Nặc Tàng
Chương 15

Mà Thẩm Lam khi nghe được lời này thì thần tình lập tức trở nên lạnh đi, hắn quay sang Tả Kiếm Minh: “Vậy sao? Ngươi không muốn cả đêm lưu lại chỗ ta, muốn tìm người thay thế ngươi hầu hạ ta?”

“Thuộc hạ tuyệt đối không có ý không muốn hầu hạ giáo chủ, thuộc hạ chỉ là nghĩ nếu sau này thuộc hạ lại không ở đây, giáo chủ lại không tìm được người có thể xoa dịu chứng đau đầu của mình.”

Thẩm Lam hừ lạnh một tiếng coi như không quở trách nữa: “Qua đây nhu cho ta.” Liếc sang Uyển Nhi bên cạnh, tạm thời coi như cho nàng lưu lại.

Tiếp đó Thẩm Lam nằm xuống, Tả Kiếm Minh ngồi bên mép giường đặt hai tay lên trán hắn, Uyển Nhi bê chiếc ghế lại bên cạnh ngồi nhìn.

Nhắm mắt lại, cảm thụ xúc cảm khi hai lòng bàn tay dày rộng nhu ấn lên góc trán mình, Thẩm Lam đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đã rất lâu rất lâu không được hai cánh tay này tiếp xúc.

Góc trán vừa rồi còn ẩn ẩn đau chậm rãi trở nên nhẹ nhõm, không còn đau đớn. Thẩm Lam ý thức được bản thân không chỉ tưởng niệm đôi tay này, mà còn tưởng niệm thân thể dẻo dai của chủ nhân đôi tay.

Thân thể khô mát đó khiến hắn ôm ấp vô cùng dễ chịu, thân hình không mềm mại không yếu nhược nhưng lại khiến người ta tham luyến. Hắn, hoài niệm xúc cảm của làn da đó.

“Giáo chủ, để Uyển Nhi nhu cho ngươi đi.”

Thanh âm nữ nhân cắt đứt suy tưởng của hắn, còn chưa đợi hắn mở lời, một đôi tay hoàn toàn bất đồng vừa rồi phủ lên trán hắn.

Uyển Nhi cố gắng xoa ấn, học theo cách của Tả Kiếm Minh nhu một lượt qua trán và huyệt thái dương của hắn.

Nhưng không bao lâu, chân mày Thẩm Lam càng lúc càng nhăn. Ngón tay quá mềm dịu không còn xúc cảm chân thật nồng hậu, lòng bàn tay non mịn bất kể lướt tới lướt lui trên trán hắn thế nào cũng đều khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Dứt khoát mở mắt ra, nhìn thẳng vào nữ tử trước mắt: “Được rồi, không cần nhu nữa, ngươi lui xuống đi.”

Uyển Nhi có chút kinh ngạc: “Giáo chủ không cần Uyển Nhi hầu hạ sao?”

“Ta nói tối nay không cần ngươi hầu hạ.”

“Nhưng mà, giáo chủ muốn để y lưu lại hầu hạ ngươi, lại không cần ta, tại sao?”

Thẩm Lam ngồi dậy, hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, chậm rãi phun ra vài chữ với Uyển Nhi: “Lập tức ra ngoài cho ta.”

Nước mắt lại dâng đầy khóe mắt, Uyển Nhi ủy khuất đẩy cửa ra ngoài, còn không quên hung hăng trừng Tả Kiếm Minh một cái.

Người chướng mắt đi rồi, Thẩm Lam nhìn sang Tả Kiếm Minh: “Đứng đó làm gì? Qua đây.”

Tả Kiếm Minh nghe lời đi tới cạnh giường, mở miệng muốn nói gì nhưng lại nuốt trở vào.

Thẩm Lam vươn tay kéo người tới, ôm thắt lưng y cúi đầu ngửi ngửi khí tức trên người y. Ân, rất thanh khiết rất quen thuộc.

Giây tiếp theo, hắn vươn tay giải khai thắt lưng của Tả Kiếm Minh.

“Không được!” Tả Kiếm Minh một chút do dự cũng không có, y còn chưa kịp phản ứng đã lập tức đẩy đối phương ra lùi lại vài bước.

Thẩm Lam không vui, nhìn y lạnh giọng nói: “Hơn mười ngày không gặp, ngươi học được cách phản kháng ta rồi?”

“Thuộc hạ không dám!” Tả Kiếm Minh lúc này mới ý thức được bản thân có hành vi bất kính, vội quỳ một gối.

“Chỉ là thuộc hạ mấy ngày nay bôn ba trên dường, thân thể không thích ứng, sợ nhiễm phải chứng bệnh gì đó lại lây cho giáo chủ.”

Thẩm Lam trừng mắt: “Nói bậy, nào có nhiều chứng bệnh có thể lây nhiễm như vậy, ngươi có qua đây hay không?”

Người quỳ dưới đất vẫn cúi đầu, không chút động đậy: “Thỉnh giáo chủ thứ tội, thuộc hạ qua mấy ngày nữa nhất định sẽ hầu hạ giáo chủ thật tốt.”

Thẩm Lam tức giận, trực tiếp rướn người kéo y từ mặt đất dậy. Tả Kiếm Minh chỉ cảm thấy ***g ngực đau đớn, động tác của đối phương đụng tới vết thương của y.

Không nói hai lời, Thẩm Lam nhanh chóng cởi y phục của y, Tả Kiếm Minh không dám phản kháng quá mạnh, chỉ có thể tận lực giữ chặt y phục của mình: “Giáo chủ, thuộc hạ không được!”

“Cái gì không được? Ngươi thành thật nói rõ cho ta!”

Thẩm Lam phát nộ, cảm thấy bất mãn với thuộc hạ luôn ôn thuận với mình, tay càng thêm không chút lưu tình xé bỏ y phục của y.

Một lúc sau, động tác thô lỗ của Thẩm Lam dừng lại.

Ngoại y của Tả Kiếm Minh đã bị hắn xé rách, trên ***g ngực vốn nên trần trụi lại bất ngờ quấn một lớp băng thật dày, trên mặt băng còn thấm máu khiến ngón tay của Thẩm Lam cũng bị nhiễm đỏ.

Thẩm Lam nhìn chăm chăm vết thương, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt y: “Ngươi thế nhưng bị thương nghiêm trọng như vậy? Vết thương trên ngực tại sao không nói với ta?”

Tả Kiếm Minh hít sâu một hơi: “Chút thương tích này không đáng ngại, đợi qua vài ngày nữa thuộc hạ liền có thể tiếp tục làm việc cho giáo chủ.”

Nguyên nhân y không nói gì cả là vì sợ hắn cảm thấy y vô năng, sợ hắn cho rằng y không có năng lực hành sự sao? Thẩm Lam cảm thấy ***g ngực bị hung hăng đánh một cái, muốn mắng y nhưng lại không biết mắng cái gì, chỉ có thể hung hăng trừng y.

Tả Kiếm Minh lặng lẽ nhặt lại y phục, dự tính mặc lên, Thẩm Lam lại một phát cướp lấy y phục của y ném qua một bên, cánh tay dài rộng vươn tới ôm chặt thắt lưng y.

“Giáo chủ?”

“Qua đây để ta xem thử.”

Tả Kiếm Minh không động đậy, mặc đối phương kéo mình lại gần.

Thẩm Lam cởi lớp băng ra, từng tầng từng tầng. Cho đến khi lớp băng toàn bộ bị tháo xuống, hắn mới nhìn thấy vết thương kinh tâm đó, đây rõ ràng là kết quả do không được chẩn trị thỏa đáng!

Thẩm Lam có thể đoán được y khẩn cấp muốn trở về, mới không thỉnh đại phu tỉ mỉ chẩn trị. Nghĩ như vậy, bất giác lại có chút đau lòng.

Hắn nhìn vết thương, cũng coi như đã khép miệng, tuy bộ dáng nghiêng xệch. Nhưng tầng bên ngoài đã có phần thối rữa, vốn chỉ chảy ra mủ, nhưng trải qua đụng chạm vừa rồi bị kéo rách, cho nên giờ đang chảy máu.

Ngu ngốc như vậy, có cái gì cũng đặt trong lòng không chịu nói ra, một lòng một dạ chỉ muốn bảo hộ hắn, làm việc vì hắn.

Đột nhiên bị sự ngu ngốc của y khuấy động đến nơi mềm dịu nhất trong lòng, Thẩm Lam cũng không biết nghĩ gì, hai môi dịu dàng chạm lên vết thương xấu xí đó.

“Giáo chủ!” Tả Kiếm Minh kinh ngạc không thôi, Thẩm Lam ôm thắt lưng y, thế nhưng đang hôn lên vết thương của y?!

Tả Kiếm Minh thử cự tuyệt, không ngờ Thẩm Lam lại đứng lên, hai tay nâng mặt y chuẩn xác đè môi ép lên.

Đầu lưỡi ma sát, xúc cảm xa lạ mà tinh tế khiến y cảm thấy đặc biệt không chân thật. Giáo chủ thế nhưng đang hôn y, giống như giữa người tình thân mật.

Tại sao muốn hôn y…. điều này sẽ khiến y hiểu lầm.

Đợi khi Thẩm Lam buông y ra, trong đầu y đã hỗn loạn một mảng. Nhưng Thẩm Lam lại không để ý tới phản ứng của y, hắn tới trước cửa mở ra, gọi hai hạ nhân tới.

“Đi lấy chút dược ngoại thương và băng vải tới, chuẩn bị bồn nước nóng, nhanh lên.”

Rất nhanh, hạ nhân đó vội vội vàng vàng chạy về, trong tay là băng vải và dược ngoại thương, còn có bồn nước nóng.

Thẩm Lam đóng cửa, cầm những thứ đó trong tay đi tới chỗ Tả Kiếm Minh: “Ngươi ngây ra làm gì, ngốc sao?”

Tả Kiếm Minh luống cuống tay chân đứng đó, trên người vẫn trần trụi cái gì cũng không mặc.

“Giáo chủ, ta, ta tự mình làm là được rồi.”

Thẩm Lam đem y ấn ngồi lên giường, cũng không đáp lời, trực tiếp lấy một chiếc khăn nhún vào nước nóng.

Tả Kiếm Minh nhất thời lại đứng lên, hoang mang giành lấy khăn trong tay Thẩm Lam: “Ta có thể tự làm!”

Thẩm Lam nhăn mày: “Ngươi đây là làm gì?”

“Thuộc hạ, không thể để giáo chủ chiếu cố thuộc hạ, điều này không hợp quy củ.”

“Quy củ là do ta định, ngươi ngồi lại cho ta, không nghe lời ta liền xem ngươi như mạo phạm giáo chủ.”

“Thuộc hạ__” Tả Kiếm Minh thấy Thẩm Lam liếc mắt sang trừng mình, lập tức đổi lời: “Ta, ta đã biết.”

Thẩm Lam thấy biểu tình khẩn trương ngồi bên giường của y, liền cảm thấy tâm tình cực tốt. Không biết tại sao, hắn chính là thích nhìn thấy Tả Kiếm Minh rõ ràng rất ổn trọng rất đáng dựa này lộ ra bộ dáng nhu tình và yếu đuối trước mặt mình. Rõ ràng khác biệt rất rõ rệt, nhưng hắn lại không chán ghét.

Cầm khăn thấm nước ngồi xuống trước mặt Tả Kiếm Minh, Thẩm Lam rất cẩn thận lau vết thương cho y.

“Ngô.” Thân thể Tả Kiếm Minh run lên một cái, đường vân của khăn cọ lên lớp thương thối rữa gây ra cảm giác như bị kim châm.

“Phù__ nhịn một chút là được rồi.” Thẩm Lam nói, tiếp tục cúi đầu lau sạch vết máu và vết mủ.

Lần này mặc kệ vết thương đau đớn Tả Kiếm Minh cũng không phát ra một tiếng, y si ngốc nhìn người đang vùi đầu trước ngực mình, cảm giác giống như đang nằm mơ, tất cả đều không chút chân thực.

Vừa rồi, giáo chủ thế nhưng thổi thổi lên ngực y, sau đó nói với y nhịn một chút là tốt rồi…

Tim đập thình thịch không ngừng, làm sao cũng không khống chế được. Tả Kiếm Minh phát hiện khóe mắt của mình có chút chua xót, nhưng y cứng rắn bức lui dịch thể muốn trào ra khỏi khóe mắt.

Tại sao phải dịu dàng với y như vậy, đối tốt với y như vậy chứ? Y căn bản không có tư cách nhận được đối đãi thế này, tại sao phải khiến y hổ thẹn càng lúc càng sâu, sâu đến mức sắp làm y nghẹt thở.

Tràn đầy trong ngực, là một chút cảm giác hạnh phúc hết sức cẩn thận, nhưng nhiều hơn nữa, lại là thống khổ. Nơi đó rất đau, đau đến mức y muốn rơi lệ. Tại sao tám năm trước ta phải đối xử với ngươi như vậy, Lam, Lam của ta…

Phát giác được đối phương an tĩnh dị thường, Thẩm Lam không kìm được nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, sau đó hắn lại nhìn thấy biểu tình gần như si luyến đó, chẳng qua lần này còn pha tạp thêm tình cảm khác.

Tả Kiếm Minh bó tay không kịp cúi đầu xuống, che giấu tình tự vừa rồi.

“Vừa rồi biểu tình đó là gì?”

Trên đỉnh đầu truyền tới chấp vấn nghiêm túc, Tả Kiếm Minh không dám trả lời, chỉ đành đáp: “Giáo chủ đối với thuộc hạ quá tốt, khiến thuộc hạ nghĩ tới vài chuyện cũ, nhất thời quên chừng mực, giáo chủ thứ tội.”

“Chuyện cũ của ngươi?” Thẩm Lam thầm thì: “Nói ra thì, ta thật sự đối với quá khứ của ngươi không biết chút gì.”

“Đều là chút chuyện nhỏ mà thôi, chỉ do ta khá hoài niệm chuyện cũ.”

“Trước không cần nói cái này, hôm nào đó ngươi nói chuyện quá khứ cho ta nghe, ta có hứng thú.”

Tả Kiếm Minh có chút khổ sở gật đầu, chuyện cũ của y, nếu thật nói ra, chỉ sẽ khiến người này muốn một kiếm giết chết y mà thôi. Nói không chừng, một kiếm hắn còn chê ít.

Vết thương được lau sạch sẽ, Thẩm Lam lấy dược cao đắp lên, sau đó dùng băng mới quấn cho y.

Tất cả đều làm rất tỉ mỉ, ngay cả băng bó cũng chỉnh tề không chút rối loạn, Tả Kiếm Minh sờ lớp băng trên ngực, cảm thấy cả đời này đều không nỡ tháo nó xuống.

Thẩm Lam đẩy thứ còn lại qua một bên, tiếp đó ngáp một cái: “Trễ tới vậy rồi, hưng trí gì cũng không còn.”

“Là thuộc hạ làm giáo chủ thất vọng.”

Thẩm Lam liếc xéo nhìn y: “Còn không mau lên giường ngủ.”

Tả Kiếm Minh có chút kinh ngạc, vội nói: “Thuộc hạ trở về phòng mình là được rồi.”

“Ngươi sẽ không chịu nói từ xưng hô ‘ta’ có phải không? Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi liền làm đó, sau này đừng để ta nói lại lần thứ hai.”

“Ta biết rồi.” Nghe được đối phương không cao hứng, Tả Kiếm Minh chỉ đành thoát giày lên giường.

Vừa mới leo lên, Thẩm Lam đã kéo y vào lòng, vòng chăn bao kín hai người.

Tim lại bắt đầu đập nhanh, Tả Kiếm Minh cảm thấy hơi thở cũng trở nên khó khăn, khí tức nóng hổi do đối phương thở ra phả lên đỉnh đầu y, y không dám động, ngay cả hô hấp cũng sợ sẽ đánh vỡ tất cả.

Mang tâm tình hổ thẹn, toàn tâm toàn ý bảo vệ, tự ti cẩn thận yêu thương. Một khi tiếp xúc quá mức, vừa muốn cách xa lại muốn tiếp cận, loại tâm tình mâu thuẫn này quá mức giày vò, người chưa từng nếm qua vĩnh viễn sẽ không hiểu cảm giác này.

“Ngu ngốc, sao ta không cảm giác được hơi thở của ngươi?” Trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm mang theo ý cười, Tả Kiếm Minh lúc này mới phát hiện y sắp nghẹt thở rồi.

“Cùng với ta khiến ngươi khẩn trương như vậy sao?” Thẩm Lam tâm tình tốt hỏi, lòng bàn tay nhẹ vuốt lưng y.

“Ta, ta sợ giáo chủ ngủ cùng ta sẽ cảm thấy chật, ta không giống Uyển Nhi cô nương thon thả như vậy, ta là nam nhân.” Thấp giọng nói, Tả Kiếm Minh vừa nói xong liền hối hận, sao y lại nhắc tới Uyển Nhi?

“Ta thích ôm ngươi ngủ.” Thẩm Lam nói, ôm y càng chặt thêm, cẩn thận không đè tới vết thương của y kéo cả người y vào ngực.

Đêm càng lúc càng khuya, hơi thở của Thẩm Lam dần bình ổn, Tả Kiếm Minh lại không ngủ được. Y tham lam ngửi hương vị trên da thịt Thẩm Lam, cảm thụ hơi ấm từ người đối phương truyền tới.

Trước giờ chưa từng được hạnh phúc như thế, chỉ là được hắn ôm, chỉ là được hắn cần. Ngửi hương vị làm người tham luyến, Tả Kiếm Minh mới an tâm nhắm mắt lại.

Hôm sau, Thẩm Lam thỉnh đại phu cho y, thay y chẩn trị từ đầu tới chân một lượt. Cuối cùng thấy nguyên khí của y bị thương không ít, còn khai đơn dược bồi bổ thân thể cho y.

Quả thật có thể dùng thụ sủng nhược kinh mà hình dung, nhưng Tả Kiếm Minh không dám có chút dị nghị, vì y nhớ Thẩm Lam nói đừng để hắn nói lần thứ hai.

Trương Thành Ngọc vẫn không có một chút tin tức, hắn giống như đột nhiên bốc hơi không còn một chút vết tích. Nhưng Thẩm Lam giống như cũng không gấp gáp, vì khi trăng tròn hắn không còn bị phát độc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau đầu, nhưng số lần đã ít hơn trước đó rất nhiều.

Nói ra thì độc này cũng kỳ quái, ai cũng không rõ được nó rốt cuộc là chuyện gì. Việc tìm kiếm Trương Thành Ngọc một khắc cũng không dừng lại, Tả Kiếm Minh yêu cầu đích thân đi, nhưng bị Thẩm Lam bác bỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương