Một Màu Xuân
Chương 92

Sau khi đại hội võ lâm kết thúc cực kỳ thê thảm, giang hồ vừa mới khôi phục lại rơi vào trong chán nản. Cung Mộ Tuyết và trang Lưu Vân xưng bá giang hồ suốt trăm năm lần lượt bị diệt, thiếu trang chủ Mục Diễn Phong của trang Lưu Vân tiếng tăm hiển hách đã bặt vô âm tín sau khi đánh một trận cùng Âu Dương Nhạc.

Lúc cái nóng mùa hè đến, trên giang hồ truyền ra tin tức của Âu Dương Nhạc. Sau khi Âu Dương Nhạc trọng thương trở lại Phượng Dương dưỡng thương mấy tháng thì quyết định dời các Vạn Hồng xuống thành Tô châu phía nam, chiếm giữ chốn cũ của cung Mộ Tuyết mới lúc bấy giờ.

Mặc dù cơn gió tanh mưa máu lúc cuối xuân là do một tay Âu Dương Nhạc khơi mào nhưng quy luật trăm năm của giang hồ luôn là thắng làm vua thua làm giặc. Huống hồ võ lâm hiện nay đã không còn ai có thể đối chống đối các Vạn Hồng nữa.

Thế là sau khi ám ảnh chém giết dần dần yên ổn lại, mùa hè năm ấy, mấy môn phái giang hồ từ từ khôi phục nguyên khí, còn các Vạn Hồng ở Tô châu thì dần trở thành một góc thế lực độc bá võ lâm.

Giữa hè ở kinh thành, mặt trời chói lọi trên cao.

Người tấp nập qua lại suốt mười dặm đường, so với cái dịu dàng của Giang Nam thì lầu son gác tía nơi kinh thành đều lộ ra rộng rãi phóng khoáng. Hai bên mặt đường thênh thang là cửa hàng san sát, buổi trưa, trước nhà trọ đông như trẩy hội, từng đợt mùi thơm của đồ ăn theo tiếng kêu to của tiểu nhị lan khắp đầu đường cuối ngõ.

Nam Sương dịch bọc quần áo lên trên vai, nuốt nước miếng. Ngón tay nàng đặt trên xương lông mày che nắng, nắm tay Vu Hoàn Chi nói:

– Phía trước có cái sạp nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ chân một lát đi.

Gió khẽ phất mạng đen trước mặt Vu Hoàn Chi lên, mắt không thể nhìn thấy gì nữa nhưng tai có thể nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh.

– Sương đói thì chi bằng đến nhà trọ ăn sẽ tốt hơn. – Dừng một lát, y lại nói –Phái Thiên Thủy ở phía đông kinh thành, đợi ăn xong thì đi nhanh, chạng vạng là có thể tới.

Áo dài nam bằng vải xanh, đai lưng bằng lụa trắng, mặt đeo mạng đen. Nhưng bất kể Vu Hoàn Chi mặc thế nào cũng không thay đổi được cái vẻ thanh nhã trên mình, bất kể đứng ở đâu cũng giống như người ngọc dưới trăng sáng.

Nam Sương híp mắt lại nhìn y, vừa bước đi, chân lại hẫng một nhịp như đạp trên mây.

Nhờ Âu Dương Nhạc bị trọng thương nên đoạn đường họ lên kinh cực kỳ trôi chảy. Nhưng dù là thế, cả đường lắc lư, lúc đi đường bộ lúc đi đường thủy cũng mất hai tháng trời, gần như đã tiêu hết tiền trong túi.

Mục Diễn Phong và Tiêu Mãn Y đã hoàn toàn bặt vô âm tín. Suốt đường lên bắc, bình thường khi đi ngang qua quán rượu quán trà, họ cũng sẽ nghe ngón tin tức trên giang hồ.

Nhưng tình cảnh bi thảm của đại hội võ lâm lại khiến cả giang hồ lặng ngắt như tờ. Võ lâm không còn phong thanh, khách mệt mỏi nơi chân trời nhắc lại cung Mộ Tuyết và trang Lưu Vân trước kia cũng chỉ thở dài một tiếng, giống như hoa rơi trôi dòng chảy theo hướng đông ra biển, đến chân trời thì mất tăm mất tích.

Lại đi thêm một đoạn đường lên phía bắc, lúc sắp đến kinh thành, Vu Hoàn Chi và Nam Sương tình cờ nghe được tin tức trong kinh nói là Cửu vương gia Giang Lam Sinh – con của vương gia họ Giang đã mất, hoàng thượng hết sức đau buồn, nhận làm con nuôi.

Nhân vì nghe nói hắn ta bỏ mình trong cơn chém giết ở đại hội võ lâm, hoàng thượng bèn dặn lập mộ chôn quần áo và di vật cho hắn ta ở lăng hoàng gia.

Nghe ngóng thời gian hắn ta qua đời thì đúng vào hôm đại hội võ lâm bắt đầu rối loạn. Nhưng rõ ràng ngày hôm sau Giang Lam Sinh vẫn còn nói lời từ biệt với bọn họ ở trấn Vân Thượng mưa như trút nước. Bấy giờ hắn ta nhìn cây dương liễu lệch cổ cách đó không xa với ánh mắt mơ màng, nói vợ của Giang mỗ mắc bệnh, xin tạm biệt ở đây thôi.

Chiếc quạt lông trắng bị mưa to làm cho ướt xẹp nhưng trên mặt của Giang Lam Sinh lại ung dung tự đắc chưa từng có.

Khi Nam Sương nhớ lại trước kia, cảm thấy chỉ trong hơn hai tháng mà cuối thu ở trang Lưu Vân, đầu đông tuyết bay ở trấn Vân Thượng đã thành cảnh hoa trong mộng đầy mù sương, không thể đuổi kịp.

Còn trước mắt chỉ có mặt trời rực rỡ trên không, ánh dương gay gắt chiếu xuống khiến nàng đầu váng mắt hoa.

Có thể là do mùa hè năm nay khô nóng lạ thường, cũng có thể là do ở vùng sông nước Giang Nam đã lâu, bây giờ lên bắc không quen với khí hậu nên gần đây Nam Sương rất thèm ngủ, thể lực cũng yếu đi rất nhiều.

Bước hai bước dưới ánh nắng chói chang, người Nam Sương đã lảo đảo. Vu Hoàn Chi cuống quýt đỡ lấy nàng, cách mạng đen chỉ có thể thấy y mím môi lo lắng hỏi:

– Lại mệt rồi à?

Mấy ngày trước, hoa đào Nam đang đường thì người bỗng nhiên mềm oặt ra ngã thẳng xuống đất, mãi không bò dậy nổi. Vu Hoàn Chi căng thẳng trong lòng, lại nói:

– Đợi ăn xong, chúng ta… sẽ đi mướn chiếc xe ngựa.

Tay Nam Sương đặt lên cánh tay y, lắc đầu bảo:

– Thôi, hai tháng không có tin tín, chẳng biết bây giờ phái Thiên Thủy ra sao, tôi thấy không còn lại nhiều tiền nữa, phải tiết kiệm.

Vu Hoàn Chi bỗng cười một tiếng, ngón tay thon dài xoa mặt nàng, âm thanh lại như thở dài xa xôi:

– Tôi nhớ lúc mới gặp nàng, Sương rất ngây thơ, thậm chí ngay cả tình ái cũng chưa từng trông thấy, nhưng không ngờ bây giờ theo tôi, ngay cả củi gạo dầu muối, mấy viên bạc vụn cũng phải tính toán tỉ mỉ.

Nỗi hổ thẹn giấu ẩn nhẫn trong giọng nói, y cố gượng cười, nắm tay nàng nói:

– Không sao, chỉ một bừa trưa, ăn vài món ngon đi, nàng cũng phải bồi bổ mới được.

Trong nhà trọ có phần huyên náo. So với Tô châu thì người qua lại ở kinh thành chủ yếu là quan viên, ít thấy thương nhân.

Nhà trọ Lăng Tiêu ở phía tây kinh thành, bên ngoài hoàng thành, cho nên khách khứa bên trong thượng vàng hạ cám, đó khi còn có giang hồ dân gian ra vào trong đó.

Tuy nói phải ăn một bữa cho ngon nhưng trên bàn cũng chỉ có chút cháo trắng với chút thức ăn, thể lực và khẩu vị của Nam Sương hôm nay đều không được tốt, nếu ăn đồ tanh mặn thì sẽ lại cảm thấy không khỏe.

Hai người vừa ăn được một chốc đã nghe vài người giang hồ tới bàn bên cạnh, người vác dao bầu, dáng dấp uy phong mạnh mẽ nhưng lại rất thận trọng.

Võ lâm vinh nhục hưng suy mấy trăm năm, song có mấy quy luật không hề thay đổi. Thường thì người giang hồ nom càng lợi hại càng đáng sợ toàn là giặc cỏ thích nhiều chuyện, hay hỏi thăm tin đồn, còn công tử trông ung dung nho nhã hay là cụ già gầy yếu mặt mũi hiền lành mới thật sự là cao thủ tuyệt thế.

Lần này cũng không ngoại lệ, mấy tay to con vừa đặt dao bầu xuống bàn đã thảo luận câu được câu không về một vài tin đồn, mấy tiếng cười bỉ ổi kể về tiểu thư khuê các ở lầu cao nhà nào ngoái đầu lại cười, công tử trên thuyền hoa nhà ai mất hồn mất vía.

Lúc tiểu nhị mang thức ăn lên cũng chào hỏi mấy tên lỗ m ãng giang hồ này, lại hỏi:

– Nghe khẩu âm của mấy vị không giống người kinh thành, là người ở thành Phượng Dương ạ?

Một người trong đó lên tiếng:

– Tiểu nhị tai thính ghê, mấy anh em tôi là người Phượng Dương, mấy tháng trước đã đến Tô châu một chuyến xem đại hội anh hùng võ lâm.

Vừa nhắc tới “đại hội anh hùng võ lâm”, dường như cả nhà trọ đều yên tĩnh lại.

Tiểu nhị cũng chợt đổi sắc mặt, run giọng nói:

– Thế mấy vị…

“Bốp” một tiếng, chẳng rõ là ai vỗ bàn:

– May mà ngày ấy mấy anh em tôi xem thiếu chủ trang Lưu Vân tỷ thí xong liền xuống núi trước, bằng không đã phải cùng chết với đám ác tặc giang hồ kia ở trên núi Thiên Bình ấy rồi.

– Đúng thế. – Không biết ai trong nhà trọ lên tiếng – Trên giang hồ yên ổn đã lâu, khó khăn lắm mới có một lần hội họp lớn, đúng lúc gặp phải giết chóc. Cũng tiếc cho thiếu chủ trang Lưu Vân này, tên Mục… Mục gì ấy nhỉ? À đúng rồi, Mục Diễn Phong! Tuổi còn trẻ, võ công kinh thế hãi tục, nếu thành minh chủ thì tất cũng nên trò nên trống. Tiếc thay…

Vừa mở đề tài ra, khách khứa trong nhà trọ bèn bàn luận mồm năm miệng mười.

– Không phải nói Mục Diễn Phong vốn định tháng tư sẽ thành thân ư? Có người nói phu nhân còn là mỹ nhân múa khúc Kinh Loan nọ, đáng ra là một đoạn nhân duyên tốt đẹp…

– Hai người này thì có cái gì để đáng tiếc? – Không biết ai trong nhà trọ lại tiếp lời – Nếu nói đáng tiếc thì phải là Âu Dương Vô Quá – con trai ruột của Âu Dương Nhạc. Cả đời này sống nhu nhược, khó khăn mới được một lần uy phong ở trên đại hội võ lâm, kết quả ngày hôm sau bị người ta phát hiện đã chết ở bến đò nhỏ ngoài thành Tô Châu, thi thể máu thịt be bét đấy…

– Chết một Âu Dương Vô Quá thì có sá gì… – Lại có người biết chuyện mở miệng, âm thanh lãnh đạm – Dù là tiểu ma đầu giang hồ Vu Hoàn Chi, chẳng phải cũng đi đời nhà ma đấy ư? Theo tôi, kiếp nạn núi Thiên Bình lần này so với việc cung Mộ Tuyết bị diệt tám năm trước còn thảm hơn hơn mấy phần.

– Sao có thể so sánh thế được? Tám năm trước, mười hai phái đất Thục bị diệt chỉ trong một đêm đều là do cung Mộ Tuyết tạo nghiệt, vì vậy dù diệt một cái cung Mộ Tuyết của y cũng là chuyện đương nhiên, kiếp nạn ở núi Thiên Bình lần này là các phái võ lâm chém giết lẫn nhau, không nói rõ nguyên cớ từ đâu ra.

– Hừ! Gì mà không nói rõ được duyên cớ? Thuốc nổ đó rõ ràng chính là do lão tặc Âu Dương Nhạc này sai người chôn đấy…

Trong nhà trọ vẫn bàn luận ầm ĩ, tay cầm đũa của Vu Hoàn Chi dừng một lát, gắp miếng rau xanh rồi mò mẫm đặt ở trong bát Nam Sương.

Lời đồn giang hồ đều là ai nói của người nấy, bên nào cũng có cái lý của mình, không cần để ý tới, chỉ tiếc Vu Hoàn Chi nghe xong một lát vẫn không nghe được chút tin tức nào của Mục Diễn Phong.

Hôm nay hoa đào Nam cũng khác thường, im lặng ăn một bữa cơm. Bình thường, dù nàng mệt mỏi đến mấy đi nữa, lúc đi đường nếu thấy chuyện gì kỳ lạ cũng sẽ chọn điều thú vị nói cho y nghe trong lúc dùng bữa.

Ý nghĩ này lóe lên, Vu Hoàn Chi nhíu mày, vô thức gọi:

– Sương ơi?

Trong tiếng người huyên náo, đợi thật lâu mới truyền đến một tiếng “Ừ” của Nam Sương, nghe như muỗi kêu.

Lòng Vu Hoàn Chi chùng xuống, đưa tay sờ trán Nam Sương thì thấy mát lạnh nhưng lại rỉ ra mồ hôi, dường như hư hàn vào cơ thể, song rõ ràng giờ đang là giữa mùa hè.

Vu Hoàn Chi chỉ hiểu sơ về y thuật, vả lại chỉ thường dùng để cứu chữa nội ngoại thương khi tỉ võ, nếu bảo y phân biệt cẩn thận ra là bệnh lý gì thì quả thực hơi khó.

Trầm ngâm một lát, Vu Hoàn Chi để đũa xuống, đưa tay gọi tiểu nhị, bình thản nói:

– Vợ tôi bị bệnh, không biết chỗ nào quanh đây có y quán?

Trong nhà trọ, tên lỗ m ãng giang hồ đang bàn về ma đầu họ Vu danh chấn một thời với vẻ tràn đầy phấn khởi, tiểu nhị nghe đến say mê nên chỉ nói qua một câu lấy lệ:

– Ra khỏi cửa nhà trọ rồi quẹo trái là đến.

Vu Hoàn Chi nghe vậy thì gật đầu, đặt tiền cơm lên trên bàn rồi đỡ Nam Sương ra khỏi cửa nhà trọ.

Mặt trời sau giờ ngọ càng gay gắt hơn, khiến người ta không mở nổi mắt, Nam Sương chỉ cảm thấy trên mình lúc lạnh lúc nóng, trong dạ dày cứ cuồn cuộn, bất giác trọng lượng cả nửa người đều dựa vào Vu Hoàn Chi.

Vu Hoàn Chi cũng sốt ruột, nhưng mắt y không nhìn thấy gì nên chỉ đành dặn nàng cố chịu một lúc, chịu đựng đến khi tới được y quán.

Nào ngờ tiểu nhị kia vốn chỉ thuận miệng nói, ra khỏi nhà trọ quẹo trái rồi đi cảt một đoạn đường dài, chỉ thấy nắng như đổ lửa, nào thấy cái bóng của y quán nào. Đang trong lúc sốt ruột, Vu Hoàn Chi lại nghe tiếng Nam Sương hổn hển nói:

– Công tử Hoàn, tôi không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày nay thèm ngủ, không có khẩu vị nên không ăn được nhiều, điều dưỡng một lúc là ổn thôi.

Vu Hoàn Chi dừng lại, một tay ôm lấy nàng, một tay đặt lên cổ tay nàng, bắt mạch một lúc lại nói:

– Mạch tượng của nàng cũng lạ, người lúc lạnh lúc nóng nhưng không giống trúng độc, rốt cuộc… – Nói chưa dứt lời, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu y, chớp mắt sau, Vu Hoàn Chi cứng ngắc tại chỗ như bị đông cóng, ngay cả hô hấp cũng gần như dừng lại.

– Công tử Hoàn? – Cách mạng đen, hoa đào Nam thấy khóe miệng Vu Hoàn Chi mím thành một đường, tay bắt mạch cho mình nới lỏng rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại nới lỏng.

Hai người ngây ngẩn đứng ở giữa đường lớn, mọi người chung quanh tấp nập qua lại, duy chỉ có một tấc trời đất chỗ họ giống như đã dừng lại vậy.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng Vu Hoàn Chi hơi run rẩy, mừng mừng tủi tủi hỏi:

– Sương ơi, nàng… đã bao lâu chưa có nguyệt sự rồi?

Nam Sương sửng sốt, không ngờ y lại hỏi chuyện này ngay trên đường cái, tính toán thời gian bèn đáp:

– Đã hai tháng rồi, chắc bởi khí hậu thay đổi đấy.

– Không… không phải, Sương ơi… – Tiếng Vu Hoàn Chi bỗng nhiên trở nên loáng thoáng – Tôi bảo này, có lẽ nàng, có lẽ nàng…

Chưa dứt lời, đầu đường chợt vang tiếng xe ngựa phi nhanh, người đi đường xhung quanh nhao nhao né tránh. Hơn hai tháng, rốt cuộc khóe miệng Vu Hoàn Chi cũng nở một nụ cười tỏ tường khiến Nam Sương nhìn đến thất thần.

Đợi lúc nàng định thần lại đã không thể tránh được nữa. Cùng với tiếng ngựa hí như xé rách không trung, ngay khoảnh khắc Nam Sương muốn đẩy Vu Hoàn Chi, chỉ thấy tấm mạng đen đó bị cơn gió thình lình nổi lên quét đi, tóc đen như biển, mặt mày như thần tiên, áo xanh mang hương thơm thanh nhã bao lấy người nàng.

Khoảnh khắc mất đi thần trí, Nam Sương hoảng sợ trợn to mắt, bên tai truyền đến tiếng nói đứt quãng của Vu Hoàn Chi:

– Sương ơi, tôi bảo này, có lẽ nàng, có lẽ nàng có c…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương