Diệp Miễn nghe nói đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn. Chẳng biết có phải vì buổi sáng ăn bánh ngọt không mà cả ngày nay tâm trạng của hắn không tệ.

Sầm Khuyết an ủi hắn:

– Không.

Hắn vẫn rất lo lắng cho anh.– Tôi lấy túi này, túi kia cậu để lại mà ăn.Tới chiều hắn gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất, đối phương không nghe, không phải quá thời gian chuông reo nhưng không ai bắt máy, mà anh ta ấn từ chối luôn.

– Không sao, vốn dĩ tấm vé này anh mua cho bạn mà, nếu cậu ấy đến rồi thì tốt quá.

Bắt đầu soát vé vào phòng, một mình hắn cầm hai cốc đồ uống hai tấm vé đi vào trong.Diệp Miễn cảm thấy Phó Duy Nhất vẫn đang giận dỗi chuyện hắn không đi xem phim cùng anh ta, vì thế hắn mua hai vé xem phim rồi gửi tin nhắn cho Phó Duy Nhất, bảo rằng tối nay lấy công chuộc tội.

Tới chiều hắn gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất, đối phương không nghe, không phải quá thời gian chuông reo nhưng không ai bắt máy, mà anh ta ấn từ chối luôn.Ba tiếng đồng hồ sau Phó Duy Nhất mới trả lời, chỉ đơn giản một câu: Không cần nữa.

Sầm Khuyết gật đầu, không nói gì hết.

Diệp Miễn tưởng Phó Duy Nhất đến, mỉm cười bất đắc dĩ, thầm nói, cái thằng nhóc này vẫn vậy, lúc giận dỗi mà mình chủ động xuống nước sẽ bớt giận ngay.Cũng vì anh ta mà tâm trạng tốt của Diệp Miễn vơi đi một nửa. Hơn bốn giờ, cả ngày không làm được việc gì, hắn rầu rĩ đi ngủ.

– Tôi giữ rồi.Vừa tỉnh giấc đã là sáu giờ hơn, bộ phim sẽ chiếu vào lúc bảy giờ năm phút tại rạp chiếu phim gần nhà.

– Sao cậu không giữ lại cho mình? – Diệp Miễn hỏi.

Diệp Miễn không biết phải nói gì, cuối cùng mua bánh cheesecake xoài theo khẩu vị mà hắn thích.Hắn nằm trên giường, nhìn chằm chằm mã QR của hai tấm vé trên điện thoại một lúc lâu, sau cùng vẫn gọi cho Phó Duy Nhất thêm một cuộc, đối phương vẫn không chịu nghe.

Kết thúc bộ phim, hắn nhìn thấy tin nhắn Phó Duy Nhất gửi cho mình: Ông đang ở đâu đấy?

Diệp Miễn vươn tay gỡ tờ giấy dán trên cửa xuống: Tôi đi đây, sẽ không tới làm phiền ông nữa đâu.Sầm Khuyết nói:Diệp Miễn chẳng còn cách nào khác, đứng dậy chuẩn bị đi xem một mình.

– Tôi không uống….

Mười mấy phút sau, Diệp Miễn nhắm mắt sờ soạng điện thoại, nhìn qua tin nhắn – vẫn không trả lời.

Hắn vừa mới thay quần áo xong, chuông cửa vang lên.

Diệp Miễn ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa hàng tiện lợi uống hết bia mới về nhà, phát hiện mảnh giấy nhỏ dán trên cửa.

– À này, tối nay cậu có phải làm gì không?Diệp Miễn tưởng Phó Duy Nhất đến, mỉm cười bất đắc dĩ, thầm nói, cái thằng nhóc này vẫn vậy, lúc giận dỗi mà mình chủ động xuống nước sẽ bớt giận ngay.

Diệp Miễn gật đầu, trước lúc đi còn do dự hỏi:

Diệp Miễn nhìn tay anh:

Diệp Miễn vừa ăn sáng vừa kiểm điểm lại bản thân mình, hắn tự thấy mình quan tâm Sầm Khuyết hơi quá mức rồi.– Tôi không đi đâu. – Sầm Khuyết nói – Tôi cũng không hiểu mấy thứ này, anh tự đi xem một mình đi.Hắn mỉm cười ra mở cửa, nhưng người đứng đó không phải Phó Duy Nhất.

– Trà sữa tôi vẫn chưa động vào đâu, nếu hai người không chê thì khỏi phải mua mới nữa, tôi đi trước nhé.

Sầm Khuyết cười cười, cọ cọ lòng bàn tay vào quần nghe chừng lúng túng lắm:

“Làm gì đấy?” Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết chuẩn bị đi.– Tại sao cậu lại tới đây? – Người đứng ngoài cửa là Sầm Khuyết, điều này khiến Diệp Miễn vô cùng ngạc nhiên – Vào đi.

– Không sao, vốn dĩ tấm vé này anh mua cho bạn mà, nếu cậu ấy đến rồi thì tốt quá.

Diệp Miễn nghiêng người cho Sầm Khuyết vào trong.

– Gì cơ?

Sầm Khuyết khiến Diệp Miễn không biết phải nói gì mới được.

– Mấy giờ cậu tan làm.Sầm Khuyết nói nhỏ:Sầm Khuyết nói:

– Xoài hay chocolate?

– Loại bánh cheesecake này là sản phẩm mới của cửa hàng, có thể nếm thử ạ.

Hai người xuống tầng, gọi xe đi tới đó, năm sáu phút đã tới rạp chiếu phim rồi.– Không cần đâu, tôi tới đưa đồ cho anh.

“Bây giờ tôi…” Trong thời gian ngắn, Diệp Miễn không biết nên đối phó với chuyện này thế nào.

Phó Duy Nhất trầm ngâm một lát, rồi mới nói qua loa: “Không có việc gì mới gọi điện thoại cho ông đấy. Chẳng phải ông muốn đi xem phim hay sao? Còn chưa bắt đầu đúng không?”

Sầm Khuyết nói xong thì đi qua đó đặt trà sữa xuống trước.

Anh đưa túi giấy của cửa hàng bánh ngọt cho Diệp Miễn.

Anh đưa túi giấy của cửa hàng bánh ngọt cho Diệp Miễn.

Đã là thói quen thì chẳng thể thay đổi trong một sớm một chiều. Giống như Diệp Miễn quen cưng chiều Phó Duy Nhất, một thói quen kéo dài tận bao nhiêu năm. Vậy mà gần đây, bởi vì một vài kỳ tích nào đó, thói quen của hắn dần có dấu hiệu bị quên lãng.

Sầm Khuyết nói:

Diệp Miễn nhìn, bên trong có mấy loại bánh ngọt và bánh mì.

– Trà sữa tôi vẫn chưa động vào đâu, nếu hai người không chê thì khỏi phải mua mới nữa, tôi đi trước nhé.

Có lẽ vì nghe thấy câu nói này, Sầm Khuyết đang lấy bánh mì cho khách chợt quay sang nhìn.

Diệp Miễn nhún vai:***– Lúc tan làm vẫn còn mấy món chưa bán hết, quản lý Từ bảo mỗi người chúng tôi lấy một phần. – Sầm Khuyết nói – Anh đừng chê.

Diệp Miễn dở khóc dở cười, nhớ tới khi hai người vừa mới quen, động tí thì Sầm Khuyết lại nói với hắn “liên quan gì đến anh”, xem ra bản thân hắn đúng thật là đã quá nhọc lòng.

Thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng biểu cảm của Phó Duy Nhất khi viết ra những chữ này. Từ bé tới lớn, hắn đã nghe thấy Phó Duy Nhất nói câu này rất nhiều lần.Diệp Miễn đã chẳng thể thưởng thức bộ phim điện ảnh này trong vui vẻ, cho dù đây chính là thể loại phim mà hắn thích nhất.Diệp Miễn chợt phát hiện ra mình mang tâm thái của một người cha già khi đối xử với Sầm Khuyết. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện phải được báo đáp cho những gì mình đã bỏ ra trước đây, vậy mà bất ngờ thay, thoạt nhìn Sầm Khuyết là một người lạnh lùng nhưng lại có một trái tim vô cùng ấm áp.

“Bây giờ tôi…” Trong thời gian ngắn, Diệp Miễn không biết nên đối phó với chuyện này thế nào.

– Gì cơ?– Sao cậu không giữ lại cho mình? – Diệp Miễn hỏi.

– Cậu uống gì? Coca hay trà sữa?Sầm Khuyết nói:

Thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng biểu cảm của Phó Duy Nhất khi viết ra những chữ này. Từ bé tới lớn, hắn đã nghe thấy Phó Duy Nhất nói câu này rất nhiều lần.

Sầm Khuyết thong dong nói:Đây là thói quen của Phó Duy Nhất, thỉnh thoảng tới đây tìm hắn mà hắn không có ở nhà, Phó Duy Nhất sẽ dán giấy lên, cho dù bây giờ đã có chìa khóa dự phòng nhưng thói quen ấy vẫn vậy.– Tôi giữ rồi.

Quét mã, sau đó hai chiếc vé từ từ chạy ra.

Vừa tỉnh giấc đã là sáu giờ hơn, bộ phim sẽ chiếu vào lúc bảy giờ năm phút tại rạp chiếu phim gần nhà.– Cậu có thích ăn chocolate không?Anh giơ chiếc túi nhỏ đựng bánh mì gối bên tay kia:

Sầm Khuyết từ chối nhưng Diệp Miễn nói tiếp:– Cái này của tôi.

Diệp Miễn khe khẽ liếc sang phía Sầm Khuyết, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình.

“Tôi…”

Hắn vẫn rất lo lắng cho anh.Diệp Miễn hỏi anh:Sầm Khuyết khiến Diệp Miễn không biết phải nói gì mới được.

Nhìn thôi cũng đủ biết người kia không giỏi ăn nói, cũng không biết có đối phó nổi công việc như vậy không.Cả một túi đầy ụ thế kia mà Sầm Khuyết chỉ giữ lại cho mình bánh mì gối rẻ tiền nhất, có lẽ những thứ trong mắt anh có vẻ đắt đỏ, có vẻ tốt đều tặng cho Diệp Miễn cả rồi.

Diệp Miễn không biết phải nói gì, cuối cùng mua bánh cheesecake xoài theo khẩu vị mà hắn thích.

– Tôi nói chúc cậu ngủ ngon.Diệp Miễn mỉm cười, vươn tay cầm lấy bánh mì gối:

– Giảm cân?

– Cậu đừng nói vậy, chuyện ngày hôm nay do tôi xử lý không khéo.Diệp Miễn chẳng còn cách nào khác, đứng dậy chuẩn bị đi xem một mình.– Tôi lấy túi này, túi kia cậu để lại mà ăn.

– Tôi không đi đâu. – Sầm Khuyết nói – Tôi cũng không hiểu mấy thứ này, anh tự đi xem một mình đi.

Diệp Miễn nghe nói đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn. Chẳng biết có phải vì buổi sáng ăn bánh ngọt không mà cả ngày nay tâm trạng của hắn không tệ.– Đừng.

– Đi bộ mất nửa tiếng.

Sầm Khuyết vẫn không nói gì.

Sầm Khuyết từ chối nhưng Diệp Miễn nói tiếp:

***

Diệp Miễn không biết phải nói gì, cuối cùng mua bánh cheesecake xoài theo khẩu vị mà hắn thích.– Gần đây tôi đang giảm cân, cậu lấy cho tôi nhiều vậy làm gì, ảnh hưởng tới kế hoạch giảm cân của tôi rồi đấy, đừng hại tôi.

Tới chiều hắn gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất, đối phương không nghe, không phải quá thời gian chuông reo nhưng không ai bắt máy, mà anh ta ấn từ chối luôn.

– Giảm cân?

– Đi bộ mất nửa tiếng.Diệp Miễn nhún vai:

– Sao cậu không giữ lại cho mình? – Diệp Miễn hỏi.– Dạo này cơ bắp của tôi không hiện rõ nên tôi cần phải nghiêm khắc với bản thân mình hơn.

Hắn đứng đó nếm thử hương vị của từng loại bánh ngọt mới, cho tới khi Sầm Khuyết bước đến đây.

Hắn nhìn qua đồng hồ rồi chợt nói:

– Tôi cũng không có thói quen ăn khi xem phim vì luôn cảm thấy chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới việc thưởng thức điện ảnh.

– À này, tối nay cậu có phải làm gì không?

Thấy Sầm Khuyết bước tới, nhân viên mới vừa tiếp đón Diệp Miễn thức thời di chuyển sang chỗ khác.

– Chúng ta đi lấy vé trước rồi hẵng mua đồ uống. – Diệp Miễn hỏi – Cậu có ăn bỏng ngô không?– Không.

– Qua bên kia đi, để trà sữa xuống.

Diệp Miễn ra hiệu cho anh đợi, hắn rút điện thoại ra xem, người gọi tới là Phó Duy Nhất.

♣Chương 31+32+33♣– Vậy thì đi xem phim với tối nhé. – Diệp Miễn vào phòng cất bánh đi, sau đó cầm theo chìa khóa và ví tiền, vòng tới huyền quan thay giày – Tôi cũng đang định ra ngoài đây.

– Có đôi khi không cần phải khát mới uống. – Diệp Miễn đưa trà sữa cho anh – Tôi lấy thêm hai chiếc ống hút, chúng ta có thể đổi của nhau uống.

Quét mã, sau đó hai chiếc vé từ từ chạy ra.Sầm Khuyết cứ đứng ngây ở đó nhìn hắn.

***

Anh giơ chiếc túi nhỏ đựng bánh mì gối bên tay kia:

– Rạp chiếu phim rất gần đây. – Diệp Miễn nói – Nhưng hai chúng ta cũng phải đi nhanh lên.

Diệp Miễn nghiêng người cho Sầm Khuyết vào trong.

Nhân viên nữ sẽ đội chiếc mũ nhỏ dễ thương, nhưng Sầm Khuyết không có.

– Tôi không đi đâu. – Sầm Khuyết nói – Tôi cũng không hiểu mấy thứ này, anh tự đi xem một mình đi.

Sầm Khuyết nói nhỏ:

– Có đôi khi không cần phải khát mới uống. – Diệp Miễn đưa trà sữa cho anh – Tôi lấy thêm hai chiếc ống hút, chúng ta có thể đổi của nhau uống.– Có bắt cậu viết cảm nghĩ sau khi xem đâu? – Diệp Miễn mỉm cười bước ra ngoài, khóa cửa lại – Vốn dĩ tôi mua hai vé, mà bạn tôi không đi, cậu không đi với tôi thì để đó cũng phí.

Mười rưỡi tối, Diệp Miễn vốn định ngủ sớm, song bởi vì chờ tin nhắn trả lời nên hắn vẫn cứ mở to mắt nhìn chằm chằm điện thoại.

– Vậy thì đi xem phim với tối nhé. – Diệp Miễn vào phòng cất bánh đi, sau đó cầm theo chìa khóa và ví tiền, vòng tới huyền quan thay giày – Tôi cũng đang định ra ngoài đây.Sầm Khuyết vẫn không nói gì.Tuy Sầm Khuyết không nói gì, nhưng Diệp Miễn nhận ra có vẻ như anh đang rơi vào thế khó.

Sầm Khuyết nói:

Hắn nằm trên giường nghịch điện thoại một lát, cho tới khi điện thoại hết pin mới chịu xuống giường đánh răng rửa mặt. Hắn mở tủ lạnh lục lọi hồi lâu nhưng chỉ tìm thấy nửa cái bánh mì.– Chúng ta đi lấy vé trước rồi hẵng mua đồ uống. – Diệp Miễn hỏi – Cậu có ăn bỏng ngô không?Diệp Miễn nhìn tay anh:– Đừng thế mà, nể mặt tôi chút đi, đi xem phim một mình ngại lắm. – Diệp Miễn nói với anh như thể khẩn cầu.

***

Diệp Miễn không gọi xe mà thong dong tản bộ hóng gió trên con đường về nhà, ngang qua cửa hàng tiện lợi, hắn đi vòng qua vòng lại, không thấy Sầm Khuyết đâu liền mở cửa vào trong mua hai lon bia.

– Bao nhiêu tiền? Cả tiền vé xem phim nữa, đợi khi về tôi sẽ trả cả cho anh.

Thương lượng một lát, cuối cùng Sầm Khuyết mới gật đầu đồng ý.

Diệp Miễn không bảo Phó Duy Nhất từng tới, nhưng cũng không gọi điện thoại lại cho anh ta.

Diệp Miễn dẫn Sầm Khuyết tới lấy vé ở máy tự động, Sầm Khuyết đứng bên cạnh hắn tò mò nhìn chiếc máy.

Sầm Khuyết nói xong thì đi qua đó đặt trà sữa xuống trước.Diệp Miễn thở phào một hơi, tâm trạng lại tốt lên.

Bọn họ đi mua đồ uống, Diệp Miễn hỏi:

Đến cuối thì hắn vẫn không làm như vậy.Hai người xuống tầng, gọi xe đi tới đó, năm sáu phút đã tới rạp chiếu phim rồi.

Rạp chiếu phim này nằm trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, Sầm Khuyết theo sát Diệp Miễn, lúc lên tầng còn nhìn ngó từng cửa hàng.

– À này, tối nay cậu có phải làm gì không?

– Món nào cũng ngon.– Chúng ta đi lấy vé trước rồi hẵng mua đồ uống. – Diệp Miễn hỏi – Cậu có ăn bỏng ngô không?

Diệp Miễn đứng đó nhìn theo bóng lưng Sầm Khuyết rời khỏi đây, bỗng dưng nảy sinh xúc động gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất bảo anh ta đừng tới.Sầm Khuyết nói:

Sáng chủ nhật, chưa tới tám giờ Diệp Miễn đã thức giấc rồi.

Sầm Khuyết cứ đứng ngây ở đó nhìn hắn.– Không cần đâu.

Sầm Khuyết cứ đứng ngây ở đó nhìn hắn.

– Tôi không đi đâu. – Sầm Khuyết nói – Tôi cũng không hiểu mấy thứ này, anh tự đi xem một mình đi.

– À này, tối nay cậu có phải làm gì không?– Tôi cũng không có thói quen ăn khi xem phim vì luôn cảm thấy chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới việc thưởng thức điện ảnh. 

Hắn vừa mới mở cửa bước vào thì đã có nhân viên ra đón, đối phương nhìn rõ là hắn thì mỉm cười chào:

Diệp Miễn dẫn Sầm Khuyết tới lấy vé ở máy tự động, Sầm Khuyết đứng bên cạnh hắn tò mò nhìn chiếc máy.

Diệp Miễn hỏi anh:

Diệp Miễn mỉm cười hỏi nhân viên cửa hàng:

Anh giơ chiếc túi nhỏ đựng bánh mì gối bên tay kia:Quét mã, sau đó hai chiếc vé từ từ chạy ra.

– Bình thường cậu thích loại hoa quả nào?

Sầm Khuyết thong dong nói:

Có lẽ vì nghe thấy câu nói này, Sầm Khuyết đang lấy bánh mì cho khách chợt quay sang nhìn.Diệp Miễn nhìn giờ rồi nói:

- … Chưa từng ăn.

– Còn đau không?– Sắp bắt đầu rồi, mua đồ uống xong chúng ta đi soát vé luôn.

– Không.

Sầm Khuyết gật đầu, không nói gì hết.

– Không.– Cái này của tôi.Bọn họ đi mua đồ uống, Diệp Miễn hỏi:

– Mấy giờ cậu tan làm.– Tôi không uống….– Cậu uống gì? Coca hay trà sữa?

– Tôi giữ rồi.

– Không cần đâu. – Sầm Khuyết nói – Tôi không uống.

Phó Duy Nhất càm ràm: “Sao giờ mới nghe?”

– Lúc tan làm vẫn còn mấy món chưa bán hết, Quản lý Từ bảo mỗi người chúng tôi lấy một phần. – Sầm Khuyết nói – Anh đừng chê.Diệp Miễn nhìn anh và rồi mua một Coca, một trà sữa, còn lấy của người ta bốn chiếc ống hút.

– Tôi không uống….

Sầm Khuyết thong dong nói:

– Có đôi khi không cần phải khát mới uống. – Diệp Miễn đưa trà sữa cho anh – Tôi lấy thêm hai chiếc ống hút, chúng ta có thể đổi của nhau uống.

Hắn gửi tin nhắn “ngủ ngon” với Sầm Khuyết, sau đó chuẩn bị đi ngủ.Sầm Khuyết cầm trà sữa qua, trà sữa mát lạnh, còn nhìn thấy cả mấy viên đá dập dềnh bên trên.

Hai người càng nói càng thấy gượng gạo, Sầm Khuyết xoa mũi nói:

Hai người càng nói càng thấy gượng gạo, Sầm Khuyết xoa mũi nói:

– Đâu thể trách anh, – Sầm Khuyết nói – Tôi hiểu mà.– Cậu uống gì? Coca hay trà sữa?Anh hỏi Diệp Miễn:

Diệp Miễn chợt phát hiện ra mình mang tâm thái của một người cha già khi đối xử với Sầm Khuyết. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện phải được báo đáp cho những gì mình đã bỏ ra trước đây, vậy mà bất ngờ thay, thoạt nhìn Sầm Khuyết là một người lạnh lùng nhưng lại có một trái tim vô cùng ấm áp.

– Bao nhiêu tiền? Cả tiền vé xem phim nữa, đợi khi về tôi sẽ trả cả cho anh.

Sầm Khuyết cười ngại ngùng nói:

– Anh muốn mua bánh kem à?Hắn vừa mới mở cửa bước vào thì đã có nhân viên ra đón, đối phương nhìn rõ là hắn thì mỉm cười chào:– …Hôm nay tôi mời, đừng tính toán với tôi như vậy được không?

***

***

– Không sao, – Ngược lại thì giọng Sầm Khuyết khá thoải mái – Anh gọi điện thoại cho cậu ấy nhanh đi, không kịp mở màn phim bây giờ.– Không…

Đây là thói quen của Phó Duy Nhất, thỉnh thoảng tới đây tìm hắn mà hắn không có ở nhà, Phó Duy Nhất sẽ dán giấy lên, cho dù bây giờ đã có chìa khóa dự phòng nhưng thói quen ấy vẫn vậy.“Bây giờ tôi…” Trong thời gian ngắn, Diệp Miễn không biết nên đối phó với chuyện này thế nào.Sầm Khuyết chưa dứt lời, điện thoại Diệp Miễn đã vang réo rắt.

– Đi làm ở đây cũng tiện đúng không?

Diệp Miễn ra hiệu cho anh đợi, hắn rút điện thoại ra xem, người gọi tới là Phó Duy Nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương