Một Nửa Hung Thủ [Khải Nguyên]
-
Chương 10
Trân mưa lớn đêm qua đã khiến cho mặt đất trong vườn hoa hướng dương xốp mềm đi trông thấy, hơi đất ẩm ướt tản ra khắp nơi cộng với mùi hoa hướng dương nhàn nhạt khiến cho không khí thoang thoảng vị ngòn ngọt lạ lùng, gió đêm nhẹ nhàng thổi tung một cánh hoa vàng cam rơi xuống mặt đất, vì bị cử động nhẹ phát ra từ dưới mặt đất mà rung rinh yếu ớt.
Vương Tuấn Khải chạy một mạch đến bìa ruộng, chân vừa chạm phải buồn nhão liền lập tức khựng lại, ý thức được người mình đang tìm có thể đang ở xung quanh khu vực này, hắn thận trọng giảm nhẹ bước chân, bật đèn pin điện thoại lên soi xét. Ruộng hướng dương vào đêm khác hẳn ban ngày, nếu khi ánh mặt trời chiếu lên hoa hướng dương bình minh là một màu vàng rực rỡ chói sáng, thì buổi chiều tà là lúc sắc cam nóng bỏng lại không kém phần đậm đà vươn mình khoe sắc. Nhưng buổi đêm không dành cho hoa hướng dương, bởi vì nhụy của chúng vừa lớn vừa chi chít lấm tấm, cho nên dưới đôi mắt có phần chán ghét thứ rậm rạp của Vương Tuấn Khải, hoa hướng dương giống hệt một cái miệng to lớn với đầy răng nanh nhọn hoắt.
Đây là cảm nhận đầu tiên của hắn về ruộng hoa hướng dương, bất kể trên đường đến đây Vương Viên đã miêu tả vẻ đẹp trong sáng của loài hoa mặt trời như thế nào, hắn cũng không thể dấy nổi tia tán thưởng. Vương Tuấn Khải vẫn luôn cảm thấy hoa hướng dương chạy theo bước chân của mặt trời, bên ngoài dát vàng sơn son, phô trương vẻ vang cốt chỉ để che giấu phía sau đen tối. Bởi vì ánh sáng chỉ chiếu vào một mặt của hoa hướng dương mà không thể soi rọi toàn bộ gai góc vuốt nanh mà nó che đậy.
Hơn nữa, hoa hướng dương trong vườn nhà Andria Li lại có màu đỏ phi thường bắt mắt, với những người thuộc dòng dõi quý tộc – dù là quý tộc suy tàn cũng không chấp nhận việc lai chủng giữa nhiều loài hoa khác nhau, họ coi đó là sự sỉ nhục và làm nhiễm bẩn nòi giống tinh thuần của hoa, vì vậy hoa hướng dương màu đỏ là điều mà hắn giải thích không được.
Chỉ có một suy đoán.
"Vương Viên?"
"Vương Viên...?"
"Vương Viên!"
Khi hắn xác nhận trong pháo đài không có động vật sống nào khác ngoài con người, hắn đã lờ mờ đoán ra máu trong lọ thủy tinh mà Anna cầm là lấy từ đâu. Cô ta không có khả năng làm tổn thương mình, thì sẽ làm tổn thương người khác để đạt được mục đích, Anna có hành vi quái gở như vậy, không thể trách Vương Tuấn Khải đã nghi ngờ cô ta hãm hại Vương Viên.
Chẳng cần cứng rắn ra tay, Anna chỉ giả vờ đáng thương mua chuộc được sự cảm thông và xót xa của hoa sen trắng kia thì cô ta đã thành công một nửa. Giữa đêm hôm khuya khoắt đưa một cô gái ra vườn hoa - nếu là hắn chắc chắn chẳng đời nào có khả năng, nhưng đổi lại là Vương Viên, cậu ta hẳn là không chối từ.
Bản tính không cho phép cậu ta từ chối yêu cầu của kẻ yếu.
Huống hồ, chiếu theo lý giải của hắn, Vương Viên còn muốn điều tra xem Anna vì sao lại nhuộm đỏ cánh cửa phòng bằng máu. Vì vậy với lời đề nghị có sức hấp dẫn lớn như vậy, cậu ta sẽ...
Vương Tuấn Khải càng nghĩ càng thấy lòng lạnh đi, càng bước càng muốn quay đầu lại, hắn thật ra không nguyện ý cứu Vương Viên, thậm chí có chút chờ mong cậu gặp tai nạn. Nhưng nghĩ đến vật quan trọng nhất của đứa bé ấy đang nằm trên người Vương Viên, hắn liền sốt ruột.
Không thể để "người đó" biến mất khỏi thế gian như vậy được.
"Vương Viên...?" Vương Tuấn Khải đi lòng vòng ruộng hướng dương đã vài lần, nơi này rộng lớn chạy dài đến tít tắp, nhưng hắn có thể xác định với thời gian chưa đầy năm phút kia, Anna căn bản không thể vứt Vương Viên đi xa. Nhưng hắn đi cả ngày trời cũng không thấy cậu đâu, khẽ nhíu mày nhớ lại bàn tay đầy bùn đất của Anna khi quay lại pháo đài.
Bàn tay sao...
[Tôi ở trong phòng cùng cậu ta tìm được một bức tranh...]
Willie không nói hết nên đã gửi cho hắn xem bức tranh kia. Một bàn tay xám xịt thò lên từ mặt đất khiến người xem không nén nổi sợ hãi kinh nghi. Vương Tuấn Khải giật mình, vội cúi thấp người tìm kiếm vị trí đất tơi xốp nhất mà hắn đã đi qua. Hắn mím môi dừng trước một khóm hoa hướng dương có màu sắc đặc biệt đỏ hơn bình thường, dùng mười ngón tay cật lực đào bới.
Đất bị xới tung lên mang theo mùi máu càng lúc càng nồng, Vương Tuấn Khải nỗ lực nhấc cả bụi hoa hướng dương lên, lung tung vứt ra, hắn cắn điện thoại, hai cánh tay hoạt động liên hồi như máy móc, ánh mắt hiện lên vẻ nóng ruột thấy rõ.
Rốt cuộc cánh tay đang nỗ lực của Đội trưởng cũng được hồi báo, Vương Viên hô hấp tắc nghẽn suy suyễn hớp không khí, trên trán một màu đỏ thắm, nhẹ giọng cố gắng gọi:
"Anh...anh hai..."
"Cậu không sao chứ?"
Vương Tuấn Khải vội vàng xốc người bị chôn dưới đất dậy, trái tim đập mãnh liệt cuối cùng cũng hạ xuống. Hắn biết đây là sự nhẹ nhõm khi đã tìm được nạn nhân, nhưng nội tâm vẫn không khống chế được chút lạnh lẽo. Vương Viên cả người lấm lem bùn đất mềm nhũn không thể cử động, vẻ mặt trắng bệch cùng đôi môi tái tím chứng tỏ cậu đã bị chôn sống ở đây hơn mười lăm phút đồng hồ. Trên mặt cậu phủ một lớp giấy mỏng dính phảng phất mùi hoa anh túc, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân khiến Vương Viên yếu dần. Dĩ nhiên Vương Tuấn Khải không cho là vậy, hắn nghĩ đại minh tinh là do thiếu dưỡng khí cùng với sợ hãi quá độ, sốc tinh thần cho bị một kẻ "yếu nhược" hành hung.
Hắn nhớ rất rõ, có lần Vương Viên ra ngoài gặp được một kẻ tàn tật giả vờ đáng thương ngồi sụt sùi ở công viên, khóc than kể lể rằng mẹ mình bị bệnh nặng, bản thân lại không có khả năng kiếm ra tiền chữa bệnh cho mẹ, tên bạch liên hoa Vương Viên nghe xong xót xa đến độ cởi luôn cái áo khoác lông trị giá bằng cả một gia tài của người khác tặng cho kẻ tàn tật kia, còn quyên tặng cho đối phương một số tiền không nhỏ để giúp đỡ. Cậu vì vậy mà vui vẻ suốt một thời gian dài, luôn cười tủm tỉm vì mình làm được chuyện tốt. Vương Tuấn Khải vĩnh viễn cũng không nói với cậu ta, cái kẻ "tàn tật tội nghiệp" trong mắt cậu ta thực chất chính là tay buôn lậu khét tiếng đang bị truy nã, gã cần một số tiền lớn để trốn chạy đồng thời gỡ gạc những gì đã mất.
Cậu ta, vẫn luôn ngu ngốc như vậy.
Thấy đầu Vương Viên dính be bét máu, Vương Tuấn Khải cũng không chần chừ, chẳng nói chẳng rằng lập tức gọi điện cho Willie, thầm nghĩ anh ta là pháp y chắc cũng chữa bệnh được cho người sống.
Willie hấp tấp chạy đến nơi, chỉ thấy Vương Viên nhắm hờ mắt nằm dưới đất lạnh, đội trưởng nhà mình lại ung dung đút tay vào túi nhìn chằm chằm đồng hồ. Khẽ lắc đầu một cái bất mãn đội trưởng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, Willie nhanh chóng nâng Vương Viên dậy, phát hiện máu đỏ tươi loang khắp lưng áo cậu, dù máu ở vết thương trên đầu đã đông lại nhưng miệng vết thương vẫn rất ghê người. Willie lầm bầm càu nhàu, đội trưởng quả nhiên là có hiềm khích với chàng minh tinh này, rõ ràng người ta bị thương nặng như vậy mà chẳng thèm cõng về biệt thự, lại dùng quyền lực triệu hồi mình tới.
Đúng là biết cách hành xác.
Cơ mà, để Vương cảnh quan dùng tay bới đất quả là cực hình với kẻ khiết phích như hắn.
Đương khi anh muốn quở trách đội trưởng không làm tròn trách nhiệm của cảnh sát thì điện thoại của Vương Tuấn Khải vang lên liên hồi, tiếng chuông bình thường ngân reo giữa đồng hoa bát ngát, nghe sao cũng rất có không khí kinh dị.
Willie chỉ kịp nghe hai chữ "có biến" liền không thấy người đâu, xem chừng là Vivian bên kia đã gặp chuyện gì rồi. Ban nãy khi anh chứng kiến cảnh Anna hung hăng đổ lọ thủy tinh máu lên cửa phòng Liêu San San đã mơ hồ cảm thấy người này có chướng ngại tâm lý, dĩ nhiên không loại trừ khả năng cô ta có âm mưu với Liêu San San.
"Cậu ổn không?" Willie kè Vương Viên trở về biệt thự, chỉ thấy đối phương ra dấu tỏ vẻ không sao, nhưng trông bộ dáng hình như rất gấp gáp, anh cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
"Anna cô ấy, cô ấy..." Vương Nguyên đứt quãng nói, vì mất máu nhiều nên lúc đứng lên cậu choáng váng vô cùng, nói không ra hơi: "Anna và bác sĩ Liêu...có hiềm khích từ trước..."
"Cái đó chúng tôi cũng đang điều tra." Willie gật đầu: "Cậu lén lút đi theo Anna ra đây?"
"Nên nói là...cô ấy cố tình dẫn tôi đi thì hơn." Cậu than nhẹ, trước mắt tối tăm, thì thào cố gắng kể lại: "Đêm trước khi vụ việc màu vẽ của Touri bị tạt lên cửa phòng bác sĩ Liêu, Anna cũng ra ngoài, tôi thấy lạ nên đi theo cô ấy...Không ngờ Anna vậy mà chính là hung thủ phá hư cửa thư phòng ngài Andria Li. Đêm nay cũng vậy...cho nên tôi âm thầm theo dõi..."
Vương Nguyên đi theo sau, Anna dĩ nhiên biết. Cô ta giả vờ đi ra vườn hoa hướng dương, sau đó tìm cách cắt đuôi, đồng thời tấn công Vương Nguyên từ phía sau bằng một tảng đá lớn, làm cho cậu chấn động mà ngất xỉu.
"Trước khi tôi bất tỉnh, có nghe được Anna nói một câu..."
"Giữ sức một chút kẻo ngất bây giờ." Willie đá cửa phòng đem người đặt lên giường, xoay người muốn lấy hộp cứu thương. Vương Nguyên đột nhiên siết lấy góc áo anh, suy yếu nói: "Dù có nhuộm bao nhiêu máu cũng không đủ bù đắp cho em..."
Dù có nhuộm bao nhiêu máu cũng không đủ bù đắp cho em.
Willie sửng sốt: "Có ý nghĩa gì...A, Vương tiên sinh, Vương tiên sinh...!"
...
Vivian nhanh nhẹn lách người né tránh lưỡi dao của Anna, tung cước đá văng thứ cô ta đang cầm trên tay. Ai ngờ Anna thân thủ linh hoạt bắt lấy cổ chân cô, kéo về phía mình. Vivian xoay một vòng trên không trung, tay chống đất phản đòn, nhìn thấy lưỡi dao đang kề sát chân mình, thầm nghĩ không xong. Cùng lúc đó một bóng người lao đến như tia chớp, bẻ ngoặt tay Anna ra phía sau, đồng thời chế trụ đầu gối cô ta.
Vương Tuấn Khải một tay ghìm chặt hai cổ tay Anna, đầu gối nện lên vai cô ta đề phòng người lại chống cự, hắn nhíu mày nhìn xung quanh, Dạ Nhất ngồi dựa vào tường, năm ngón tay dính đầy máu tươi, Vivian trong bộ dáng ma nữ còn chưa thoát vai thở hổn hển, mắng một câu thô tục.
"Mau xem Liêu San San thế nào?"
"Chỉ bất tỉnh thôi." Vivian nhíu mày, xoay người ngồi xuống bên cạnh Dạ Nhất, lo lắng nói: "Dạ đỡ một dao cho Liêu San San, bị thương mất rồi."
Dạ Nhất ôm một bên tay bất đắc dĩ nhìn cô. Trong lúc cấp bách hắn chẳng thể làm gì hơn là cầm luôn lưỡi dao đang hướng tới chỗ Liêu San San, tranh thủ thời gian để Vivian hạ gục đối thủ. Liêu San San dường như hoàn toàn không nghĩ tới có kẻ sẽ tấn công mình lúc nửa đêm, cô ta nhìn thấy lọ thủy tinh trong tay Anna liền làm ầm lên, có điều chưa kịp nói lời nào đã bị Anna vung dao đuổi tới. Liêu San San tự mình té ngã đập đầu xuống đất ngất xỉu, lúc đó hai người Vivian và Dạ Nhất mới bừng tỉnh đại ngộ, lao đến ngăn cản.
Anna lặng câm không một lời nào, vùng vẫy phản kháng, đột nhiên cảm thấy trên gáy lạnh toát, giật bắn người không dám nhúc nhích.
"Thành thật cho tôi!" Vương Tuấn Khải dí dao vào cổ cô ta, gằng giọng: "Nếu không thì cả mồ mả của em trai cô tôi cũng quật lên cho bằng được!"
Anna dường như rất mẫn cảm với hai chữ "em trai", cô ta ném ánh mắt rắn độc về phía Vương Tuấn Khải, cười điên dại, lại như muốn ăn tươi nuốt sống mà trừng trừng Liêu San San, rít lên thê lương: "Tất cả các người đều là một lũ máu lạnh vô tình!!!"
Vivian phẫn nộ nói: "Cô mới chính là kẻ máu lạnh vô tình! Cô tấn công người khác bằng mọi thủ đoạn, thậm chí chằng sợ phải gϊếŧ đồng loại, hành động ghê tởm như vậy mà cô cũng ra tay được!"
"Ha ha, ghê tởm sao...gϊếŧ đồng loại sao..." Anna lẩm bẩm, vẻ mặt vặn vẹo biến dạng: "Ghê tởm nhất chính là cô ta, còn cả cha cô ta nữa! Bọn chúng mới chính là kẻ tàn sát đồng loại, quỷ dữ đội lốt người!!!"
Vương Tuấn Khải biết "cô ta" trong miệng Anna là chỉ Liêu San San, chỉ đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nằm sõng xoài trên sàn nhà, hắn đương nhiên biết giữa hai người này tồn tại mâu thuẫn rất lớn, nhưng hắn vẫn tưởng nguyên nhân xuất phát đến từ Andria Li. Không nghĩ tới thật ra Liêu San San mới chính là kẻ Anna hận nhất, so với kẻ thù không đội trời chung còn kinh khủng hơn.
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không cho rằng Anna căm hận Liêu San San là vì nữ bác sĩ này có quan hệ mờ ám gì với cha mẹ Anna. Liêu San San chỉ kém Anna vài tuổi, nếu có là mẹ kế thì cũng không thể gây ra áp lực đến mức phải hành hạ dằn vặt đến mức này, vì vậy lý do thiết thực nhất chắc chắn có liên quan đến cái người đã du học – hoặc nên nói là mất tích – em trai của Anna.
Rốt cuộc Liêu San San đã làm gì cậu em trai từ đầu đến đuôi chưa từng lộ diện kia?
Anna khẽ cười giễu cợt, âm thanh khàn khàn quanh quẩn trong không gian rộng làm cho người ta không tự chủ rét run. Vivian ở đối diện Anna, thoáng chốc thấy ánh mắt quyết liệt của cô ta, lập tức hiểu ra Anna muốn làm gì, cô chỉ kịp há miệng kêu lên hai chữ "cẩn thận!" đã thấy trong miệng Anna trào ra máu tươi.
"Cô ta cắn lưỡi tự sát!!"
Hết Chương 10
Vương Tuấn Khải chạy một mạch đến bìa ruộng, chân vừa chạm phải buồn nhão liền lập tức khựng lại, ý thức được người mình đang tìm có thể đang ở xung quanh khu vực này, hắn thận trọng giảm nhẹ bước chân, bật đèn pin điện thoại lên soi xét. Ruộng hướng dương vào đêm khác hẳn ban ngày, nếu khi ánh mặt trời chiếu lên hoa hướng dương bình minh là một màu vàng rực rỡ chói sáng, thì buổi chiều tà là lúc sắc cam nóng bỏng lại không kém phần đậm đà vươn mình khoe sắc. Nhưng buổi đêm không dành cho hoa hướng dương, bởi vì nhụy của chúng vừa lớn vừa chi chít lấm tấm, cho nên dưới đôi mắt có phần chán ghét thứ rậm rạp của Vương Tuấn Khải, hoa hướng dương giống hệt một cái miệng to lớn với đầy răng nanh nhọn hoắt.
Đây là cảm nhận đầu tiên của hắn về ruộng hoa hướng dương, bất kể trên đường đến đây Vương Viên đã miêu tả vẻ đẹp trong sáng của loài hoa mặt trời như thế nào, hắn cũng không thể dấy nổi tia tán thưởng. Vương Tuấn Khải vẫn luôn cảm thấy hoa hướng dương chạy theo bước chân của mặt trời, bên ngoài dát vàng sơn son, phô trương vẻ vang cốt chỉ để che giấu phía sau đen tối. Bởi vì ánh sáng chỉ chiếu vào một mặt của hoa hướng dương mà không thể soi rọi toàn bộ gai góc vuốt nanh mà nó che đậy.
Hơn nữa, hoa hướng dương trong vườn nhà Andria Li lại có màu đỏ phi thường bắt mắt, với những người thuộc dòng dõi quý tộc – dù là quý tộc suy tàn cũng không chấp nhận việc lai chủng giữa nhiều loài hoa khác nhau, họ coi đó là sự sỉ nhục và làm nhiễm bẩn nòi giống tinh thuần của hoa, vì vậy hoa hướng dương màu đỏ là điều mà hắn giải thích không được.
Chỉ có một suy đoán.
"Vương Viên?"
"Vương Viên...?"
"Vương Viên!"
Khi hắn xác nhận trong pháo đài không có động vật sống nào khác ngoài con người, hắn đã lờ mờ đoán ra máu trong lọ thủy tinh mà Anna cầm là lấy từ đâu. Cô ta không có khả năng làm tổn thương mình, thì sẽ làm tổn thương người khác để đạt được mục đích, Anna có hành vi quái gở như vậy, không thể trách Vương Tuấn Khải đã nghi ngờ cô ta hãm hại Vương Viên.
Chẳng cần cứng rắn ra tay, Anna chỉ giả vờ đáng thương mua chuộc được sự cảm thông và xót xa của hoa sen trắng kia thì cô ta đã thành công một nửa. Giữa đêm hôm khuya khoắt đưa một cô gái ra vườn hoa - nếu là hắn chắc chắn chẳng đời nào có khả năng, nhưng đổi lại là Vương Viên, cậu ta hẳn là không chối từ.
Bản tính không cho phép cậu ta từ chối yêu cầu của kẻ yếu.
Huống hồ, chiếu theo lý giải của hắn, Vương Viên còn muốn điều tra xem Anna vì sao lại nhuộm đỏ cánh cửa phòng bằng máu. Vì vậy với lời đề nghị có sức hấp dẫn lớn như vậy, cậu ta sẽ...
Vương Tuấn Khải càng nghĩ càng thấy lòng lạnh đi, càng bước càng muốn quay đầu lại, hắn thật ra không nguyện ý cứu Vương Viên, thậm chí có chút chờ mong cậu gặp tai nạn. Nhưng nghĩ đến vật quan trọng nhất của đứa bé ấy đang nằm trên người Vương Viên, hắn liền sốt ruột.
Không thể để "người đó" biến mất khỏi thế gian như vậy được.
"Vương Viên...?" Vương Tuấn Khải đi lòng vòng ruộng hướng dương đã vài lần, nơi này rộng lớn chạy dài đến tít tắp, nhưng hắn có thể xác định với thời gian chưa đầy năm phút kia, Anna căn bản không thể vứt Vương Viên đi xa. Nhưng hắn đi cả ngày trời cũng không thấy cậu đâu, khẽ nhíu mày nhớ lại bàn tay đầy bùn đất của Anna khi quay lại pháo đài.
Bàn tay sao...
[Tôi ở trong phòng cùng cậu ta tìm được một bức tranh...]
Willie không nói hết nên đã gửi cho hắn xem bức tranh kia. Một bàn tay xám xịt thò lên từ mặt đất khiến người xem không nén nổi sợ hãi kinh nghi. Vương Tuấn Khải giật mình, vội cúi thấp người tìm kiếm vị trí đất tơi xốp nhất mà hắn đã đi qua. Hắn mím môi dừng trước một khóm hoa hướng dương có màu sắc đặc biệt đỏ hơn bình thường, dùng mười ngón tay cật lực đào bới.
Đất bị xới tung lên mang theo mùi máu càng lúc càng nồng, Vương Tuấn Khải nỗ lực nhấc cả bụi hoa hướng dương lên, lung tung vứt ra, hắn cắn điện thoại, hai cánh tay hoạt động liên hồi như máy móc, ánh mắt hiện lên vẻ nóng ruột thấy rõ.
Rốt cuộc cánh tay đang nỗ lực của Đội trưởng cũng được hồi báo, Vương Viên hô hấp tắc nghẽn suy suyễn hớp không khí, trên trán một màu đỏ thắm, nhẹ giọng cố gắng gọi:
"Anh...anh hai..."
"Cậu không sao chứ?"
Vương Tuấn Khải vội vàng xốc người bị chôn dưới đất dậy, trái tim đập mãnh liệt cuối cùng cũng hạ xuống. Hắn biết đây là sự nhẹ nhõm khi đã tìm được nạn nhân, nhưng nội tâm vẫn không khống chế được chút lạnh lẽo. Vương Viên cả người lấm lem bùn đất mềm nhũn không thể cử động, vẻ mặt trắng bệch cùng đôi môi tái tím chứng tỏ cậu đã bị chôn sống ở đây hơn mười lăm phút đồng hồ. Trên mặt cậu phủ một lớp giấy mỏng dính phảng phất mùi hoa anh túc, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân khiến Vương Viên yếu dần. Dĩ nhiên Vương Tuấn Khải không cho là vậy, hắn nghĩ đại minh tinh là do thiếu dưỡng khí cùng với sợ hãi quá độ, sốc tinh thần cho bị một kẻ "yếu nhược" hành hung.
Hắn nhớ rất rõ, có lần Vương Viên ra ngoài gặp được một kẻ tàn tật giả vờ đáng thương ngồi sụt sùi ở công viên, khóc than kể lể rằng mẹ mình bị bệnh nặng, bản thân lại không có khả năng kiếm ra tiền chữa bệnh cho mẹ, tên bạch liên hoa Vương Viên nghe xong xót xa đến độ cởi luôn cái áo khoác lông trị giá bằng cả một gia tài của người khác tặng cho kẻ tàn tật kia, còn quyên tặng cho đối phương một số tiền không nhỏ để giúp đỡ. Cậu vì vậy mà vui vẻ suốt một thời gian dài, luôn cười tủm tỉm vì mình làm được chuyện tốt. Vương Tuấn Khải vĩnh viễn cũng không nói với cậu ta, cái kẻ "tàn tật tội nghiệp" trong mắt cậu ta thực chất chính là tay buôn lậu khét tiếng đang bị truy nã, gã cần một số tiền lớn để trốn chạy đồng thời gỡ gạc những gì đã mất.
Cậu ta, vẫn luôn ngu ngốc như vậy.
Thấy đầu Vương Viên dính be bét máu, Vương Tuấn Khải cũng không chần chừ, chẳng nói chẳng rằng lập tức gọi điện cho Willie, thầm nghĩ anh ta là pháp y chắc cũng chữa bệnh được cho người sống.
Willie hấp tấp chạy đến nơi, chỉ thấy Vương Viên nhắm hờ mắt nằm dưới đất lạnh, đội trưởng nhà mình lại ung dung đút tay vào túi nhìn chằm chằm đồng hồ. Khẽ lắc đầu một cái bất mãn đội trưởng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, Willie nhanh chóng nâng Vương Viên dậy, phát hiện máu đỏ tươi loang khắp lưng áo cậu, dù máu ở vết thương trên đầu đã đông lại nhưng miệng vết thương vẫn rất ghê người. Willie lầm bầm càu nhàu, đội trưởng quả nhiên là có hiềm khích với chàng minh tinh này, rõ ràng người ta bị thương nặng như vậy mà chẳng thèm cõng về biệt thự, lại dùng quyền lực triệu hồi mình tới.
Đúng là biết cách hành xác.
Cơ mà, để Vương cảnh quan dùng tay bới đất quả là cực hình với kẻ khiết phích như hắn.
Đương khi anh muốn quở trách đội trưởng không làm tròn trách nhiệm của cảnh sát thì điện thoại của Vương Tuấn Khải vang lên liên hồi, tiếng chuông bình thường ngân reo giữa đồng hoa bát ngát, nghe sao cũng rất có không khí kinh dị.
Willie chỉ kịp nghe hai chữ "có biến" liền không thấy người đâu, xem chừng là Vivian bên kia đã gặp chuyện gì rồi. Ban nãy khi anh chứng kiến cảnh Anna hung hăng đổ lọ thủy tinh máu lên cửa phòng Liêu San San đã mơ hồ cảm thấy người này có chướng ngại tâm lý, dĩ nhiên không loại trừ khả năng cô ta có âm mưu với Liêu San San.
"Cậu ổn không?" Willie kè Vương Viên trở về biệt thự, chỉ thấy đối phương ra dấu tỏ vẻ không sao, nhưng trông bộ dáng hình như rất gấp gáp, anh cau mày: "Có chuyện gì vậy?"
"Anna cô ấy, cô ấy..." Vương Nguyên đứt quãng nói, vì mất máu nhiều nên lúc đứng lên cậu choáng váng vô cùng, nói không ra hơi: "Anna và bác sĩ Liêu...có hiềm khích từ trước..."
"Cái đó chúng tôi cũng đang điều tra." Willie gật đầu: "Cậu lén lút đi theo Anna ra đây?"
"Nên nói là...cô ấy cố tình dẫn tôi đi thì hơn." Cậu than nhẹ, trước mắt tối tăm, thì thào cố gắng kể lại: "Đêm trước khi vụ việc màu vẽ của Touri bị tạt lên cửa phòng bác sĩ Liêu, Anna cũng ra ngoài, tôi thấy lạ nên đi theo cô ấy...Không ngờ Anna vậy mà chính là hung thủ phá hư cửa thư phòng ngài Andria Li. Đêm nay cũng vậy...cho nên tôi âm thầm theo dõi..."
Vương Nguyên đi theo sau, Anna dĩ nhiên biết. Cô ta giả vờ đi ra vườn hoa hướng dương, sau đó tìm cách cắt đuôi, đồng thời tấn công Vương Nguyên từ phía sau bằng một tảng đá lớn, làm cho cậu chấn động mà ngất xỉu.
"Trước khi tôi bất tỉnh, có nghe được Anna nói một câu..."
"Giữ sức một chút kẻo ngất bây giờ." Willie đá cửa phòng đem người đặt lên giường, xoay người muốn lấy hộp cứu thương. Vương Nguyên đột nhiên siết lấy góc áo anh, suy yếu nói: "Dù có nhuộm bao nhiêu máu cũng không đủ bù đắp cho em..."
Dù có nhuộm bao nhiêu máu cũng không đủ bù đắp cho em.
Willie sửng sốt: "Có ý nghĩa gì...A, Vương tiên sinh, Vương tiên sinh...!"
...
Vivian nhanh nhẹn lách người né tránh lưỡi dao của Anna, tung cước đá văng thứ cô ta đang cầm trên tay. Ai ngờ Anna thân thủ linh hoạt bắt lấy cổ chân cô, kéo về phía mình. Vivian xoay một vòng trên không trung, tay chống đất phản đòn, nhìn thấy lưỡi dao đang kề sát chân mình, thầm nghĩ không xong. Cùng lúc đó một bóng người lao đến như tia chớp, bẻ ngoặt tay Anna ra phía sau, đồng thời chế trụ đầu gối cô ta.
Vương Tuấn Khải một tay ghìm chặt hai cổ tay Anna, đầu gối nện lên vai cô ta đề phòng người lại chống cự, hắn nhíu mày nhìn xung quanh, Dạ Nhất ngồi dựa vào tường, năm ngón tay dính đầy máu tươi, Vivian trong bộ dáng ma nữ còn chưa thoát vai thở hổn hển, mắng một câu thô tục.
"Mau xem Liêu San San thế nào?"
"Chỉ bất tỉnh thôi." Vivian nhíu mày, xoay người ngồi xuống bên cạnh Dạ Nhất, lo lắng nói: "Dạ đỡ một dao cho Liêu San San, bị thương mất rồi."
Dạ Nhất ôm một bên tay bất đắc dĩ nhìn cô. Trong lúc cấp bách hắn chẳng thể làm gì hơn là cầm luôn lưỡi dao đang hướng tới chỗ Liêu San San, tranh thủ thời gian để Vivian hạ gục đối thủ. Liêu San San dường như hoàn toàn không nghĩ tới có kẻ sẽ tấn công mình lúc nửa đêm, cô ta nhìn thấy lọ thủy tinh trong tay Anna liền làm ầm lên, có điều chưa kịp nói lời nào đã bị Anna vung dao đuổi tới. Liêu San San tự mình té ngã đập đầu xuống đất ngất xỉu, lúc đó hai người Vivian và Dạ Nhất mới bừng tỉnh đại ngộ, lao đến ngăn cản.
Anna lặng câm không một lời nào, vùng vẫy phản kháng, đột nhiên cảm thấy trên gáy lạnh toát, giật bắn người không dám nhúc nhích.
"Thành thật cho tôi!" Vương Tuấn Khải dí dao vào cổ cô ta, gằng giọng: "Nếu không thì cả mồ mả của em trai cô tôi cũng quật lên cho bằng được!"
Anna dường như rất mẫn cảm với hai chữ "em trai", cô ta ném ánh mắt rắn độc về phía Vương Tuấn Khải, cười điên dại, lại như muốn ăn tươi nuốt sống mà trừng trừng Liêu San San, rít lên thê lương: "Tất cả các người đều là một lũ máu lạnh vô tình!!!"
Vivian phẫn nộ nói: "Cô mới chính là kẻ máu lạnh vô tình! Cô tấn công người khác bằng mọi thủ đoạn, thậm chí chằng sợ phải gϊếŧ đồng loại, hành động ghê tởm như vậy mà cô cũng ra tay được!"
"Ha ha, ghê tởm sao...gϊếŧ đồng loại sao..." Anna lẩm bẩm, vẻ mặt vặn vẹo biến dạng: "Ghê tởm nhất chính là cô ta, còn cả cha cô ta nữa! Bọn chúng mới chính là kẻ tàn sát đồng loại, quỷ dữ đội lốt người!!!"
Vương Tuấn Khải biết "cô ta" trong miệng Anna là chỉ Liêu San San, chỉ đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nằm sõng xoài trên sàn nhà, hắn đương nhiên biết giữa hai người này tồn tại mâu thuẫn rất lớn, nhưng hắn vẫn tưởng nguyên nhân xuất phát đến từ Andria Li. Không nghĩ tới thật ra Liêu San San mới chính là kẻ Anna hận nhất, so với kẻ thù không đội trời chung còn kinh khủng hơn.
Vương Tuấn Khải dĩ nhiên không cho rằng Anna căm hận Liêu San San là vì nữ bác sĩ này có quan hệ mờ ám gì với cha mẹ Anna. Liêu San San chỉ kém Anna vài tuổi, nếu có là mẹ kế thì cũng không thể gây ra áp lực đến mức phải hành hạ dằn vặt đến mức này, vì vậy lý do thiết thực nhất chắc chắn có liên quan đến cái người đã du học – hoặc nên nói là mất tích – em trai của Anna.
Rốt cuộc Liêu San San đã làm gì cậu em trai từ đầu đến đuôi chưa từng lộ diện kia?
Anna khẽ cười giễu cợt, âm thanh khàn khàn quanh quẩn trong không gian rộng làm cho người ta không tự chủ rét run. Vivian ở đối diện Anna, thoáng chốc thấy ánh mắt quyết liệt của cô ta, lập tức hiểu ra Anna muốn làm gì, cô chỉ kịp há miệng kêu lên hai chữ "cẩn thận!" đã thấy trong miệng Anna trào ra máu tươi.
"Cô ta cắn lưỡi tự sát!!"
Hết Chương 10
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook