Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
-
Chương 15: Thiên sư thần quái văn [3]
"Em tìm quỷ kia làm gì?" Tống Đạo ngay cả mặt cũng đen rồi, chẳng lẽ là búp bê quen quỷ? Hơn nữa còn là cái kiểu quan hệ rất tốt? Vậy thì không thể được, búp bê là của anh sao có thể không minh bạch cùng quỷ khác? Anh lại thấy rõ, đó là một nữ quỷ dáng dáp cực xấu xí.
Về sau cũng không thể để búp bê gặp cô ta, hại mắt. Lần này bỏ qua cho cô ta trước, nếu như cô ta lại dám xuất hiện trước mặt mình, nhất định không ngại tiễn cô ta đi luân hồi.
"Cô ta hù chết tôi." Thiệu Khiêm gấp gấp thầm muốn giơ chân trong búp bê, cơ hội cực tốt như thế mà cứ thế chạy trốn, lúc này nữ chính khẳng định thụ thương không nhẹ, nếu như hắn nhân cơ hội lại cho cô ta một phát, vậy tuyệt đối có thể tiêu diệt nữ chính.
Tống Đạo vừa nghe nhất thời bùng nổ, anh còn đang nghĩ nên kẻ giết hại búp bê để báo thù làm sao đây nè, không nghĩ tới quỷ này đã tự đưa tới cửa. Anh vội vàng ôm búp bê đuổi theo phía nữ quỷ trốn chạy, chỉ có điều anh vốn có tâm thái thả quỷ chạy, lúc này đi đâu mà tìm được chứ?
Cho nên, khi Tống Đạo ủ rũ cúi đầu ôm búp bê về nhà thì âm thầm quyết định, lần sau gặp lại đồ chơi kia nhất định đánh cho cô ta hồn phi phách tán.
Thiệu Khiêm cũng không còn trông cậy vào việc có thể lập tức giết chết nữ chính, chỉ có điều nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu cũng phá lệ hài hước, hắn không thể nghĩ tới nam chính thế giới này lại có tính tình như vậy, cũng không biết trong nguyên tác có phải anh ta có phải cũng ngầm ở chung với nữ chính như vậy không? Không hiểu vì sao, nghĩ đến người trong nguyên tác cũng sẽ đối xử với nữ chính như thế, thậm chí khi thân mật hơn với cô ta thì luôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
"Em không nên tức giận, lần sau anh gặp phải nữ quỷ nhất định bắt cô ta lại." Đưa Thiệu Khiêm về chỗ ở của mình Tống Đạo đặt búp bê lên bàn: "Em có đói bụng không? Có muốn anh thắp cho em nén hương không?"
"Không đói bụng." Thiệu Khiêm ồm ồm đáp lời: "Anh thả tôi ra, nơi này quá nhỏ, tôi khó chịu."
Tống Đạo do dự một lát, sau đó từ bên cạnh lấy ra một mô hình nhà làm bằng gậy trúc, bấm tay niệm thần chú sau đó dùng bùa châm lửa, một lát sau nhà trúc mô hình đã bị đốt sạch sẽ, sau đó lại từng chút một nổi lên, cuối cùng ngưng tụ thành thực thể giống hệt như trước khi thiêu hủy.
"Anh đưa em ra, em phải ngoan ngoãn." Tống Đạo cắn đứt ngón trỏ bấm tay niệm thần chú điểm lên trán búp bê, sau đó từ bên trong rút ra một quả quang cầu để vào trong nhà trúc, anh nhìn bé con đứng trong nhà trúc thì ha ha cười ngây ngô: "Em có thích hay không?"
Thiệu Khiêm đứng ở trong nhà trúc chỉ có thể nhìn thấy gương mặt to của Tống Đạo: "Đây là nhà anh cho tôi?"
"Ừm. Em thích không?" Trong giọng điệu của Tống Đạo chứa theo bảy phần khẩn trương ba phần mong đợi: "Nếu không thích, anh sẽ tìm những thứ khác cho em."
"Không cần. Tôi rất thích." Không biết vì sao, nhìn Tống Đạo như vậy Thiệu Khiêm lại như nhìn thấy dáng vẻ mà Trương Tử Hiên lúc trước lấy lòng mình, nghĩ đến Trương Tử Hiên tâm tình của hắn ít nhiều có chút suy sụp, dù sao mười năm sớm chiều ở chung, nếu như nói không có một chút cảm tình thì đúng là gạt người
"Em thích là tốt rồi." Tống Đạo nhất thời cười tít mắt, anh nhìn búp bê trên bàn suy nghĩ một chút, sau đó từ dưới đáy bàn lấy ra một cái hộp chế tác tinh xảo, sau khi bấm tay niệm thần chú mở hộp ra thì thận trọng bỏ búp bê vào. Sau khi đóng nắp vẫn không quên lại dán một lá bùa ở một mặt khác.
"..." Toàn bộ hành trình quan sát búp bê bị giam cầm Thiệu Khiêm mặt mày quấn quýt, hắn hiện tại có nên phản đối hành động giam cầm búp bê của nam chính hay không? Nghĩ một lát vẫn cảm thấy quên đi, chỉ cần nam chính không làm ra hành động uy hiếp gì mình, búp bê xem như cho anh ta.
Cứ thế Thiệu Khiêm cùng Tống Đạo hòa bình sống vài ngày, đương nhiên, ngoại trừ Tống Đạo mỗi ngày đốt một bàn không biết là đồ chơi đồ ăn gì, cùng với hành động mỗi buổi tối ra ngoài đều phải dẫn hắn theo ra thì mọi thứ đều rất tốt...
Có điều loại cuộc sống này cũng không duy trì được bao lâu, hai người nhìn như sống yên tĩnh đã bị tin tức đầu tiên khuấy rối. Có lẽ là vì giam cầm búp bê nên Tống Đạo cũng không sợ Thiệu Khiêm chuồn mất, cho nên anh rất yên tâm để một mình Thiệu Khiêm ở trong phòng khách xem ti vi giải sầu, chỉ có điều mỗi lần lúc Thiệu Khiêm đi ra, anh đều sẽ trước tiên phủ Chung Quỳ đạo gia trong nhà lên là được.
Giữa lúc Tống Đạo đang nhìn con cá sống nghiên cứu xem giết thế nào thì đẹp mắt liền nghe thấy người ngồi ở phòng khách xem ti vi gọi mình, vì vậy ném cá vào bồn rửa liền rất là vui vẻ vội vàng chạy tới: "Sao vậy?"
"Ngươi xem tin này đi." Cằm Thiệu Khiêm chỉ về phía TV: "Tin tức vừa rồi nói có hai người chết rất kỳ quái, vành mắt xanh đen mặt mang hoảng sợ, mật đắng vỡ tan như là bị cái gì hù chết."
Nói rồi thì lấy điện thoại để ở một bên cho Tống Đạo xem: "Vừa rồi tôi quay lại, anh xem thử."
Tống Đạo nhận lấy điện thoại chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt bỗng nhiên lạnh: "Đầu tiên là kinh hách quá độ, sau đó bị hút dương khí."
"Nếu như chỉ hút dương khí mà lại có tử trạng như vậy?" Trải qua phổ cập những ngày qua của Tống Đạo Thiệu Khiêm cũng hiểu, quỷ quái của thế giới này không dám lớn lối đến mức trực tiếp hút sạch dương khí con người như vậy, tu luyện dựa vào hút dương khí chỉ là lợi dụng điều kiện bản thân dụ dỗ thanh niên trai tráng, nhưng chỉ vẻn vẹn hút chút ít liền rời đi.
Trực tiếp hút người đến chết kiểu này đã rất nhiều năm chưa từng thấy, nếu không phải quỷ này không hiểu quy củ, chính là nó bị ngoại lực ảnh hưởng không khống chế được bản thân. Tỷ như...
Thiệu Khiêm cùng Tống Đạo nhìn nhau, tỷ như nữ chính bị đả thương trước đây.
"Anh muốn nhúng tay sao?" Tống Đạo là thiên sư, như vậy quỷ giết hại người chắc anh ta sẽ không bỏ qua nhỉ?
"Nếu như đúng là nữ quỷ bị đả thương, việc này có liên quan đến anh." Đạo gia quan tâm nhân quả, nếu người chết này là nữ quỷ bị mình đả thương kia tạo ra, như vậy việc này cũng do mình, cho nên cũng chỉ có thể để anh đi kết thúc hậu quả này.
"Ừ. Tôi đi chung với anh." Thiệu Khiêm ngẩng đầu nhìn Tống Đạo đứng bên cạnh: "Nếu đúng là cô ta thì cũng có liên quan đến tôi."
"Đây là tự nhiên." Anh lo lắng để bé quỷ như búp bê chờ ở nhà, tóm lại phải đặt bên cạnh mình mới yên tâm hơn đúng không?
Đồng thời khi hai người đang xuất phát đến nơi xảy ra chuyện thì lại có người ngộ hại. Gương mặt cô gái diễm lệ say mê nheo mắt lại, chính là cái cảm giác được dương khí bao quanh khiến người ta say sưa nhất, sau khi hút dương khí liền thấy đạo hạnh lại tăng thêm không ít, mình cũng ngu quá, sớm tu hành thế này chẳng phải tốt tốt? Hà tất ngu như lúc trước ngu hấp thu tinh túy ánh trăng cái gì?
Cô gái đá hai người không một tiếng động dưới chân văng ra, chỉ cần hấp thu dương khí mấy người nữ, nàng sẽ khôi phục về thời kỳ cường thịnh, đến lúc đó nhất định phải hút khô cắn nuốt cái tên trước đây đả thương mình người, để hắn không vào luân hồi được cũng không làm cô hồn dã quỷ được, còn có tiểu quỷ đả thương mình cũng không thể bỏ qua.
Tống Đạo dẫn theo Thiệu Khiêm trực tiếp đến nhà xác, gõ cửa hai cái liền đẩy vào, chỉ có điều khi nhìn thấy người bên trong thì lại nhíu mày: "Cậu tới đây làm cái gì?"
"Sao vậy? Cho anh tới lại không cho tôi tới à? Sư huynh." Khi Thiệu Khiêm và Tống Đạo đi vào trong nhà xác đã có ba người rồi, người gọi Tống Đạo là sư huynh thấy Thiệu Khiêm đi bên cạnh anh thì ánh mắt sáng lên: "Sư huynh, quỷ này của anh đúng là đáng yêu muốn chết, không bằng sư đệ đổi với anh?"
Người mới nói này tướng mạo nhã nhặn quần áo đẹp đẽ, chỉ là trong mắt nhìn Thiệu Khiêm thỉnh thoảng hiện lên nét dâm tà xác thực khiến người ta cảm thấy ghét bỏ, cái loại cảm giác buồn nôn như bị độc xà quan sát quả thực làm người ta ghét bỏ. Thiệu Khiêm thấy sắc mặt nam nhân bỗng nhiên lạnh, người này đúng là diễn ra mặt người dạ thú vô cùng nhuần nhuyễn.
Thiệu Khiêm chỉ muốn ngầm cho người này một chút giáo huấn, nhưng Tống Đạo đứng bên cạnh hắn cũng khó có thể chịu được ánh mắt của thứ bại hoại này nhìn búp bê, hắn cũng không nhìn xem mình là thứ gì, cũng dám như thế nhìn chằm chằm cục thịt đầu tim của mình như thế?
"Cậu là ai? Cũng dám gọi tôi là sư huynh?" Mặt Tống Đạo lộ vẻ khinh thường mắng: "Tôi đã nói rồi, nếu như lại để tôi nghe thấy cậu kêu một tiếng sư huynh, nhất định phải rút đầu lưỡi của cậu, phế bỏ cương khí cả người cậu."
Về sau cũng không thể để búp bê gặp cô ta, hại mắt. Lần này bỏ qua cho cô ta trước, nếu như cô ta lại dám xuất hiện trước mặt mình, nhất định không ngại tiễn cô ta đi luân hồi.
"Cô ta hù chết tôi." Thiệu Khiêm gấp gấp thầm muốn giơ chân trong búp bê, cơ hội cực tốt như thế mà cứ thế chạy trốn, lúc này nữ chính khẳng định thụ thương không nhẹ, nếu như hắn nhân cơ hội lại cho cô ta một phát, vậy tuyệt đối có thể tiêu diệt nữ chính.
Tống Đạo vừa nghe nhất thời bùng nổ, anh còn đang nghĩ nên kẻ giết hại búp bê để báo thù làm sao đây nè, không nghĩ tới quỷ này đã tự đưa tới cửa. Anh vội vàng ôm búp bê đuổi theo phía nữ quỷ trốn chạy, chỉ có điều anh vốn có tâm thái thả quỷ chạy, lúc này đi đâu mà tìm được chứ?
Cho nên, khi Tống Đạo ủ rũ cúi đầu ôm búp bê về nhà thì âm thầm quyết định, lần sau gặp lại đồ chơi kia nhất định đánh cho cô ta hồn phi phách tán.
Thiệu Khiêm cũng không còn trông cậy vào việc có thể lập tức giết chết nữ chính, chỉ có điều nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu cũng phá lệ hài hước, hắn không thể nghĩ tới nam chính thế giới này lại có tính tình như vậy, cũng không biết trong nguyên tác có phải anh ta có phải cũng ngầm ở chung với nữ chính như vậy không? Không hiểu vì sao, nghĩ đến người trong nguyên tác cũng sẽ đối xử với nữ chính như thế, thậm chí khi thân mật hơn với cô ta thì luôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
"Em không nên tức giận, lần sau anh gặp phải nữ quỷ nhất định bắt cô ta lại." Đưa Thiệu Khiêm về chỗ ở của mình Tống Đạo đặt búp bê lên bàn: "Em có đói bụng không? Có muốn anh thắp cho em nén hương không?"
"Không đói bụng." Thiệu Khiêm ồm ồm đáp lời: "Anh thả tôi ra, nơi này quá nhỏ, tôi khó chịu."
Tống Đạo do dự một lát, sau đó từ bên cạnh lấy ra một mô hình nhà làm bằng gậy trúc, bấm tay niệm thần chú sau đó dùng bùa châm lửa, một lát sau nhà trúc mô hình đã bị đốt sạch sẽ, sau đó lại từng chút một nổi lên, cuối cùng ngưng tụ thành thực thể giống hệt như trước khi thiêu hủy.
"Anh đưa em ra, em phải ngoan ngoãn." Tống Đạo cắn đứt ngón trỏ bấm tay niệm thần chú điểm lên trán búp bê, sau đó từ bên trong rút ra một quả quang cầu để vào trong nhà trúc, anh nhìn bé con đứng trong nhà trúc thì ha ha cười ngây ngô: "Em có thích hay không?"
Thiệu Khiêm đứng ở trong nhà trúc chỉ có thể nhìn thấy gương mặt to của Tống Đạo: "Đây là nhà anh cho tôi?"
"Ừm. Em thích không?" Trong giọng điệu của Tống Đạo chứa theo bảy phần khẩn trương ba phần mong đợi: "Nếu không thích, anh sẽ tìm những thứ khác cho em."
"Không cần. Tôi rất thích." Không biết vì sao, nhìn Tống Đạo như vậy Thiệu Khiêm lại như nhìn thấy dáng vẻ mà Trương Tử Hiên lúc trước lấy lòng mình, nghĩ đến Trương Tử Hiên tâm tình của hắn ít nhiều có chút suy sụp, dù sao mười năm sớm chiều ở chung, nếu như nói không có một chút cảm tình thì đúng là gạt người
"Em thích là tốt rồi." Tống Đạo nhất thời cười tít mắt, anh nhìn búp bê trên bàn suy nghĩ một chút, sau đó từ dưới đáy bàn lấy ra một cái hộp chế tác tinh xảo, sau khi bấm tay niệm thần chú mở hộp ra thì thận trọng bỏ búp bê vào. Sau khi đóng nắp vẫn không quên lại dán một lá bùa ở một mặt khác.
"..." Toàn bộ hành trình quan sát búp bê bị giam cầm Thiệu Khiêm mặt mày quấn quýt, hắn hiện tại có nên phản đối hành động giam cầm búp bê của nam chính hay không? Nghĩ một lát vẫn cảm thấy quên đi, chỉ cần nam chính không làm ra hành động uy hiếp gì mình, búp bê xem như cho anh ta.
Cứ thế Thiệu Khiêm cùng Tống Đạo hòa bình sống vài ngày, đương nhiên, ngoại trừ Tống Đạo mỗi ngày đốt một bàn không biết là đồ chơi đồ ăn gì, cùng với hành động mỗi buổi tối ra ngoài đều phải dẫn hắn theo ra thì mọi thứ đều rất tốt...
Có điều loại cuộc sống này cũng không duy trì được bao lâu, hai người nhìn như sống yên tĩnh đã bị tin tức đầu tiên khuấy rối. Có lẽ là vì giam cầm búp bê nên Tống Đạo cũng không sợ Thiệu Khiêm chuồn mất, cho nên anh rất yên tâm để một mình Thiệu Khiêm ở trong phòng khách xem ti vi giải sầu, chỉ có điều mỗi lần lúc Thiệu Khiêm đi ra, anh đều sẽ trước tiên phủ Chung Quỳ đạo gia trong nhà lên là được.
Giữa lúc Tống Đạo đang nhìn con cá sống nghiên cứu xem giết thế nào thì đẹp mắt liền nghe thấy người ngồi ở phòng khách xem ti vi gọi mình, vì vậy ném cá vào bồn rửa liền rất là vui vẻ vội vàng chạy tới: "Sao vậy?"
"Ngươi xem tin này đi." Cằm Thiệu Khiêm chỉ về phía TV: "Tin tức vừa rồi nói có hai người chết rất kỳ quái, vành mắt xanh đen mặt mang hoảng sợ, mật đắng vỡ tan như là bị cái gì hù chết."
Nói rồi thì lấy điện thoại để ở một bên cho Tống Đạo xem: "Vừa rồi tôi quay lại, anh xem thử."
Tống Đạo nhận lấy điện thoại chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt bỗng nhiên lạnh: "Đầu tiên là kinh hách quá độ, sau đó bị hút dương khí."
"Nếu như chỉ hút dương khí mà lại có tử trạng như vậy?" Trải qua phổ cập những ngày qua của Tống Đạo Thiệu Khiêm cũng hiểu, quỷ quái của thế giới này không dám lớn lối đến mức trực tiếp hút sạch dương khí con người như vậy, tu luyện dựa vào hút dương khí chỉ là lợi dụng điều kiện bản thân dụ dỗ thanh niên trai tráng, nhưng chỉ vẻn vẹn hút chút ít liền rời đi.
Trực tiếp hút người đến chết kiểu này đã rất nhiều năm chưa từng thấy, nếu không phải quỷ này không hiểu quy củ, chính là nó bị ngoại lực ảnh hưởng không khống chế được bản thân. Tỷ như...
Thiệu Khiêm cùng Tống Đạo nhìn nhau, tỷ như nữ chính bị đả thương trước đây.
"Anh muốn nhúng tay sao?" Tống Đạo là thiên sư, như vậy quỷ giết hại người chắc anh ta sẽ không bỏ qua nhỉ?
"Nếu như đúng là nữ quỷ bị đả thương, việc này có liên quan đến anh." Đạo gia quan tâm nhân quả, nếu người chết này là nữ quỷ bị mình đả thương kia tạo ra, như vậy việc này cũng do mình, cho nên cũng chỉ có thể để anh đi kết thúc hậu quả này.
"Ừ. Tôi đi chung với anh." Thiệu Khiêm ngẩng đầu nhìn Tống Đạo đứng bên cạnh: "Nếu đúng là cô ta thì cũng có liên quan đến tôi."
"Đây là tự nhiên." Anh lo lắng để bé quỷ như búp bê chờ ở nhà, tóm lại phải đặt bên cạnh mình mới yên tâm hơn đúng không?
Đồng thời khi hai người đang xuất phát đến nơi xảy ra chuyện thì lại có người ngộ hại. Gương mặt cô gái diễm lệ say mê nheo mắt lại, chính là cái cảm giác được dương khí bao quanh khiến người ta say sưa nhất, sau khi hút dương khí liền thấy đạo hạnh lại tăng thêm không ít, mình cũng ngu quá, sớm tu hành thế này chẳng phải tốt tốt? Hà tất ngu như lúc trước ngu hấp thu tinh túy ánh trăng cái gì?
Cô gái đá hai người không một tiếng động dưới chân văng ra, chỉ cần hấp thu dương khí mấy người nữ, nàng sẽ khôi phục về thời kỳ cường thịnh, đến lúc đó nhất định phải hút khô cắn nuốt cái tên trước đây đả thương mình người, để hắn không vào luân hồi được cũng không làm cô hồn dã quỷ được, còn có tiểu quỷ đả thương mình cũng không thể bỏ qua.
Tống Đạo dẫn theo Thiệu Khiêm trực tiếp đến nhà xác, gõ cửa hai cái liền đẩy vào, chỉ có điều khi nhìn thấy người bên trong thì lại nhíu mày: "Cậu tới đây làm cái gì?"
"Sao vậy? Cho anh tới lại không cho tôi tới à? Sư huynh." Khi Thiệu Khiêm và Tống Đạo đi vào trong nhà xác đã có ba người rồi, người gọi Tống Đạo là sư huynh thấy Thiệu Khiêm đi bên cạnh anh thì ánh mắt sáng lên: "Sư huynh, quỷ này của anh đúng là đáng yêu muốn chết, không bằng sư đệ đổi với anh?"
Người mới nói này tướng mạo nhã nhặn quần áo đẹp đẽ, chỉ là trong mắt nhìn Thiệu Khiêm thỉnh thoảng hiện lên nét dâm tà xác thực khiến người ta cảm thấy ghét bỏ, cái loại cảm giác buồn nôn như bị độc xà quan sát quả thực làm người ta ghét bỏ. Thiệu Khiêm thấy sắc mặt nam nhân bỗng nhiên lạnh, người này đúng là diễn ra mặt người dạ thú vô cùng nhuần nhuyễn.
Thiệu Khiêm chỉ muốn ngầm cho người này một chút giáo huấn, nhưng Tống Đạo đứng bên cạnh hắn cũng khó có thể chịu được ánh mắt của thứ bại hoại này nhìn búp bê, hắn cũng không nhìn xem mình là thứ gì, cũng dám như thế nhìn chằm chằm cục thịt đầu tim của mình như thế?
"Cậu là ai? Cũng dám gọi tôi là sư huynh?" Mặt Tống Đạo lộ vẻ khinh thường mắng: "Tôi đã nói rồi, nếu như lại để tôi nghe thấy cậu kêu một tiếng sư huynh, nhất định phải rút đầu lưỡi của cậu, phế bỏ cương khí cả người cậu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook