Từ lúc rời khỏi tửu lâu, Lục Thiên Vũ im lặng hơn trước nhiều.

Tiêu Minh biết đây là vì tin tức của Lục gia, cũng không tiện xen vào —— có một số việc phải tự mình vượt qua, dù Tiêu Minh là sư phụ Lục Thiên Vũ, cũng không thể giảng giải trợ giúp thiếu niên tất cả mọi chuyện, quá mức yêu cưng chiều chỉ làm hại hắn.
Lục Thiên Vũ sau khi trở lại trước khung cửa nhà trúc, nhớ lại lúc ở Lục gia đã từng không có chút danh dự nào, cuộc sống được bữa sớm lo bữa tối, lại nhớ đến khuôn mặt mẫu thân lúc lâm chung, chậm rãi siết hai tay, mà Tiêu Minh chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi xoay người rời đi, bắt đầu tế luyện pháp khí cho Lục Thiên Vũ.
Pháp khí kỳ Luyện Khí sử dụng đối với Tiêu Minh mà nói dễ như trở bàn tay, thời điểm hắn còn ở kỳ Trúc Cơ, bởi vì trong túi khiêm tốn không mua nổi thành phẩm, phải tự mình chắt chiu tích góp tài liệu để tế luyện, mà tình huống như thế kéo dài đến lúc hắn có được truyền thừa của tiền bối mới thay đổi.
Tiêu Minh thuần thục niệm chú, chiết lấy tinh hoa từ các nguyên liệu trên không trung, sau đó dùng linh lực đắp nặn thành hình dáng kiếm—— dù không muốn thừa nhận, nhưng thứ Tiêu Minh am hiểu nhất về luyện chế quả thực là pháp bảo nguyên hình kiếm, mà nguyên nhân, dĩ nhiên là do Huyền Việt.
Huyền Việt tinh thông kiếm đạo, chỉ cần có liên quan tới kiếm, y không gì không biết.

Sống bên người nọ một thời gian dài, dù không phải là kiếm tu, Tiêu Minh cũng tường tận kiếm đạo.
Điều thú vị chính là, pháp khí duy nhất Huyền Việt tế luyện chỉ có kiếm, cho nên lúc Tiêu Minh kết đan, hắn mới có thể chế ra một thanh pháp bảo có nguyên hình kiếm giống hệt bổn mệnh kiếm của y, chỉ tiếc...!Có lẽ cả đời này Tiêu Minh chẳng thể nhìn thấy thanh kiếm được Huyền Việt dày công tế luyện kia, hoàn toàn phù hợp với Tiêu Minh, là pháp khí tượng trưng cho tình cảm của hai người.
—— Thanh kiếm kia bây giờ ra sao rồi? Phải chăng...!đã sớm đã bị Huyền Việt hủy diệt?
Tiêu Minh nhún vai, kéo suy nghĩ đang bay vẩn vơ về, phát hiện trường kiếm trong tay mình đã thành hình, mà hình dạng chính là kiểu hắn và Huyền Việt ưng nhất trong lúc bàn chuyện luyện khí —— Ở thời điểm đó, chắc Huyền Việt đã có ý tưởng giúp Tiêu Minh tế luyện pháp bảo, nên mới cố ý dẫn dắt hắn nói ra sở thích?
Tiêu Minh hơi nhíu mày, sửa đổi vài chi tiết trên trường kiếm, lúc này mới thoáng hài lòng, sau đó bổ sung thêm tinh thể hỏa linh thích hợp với Lục Thiên Vũ, rốt cuộc đại công cáo thành.
Đợi đến Tiêu Minh thu liễm linh lực thì một ngày đã qua, hắn cầm pháp khí đi tới phòng của Lục Thiên Vũ, phát hiện đồ đệ nhỏ đang khoanh chân ngồi thiền, hài lòng gật đầu một cái.
Tiêu Minh không quấy rầy đối phương, chỉ nhẹ nhàng đặt trường kiếm xuống cạnh thiếu niên, sau đó xoay người rời đi —— hắn bây giờ sắp hồi phục xong, có thể rời khỏi nơi đây, đến chỗ ẩn thân bí ẩn nhất của hắn.
Khi Tiêu Minh thu hồi trận pháp chung quanh nhà trúc, Lục Thiên Vũ đang ngồi thiền cũng tỉnh lại, vui mừng ôm trường kiếm chạy "cộp cộp cộp" đến đây, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Minh.
Tiêu Minh hơi nghiêng đầu cười yếu ớt :"Thế nào, thích không?"
"Thích lắm! Cảm ơn sư phụ!" Lục Thiên Vũ nặng nề gật đầu, yêu thích vuốt ve trường kiếm không buông tay, sau đó chần chờ chớp mắt một cái, hé miệng, " Sư phụ, ta muốn trở về Lục gia một chuyến.


"
"Có chuyện gì sao? " Tiêu Minh ngược lại cũng không nghĩ vậy, nhưng cũng không cho là đồ nhi mình vì nghe tin tức rủi ro của Lục gia mà lo lắng nhớ nhung—— Tất nhiên, hắn sẽ lo âu, chẳng qua là điều hắn lo lắng cũng không phải Lục gia đang gặp khó khăn.
Quả nhiên, ánh mắt Lục Thiên Vũ trầm xuống, thiếu niên cười lạnh một tiếng:" Đương nhiên là đi xem bọn họ còn có thể sống bao lâu, có thể kiên trì đến ngày ta tự tay báo thù hay không!"
"...!Cũng được.

Nếu ngươi muốn, ta cùng ngươi trở về một chuyến.

" Tiêu Minh suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu đáp ứng —— Huyền Việt có lẽ đã trở về tông môn, bây giờ trở lại, cũng không cần lo lắng đụng phải họng súng lần nữa.
Được Tiêu Minh cho phép, Lục Thiên Vũ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hướng Tiêu Minh khom người thi lễ —— hắn mặc dù không phải người tốt lành gì, có thù phải trả, nhưng chịu ơn cũng vậy, cách đối xử của Tiêu Minh Lục Thiên Vũ mãi khảm sâu trong tâm, dù đoạn quan hệ này chỉ là giao dịch, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tiêu Minh lúc trước đã thu dọn đồ đạc đầy đủ, hiện tại thu lại nhà trúc là trực tiếp lên đường được, Lục Thiên Vũ cũng không có gì để trì hoãn, thầy trò hai người dứt khoát lên đường, trở lại Lục phủ.
Lúc trở lại thành trấn lần nữa, hai người có loại cảm giác cảnh còn người mất, đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy Lục phủ vốn nguy nga tráng lệ hôm nào giờ đã thành vách nát tường xiêu, càng cảm khái việc đời khó đoán.
Tiêu Minh cùng Lục Thiên Vũ cũng không tiến vào Lục phủ trước, mà dò xét tình huống bên trong thành lúc đó.

Dù đã được nửa năm, nhưng một kiếm kinh thiên của Huyền Việt khiến toàn bộ Lục phủ trở thành đống đổ nát kia vẫn là đề tài mà mọi người bàn luận say sưa, các tu giả hâm mộ y nói hoài không chán, tả lại cảnh tượng lúc đó.
Tục truyền, lúc đó Huyền Việt một thân trắng toát, cầm trường kiếm trong tay.

Nghe nói, y kiếm ý bức người, chậm rãi một đường bước vào Lục phủ, không ai dám ngăn cản.


Rồi, chẳng nói một câu, chỉ giơ tay vung kiếm —— Sau đó, toàn bộ Lục gia sụp đổ, tiếng gươm như tiếng sấm, âm thanh đùng đoàng chấn động lỗ tai người trong thành, vang khắp một phương.
Tiêu Minh không biết rốt cuộc lời này có bao nhiêu là thật bao nhiêu là cường điệu, nhưng trong mắt người kể lại là vẻ hồi tưởng và sùng kính thật tâm, khiến hắn như lạc vào cảnh giới lạ kỳ, mà kiếm khí tàn sát bừa bãi còn sót lại bên trong Lục phủ, cũng có thể làm người ta hồi tưởng được tình cảnh lúc đó.
Không ít kiếm tu từ bốn phương tám hướng chạy tới Lục phủ để cảm nhận kiếm khí còn sót lại từ một kiếm kia của Huyền Việt, nghe nói có không ít kiếm tu sau khi tìm hiểu ở Lục phủ chợt thông suốt, chạm tới cảnh giới to lớn của kiếm đạo, càng khiến cho những kiếm tu khác tranh nhau truy đuổi chỗ này.
——Hiện tại, thay vì nói đống phế tích kia là Lục phủ, chẳng bằng nói là nơi Huyền Việt ngộ kiếm, về phần chủ nhân Lục phủ, có ai để ý bây giờ bọn họ ra sao?
Dĩ nhiên, đối với người ngoài, sống chết của người trong Lục phủ không có quan hệ với bọn họ, nhưng dân địa phương thì rất rõ.
Một kiếm kia của Huyền Việt không chỉ chém sập toàn bộ Lục phủ, mà còn chặt đứt tiền đồ của họ.

Người Lục gia vốn tâm trí không kiên, quá mức lệ thuộc vào ngoại vật mà không để mắt đến tự thân tu hành.

Sau một kiếm trực diện của Huyền Việt, tâm cảnh của bọn họ xuất hiện chỗ hở cực lớn, vô tri vô giác, mất hồn mất vía, dù Huyền Việt chưa từng thương tổn một người, lại nghiền nát tương lai đầy mong đợi của bọn họ, lưu lại cả Lục gia chỉ còn hơi tàn thoi thóp.
Tiêu Minh khẽ thở dài, biết đây là chuyện Huyền Việt có thể làm được —— từ trước đến giờ y đánh người khác rất dứt khoát lưu loát, không lưu chút đường sống, vì đó mà Tiêu Minh đã đau đầu không ít lần.
Chính vì " tường sập người đẩy " ( nhân cơ hội ném đá, đả kích), Lục phủ đắc tội Huyền Việt, còn người nào có can đảm gây dựng quan hệ cùng bọn họ? Ngay cả Ngọc Quỳnh các từng nói "đòi lại công đạo" cuối cùng cũng chẳng ra tay, Lục phủ tứ cố vô thân, rốt cục cũng suy tàn.
Cả người Lục Thiên Vũ phát run, kích động cầm chặt trường kiếm trong tay, hận không thể trở về đoạn thời gian kia, chính mắt xem một màn Lục phủ sụp đổ.

Tiêu Minh vỗ vỗ bờ vai hắn, ý bảo hắn khắc chế, sau đó dưới sự chỉ điểm của người địa phương tìm được điểm dừng chân của Lục gia hiện giờ.
Gặp lại vị gia chủ Lục gia kia, gã không còn vẻ khiêm nhường che giấu bản tính kiêu căng—— khi đó tu vi hắn coi như thấp hơn Tiêu Minh, vẫn thể hiện vẻ thế gia cao cao tại thượng, xem thường một tên tán tu nghèo túng như Tiêu Minh.
Ước chừng gia chủ Lục gia tới bây giờ cũng không nghĩ tới, đường đường là Lục gia, chỉ vì một kiếm của người khác đã không còn cách vãn hồi đường sống, điều này hung hăng vào đánh mặt mũi gã, phá hủy niềm kiêu ngạo của gã, biến thành tâm ma của gã.


Mỗi khi cố gắng tĩnh tọa nhập định, trong đầu lại xuất hiện bóng kiếm ngày đó khiến tâm tư gã khó bình ổn, linh khí tán loạn, mà tất cả đám người còn lại ở Lục gia đều có bộ dáng như thế.
Tiêu Minh mang Lục Thiên Vũ đi, cướp mất tương lai hưng thịnh thông qua đường tắt của Lục gia, sau đó lại tới Huyền Việt một kiếm chặt đứt cơ nghiệp Lục gia, phá hủy chỗ dựa của bọn họ —— người Lục gia kiêu ngạo quá lâu, cũng ảo tưởng quá lâu, bây giờ vỡ mộng trong một buổi sáng, còn dư lại chỉ có trầm luân.

(lâm vào cảnh khổ đau)
Nếu như tâm trí bọn họ quả quyết, có lẽ vẫn còn cơ hội hồi sinh lần nữa, một bước lên mây, nhưng hiển nhiên, người Lục gia an nhàn sung sướng không có tiềm chất như vậy.
Tiêu Minh cùng Lục Thiên Vũ ẩn trong chỗ tối, thưởng thức đủ tư thái khổ sở chật vật của bọn họ, lúc này mới thoải mái xuất hiện ở trước mặt gia chủ Lục gia.
"—— Lục Thiên Vũ!!" Gia chủ Lục gia cắn răng gầm nhẹ, căm hận nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện—— nếu Lục Thiên Vũ không lén lút ra khỏi Lục gia, sẽ không đưa tới Tiêu Minh, mà nếu không có Tiêu Minh, cũng sẽ không dẫn đến Huyền Việt —— cho nên, ở trong mắt gia chủ Lục gia, toàn bộ đều là lỗi của Lục Thiên Vũ.
Lục Thiên Vũ hứng chịu ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn của gia chủ Lục gia, lại vô cùng sung sướng hưởng thụ nở nụ cười, hắn vui vẻ trào phúng, khuôn mặt mĩ lệ như hoa anh túc nở rộ, diễm lệ cất giấu nanh độc :" Thật mừng quá, các ngươi vẫn sống.

"
" Tên ác ma nhà ngươi!" Vành mắt gia chủ Lục gia sắp rách, " Ta đã sớm biết, đã sớm biết ngươi sẽ trở thành bộ dáng ác độc hôm nay! Huyết thống yêu tộc trên người ngươi chính khởi nguồn tội ác! Lục gia dù cho suy bại, tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"
"Ha...!vậy thật tốt quá, ta thực mong đợi ngày đó sẽ đến.

" Con ngươi đen của Lục Thiên Vũ lóe lên ác ý, " Coi như các người bỏ qua cho ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi! May mắn hiện tại các ngươi có tu vi Trúc cơ ước chừng còn đủ chống đỡ cho các ngươi sống lâu một đoạn thời gian, chỉ mong đủ dài cho đến thời điểm ta lớn lên để tự tay hướng các ngươi báo thù —— các ngươi như cũ vẫn có thể la lối lớn như thế.

"
Mặc dù Lục Thiên Vũ hôm nay chỉ là sơ cấp Luyện Khí, nhưng Gia chủ Lục gia vẫn không khỏi bị ánh mắt oán hận tràn đầy sát khí kia đâm đến co quắp, lộ vẻ "ngoài mạnh trong yếu".
"Ta sẽ làm theo hy vọng của các ngươi —— rút toàn bộ xương máu của các ngươi, cho nên, sống thật tốt nhé..." Âm điệu Lục Thiên Vũ êm ái mập mờ, giống như đang thầm thì với người tình, lại khiến cho gia chủ Lục gia mặt không còn chút máu trong phút chốc, lảo đảo muốn ngã.
Tiêu Minh đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn hết thảy, hai mắt hơi nheo lại.
—— Xương máu? Theo cách nói Lục Thiên Vũ vừa vô tình tiết lộ, thứ Lục gia mong muốn là xương máu của hắn?
Yêu tộc đối với tu giả nhân loại mà nói đại khái được coi như "cả người là bảo", mặc dù Lục Thiên Vũ là bán yêu, nhưng cũng thừa kế một ít thể chất đặc thù.


Có thể làm cho Lục gia thèm thuồng như thế, một nửa huyết thống yêu tộc trên người Lục Thiên Vũ kia nhất định cực kỳ quý giá, hơn nữa linh căn hỏa tinh thuần của hắn...!Tiêu Minh đã đoán được mơ hồ.
Bất quá, đây đối với Tiêu Minh mà nói ngược lại rất vô vị, so với mổ gà lấy trứng, hắn càng mong Lục Thiên Vũ vô tư hoạt bát, huống chi đứa trẻ này cùng mình không thù không oán, sống chung rất vui vẻ, Tiêu Minh cũng không làm được chuyện điên cuồng như thế—— dù là ác nhân, hắn cũng là một ác nhân có ranh giới.
Dưới sự uy hiếp đe dọa của Lục Thiên Vũ, thiếu niên lại ra vẻ hung ác một chút, hai người rời Lục gia, tiếp tục lên đường.

Lục Thiên Vũ đi bên người Tiêu Minh, liên tiếp nhìn trộm hắn, xem ra có chút lo lắng biểu hiện ác liệt vừa rồi của mình sẽ khiến sư phụ lưu lại ấn tượng xấu.
Tiêu Minh bật cười giơ tay lên xoa xoa đầu của hắn :" Được rồi, không cần bày ra dáng vẻ này, ngươi là hạng người gì, kể từ lần đầu tiên gặp ngươi vi sư đã biết rõ.

"
Lục Thiên Vũ mang theo vài phần thẹn thùng nắm tóc.
Chuyện Lục phủ tạm gác lại, vậy kế tiếp chính là tìm một phòng trọ nghỉ ngơi và hồi phục qua đêm, ngày thứ hai sẽ lên đường tới điểm dừng chân lúc Tiêu Minh còn là tán tu.
Chỉ là, có lúc kế hoạch không ngăn được biến hóa, sau khi bọn họ đi đến nhà trọ phát hiện nơi đó đã đầy kín người, rất nhanh liền thay đổi ý định.
Vì nguyên nhân Huyền Việt xuất hiện, thành trấn này hấp dẫn không ít kiếm tu, nhưng đã nửa năm, cũng không thể khiến cho khách sạn đầy ắp —— dựa theo kinh nghiệm của Tiêu Minh, đây chắc hẳn thành trấn phụ cận xuất hiện đại cơ duyên nào đó, mà khắp phường cũng không lưu truyền tin tức gì, đại khái có thể do lo lắng quá nhiều người tranh đoạt, cho nên những người biết chuyện đều ngậm miệng không đề cập tới.
Nghĩ đến nửa năm trước Lạc Thủy cung từng phái Huyền Việt đến nơi này, Tiêu Minh có chút phỏng đoán mơ hồ.
"Sư phụ, chúng ta cùng tham gia náo nhiệt nhé? " Lục Thiên Vũ có chút động tâm hỏi, là một tiểu tử non nớt mới bước vào đạo đồ, hắn đối với những thứ này vô cùng cảm thấy hứng thú, có mấy phần giống nghé con mới sinh không sợ cọp.
Tiêu Minh khẽ nhếch môi cười giễu một tiếng :" Ngươi mới đến tu vi Luyện Khí, mà muốn đi cướp đoạt cơ duyên? Không sợ sẽ rước họa vào thân sao? "
Lục Thiên Vũ sáp đến gần Tiêu Minh lấy lòng, nhu thuận nghiêng đầu:" Không phải đã có sư phụ ở đây sao ~"
Tiêu Minh :".................."
—— Tên hỗn đản này càng ngày càng biết cách vỗ mông ngựa, là ai đã dung túng hắn?!
= Hết chương 10 =.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương