Ngu Trì Cảnh đút cháo cho Thời Hoài xong, lại giúp Thời Hoài massage eo và chân rồi mới bế Thời Hoài ra lau khô, mặc quần áo xong xuôi nhét vào trong chăn, hôn cậu một hồi, sau đó ra ngoài mua cơm tối.

Trong lúc cậu đút cơm cho Thời Hoài, Thời Hoài đáng thương nhìn hắn, hắn cười hỏi làm sao, Thời Hoài lắp bắp nói: "Cá con, tối nay có thể không... không làm không?"

Ngu Trì Cảnh múc một thìa cơm, nhìn cậu ăn rồi mới gật đầu nói: "Ừm, tối nay không chơi em."

Thời Hoài lập tức thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt và lông mày đều hiện lên ý cười, kết quả chờ đến khi ăn hết bát cơm, Ngu Trì Cảnh mới nói hết câu nói vừa dang dở, mặt mày cậu lại xìu xuống.

"Bé con đến chơi anh đi."

Thời Hoài không nhớ mình bị bế lên bồn rửa tay thế nào, Ngu Trì Cảnh tắm cho cậu xong không mặc quần cho cậu, đôi chân trần trụi như thể có thể rơi vào hiểm cảnh bất cứ lúc nào.

Ví dụ như bây giờ, người kia đang xoa véo trong bắp đùi cậu, eo cậu đã mềm nhũn, chỉ có thể bất lực ghé vào lòng ngực Ngu Trì Cảnh, nhỏ giọng thở dốc, sức chú ý toàn thân đều tập trung ở chỗ kia. Mỗi một động tác nhỏ của Ngu Trì Cảnh đều khiến cậu cảm nhận được hết sức rõ ràng.

Mắt cá chân bị nắm, gan bàn chân mềm mại bị bắt đặt lên nơi nào đó nóng rực cọ cọ, quá nóng, cậu bị nóng đến mức cuộn tròn ngón chân lại.

"Bé con, em dẫm dẫm đi."

Cảm xúc thẹn thùng của Thời Hoài vọt đến cực điểm, gần như muốn khóc ra thành tiếng, phải cắn chặt răng mới nhịn được, chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ rất nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.


Ngu Trì Cảnh duỗi tay ôm lấy eo cậu để cậu gần mình hơn một chút, sau đó bắt lấy chân cậu ấn mạnh xuống, mang theo tiếng thở dốc không thể kiềm chế được: "Giống thế này, biết chưa, bé con?"

Mỗi một từ của Ngu Trì Cảnh đều nóng bỏng, mang theo nhiệt độ cơ thể chui vào tai. Thời Hoài giơ tay che mắt, nước mắt dính ướt lòng bàn tay cậu, Ngu Trì Cảnh vẫn còn dụ dỗ bên tai, cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể run rẩy chân, đè đè xuống nơi đó, vừa giống dẫm vừa không giống dẫm.

Ngu Trì Cảnh thở hổn hển nặng nề, nhiệt khí phả trên mặt cậu, nóng đến mức cậu phải kêu hừ một tiếng.

Bàn tay đang nắm mắt cá chân thuận thế tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy cẳng chân cậu.

Nếu cậu dừng lại, Ngu Trì Cảnh sẽ véo bụng chân cậu như đang trừng phạt, cậu bị sai khiến, dù xấu hổ đỏ bừng cả cổ cũng phải nghe lời.

Sau đó Ngu Trì Cảnh muốn cậu cọ cọ, muốn cậu dùng ngón chân, muốn cậu dùng cả hai chân.

Cậu bị kích thích đến mơ màng, đã không còn ý thức riêng của mình nữa, chỉ biết nghe theo lời Ngu Trì Cảnh nói. Ngu Trì Cảnh muốn cậu làm thế nào, cậu sẽ làm thế đó.

Sau đó Thời Hoài lựa chọn quên hết đi, nhưng không thể quên được đêm đó gan bàn chân cậu luôn phải chịu sự nóng bỏng như sắp thiêu cháy.

Ngu Trì Cảnh chỉ nhịn một ngày này, sau đó bắt đầu đòi hỏi vô độ. Giống như khi trước hai người hôn môi, Ngu Trì Cảnh cũng chỉ nhịn một ngày vì cậu, rồi không bao giờ nhịn nữa.

Chuyện này cũng vậy, thậm chí hắn còn quá đáng hơn, cho dù cậu đã khóc muốn hỏng mất, Ngu Trì Cảnh cũng không tha cho cậu.

Không chỉ không tha, ngược lại, mỗi lần cậu khóc càng đáng thương, Ngu Trì Cảnh càng hưng phấn, càng thêm mạnh bạo.

Cứ đến tối cậu sẽ bị đeo chiếc vòng chuông bạc lên cổ chân, điều này khiến cậu nổi lên phản xạ, ngày thường nghe thấy tiếng chuông kêu cũng muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Đúng là Thời Hoài đã từng có ý định bỏ chạy khi bị Ngu Trì Cảnh bắt đeo chuông vào chân, nhưng cuối cùng không ngoài dự đoán, đều bị Ngu Trì Cảnh tóm cổ chân kéo về. Sau đó là một cái đánh trên mông cậu, sức lực vừa phải, không đến mức đau nhưng cũng đủ khiến cậu mềm nhũn cả người, không có sức chạy nữa.

Mặc dù Thời Hoài kháng cự loại chuyện này nhưng cũng dính người muốn chết, luôn luôn đòi ôm, có một tí khe hở cũng không được, lúc nào cũng đòi hôn, nếu không sẽ khóc, sẽ không để ý đến người kia, hắn có nói gì cậu cũng không thèm để ý. Cho nên Ngu Trì Cảnh chưa bao giờ thay đổi tư thế, lúc nào cũng mặt đối mặt, hắn ôm Thời Hoài vào lòng, nhéo nhéo sau cổ mềm mại của cậu, dỗ dành từng tiếng một. Khi Thời Hoài thoải mái sẽ phát ra tiếng hừ rất nhỏ, giống như tiếng mèo con kêu, hai mắt híp lại, môi hơi hé mở, biểu tình vừa quyến rũ vừa hồn nhiên.

Ngu Trì Cảnh rất thích, cũng không nỡ làm hỏng hình ảnh hiếm có này.

Cho nên hắn không dám buông tay, không dám hôn, chỉ nhìn cậu chằm chằm, hận không thể khắc hình ảnh này của Thời Hoài vào trong đầu.

Nhưng khoảnh khắc này rất ít khi xảy ra, bởi vì Thời Hoài quá thích khóc, khi thoải mái cũng khóc, thỉnh thoảng mới có dáng vẻ như vậy.


Nếu Ngu Trì Cảnh làm quá đáng, sau khi tắm xong Thời Hoài sẽ không thèm quan tâm hắn, quay người ôm lấy con gấu bông, đưa lưng về phía hắn. Hắn có dỗ như nào cũng không được, lại không dám dỗ quá lâu, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thời Hoài, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn cẩn thận ôm Thời Hoài. Hắn đã từng nghĩ đến việc bỏ con gấu bông đi, Thời Hoài không cho, sẽ khóc.

Oán khí Ngu Trì Cảnh dành cho con gấu bông càng lúc càng nhiều.

——

Cuối tháng 7, Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài đến công viên giải trí.

Thời Hoài muốn uống trà sữa, Ngu Trì Cảnh đi mua, nói Thời Hoài đứng một bên chờ mình.

Hắn vừa đi không lâu, có một nam sinh bán bờm tóc đến cạnh Thời Hoài chào hàng. Thời Hoài vui rạo rực chọn hai cái, một cái tai mèo một cái tai sói, rất hợp với mình và Ngu Trì Cảnh.

Cậu đeo tai mèo lên đầu, nhưng không đeo cẩn thận, trong lúc cúi đầu tìm điện thoại trả tiền teo mèo bị lệch, nam sinh kia giơ tay đỡ lấy, đến khi cậu ngẩng đầu lên thì người ta cũng đeo lại giúp cậu xong. Thời Hoài cười nói cảm ơn, một giây sau đã bị kéo vào trong lòng một người khác.

Cậu sửng sốt, lập tức đoán được là Ngu Trì Cảnh, cũng cảm nhận được lửa giận của Ngu Trì Cảnh. Cậu nhớ đến tính chiếm hữu đáng sợ của Ngu Trì Cảnh, không nhịn được khẽ run rẩy, chủ động ôm lấy Ngu Trì Cảnh.

Một tay Ngu Trì Cảnh bóp chặt eo cậu, tay kia lấy điện thoại thanh toán, sau đó trực tiếp đưa cậu về nhà. Trên đường về Thời Hoài muốn giải thích, nhưng Ngu Trì Cảnh không nghe.

Cậu nhéo nhéo bờm tóc trong tay, là tai sói.

Cậu nghĩ Ngu Trì Cảnh đúng là sói thật, có tính chiếm hữu tuyệt đối với những thứ của mình, người khác chạm vào một chút cũng không được.


Nhưng cậu không thấy phản cảm, thậm chí còn cảm nhận được rất nhiều an toàn từ điều đó, chỉ là... Cách trừng phạt của Ngu Trì Cảnh, thực sự khiến cậu thấy sợ hãi.

Khi bị ném lên giường, trong tay Thời Hoài vẫn còn cầm chiếc bờm tóc, cậu giãy giụa bò dậy, quỳ trên giường, đáng thương nhìn Ngu Trì Cảnh, hai tay giơ cao lên, nói: "Cá con... Anh, anh đeo."

Ngu Trì Cảnh cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, hắn cong lưng ghé vào trước mặt cậu, nói: "Em đeo cho anh."

Thời Hoài cẩn thận đeo cho hắn, vừa đeo vừa giải thích lại một lần: "Lúc ấy vì, bờm tóc bị rơi, cậu ấy giữ giúp em..."

"Gì nữa."

"Ừm... Còn đeo giúp em..."

"Em còn cười với nó."

Ngu Trì Cảnh nhìn chằm chằm cậu như thể nhìn con mồi có ý đồ chạy trốn vừa bị tóm trở về, mang theo lửa giận có thể khiến hắn nuốt chửng cậu ngay lập tức.

Thời Hoài lại muốn chạy, nhưng cậu không dám, cậu chỉ tủi thân xụ mặt, đôi mắt hồng hồng như muốn khóc.

"Nhưng mà... Cậu ấy giúp em... Em cười một cái.... Không... không sao..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương