"Tôi cảm thấy khá tốt, có duyên với khán giả."
"Cô bé là học sinh của Tôn Mi đấy."
Ba người trong nhóm đạo diễn cũng nói.

"Khéo léo quá mức." (1)
(1) Ý chỗ này chỉ chị dùng kỹ thuật để diễn chứ không phải tự nhiên.

Giống như một thợ mộc lâu năm làm ra nhiều tác phẩm nhưng nó sẽ không còn mới mẻ, không có nét riêng.

......!
Lời này vừa ra, mọi người đều sửng sốt, không ai nghĩ tới Tần Tắc sẽ đánh giá bốn chữ này.

Phó đạo diễn vội vàng hòa giải: "Được, hôm nay đến đây thôi.

Trong vòng một tuần sẽ có kết quả, đến lúc đó chúng tôi sẽ thông báo cho cô."
Mạnh Sơ nghe vậy sắc mặt vẫn như cũ, cúi người lần nữa: "Cảm ơn các vị đạo diễn."
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Lúc Mạnh Sơ ra khỏi toilet thì thấy Tần Tắc đứng bên ngoài thang máy.

Cô ngập ngừng một giây rồi tiến lên: "Đạo diễn Tần, chào anh."
Tần Tắc nhận ra cô, cô gái nhỏ thử kính cuối cùng kia là hạt giống tốt, chỉ là anh không đành lòng nhìn cô cố chấp chạy theo kỹ thuật và rồi mai một mà thôi.

Chẳng biết vì sao, anh bỗng nhớ tới cái nhìn thoáng qua ngoài hành lang, đôi mắt rưng rưng mơ hồ.

Anh cảm thấy vừa rồi mình đối xử quá mức với cô, dù sao cô vẫn là cô bé.

Anh bèn mím môi lên tiếng giải thích hai câu: "Tôi không có ý gì khác, chẳng qua là cảm thấy diễn quá khéo léo dễ dàng đánh mất sự sinh động ban đầu."
Điều này lại khiến trợ lý của anh lấy làm kinh hãi.

Cậu theo Tần Tắc hai năm, tự biết tính tình của anh, từ trước đến giờ lạnh lùng không có tình người, chưa từng như vậy bao giờ.

"Ting..." Cửa thang máy mở.


Mạnh Sơ nghiêng người để Tần Tắc bước vào trước, Tần Tắc bấm xuống tầng của bãi đậu xe rồi hỏi Mạnh Sơ: "Lầu mấy?"
"Lầu một ạ."
"Ting..." Cửa thang máy lại mở ra từ bên ngoài.

Mạnh Sơ vừa thấy người đến, bất giác cứng mặt, lùi lại hai bước.

Tại sao Trần Thù Quan lại xuất hiện ở đây?!
Ánh mắt Trần Thù Quan đảo qua giữa hai người Mạnh Sơ đứng ở cạnh góc và Tần Tắc, khóe miệng vẽ ra độ cong không tự nhiên: "Mạnh Sơ Sơ?"
"Giáo sư Trần, chào anh." Giọng nói tôn kính, xa lánh mà kính trọng.

Trần Thù Quan ừm một tiếng, nhíu mày không nói tiếp nữa, dường như có chút ngột ngạt.

Người đàn ông trung niên bên cạnh anh hiển nhiên quen biết với Tần Tắc, cười dịu dàng nói: "Cô gái nhỏ là học sinh của giáo sư Trần à? Hôm nay Tiểu Tần cũng tới, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến ông Tần nhé! Vị này chính là giáo sư Trần của đại học S."
Tần Tắc hơi kinh ngạc với thân phận của Trần Thù Quan, thế mà được trưởng đài Ngô của đài truyền hình thành phố đích thân đến tiễn: "Chào trưởng đài Ngô."
Anh ấy lại đưa tay với Trần Thù Quan: "Chào giáo sư Trần, tôi là Tần Tắc."
Khuôn mặt lạnh nhạt của Trần Thù Quan có vẻ hơi uy nghiêm đáng sợ, anh trực tiếp xem nhẹ Tần Tắc, gọi Mạnh Sơ đang yên lặng bước ra tầng một lại: "Đi lấy xe với tôi, tôi tiện đường đưa em về trường học."
Mạnh Sơ trắng bệt mặt đứng lại tại chỗ.

Tần Tắc bình tĩnh mà thu tay về, không hề để ý sự coi thường của Trần Thù Quan, trong thang máy đồng thời mọc hai núi băng lớn.

Có chút lạnh.

Hết chương 25.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương