"Mặc kệ tôi, cô đừng có mà nhiều lời."
Giang Thừa Du dường như vẫn muốn cố tình xua đuổi Lương Ngữ Yên, tuy nhiên, do thần trí chẳng được tỉnh táo, hắn loạng choạng đứng không vững, thiếu chút nữa ngã ra đất, Lương Ngữ Yên phải dùng hết sức mới có thể đỡ lấy hắn.

Khoác tay người đàn ông lên vai, cô nàng bị mùi rượu nồng nặc trên thân thể Giang Thừa Du xộc thẳng vào mũi, khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu, tuy nhiên, Lương Ngữ Yên vẫn cố gắng dìu hắn vào bên trong bằng hết sức bình sinh.

Đúng lúc ấy, Giang phu nhân từ bếp chạy ra ngoài, tình cờ bị cảnh tượng này đập thẳng vào mắt, chứng kiến con trai ở bộ dạng say xỉn mất hết lý trí, bà thở dài một tiếng, lắc đầu mở miệng hỏi: "Yên Yên, nó uống rượu say đấy à? Tình trạng này xảy ra thường xuyên sao?" Vừa nói bà vừa bước tới giúp đỡ con dâu một tay, đỡ lấy Giang Thừa Du.
Quả thực hiện tại Giang phu nhân cực kỳ muốn cầm thứ gì đó đập cho thằng con trai trời đánh này một trận lên bờ xuống ruộng, thật chẳng hiểu nổi rốt cuộc nó đang làm những chuyện vô bổ gì nữa.

Bà dù từng cảnh cáo Giang Thừa Du rất nhiều lần, tuy nhiên, Giang phu nhân vẫn chưa cảm thấy yên tâm, nhất là với tính khí ngang ngược của con trai mình, bà lo lắng Lương Ngữ Yên tiếp tục bị Giang Thừa Du bỏ mặc, thậm chí là gây ra những chuyện quá đáng, nên mới chạy tới đây xem tình hình thế nào.

Kết quả Lương Ngữ Yên ở nhà một mình, vất vả nấu cơm chờ đợi Giang Thừa Du trở về mà nó vẫn cứ im ỉm, dù Giang phu nhân gọi điện thoại cũng chả thèm nghe.

Cực kỳ bực mình, xem ra Giang Thừa Du vẫn chẳng quan tâm gì đến vợ mình, ít nhất cũng nên làm tròn trách nhiệm một người chồng, nhưng đây con trai bà cứ dửng dưng mặc kệ, Giang phu nhân bất lực đưa tay đỡ trán, bà vẫn chưa nên biết hình dung tâm trạng bản thân ra sao nữa.

Nhìn Lương Ngữ Yên khổ cực vì con trai mình, bà bất giác than thở: "Yên Yên à, con ở cạnh Giang Thừa Du liệu có thật sự hạnh phúc? Nếu hai đứa không thể nào hoặc nó cứ hành hạ con thế này thì mẹ nghĩ con nên đi tìm một người đàn ông xứng đáng để con dựa dẫm vào thì hơn, đúng cứ làm khổ bản thân nữa.

Con xứng đáng có được hạnh phúc, Giang Thừa Du nó chẳng xứng với con, chúng ta nợ con quá nhiều rồi, Giang Thừa Du cứ thế này cả ba và mẹ thật không biết lấy đâu ra mặt mũi nữa.


Chỉ cần con đưa ra quyết định, mặc kệ đó là gì, chúng ta đều ủng hộ con hết mình." Giang phu nhân ánh mắt đau xót dán chặt lên thân thể gầy gò của cô gái ngồi trước mặt, bà vừa áy náy vừa tự trách.

Lương Ngữ Yên xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc.

Chứ chẳng phải hủy hoại thanh xuân bên cạnh Giang Thừa Du, đứa con trai ngu ngốc cứ bị một người phụ nữ tâm cơ lừa gạt lên xuống.

"Mẹ à, mẹ đừng nói như vậy, con thật sự đang rất ổn mà.

Giang Thừa Du với con vô cùng tốt, chỉ là anh ấy bận quá thôi." Lương Ngữ Yên lắc đầu, cô xua xua tay, nén chặt nỗi đau trong lòng, gắng gượng nặn ra trên môi một nụ cười miễn cưỡng: "Mẹ đừng trách anh ấy, dù sao công việc cũng quan trọng.

Con hoàn toàn thông cảm được cho chồng mình, huống chi chưa bao giờ Giang Thừa Du ra tay đánh hay làm gì con cả, xin mẹ hãy cứ yên tâm."
Người con gái hết lòng bao che cho Giang Thừa Du thậm chí đối phương chưa bao giờ để cô vào mắt, Lương Ngữ Yên vẫn muốn cố hết sức để lay động Giang Thừa Du.

Cô chẳng muốn buông tay, đơn giản chỉ mong có được chút hạnh phúc ít ỏi mà bản thân khao khát từ nhỏ đến lớn thôi.

Giang phu nhân im lặng nhìn con dâu chằm chằm, cuối cùng bà thở dài: "Yên Yên, con thật là…" Dường như bà đang định nói gì đó, tuy nhiên, ngập ngừng một lát, Giang phu nhân vẫn quyết định thôi, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo: "Được rồi, mẹ nghe theo con.

Nhưng Yên Yên, con thời gian tới cứ bình tĩnh mà suy nghĩ.

Nếu thật sự chẳng thể chịu nổi Giang Thừa Du nữa thì vẫn đưa ra được quyết định, chỉ cần con muốn chúng ta đều đáp ứng.

Chúng ta không có duyên làm mẹ chồng con dâu thì làm mẹ con bình thường hoàn toàn có thể xảy ra."
"Vâng ạ, con biết rồi, con cảm ơn mẹ." Lương Ngữ Yên gật đầu.

Sau đó thì Giang Thừa Du ngay lập tức khiến người mẹ như bà thất vọng bởi cái dáng vẻ say xỉn hiện tại.

Cố hết sức mới lôi được hắn về phòng, để Giang Thừa Du nằm trên giường, Lương Ngữ Yên vẫn như mọi khi cẩn thận đắp chăn cho chồng.

Cô vốn đang định xuống bếp nấu canh giải rượu cho hắn thì bị mẹ chồng ngăn cản: "Yên Yên, con mặc kệ nó đi, đừng làm khổ mình vì nó nữa.


Cứ để nó say mấy ngày ở đấy, chưa chết được đâu mà sợ.

Đây là lựa chọn Giang Thừa Du đưa ra thì nó tự mình chịu đựng, con tốn công tốn sức chắc gì nó đã cảm kích." Bà ghét bỏ nhếch môi liếc nhìn Giang Thừa Du đang nửa tỉnh nửa mê trên giường, nhất thời cạn lời.

Nhiều lúc Giang phu nhân chỉ muốn bổ đầu nó ra xem rốt cuộc bên trong là gì thôi mà thời gian qua Giang Thừa Du mất hết tỉnh táo.

"Kìa mẹ, chúng ta làm sao bỏ mặc anh ấy như vậy được." Khuôn mặt Lương Ngữ Yên hiện lên vẻ khó xử, cô luống cuống: "Lỡ như hôm nay Giang Thừa Du bận tiếp khách hàng uống quá chén thì sao? Rượu vào người nhiều chắc chắn anh ấy cảm thấy đau đầu."
Giang phu nhân chỉ cười, bà phẩy tay: "Yên Yên, vậy là con chưa hiểu nó rồi.

Trong công việc Giang Thừa Du không bao giờ uống nhiều rượu như thế này đâu.

Khuôn khiến nó đặt ra vô cùng khắt khe.

Chỉ có thể là chơi bời quá trớn, bị thằng bạn thân Cố Tử Triết của nó rủ rê vì những vấn đề ngoài lề thôi.

Con nghe mẹ, mặc xác nó.

Cứ phải để Giang Thừa Du khó chịu vài lần thì nó mới biết mùi." Thế là Lương Ngữ Yên trực tiếp bị mẹ chồng kéo ra bên ngoài.
"Mẹ, để Giang Thừa Du một mình liệu có ổn?" Vừa đi, Lương Ngữ Yên vừa ngoái đầu quan sát người đàn ông đang nằm trên giường, ngữ khí lo lắng.


Mẹ chồng vẫn cứ đẩy cô về phía trước: "Đừng lo.

Mai nó vẫn dậy như bình thường thôi." Sau khi về phòng mình, Giang phu nhân quyết định hôm nay ở đây một hôm, bà nhướng mày hỏi: "Yên Yên, con mau nói mẹ biết, có phải thằng chồng con thời gian gần đây lúc nào cũng ở trong tình trạng thế này không? Cứ thành thật, khỏi cần bao che, để mẹ dạy dỗ Giang Thừa Du một trận.

Con cũng đừng nghĩ tới việc nói dối thay nó, mẹ muốn thì chỉ cần hỏi hàng xóm là ra thôi."
Lương Ngữ Yên nhất thời nghẹn ứ họng, cô lúng túng đưa tay gãi gãi đầu, liếc mắt về phía mẹ chồng.

Chứng kiến con dâu như vậy thì Giang phu nhân khẳng định rằng bản thân bà đoán đúng, Giang Thừa Du đâu có đối xử tốt lành gì với con gái nhà người ta.
Sáng hôm sau, khi Giang Thừa Du thức dậy, phát hiện quần áo trên người hắn xộc xệch chưa được thay, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc.

Đánh mất một vòng xung quanh, dường như người đàn ông đang tìm kiếm điều gì đó, cuối cùng đành lết xác xuống giường bước vào trong nhà tắm.

Vừa xuống tới nhà, Giang Thừa Du ngay lập tức bắt gặp mẹ mình đang thong dong ngồi trên ghế, bà hừ lạnh một tiếng: "Anh dậy rồi đấy à? Tôi còn tưởng anh định ngủ xuyên ngày xuyên đêm rồi làm khổ vợ mình chứ."
"Mẹ, mẹ đến đây từ bao giờ thế? Với cả mẹ ở nhà con để làm gì?" Giang Thừa Du nhướng mày, day nhẹ đầu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương