Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
-
Chương 90: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (9)
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiền Thiển hỏi: "Không có danh phận sư đồ, ngài lại chỉ dạy ta lâu như vậy, có thể nợ nhân quả không?"
"Không nợ! Ta cam tâm tình nguyện." Lục Phù Diêu phất phất tay: "Nhưng... Nếu ngươi thật sự muốn trả, vậy thì đi theo ta đi, ta đi đến đâu ngươi theo tới đó."
"Được ạ!" Tiền Thiển thoải mái gật đầu: "Ta sẽ luôn theo ngài tới khi ngài gả cho người khác mới thôi."
Không có gì là không thể! Cô không vướng bận điều gì, chỉ là một đệ tử ngoại môn ở Diệu Linh Tông, thêm cô không nhiều mà thiếu cũng không ít. Chỉ cần thông báo ra ngoài lịch luyện, mấy trăm năm không về, thậm chí chết ở bên ngoài cũng không ai quan tâm. Tiền Thiển thật sự rất thích Lục Phù Diêu, chẳng có lý do nào mà không đi theo nàng ấy. Cô có thể học nhiều thứ, mà Lục Phù Diêu cũng thật lòng chỉ dạy cô tu luyện.
Không chừng còn có thể mở mang hiểu biết nữa, Tiền Thiển thầm suy nghĩ, nữ chính đầu tiên có cuộc sống rất phong phú. Nhưng một khi Lục Phù Diêu lấy chồng, cô sẽ rời đi, cô không thích nhìn bản mặt của tên ngựa giống kia. Cô nương tốt như Lục Phù Diêu sao lại đi theo cái tên ngựa giống điểu ti kia, thật là phí phạm của trời mà! Nghĩ thôi Tiền Thiển đã thấy nhức lòng.
"Thật không? Ngươi đồng ý luôn đi theo ta?" Dường như Lục Phù Diêu không tin.
"Thật đó! Không có gì là không thể, cho tới khi ngài gả cho người ta mới thôi. Hai ngày sau khi ngài kết đạo lữ ta sẽ rời đi." Tiền Thiển gật đầu thật mạnh, có thể đi theo cô nương có thực lực mạnh lại có hào quang nữ chính ra ngoài lịch luyện, cô bội thu luôn!
Ánh mắt Lục Phù Diêu sáng lên, nhìn vào khuynh đảo bốn phương, ngay cả người quen ngắm nhan sắc của nàng như Tiền Thiển cũng ngây người.
"Ngươi đưa tay cho ta, chúng ta lập ngôn thệ." Lục Phù Diêu túm tay Tiền Thiển.
Tiền Thiển không phản kháng, chỉ hơi hoang mang hỏi: "Lập ngôn thệ thế nào, ta chưa thấy qua, phải vẽ trận không? Ta không biết đâu. Lặp lại lời nói một lần nữa là được."
Lục Phù Diêu không để ý tới Tiền Thiển, một tay giữ chặt tay cô, một tay khác kết ấn, mắt chăm chú nhìn Tiền Thiển, nói: "Về sau Tiền Thiển sẽ luôn đi cùng với ta, hai người chúng ta không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Tiền Thiển, ngươi có chịu không?"
Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Lục Phù Diêu, cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng cô vẫn trung thực đáp: "Bảo ngài lấy chồng ta sẽ rời đi."
Lục Phù Diêu gật đầu, lặp lại: "Sau này Tiền Thiển sẽ luôn đi cùng với ta, hai người chúng ta không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Nếu có một ngày ta kết làm đạo lữ song tu với người khác, tức coi như ta trái lời thề trước, Tiền Thiển có thể tự do rời đi. Tiền Thiển, ngươi có chịu không?"
"Chờ một chút, sao lại nói ngài lấy chồng thì trái lời thề? Thế này không được, trái lời thề sẽ như thế nào, có hậu quả gì không? Không thể nói như vậy chứ, dù sao ngài cũng phải lập gia đình mà." Tiền Thiển nghe lời thề cổ quái của Lục Phù Diêu thì hơi lo.
"Ấn ký đơn giản thôi, không có vấn đề gì, ngươi đừng lo." Lục Phù Diêu cười với cô, lặp lại lời thề.
"Đồng ý!" Lần này Tiền Thiển thoải mái gật đầu. Cô phải cố gắng giữ Lục Phù Diêu càng lâu càng tốt, tên ngựa giống hoa tâm kia sao xứng với nữ thần bậc này.
Ngay lúc Tiền Thiển đồng ý, một trận pháp nho nhỏ hiện lên ở nơi hai người nắm tay, nổi giữa không trung một lát rồi hóa thành hai đạo bạch quang chui vào mi tâm Lục Phù Diêu và Tiền Thiển.
(⊙o⊙)! Đạo bạch quang kia là cái gì! Sao có vẻ thần kỳ như vậy! Tiền Thiển chưa trải qua bao nhiêu việc đời tròn mắt ngây người.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trán nàng của Tiền Thiển, Lục Phù Diêu hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Ngôn thệ là thề thần hồn, tia sáng khi nãy là lạc ấn thần hồn. Tu sĩ có thể vứt bỏ thân thể nên thề thần hồn mới chắc."
"Thứ ngài nói là ấn ký đơn giản đây á?" Tiền Thiển choáng váng, việc gì phải đề phòng cô như vậy, cô có chạy đâu. Lại nói, bằng cái chút tu vi thảm hại của cô, làm sao cô chạy mất dưới mí mắt Lục Phù Diêu được.
Sau khi lập thề quái dị với Lục Phù Diêu, thời gian sau đó của Tiền Thiển cũng không thay đổi. Vẫn là ngày ngày luyện kiếm, ngày ngày ăn mắng. Nàng ấy còn yêu cầu Tiền Thiển lúc đi quét dọn bãi kiếm thì ngồi cạnh bia đá trong bãi kiếm mà lĩnh hội. Nghe nói cái bia đá kia là đại năng thượng cổ để lại, thấy bảo kiếm ý hào hùng. Nhưng hiển nhiên Tiền Thiển không có tuệ căn, nhìn mấy ngày cũng không lĩnh ngộ ra cái gì.
Cũng không sao Lục Phù Diêu lại hiểu rõ Diệu Linh Tông các cô như vậy, ngay cả bãi kiếm ở đâu cũng biết, chẳng lẽ chuẩn bị cho sau này gả đi?
Nhưng Tiền Thiển cũng không hỏi nhiều, người tu chân ai mà chẳng có vài bí mật Lục Phù Diêu không nói, đương nhiên cô sẽ không hỏi. Tiền Thiển nghĩ, trước mắt cô và Lục Phù Diêu là quan hệ đồng bạn, nhưng sau này Lục Phù Diêu vẫn đi cùng tay ngựa giống. Một ít bí mật của nàng ấy, có lẽ giờ ngại tiết lộ nhưng ai biết sau này thế nào.
Mặc dù không hỏi nhiều, nhưng Tiền Thiển tin tưởng nguồn tin tức của Lục Phù Diêu, vậy là nghe lời nàng ấy quét dọn xong thì ở lại bãi kiếm, nhìn bia đá kia một chút.
Vài ngày sau đó, cô ra ngoài hơi muộn, khi quét dọn nhìn bia đá xong thì đệ tử nội môn đến luyện kiếm đã tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm ở bãi kiếm.
"Ngươi biết gì chưa? Huyền Giám sư thúc tỉnh rồi."
"Ừ, biết. Nghe nói không nhớ rõ chuyện trước đó, sư phụ phải đi mời chưởng môn."
"Không chỉ thế đâu! Lâm Uyên sư tổ cũng xuất quan luôn rồi!"
"Bị thương nặng như vậy ư? Nếu mất ký ức thì chắc chắn thần hồn đã bị thương. Nhưng khi chưởng môn tới kiểm tra, lúc định xâm nhập thức hải sư thúc, Lâm Uyên sư tổ lại không đồng ý."
Cái gì?! Tiền Thiển đứng sau bia đá nghe lén giật nảy mình. Tên ngựa giống mất trí nhớ rồi?! Trong kịch bản có nói thế đâu! Chẳng phải lúc đoạt xá đã thôn phệ thần hồn của Tiêu Đồng Phong à? Sao lại không có ký ức được?! Sai sót chỗ nào?
Tiền Thiển không dám nghe tiếp mà quay người chạy về phòng nhỏ của mình. Nếu kiểm tra thức hải thật thì sẽ phát hiện gì đó mà yêu quái nhập thân, dù sao Tiêu Đồng Phong đã bị đoạt xá, cô cứu sư thúc tổ bị đoạt xá về sẽ khó tránh bị liên lụy. Giờ cô nhanh nhanh kêu Lục Phù Diêu chạy mau mới là chính sự. Dù sao theo kịch bản, còn lâu tên ngựa giống mới đổi bản đồ, đủ cho cô và mỹ nữ Phù Diêu thong dong một khoảng thời gian.
"7788, xảy ra chuyện gì vậy? Sao nam chính lại mất trí nhớ hả?!" Tiền Thiển vừa chạy với hỏi 7788.
7788 đang lặn mất đánh cờ với chủ hệ thống lúc này đần mặt: "Cô nói gì cơ? Nam chính mất trí nhớ rồi?!"
"Là thế đó! Rõ ràng trong kịch bản bảo sau khi cắn nuốt ký ức của Tiêu Đồng Phong thì sẽ dung hợp ký ức, giờ lại mất trí nhớ, xảy ra chuyện gì vậy? Liên quan tới tôi không?!" Tiền Thiển thoáng lo lắng.
"Nhiệm vụ của chúng ta đã hiển thị hoàn thành, cô và nam chính cũng không có tiếp xúc nào khác nên chắc không phải vấn đề của chúng ta. Nhưng vì an toàn, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút" 7788 nhất trí với Tiền Thiển, giờ chạy thì hay hơn.
"Không nợ! Ta cam tâm tình nguyện." Lục Phù Diêu phất phất tay: "Nhưng... Nếu ngươi thật sự muốn trả, vậy thì đi theo ta đi, ta đi đến đâu ngươi theo tới đó."
"Được ạ!" Tiền Thiển thoải mái gật đầu: "Ta sẽ luôn theo ngài tới khi ngài gả cho người khác mới thôi."
Không có gì là không thể! Cô không vướng bận điều gì, chỉ là một đệ tử ngoại môn ở Diệu Linh Tông, thêm cô không nhiều mà thiếu cũng không ít. Chỉ cần thông báo ra ngoài lịch luyện, mấy trăm năm không về, thậm chí chết ở bên ngoài cũng không ai quan tâm. Tiền Thiển thật sự rất thích Lục Phù Diêu, chẳng có lý do nào mà không đi theo nàng ấy. Cô có thể học nhiều thứ, mà Lục Phù Diêu cũng thật lòng chỉ dạy cô tu luyện.
Không chừng còn có thể mở mang hiểu biết nữa, Tiền Thiển thầm suy nghĩ, nữ chính đầu tiên có cuộc sống rất phong phú. Nhưng một khi Lục Phù Diêu lấy chồng, cô sẽ rời đi, cô không thích nhìn bản mặt của tên ngựa giống kia. Cô nương tốt như Lục Phù Diêu sao lại đi theo cái tên ngựa giống điểu ti kia, thật là phí phạm của trời mà! Nghĩ thôi Tiền Thiển đã thấy nhức lòng.
"Thật không? Ngươi đồng ý luôn đi theo ta?" Dường như Lục Phù Diêu không tin.
"Thật đó! Không có gì là không thể, cho tới khi ngài gả cho người ta mới thôi. Hai ngày sau khi ngài kết đạo lữ ta sẽ rời đi." Tiền Thiển gật đầu thật mạnh, có thể đi theo cô nương có thực lực mạnh lại có hào quang nữ chính ra ngoài lịch luyện, cô bội thu luôn!
Ánh mắt Lục Phù Diêu sáng lên, nhìn vào khuynh đảo bốn phương, ngay cả người quen ngắm nhan sắc của nàng như Tiền Thiển cũng ngây người.
"Ngươi đưa tay cho ta, chúng ta lập ngôn thệ." Lục Phù Diêu túm tay Tiền Thiển.
Tiền Thiển không phản kháng, chỉ hơi hoang mang hỏi: "Lập ngôn thệ thế nào, ta chưa thấy qua, phải vẽ trận không? Ta không biết đâu. Lặp lại lời nói một lần nữa là được."
Lục Phù Diêu không để ý tới Tiền Thiển, một tay giữ chặt tay cô, một tay khác kết ấn, mắt chăm chú nhìn Tiền Thiển, nói: "Về sau Tiền Thiển sẽ luôn đi cùng với ta, hai người chúng ta không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Tiền Thiển, ngươi có chịu không?"
Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Lục Phù Diêu, cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng cô vẫn trung thực đáp: "Bảo ngài lấy chồng ta sẽ rời đi."
Lục Phù Diêu gật đầu, lặp lại: "Sau này Tiền Thiển sẽ luôn đi cùng với ta, hai người chúng ta không rời không bỏ, song phương không thể phản bội. Nếu có một ngày ta kết làm đạo lữ song tu với người khác, tức coi như ta trái lời thề trước, Tiền Thiển có thể tự do rời đi. Tiền Thiển, ngươi có chịu không?"
"Chờ một chút, sao lại nói ngài lấy chồng thì trái lời thề? Thế này không được, trái lời thề sẽ như thế nào, có hậu quả gì không? Không thể nói như vậy chứ, dù sao ngài cũng phải lập gia đình mà." Tiền Thiển nghe lời thề cổ quái của Lục Phù Diêu thì hơi lo.
"Ấn ký đơn giản thôi, không có vấn đề gì, ngươi đừng lo." Lục Phù Diêu cười với cô, lặp lại lời thề.
"Đồng ý!" Lần này Tiền Thiển thoải mái gật đầu. Cô phải cố gắng giữ Lục Phù Diêu càng lâu càng tốt, tên ngựa giống hoa tâm kia sao xứng với nữ thần bậc này.
Ngay lúc Tiền Thiển đồng ý, một trận pháp nho nhỏ hiện lên ở nơi hai người nắm tay, nổi giữa không trung một lát rồi hóa thành hai đạo bạch quang chui vào mi tâm Lục Phù Diêu và Tiền Thiển.
(⊙o⊙)! Đạo bạch quang kia là cái gì! Sao có vẻ thần kỳ như vậy! Tiền Thiển chưa trải qua bao nhiêu việc đời tròn mắt ngây người.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trán nàng của Tiền Thiển, Lục Phù Diêu hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Ngôn thệ là thề thần hồn, tia sáng khi nãy là lạc ấn thần hồn. Tu sĩ có thể vứt bỏ thân thể nên thề thần hồn mới chắc."
"Thứ ngài nói là ấn ký đơn giản đây á?" Tiền Thiển choáng váng, việc gì phải đề phòng cô như vậy, cô có chạy đâu. Lại nói, bằng cái chút tu vi thảm hại của cô, làm sao cô chạy mất dưới mí mắt Lục Phù Diêu được.
Sau khi lập thề quái dị với Lục Phù Diêu, thời gian sau đó của Tiền Thiển cũng không thay đổi. Vẫn là ngày ngày luyện kiếm, ngày ngày ăn mắng. Nàng ấy còn yêu cầu Tiền Thiển lúc đi quét dọn bãi kiếm thì ngồi cạnh bia đá trong bãi kiếm mà lĩnh hội. Nghe nói cái bia đá kia là đại năng thượng cổ để lại, thấy bảo kiếm ý hào hùng. Nhưng hiển nhiên Tiền Thiển không có tuệ căn, nhìn mấy ngày cũng không lĩnh ngộ ra cái gì.
Cũng không sao Lục Phù Diêu lại hiểu rõ Diệu Linh Tông các cô như vậy, ngay cả bãi kiếm ở đâu cũng biết, chẳng lẽ chuẩn bị cho sau này gả đi?
Nhưng Tiền Thiển cũng không hỏi nhiều, người tu chân ai mà chẳng có vài bí mật Lục Phù Diêu không nói, đương nhiên cô sẽ không hỏi. Tiền Thiển nghĩ, trước mắt cô và Lục Phù Diêu là quan hệ đồng bạn, nhưng sau này Lục Phù Diêu vẫn đi cùng tay ngựa giống. Một ít bí mật của nàng ấy, có lẽ giờ ngại tiết lộ nhưng ai biết sau này thế nào.
Mặc dù không hỏi nhiều, nhưng Tiền Thiển tin tưởng nguồn tin tức của Lục Phù Diêu, vậy là nghe lời nàng ấy quét dọn xong thì ở lại bãi kiếm, nhìn bia đá kia một chút.
Vài ngày sau đó, cô ra ngoài hơi muộn, khi quét dọn nhìn bia đá xong thì đệ tử nội môn đến luyện kiếm đã tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm ở bãi kiếm.
"Ngươi biết gì chưa? Huyền Giám sư thúc tỉnh rồi."
"Ừ, biết. Nghe nói không nhớ rõ chuyện trước đó, sư phụ phải đi mời chưởng môn."
"Không chỉ thế đâu! Lâm Uyên sư tổ cũng xuất quan luôn rồi!"
"Bị thương nặng như vậy ư? Nếu mất ký ức thì chắc chắn thần hồn đã bị thương. Nhưng khi chưởng môn tới kiểm tra, lúc định xâm nhập thức hải sư thúc, Lâm Uyên sư tổ lại không đồng ý."
Cái gì?! Tiền Thiển đứng sau bia đá nghe lén giật nảy mình. Tên ngựa giống mất trí nhớ rồi?! Trong kịch bản có nói thế đâu! Chẳng phải lúc đoạt xá đã thôn phệ thần hồn của Tiêu Đồng Phong à? Sao lại không có ký ức được?! Sai sót chỗ nào?
Tiền Thiển không dám nghe tiếp mà quay người chạy về phòng nhỏ của mình. Nếu kiểm tra thức hải thật thì sẽ phát hiện gì đó mà yêu quái nhập thân, dù sao Tiêu Đồng Phong đã bị đoạt xá, cô cứu sư thúc tổ bị đoạt xá về sẽ khó tránh bị liên lụy. Giờ cô nhanh nhanh kêu Lục Phù Diêu chạy mau mới là chính sự. Dù sao theo kịch bản, còn lâu tên ngựa giống mới đổi bản đồ, đủ cho cô và mỹ nữ Phù Diêu thong dong một khoảng thời gian.
"7788, xảy ra chuyện gì vậy? Sao nam chính lại mất trí nhớ hả?!" Tiền Thiển vừa chạy với hỏi 7788.
7788 đang lặn mất đánh cờ với chủ hệ thống lúc này đần mặt: "Cô nói gì cơ? Nam chính mất trí nhớ rồi?!"
"Là thế đó! Rõ ràng trong kịch bản bảo sau khi cắn nuốt ký ức của Tiêu Đồng Phong thì sẽ dung hợp ký ức, giờ lại mất trí nhớ, xảy ra chuyện gì vậy? Liên quan tới tôi không?!" Tiền Thiển thoáng lo lắng.
"Nhiệm vụ của chúng ta đã hiển thị hoàn thành, cô và nam chính cũng không có tiếp xúc nào khác nên chắc không phải vấn đề của chúng ta. Nhưng vì an toàn, chúng ta vẫn nên tránh xa một chút" 7788 nhất trí với Tiền Thiển, giờ chạy thì hay hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook