Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
-
Chương 217: Phiên ngoại 3
Thẩm Thanh Huyền trốn thật nhanh, với tốc độ này, cơ thể bằng ngọc càng sáng lóa, khuấy động Tinh Hải, dòng nước hình thành gợn sóng bao quanh y, trông như vòng xoáy nhỏ màu trắng, tử thủy yêu càng nhìn càng thích, viu một tiếng đuổi theo.
Cố Kiến Thâm nhìn sư đồ hai người, cúi đầu bật cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Huyền nghe thấy, bèn dùng thần thức trao đổi với hắn: “Làm vậy có được không?”
Đã bảo đừng can thiệp mà? Như vậy có ảnh hưởng hướng đi của tâm cảnh không? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nếu họ không can thiệp, có lẽ ngân lang sẽ chết thật, nhìn điệu bộ tử thủy yêu mà xem, rõ ràng không có ý định tới thăm dò. Nhưng nếu can thiệp, vậy năm đó đã xảy ra chuyện gì? Thời gian ấy làm gì có sư phụ biến thành ngọc giản che chở bên cạnh?
Cố Kiến Thâm: “Yên tâm, em đừng lo. Mặc dù tâm cảnh có thể hoàn nguyên sự thật, nhưng vẫn mang ý thức chủ quan của họ, thánh nhân Khinh Nhiễm vẫn còn kháng cự không muốn gặp Loạn Ưng, cho nên cứ quẩn quanh một chỗ, không chịu tới cứu hắn.”
Nếu là tử thủy yêu năm đó, chỉ sợ vừa nghe tiếng nước đã tò mò lượn tới tìm cho bằng được nguyên nhân.
Hiện giờ, mặc dù Mộc Huân phong bế ký ức, nhưng nỗi đau quá khứ quá đỗi nặng nề, thành ra biến nó thành bản năng.
Nghe Cố Kiến Thâm giải thích, Thẩm Thanh Huyền mới hiểu, y thở phào nhẹ nhõm, yên lòng chạy đến chỗ ngân lang.
Bản năng là một thứ muốn mạnh thì nó mạnh, mà yếu ớt thì cũng thực sự yếu ớt, chỉ cần gợi chút hứng thú cho tử thủy yêu, bản năng chỉ có thể lăn sang một bên.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền cũng tới được chỗ Loạn Ưng trước khi bị đồ đệ quấn lấy.
Tử thủy yêu rốt cục đã gặp được ngân lang.
Bấy giờ Loạn Ưng vẫn còn hôn mê, ngân lang to lớn trầm mình giữa Vọng Tẫn đặc biệt chói mắt.
Tử thủy yêu ngẩn người, sau đó bắt đầu xoay nhanh.
Y vốn chỉ là một cột nước, không có hình dạng cố định, vậy nên khi sốt ruột xoay vòng vòng như thế …
Thẩm Thanh Huyền không kiềm được mà mắng: “Y mà còn xoay tiếp, đảm bảo ngân lang kia bị cuốn đi luôn.”
Sóng nước kéo theo sóng nước, sức mạnh này quả thực không nhỏ, dù ngân lang có lớn cỡ nào thì khi so với Vọng Tẫn Tinh Hải, trông vẫn nhỏ bé đến là đáng thương.
Cố Kiến Thâm: “Không giúp hắn ư?”
Trong tâm cảnh, tử thủy yêu đã đến muộn, linh lực Loạn Ưng cạn kiệt quá độ, hắn lo tử thủy yêu không cứu được.
Thẩm Thanh Huyền thì lại bảo: “Y đang ở ngay Tinh Hải.”
Sức chiến đấu của Mộc Huân có hai tầng, một là ngoài Tinh Hải, hai là trong Tinh Hải.
Y là tử thủy yêu sinh ra ở Tinh Hải, mặc dù chưa biết cách tu hành, nhưng kết nối với Tinh Hải, chỉ cần ở trong đó, linh lực của y có thể dễ dàng điều động trong diện tích Tinh Hải. Tử thủy yêu giống như đường ống khơi thông, có thể dẫn dắt toàn bộ linh lực khổng lồ của Tinh Hải ra ngoài.
Đó cũng là nguyên nhân sau khi phát hiện ra điều này, Thẩm Thanh Huyền đã đưa y đi ngay lập tức.
Thẩm Thanh Huyền không có hứng thú với linh lực của Tinh Hải, nhưng nếu để tu sĩ có dã tâm phát hiện tử thủy yêu có khả năng đó, e rằng về sau vận mệnh tiểu tử này sẽ mấp mô thê lương.
Đúng như Thẩm Thanh Huyền nói, tuy tử thủy yêu không vào được Vọng Tẫn, nhưng vẫn có thể chạm vào ngân lang. Ngân lang hôn mê nằm đó, tử thủy yêu liền truyền linh lực cuồn cuộn từ Tinh Hải vào cơ thể hắn.
Cố Kiến Thâm đã hiểu: “Thì ra là thế.”
Bản lĩnh của tử thủy yêu này thật đáng chú ý.
Linh lực trong Tinh Hải to lớn biết nhường nào? Nhưng vì liên quan đến hình thái nên rất ít người có thể hấp thu. Vậy mà tử thủy yêu lại có thể dễ dàng rút ra, cùng lúc chuyển hóa rồi truyền ra ngoài.
Đây giống như chìa khóa để mở kho báu khổng lồ, ai biết được cũng sẽ trỗi lòng tham.
May mà Thẩm Thanh Huyền phát hiện y đầu tiên, bằng không không biết sẽ dấy lên biết bao tai họa.
Được hấp thụ linh lực dồi dào, Loạn Ưng rất nhanh đã khôi phục lại như ban đầu, miệng vết thương cũng bắt đầu tự lành.
Hiển nhiên tử thủy yêu rất thích ngân lang, phải nói là hết lòng hết dạ với hắn, chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm vẫn đứng một bên bình tĩnh quán sát.
Khoảng một tháng sau, thấy thương thế ngân lang đã ổn định hơn, tử thủy yêu mới thở phào nhẹ nhõm, tính ham chơi lại lộ ra.
Y xoay quanh ngân lang, còn hư hỏng tác nghiệp trên đuôi người ta, lúc thì hình tròn lúc thì hàng loạt hình tròn, cuối cùng còn chỉnh thành hình sói con.
Thẩm Thanh Huyền bình luận: “Từ nhỏ đã nghịch ngợm, lớn cũng chẳng thành thật được chút nào.”
Cố Kiến Thâm bật cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Huyền đụng hắn: “Hồi nhỏ ta không có vậy đâu!”
Cố Kiến Thâm dỗ y: “Đương nhiên không rồi, hồi bé em ‘trăng thanh gió mát’ thế kia.” Thì đúng mà, cả tủ toàn y phục vàng đất đỏ choét, đẹp tới mức sùi bọt mép cơ mà.
Tất cả là lỗi của tâm cảnh, bằng không Thẩm Thanh Huyền đã giấu được lịch sử đen này cả đời rồi!
Trong lúc hai người trò chuyện, tử thủy yêu đã quấn chặt đuôi ngân lang mà ngủ.
Mặc dù không trị thương cho ngân lang bằng linh lực của mình, nhưng tử thủy yêu vẫn tốn sức khá nhiều, suy cho cùng y vẫn còn nhỏ, cả tháng trời chưa hề ngơi nghỉ, liên tục chuyển hóa linh lực, như vậy là quá sức với y. https://mingtian023.wordpress.com
May mà ngân lang đang khỏi dần, y có thể chợp mắt một lúc rồi.
Thẩm Thanh Huyền nhìn một trắng một tím kia, trong lòng bỗng thấy thổn thức.
Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, đây vẫn là khoảng thời gian đẹp nhất trong lòng hai người. Là thời điểm khờ dại nhất, ngây thơ nhất, đơn thuần nhất, khởi nguồn cho mọi thứ sau này.
Nó giống như vở kịch trên vũ đài tinh mỹ, bất kể diễn giải biết bao ly hợp vui buồn, thì cảnh mở màn luôn để lại ấn tượng sâu nhất. Khoảnh khắc bức màn được mở ra, mọi thứ mới trở nên sinh động.
Một ngày sau, ngân lang cục cựa, tử thủy yêu đang chăm chú chơi đuôi người ta hoảng sợ, bắn đi thật xa.
Thẩm Thanh Huyền hết biết nói gì: “Chẳng lẽ y tưởng ngân lang sẽ không nhúc nhích?”
Đây là đồ đệ bảo bối của vợ, Cố Kiến Thâm không tiện bình luận, đành nói một cách uyển chuyển: “Có lẽ không ngờ lúc này lại có động tĩnh.” Dẫu sao thánh nhân Khinh Nhiễm vẫn đang tạo hình cho đuôi người ta kia mà.
Thẩm Thanh Huyền: “…” Còn mất mặt hơn được nữa không!
Dường như tử thủy yêu nhận ra ngân lang sắp tỉnh, y mới chịu buông tha cho đuôi người ta, bay tới đằng trước quan sát ngân lang.
Ngân lang cử động mí mắt, y lại bị giật mình, lùi thật dài về sau.
Thế rồi, chẳng biết nghĩ ra điều gì, khi ngân lang mở đôi mắt xanh thẳm, tử thủy yêu lập tức biến thành hình dạng một con sói.
Nhờ xoay quanh ngân lang trong thời gian dài, tử thủy yêu đã trở nên quen thuộc với hắn rất nhiều, cho nên có thể dễ dàng biến hình.
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Là Mộc Huân trêu Loạn Ưng trước.”
Mặc dù Mộc Huân cứu mạng Loạn Ưng, nhưng về mặt tình cảm, cũng là y trêu Loạn Ưng trước.
Nếu y vẫn trong hình dạng tử thủy yêu, ngân lang sẽ chỉ xem y là ân nhân cứu mạng, nhưng y lại hóa thành một con sói màu tím.
Thử nghĩ xem, một người đang cận kề cái chết, khi tỉnh lại, đột nhiên phát hiện người cứu mình lại là đồng tộc rực rỡ, xinh đẹp, mộng ảo nhường ấy, làm sao trái tim hắn có thể không rung động.
Cùng là người từng trải, chỉ cần nhìn đôi mắt của ngân lang cũng biết hắn nhất kiến chung tình với tử thủy yêu mất rồi.
Nhưng tử thủy yêu thì sao? Y hoàn toàn không hiểu yêu là gì, chỉ biết ham chơi mà thôi.
Ngân lang mở miệng, hắn muốn hỏi tên y, song thốt ra lại là: “Ân cứu mạng không biết nên lấy gì báo đáp.”
Không biết tử thủy yêu học câu này từ đâu, phỏng chừng ngay cả ý nghĩa thực sự cũng không biết, nên nói: “Vậy lấy thân báo đáp đi!”
Ngân lang nghe xong, đôi mắt lập tức rực sáng như trời quang ngày hè, hắn không lên tiếng, nhưng tiếng tim đập đã truyền khắp Tinh Hải lẫn Vọng Tẫn.
Chẳng trách Loạn Ưng bảo Mộc Huân ham chơi.
Y thực sự ham chơi, đơn thuần theo đúng nghĩa đen, ham chơi tới mức mang lại hạnh phúc cho người ta, rồi lại đẩy ngược về địa ngục.
Cố Kiến Thâm bỗng nói: “Loạn Ưng sắp đi.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Vì sao hắn bị thương?”
Cố Kiến Thâm: “Hiện giờ Tâm Vực không yên bình, các tộc chinh chiến, hỗn loạn không ngừng.”
Tính thời gian, Cố Kiến Thâm vẫn chưa thống nhất Tâm Vực, trước khi hắn xưng đế, Tâm Vực chỉ theo ý mình, quả thực hỗn loạn bất trị, đấu tranh nội bộ, đấu đến ta chết ngươi sống diễn ra liên miên.
Cố Kiến Thâm nói tiếp: “Tộc ngân lang của Loạn Ưng bị diệt tộc.”
Thẩm Thanh Huyền sững sờ, bấy giờ mới hiểu rõ mọi chuyện.
Y nhận ra ngân lang thực sự thích tử thủy yêu, cũng nhìn ra hắn đã cố sức kiềm chế.
Bởi vì lưng mang huyết hải thâm cừu, bản thân còn đứng trên bờ vực cửu tử nhất sinh, cho nên Loạn Ưng không dám tiếp cận tử thủy yêu.
Hắn đi rất vội vàng, gần như là chạy trối chết.
Tử thủy yêu vô cùng mất mát, có điều sau khi trở về Tinh Hải, y tìm thấy một rạn san hô tròn trịa, thế là quên bẵng mọi thứ, đùa nghịch hết sức hăng hái.
Cố Kiến Thâm đề nghị: “Muốn đến đó xem không?”
Về sau tử thủy yêu được Thẩm Thanh Huyền phát hiện, thu làm đồ đệ, trở thành thánh nhân Khinh Nhiễm mai này.
Loạn Ưng theo Cố Kiến Thâm, Nam chinh Bắc chiến, báo mối hận diệt tộc, trở thành đại tướng Tâm Vực trong tương lai.
Thẩm Thanh Huyền: “Xem họ khi nào quay trở lại.” Dựa theo miêu tả của Mộc Huân, y từng về Vọng Tẫn Tinh Hải một lần, muốn tìm ngân lang nhưng không tìm được, cuối cùng đành từ bỏ.
Xem điệu bộ ngày hôm đó của Loạn Ưng, có lẽ hắn cũng đã quay về, nhưng không biết vì sao hai người lại bỏ lỡ, Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm quyết định tới đó một chuyến để tiện theo dõi.
Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Ta thực sự muốn nhìn em của lúc này.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Nhìn rồi làm gì?”
Cố Kiến Thâm vội đáp: “Không nhìn!”
Thẩm Thanh Huyền hừ một tiếng: “Muốn nhìn thì nhìn đi, ta cũng nhìn ngươi của lúc này.”
Cố Kiến Thâm sốt ruột: “Không cho!”
Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Chỉ cho ngươi nhìn ta mà không cho ta nhìn ngươi?”
Cố Kiến Thâm: “Lúc này ta có đẹp đâu mà nhìn.”
Hắn không nói còn đỡ, nói xong Thẩm Thanh Huyền lại càng tò mò hơn: “Mang ta đi xem đi mà.”
Cố Kiến Thâm khó nhịn nhất là khi y dùng ngữ điệu này, ngay lập tức thỏa hiệp: “Thực sự không có gì hay để xem mà …”
Thẩm Thanh Huyền tính thời gian, khó hiểu hỏi: “Thời gian này ngươi làm chuyện xấu gì hả?”
Lúc này họ đều song song thành thánh, hoàn toàn bắt đầu thời kỳ “cả đời không qua lại với nhau” suốt mấy nghìn năm, khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Huyền thỉnh thoảng sẽ truyền dạy đồ đệ, những lúc khác toàn chuyên tâm bế quan, cực kỳ nhàm chán, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm “phong phú đa dạng” hơn mình nhiều?
Cố Kiến Thâm không muốn y nghĩ nhiều, đành bảo: “Đi, ta dẫn em đi xem.”
Bọn họ thoắt cái đã xuất hiện ở Tâm Vực.
Cố Kiến Thâm giải thích: “… Từng có một đại họa sư Tâm Vực đến Thiên Đạo du lịch, may mắn được chiêm ngưỡng dung mạo em, sau khi về đã bế quan mấy năm, vẽ một bức họa, gây chấn động lớn ở Tâm Vực.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn không rõ: “Một bức họa thôi mà, cớ gì lại gây chấn động?”
Cố Kiến Thâm thở dài: “Là tranh chân dung của em, giống như đúc, như thấy được người thật.”
Cố Kiến Thâm nhìn sư đồ hai người, cúi đầu bật cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Huyền nghe thấy, bèn dùng thần thức trao đổi với hắn: “Làm vậy có được không?”
Đã bảo đừng can thiệp mà? Như vậy có ảnh hưởng hướng đi của tâm cảnh không? Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nếu họ không can thiệp, có lẽ ngân lang sẽ chết thật, nhìn điệu bộ tử thủy yêu mà xem, rõ ràng không có ý định tới thăm dò. Nhưng nếu can thiệp, vậy năm đó đã xảy ra chuyện gì? Thời gian ấy làm gì có sư phụ biến thành ngọc giản che chở bên cạnh?
Cố Kiến Thâm: “Yên tâm, em đừng lo. Mặc dù tâm cảnh có thể hoàn nguyên sự thật, nhưng vẫn mang ý thức chủ quan của họ, thánh nhân Khinh Nhiễm vẫn còn kháng cự không muốn gặp Loạn Ưng, cho nên cứ quẩn quanh một chỗ, không chịu tới cứu hắn.”
Nếu là tử thủy yêu năm đó, chỉ sợ vừa nghe tiếng nước đã tò mò lượn tới tìm cho bằng được nguyên nhân.
Hiện giờ, mặc dù Mộc Huân phong bế ký ức, nhưng nỗi đau quá khứ quá đỗi nặng nề, thành ra biến nó thành bản năng.
Nghe Cố Kiến Thâm giải thích, Thẩm Thanh Huyền mới hiểu, y thở phào nhẹ nhõm, yên lòng chạy đến chỗ ngân lang.
Bản năng là một thứ muốn mạnh thì nó mạnh, mà yếu ớt thì cũng thực sự yếu ớt, chỉ cần gợi chút hứng thú cho tử thủy yêu, bản năng chỉ có thể lăn sang một bên.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền cũng tới được chỗ Loạn Ưng trước khi bị đồ đệ quấn lấy.
Tử thủy yêu rốt cục đã gặp được ngân lang.
Bấy giờ Loạn Ưng vẫn còn hôn mê, ngân lang to lớn trầm mình giữa Vọng Tẫn đặc biệt chói mắt.
Tử thủy yêu ngẩn người, sau đó bắt đầu xoay nhanh.
Y vốn chỉ là một cột nước, không có hình dạng cố định, vậy nên khi sốt ruột xoay vòng vòng như thế …
Thẩm Thanh Huyền không kiềm được mà mắng: “Y mà còn xoay tiếp, đảm bảo ngân lang kia bị cuốn đi luôn.”
Sóng nước kéo theo sóng nước, sức mạnh này quả thực không nhỏ, dù ngân lang có lớn cỡ nào thì khi so với Vọng Tẫn Tinh Hải, trông vẫn nhỏ bé đến là đáng thương.
Cố Kiến Thâm: “Không giúp hắn ư?”
Trong tâm cảnh, tử thủy yêu đã đến muộn, linh lực Loạn Ưng cạn kiệt quá độ, hắn lo tử thủy yêu không cứu được.
Thẩm Thanh Huyền thì lại bảo: “Y đang ở ngay Tinh Hải.”
Sức chiến đấu của Mộc Huân có hai tầng, một là ngoài Tinh Hải, hai là trong Tinh Hải.
Y là tử thủy yêu sinh ra ở Tinh Hải, mặc dù chưa biết cách tu hành, nhưng kết nối với Tinh Hải, chỉ cần ở trong đó, linh lực của y có thể dễ dàng điều động trong diện tích Tinh Hải. Tử thủy yêu giống như đường ống khơi thông, có thể dẫn dắt toàn bộ linh lực khổng lồ của Tinh Hải ra ngoài.
Đó cũng là nguyên nhân sau khi phát hiện ra điều này, Thẩm Thanh Huyền đã đưa y đi ngay lập tức.
Thẩm Thanh Huyền không có hứng thú với linh lực của Tinh Hải, nhưng nếu để tu sĩ có dã tâm phát hiện tử thủy yêu có khả năng đó, e rằng về sau vận mệnh tiểu tử này sẽ mấp mô thê lương.
Đúng như Thẩm Thanh Huyền nói, tuy tử thủy yêu không vào được Vọng Tẫn, nhưng vẫn có thể chạm vào ngân lang. Ngân lang hôn mê nằm đó, tử thủy yêu liền truyền linh lực cuồn cuộn từ Tinh Hải vào cơ thể hắn.
Cố Kiến Thâm đã hiểu: “Thì ra là thế.”
Bản lĩnh của tử thủy yêu này thật đáng chú ý.
Linh lực trong Tinh Hải to lớn biết nhường nào? Nhưng vì liên quan đến hình thái nên rất ít người có thể hấp thu. Vậy mà tử thủy yêu lại có thể dễ dàng rút ra, cùng lúc chuyển hóa rồi truyền ra ngoài.
Đây giống như chìa khóa để mở kho báu khổng lồ, ai biết được cũng sẽ trỗi lòng tham.
May mà Thẩm Thanh Huyền phát hiện y đầu tiên, bằng không không biết sẽ dấy lên biết bao tai họa.
Được hấp thụ linh lực dồi dào, Loạn Ưng rất nhanh đã khôi phục lại như ban đầu, miệng vết thương cũng bắt đầu tự lành.
Hiển nhiên tử thủy yêu rất thích ngân lang, phải nói là hết lòng hết dạ với hắn, chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm vẫn đứng một bên bình tĩnh quán sát.
Khoảng một tháng sau, thấy thương thế ngân lang đã ổn định hơn, tử thủy yêu mới thở phào nhẹ nhõm, tính ham chơi lại lộ ra.
Y xoay quanh ngân lang, còn hư hỏng tác nghiệp trên đuôi người ta, lúc thì hình tròn lúc thì hàng loạt hình tròn, cuối cùng còn chỉnh thành hình sói con.
Thẩm Thanh Huyền bình luận: “Từ nhỏ đã nghịch ngợm, lớn cũng chẳng thành thật được chút nào.”
Cố Kiến Thâm bật cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Huyền đụng hắn: “Hồi nhỏ ta không có vậy đâu!”
Cố Kiến Thâm dỗ y: “Đương nhiên không rồi, hồi bé em ‘trăng thanh gió mát’ thế kia.” Thì đúng mà, cả tủ toàn y phục vàng đất đỏ choét, đẹp tới mức sùi bọt mép cơ mà.
Tất cả là lỗi của tâm cảnh, bằng không Thẩm Thanh Huyền đã giấu được lịch sử đen này cả đời rồi!
Trong lúc hai người trò chuyện, tử thủy yêu đã quấn chặt đuôi ngân lang mà ngủ.
Mặc dù không trị thương cho ngân lang bằng linh lực của mình, nhưng tử thủy yêu vẫn tốn sức khá nhiều, suy cho cùng y vẫn còn nhỏ, cả tháng trời chưa hề ngơi nghỉ, liên tục chuyển hóa linh lực, như vậy là quá sức với y. https://mingtian023.wordpress.com
May mà ngân lang đang khỏi dần, y có thể chợp mắt một lúc rồi.
Thẩm Thanh Huyền nhìn một trắng một tím kia, trong lòng bỗng thấy thổn thức.
Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, đây vẫn là khoảng thời gian đẹp nhất trong lòng hai người. Là thời điểm khờ dại nhất, ngây thơ nhất, đơn thuần nhất, khởi nguồn cho mọi thứ sau này.
Nó giống như vở kịch trên vũ đài tinh mỹ, bất kể diễn giải biết bao ly hợp vui buồn, thì cảnh mở màn luôn để lại ấn tượng sâu nhất. Khoảnh khắc bức màn được mở ra, mọi thứ mới trở nên sinh động.
Một ngày sau, ngân lang cục cựa, tử thủy yêu đang chăm chú chơi đuôi người ta hoảng sợ, bắn đi thật xa.
Thẩm Thanh Huyền hết biết nói gì: “Chẳng lẽ y tưởng ngân lang sẽ không nhúc nhích?”
Đây là đồ đệ bảo bối của vợ, Cố Kiến Thâm không tiện bình luận, đành nói một cách uyển chuyển: “Có lẽ không ngờ lúc này lại có động tĩnh.” Dẫu sao thánh nhân Khinh Nhiễm vẫn đang tạo hình cho đuôi người ta kia mà.
Thẩm Thanh Huyền: “…” Còn mất mặt hơn được nữa không!
Dường như tử thủy yêu nhận ra ngân lang sắp tỉnh, y mới chịu buông tha cho đuôi người ta, bay tới đằng trước quan sát ngân lang.
Ngân lang cử động mí mắt, y lại bị giật mình, lùi thật dài về sau.
Thế rồi, chẳng biết nghĩ ra điều gì, khi ngân lang mở đôi mắt xanh thẳm, tử thủy yêu lập tức biến thành hình dạng một con sói.
Nhờ xoay quanh ngân lang trong thời gian dài, tử thủy yêu đã trở nên quen thuộc với hắn rất nhiều, cho nên có thể dễ dàng biến hình.
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Là Mộc Huân trêu Loạn Ưng trước.”
Mặc dù Mộc Huân cứu mạng Loạn Ưng, nhưng về mặt tình cảm, cũng là y trêu Loạn Ưng trước.
Nếu y vẫn trong hình dạng tử thủy yêu, ngân lang sẽ chỉ xem y là ân nhân cứu mạng, nhưng y lại hóa thành một con sói màu tím.
Thử nghĩ xem, một người đang cận kề cái chết, khi tỉnh lại, đột nhiên phát hiện người cứu mình lại là đồng tộc rực rỡ, xinh đẹp, mộng ảo nhường ấy, làm sao trái tim hắn có thể không rung động.
Cùng là người từng trải, chỉ cần nhìn đôi mắt của ngân lang cũng biết hắn nhất kiến chung tình với tử thủy yêu mất rồi.
Nhưng tử thủy yêu thì sao? Y hoàn toàn không hiểu yêu là gì, chỉ biết ham chơi mà thôi.
Ngân lang mở miệng, hắn muốn hỏi tên y, song thốt ra lại là: “Ân cứu mạng không biết nên lấy gì báo đáp.”
Không biết tử thủy yêu học câu này từ đâu, phỏng chừng ngay cả ý nghĩa thực sự cũng không biết, nên nói: “Vậy lấy thân báo đáp đi!”
Ngân lang nghe xong, đôi mắt lập tức rực sáng như trời quang ngày hè, hắn không lên tiếng, nhưng tiếng tim đập đã truyền khắp Tinh Hải lẫn Vọng Tẫn.
Chẳng trách Loạn Ưng bảo Mộc Huân ham chơi.
Y thực sự ham chơi, đơn thuần theo đúng nghĩa đen, ham chơi tới mức mang lại hạnh phúc cho người ta, rồi lại đẩy ngược về địa ngục.
Cố Kiến Thâm bỗng nói: “Loạn Ưng sắp đi.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Vì sao hắn bị thương?”
Cố Kiến Thâm: “Hiện giờ Tâm Vực không yên bình, các tộc chinh chiến, hỗn loạn không ngừng.”
Tính thời gian, Cố Kiến Thâm vẫn chưa thống nhất Tâm Vực, trước khi hắn xưng đế, Tâm Vực chỉ theo ý mình, quả thực hỗn loạn bất trị, đấu tranh nội bộ, đấu đến ta chết ngươi sống diễn ra liên miên.
Cố Kiến Thâm nói tiếp: “Tộc ngân lang của Loạn Ưng bị diệt tộc.”
Thẩm Thanh Huyền sững sờ, bấy giờ mới hiểu rõ mọi chuyện.
Y nhận ra ngân lang thực sự thích tử thủy yêu, cũng nhìn ra hắn đã cố sức kiềm chế.
Bởi vì lưng mang huyết hải thâm cừu, bản thân còn đứng trên bờ vực cửu tử nhất sinh, cho nên Loạn Ưng không dám tiếp cận tử thủy yêu.
Hắn đi rất vội vàng, gần như là chạy trối chết.
Tử thủy yêu vô cùng mất mát, có điều sau khi trở về Tinh Hải, y tìm thấy một rạn san hô tròn trịa, thế là quên bẵng mọi thứ, đùa nghịch hết sức hăng hái.
Cố Kiến Thâm đề nghị: “Muốn đến đó xem không?”
Về sau tử thủy yêu được Thẩm Thanh Huyền phát hiện, thu làm đồ đệ, trở thành thánh nhân Khinh Nhiễm mai này.
Loạn Ưng theo Cố Kiến Thâm, Nam chinh Bắc chiến, báo mối hận diệt tộc, trở thành đại tướng Tâm Vực trong tương lai.
Thẩm Thanh Huyền: “Xem họ khi nào quay trở lại.” Dựa theo miêu tả của Mộc Huân, y từng về Vọng Tẫn Tinh Hải một lần, muốn tìm ngân lang nhưng không tìm được, cuối cùng đành từ bỏ.
Xem điệu bộ ngày hôm đó của Loạn Ưng, có lẽ hắn cũng đã quay về, nhưng không biết vì sao hai người lại bỏ lỡ, Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm quyết định tới đó một chuyến để tiện theo dõi.
Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Ta thực sự muốn nhìn em của lúc này.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Nhìn rồi làm gì?”
Cố Kiến Thâm vội đáp: “Không nhìn!”
Thẩm Thanh Huyền hừ một tiếng: “Muốn nhìn thì nhìn đi, ta cũng nhìn ngươi của lúc này.”
Cố Kiến Thâm sốt ruột: “Không cho!”
Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Chỉ cho ngươi nhìn ta mà không cho ta nhìn ngươi?”
Cố Kiến Thâm: “Lúc này ta có đẹp đâu mà nhìn.”
Hắn không nói còn đỡ, nói xong Thẩm Thanh Huyền lại càng tò mò hơn: “Mang ta đi xem đi mà.”
Cố Kiến Thâm khó nhịn nhất là khi y dùng ngữ điệu này, ngay lập tức thỏa hiệp: “Thực sự không có gì hay để xem mà …”
Thẩm Thanh Huyền tính thời gian, khó hiểu hỏi: “Thời gian này ngươi làm chuyện xấu gì hả?”
Lúc này họ đều song song thành thánh, hoàn toàn bắt đầu thời kỳ “cả đời không qua lại với nhau” suốt mấy nghìn năm, khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Huyền thỉnh thoảng sẽ truyền dạy đồ đệ, những lúc khác toàn chuyên tâm bế quan, cực kỳ nhàm chán, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm “phong phú đa dạng” hơn mình nhiều?
Cố Kiến Thâm không muốn y nghĩ nhiều, đành bảo: “Đi, ta dẫn em đi xem.”
Bọn họ thoắt cái đã xuất hiện ở Tâm Vực.
Cố Kiến Thâm giải thích: “… Từng có một đại họa sư Tâm Vực đến Thiên Đạo du lịch, may mắn được chiêm ngưỡng dung mạo em, sau khi về đã bế quan mấy năm, vẽ một bức họa, gây chấn động lớn ở Tâm Vực.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn không rõ: “Một bức họa thôi mà, cớ gì lại gây chấn động?”
Cố Kiến Thâm thở dài: “Là tranh chân dung của em, giống như đúc, như thấy được người thật.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook