Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử
-
C28: Nữ Chủ Lên Sàn...
Cô lại nổi cơn thích phá người... Căn bệnh nhây chọc người này của cô, hoàn toàn kế thừa từ Thiên...
Chỉ có điều, cô áp dụng thì luôn thành công, mà Thiên thì hầu như chưa lần nào...
Mã đáo thành công... lừa được cô cả...!?
.
.
.
.
Cô hắng giọng, lắc đầu:
_ Tôi mà uống nước lạnh sẽ đau đầu hơn... rất đau...!!
Rồi cô vờ ôm đầu, ra vẻ thống khổ. Nam chủ Tịnh Vũ lập tức đi tìm nước ấm cho cô...
Nhưng khổ nỗi, phòng y tế lại hết nước ấm... hắn gấp gáp, vội xoay đầu nói với cô:
_ Chờ 1 lát, tôi đi tìm nước ấm cho cô...!
Nói rồi, vị nam chủ lạnh lùng, lãnh khốc kia vội vàng chạy đi... không có lấy nửa giây chần chờ..!
Xem chừng đã có chút yên tĩnh... Cô vội lên tiếng:
_ Ra đi!
Hắc Vũ từ ngoài cửa sổ, nhanh nhẹn trèo vào... quỳ trước cô, báo cáo:
_ Chủ nhân! Mọi việc đã theo sắp xếp của Người... Bước kế tiếp, Người có dự tính...
Cô ngắt lời anh:
_ Đủ rồi! Hắc Vũ, ngươi đang tò mò những việc quá phận sự của mình. Mau trở về làm nốt những việc khác mà ta đã giao phó đi...!
Hắc Vũ buồn bã, đáp:
_ Thuộc hạ đã rõ...!
Anh nhảy ra ngoài cửa sổ và biến mất như 1 cơn gió... Cô thầm khen thân thủ của anh quả là nhanh nhẹn...
Cô đuổi khéo Hắc Vũ đi... vì sợ đột ngột nếu nam chủ Tịnh Vũ có trở lại...!
Lỡ như, hắn ta lỡ dại tỏ thái độ khó chịu với cô... Nói không chừng, Hắc Vũ sẽ bất chấp tất cả nhào ra can thiệp...
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn... Mà ai chứ... Hắc Vũ mà đã động thủ, không kẻ xấu số nào thoát khỏi lưỡi hái tử thần của anh...!
Sợ là, cả cô cũng ngăn không kịp...
Dù sao, hiện tại cô chính là 1 Lưu Khả Nhi lành lặn, khỏe mạnh...
Cô cũng không muốn vì chút hiểu lầm... mà bye bye 1 nhân vật mấu chốt trong vở kịch đặc sắc của cô và nữ chủ đâu...!!
Cô còn chưa chính thức... đùa với nữ chủ...??
Sao có thể để cuộc vui... sớm hạ màn nhanh như vậy cơ chứ...!?
.
.
.
.
Cô lẳng lặng trở về lớp... Hiện đang là giờ giải lao...
Cô trở về lúc này là... vừa kịp thời điểm, không bỏ lỡ 1 tiết mục hay...!
Cả lớp đang xôn xao, cô vừa vào thì tất cả đều dồn lực chú ý lên cô.
Cô vờ không để ý... lấy chân đá vào cái tên đang ngơ ngẩn nhìn cô. Cô hắng giọng:
_ Tránh ra...!
Doãn Mặc Long lúc này mới tỉnh lại từ cơn mơ hồ... Anh vịn lấy vai cô, lớn tiếng:
_ CÔ... NÓI NGỦ 1 CHÚT! MÀ SAO GIỜ MỚI VỀ HẢ...??
Cô chẳng buồn quan tâm, đáp gọn:
_ Tránh...
Lần này, Doãn Mặc Long quyết không nhượng bộ. Lúc nãy, cô đi nhưng không cho anh theo cùng, bảo anh chăm chỉ chép bài... lát cho cô mượn.
Anh tính đe dọa bọn đàn em chép bài hộ... để theo cô. Thì cô lại lấy cái lý do... cô thích chữ của anh viết hơn!!
Làm anh... có chút thinh thích! Lòng ngọt lịm hơn đường... chăm chỉ nắn nót chép bài vở... bao sạch đẹp để cho cô mượn!
Vậy mà, anh đợi mãi... tới cuối tiết, giải lao luôn cô mới vào! Hỏi sao anh không điên...??
Xa cô tận 2 tiết học, mỗi tiết 45 p, mỗi phút tận 60 giây... Thử nhân lên đi...!!
Cô có biết tính không...? Đó là 1 con số thời gian khổng lồ biết bao...?
Mà vốn dĩ thời gian bên cô ở trường đã không đủ nhiều rồi...!!!
Anh không tức giận, mới là lạ...!
.
.
.
.
!?
Thật là...
Tuy cô vốn biết thần kinh tên này không bình thường, lại thêm bệnh thích bị " ngược" nặng...! Rất nghiện bị cô bắt nạt...
Nhưng, cô lại không nghĩ tới... mới mấy ngày mà bệnh tình của hắn ta... chuyển biến nặng tới vậy!
Haizzz! Cô thở dài, đáp:
_ Tôi ngủ... mà lại nghĩ tới cậu, cho nên liền về đây ngủ luôn cho tiện.
Cô bịa chuyện 1 chút vậy! Tên này rất hảo ngọt, nói vậy mới yên ổn với hắn!
_ Nhớ tôi... sao?
Tránh việc hắn lại làm loạn, cô miễn cưỡng gật đầu.
Quả nhiên, hắn cười tươi roi rói với cô... vội lách người, còn thuận tay phủi bụi chỗ ngồi cho cô. Hắn niềm nở, vui vẻ đáp:
_ Lão đại...Ngồi đi... Buồn ngủ nữa thì cứ ngủ đi! Tôi đảm bảo sẽ không kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ ngàn vàng của Lão đại đâu...!?
Tên này... lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Hắn ta... thật là không có họ hàng gì với nữ chủ đấy chứ!?
Cô nheo mắt đánh giá, sao càng lúc cô càng thấy hắn giống... Thiên của cô quá vậy...!?
Cô vẫn còn buồn ngủ... nên nhanh chóng gục mặt, thiếp đi trên bàn. Tên nào đấy, hắn thấy cô ngủ ngon lành như vậy...!
Tự nguyện làm nô bộc... cầm quyển vở quạt mát cho cô. Cả lớp lại được dịp... rửa mắt!!
Ai ai cũng thầm thán phục khả năng thuần hóa... thú dữ của cô.
Vì là tiết tự học nên khá là thoải mái... Tuy nhiên, ai cũng tự giác giữ trật tự vì bị tên Doãn Mặc Long lườm... đến cháy xém tóc gáy...!
Hắn nói... đảm bảo giấc ngủ ngon cho cô. Tuyệt nhiên không phải là lời nói suông...!
Nữ chủ giả bộ quan tâm cô, bước đến tận bàn hỏi thăm. Ả còn trực tiếp bỏ qua ánh mắt đe dọa hình viên đạn của Doãn Mặc Long...
_ Nhi Nhi... cậu mệt lắm không...? Cả đêm lao lực như vậy! Hẳn là mệt mỏi lắm...
Cô nhếch môi nhẹ... nữ chủ cuối cùng cũng ra tay rồi!
Nam phụ Doãn Mặc Long tối mặt, giận dữ đáp thay cô:
_ Câm miệng! Cô sủa cho ai xem... Khép cái mồm vào, cô bảo ai lao lực hả...?
Nữ chủ ủy khuất, nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương nói:
_ Hic... hic... Em chỉ quan tâm Nhi Nhi... hic... thôi mà! Long ca biết không...? Nhi Nhi rất khổ sở... ngày đi học, đêm lại phải đến bar Lonely... làm việc cả đêm. Rất đáng thương!!
Doãn Mặc Long nhíu mày, hắn xoay qua cô thì phát hiện cô... không có cả nửa biểu tình phản bác.
Lẽ nào... điều cô ta nói là thật sao???
Cô giả vờ ngạc nhiên đáp:
_ Sao... sao cậu..??
Nữ chủ hoa lệ, tỏ vẻ cảm thông:
_ Nhi Nhi, cậu đừng buồn... Ai cũng có nỗi khổ riêng. Mình tin... bạn trong sạch... dù làm công việc phức tạp vẫn... thì vẫn có người ý chí kiên định... giữ mình được mà!
1 vài tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu nổi lên:
_ Cái gì! Làm gái phục vụ quán bar sao...?
_ Trông có vẻ quê mùa... thì ra cũng không vừa!
_ Nực cười... làm việc bậy bạ mà tỏ ngây thơ, trong trắng! Ai xem...
_ Chắc cũng chiêu trò tiểu bạch thỏ... mới câu dẫn được con cá lớn như Lưu tổng...
_ Nói không chừng, đang được mấy gã đại gia bao nuôi cùng lúc ấy...!
_ Cô ta coi vậy... đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà!
_ Như vậy mà cũng có mặt mũi đến trường sao...! Thật kinh tởm...
.
.
.
.
Nữ chủ thật có dụng tâm... đối phó với cô...!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook