Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?
-
Chương 50
“Chào cô, cô có qua nhà được không? Cháu có cái này cho cô để cám ơn cô về chuyện hôm trước.”
“Ôi cháu yêu, cháu không phải làm thế đâu,” Abbie cảm động khi nghe giọng của Georgia; thật an lòng khi nghe tiếng con bé vui vẻ trở lại. “Cháu không phải mua quà cho cô đâu.”
“Ha, quá muộn rồi, cháu mua rồi. Cháu lái xe tải mang qua cũng được,” Georgia nói, “nhưng mình cháu thì không vác được.”
Một cây nguyệt quế trong chậu hay chiếc bàn đặt ngoài vườn, hay lọ hoa khổng lồ, hay một con cá sấu bằng gốm to như thật? Với Georgia thì ai mà biết được? Khi Abbie tới nhà và giơ tay nhấn chuông cửa thì cửa bật mở và Georgia ôm choàng lấy cô.
“Chào cô, cháu phải đi đây! Quà của cô ở trong phòng khách... cháu hy vọng cô thích!”
Và con bé đi mất. Xe tải phóng thật nhanh trên con đường nhỏ và đầu gối Abbie nhũn như mì Ý. Bởi vì món quà của cô không còn ở trong phòng khách nữa. Nó đã bước ra hành lang.
“Anh vừa được con gái trao đổi rất nghiêm túc,” Tom nói. “Và nó đã giải thích cho anh những điều mà anh nên đủ chín chắn để tự giải quyết.”
Abbie căng thẳng cực độ. Giọng Tom không được bình tĩnh lắm. Anh không mặc bộ đồ đi làm bụi bặm, mà vận quần jean sạch và áo sơ mi sọc xanh lục pha xanh dương cô đã tặng anh hồi Giáng sinh. Nhìn vai anh là cô biết anh không thoải mái; anh chưa bao giờ có thể tự nhiên nói về cảm xúc của mình. Cô nhẹ nhàng nói, “Những điều gì cơ?”
“Ồ, anh không biết...” Tom liếm môi ngước nhìn trần nhà. “... những thứ như là anh nhớ em rất nhiều và anh yêu em và hai tuần qua là khoảng thời gian khổ sở nhất trong đời anh...” Giờ anh đã nói, thì lời cứ nối nhau tuôn ra. “Và anh có thể tiếp tục tỏ ra kiêu hãnh mà đau khổ, hoặc bỏ qua chuyện cũ và nói với em rằng anh không thể sống thiếu em được. Bởi vì những chuyện khác không còn quan trọng nữa, đó là một sai lầm, và anh chỉ muốn chúng ta được sống như trước đây.” Anh lắc đầu. “Anh đã cư xử thái quá. Anh nói là anh không thể tha thứ cho em, nhưng đó chỉ là giận cá chém thớt thôi. Và kể từ lúc ấy anh đã nghĩ mãi về chuyện này. Anh biết mình phải giải quyết, nhưng chính Georgia mới là người giúp anh bình tĩnh lại mà nhận ra anh cần phải hành động ngay bây giờ. Chỉ vì lòng kiêu hãnh ngớ ngẩn mà anh chần chừ.” Lần này giọng Tom đứt quãng vì quá nhiều cảm xúc. “Anh thật ngu ngốc và anh xin lỗi, có lẽ anh đã trì hoãn quá lâu và có thể em đã thích cuộc sống độc thân mới mẻ đến từng giây phút. Nhưng anh yêu em rất nhiều, anh thực sự yêu em. Và nếu em muốn quay lại, em sẽ khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất đời.”
Abbie gượng cười ngập ngừng. Đây là lý do cô đã dành cả cuộc đời yêu anh. Tom thành thực, sống có nguyên tắc, chung thuỷ, và mạnh mẽ. Anh có thể khó thể hiện tình cảm của mình nhưng điều đó chỉ làm cho lời lẽ thêm đặc biệt khi anh thực sự nói ra. Họng thắt lại, cô nói, “Anh có chắc vậy không?”
“Anh chắc chắn mà.” Anh gật đầu, vẫn nhìn cô chăm chú. “Và em cũng sẽ khiến cho Georgia vui nữa.”
Chuyện này là thực ư? Cô lao người vào vòng tay anh và lần này Tom mới là người rưng rưng. Tom, cái người không bao giờ khóc ấy.
“Em cũng xin lỗi. Em đã cầu cho chuyện này chưa bao giờ xảy ra nhưng sự đã rồi. Em đã phát điên lên vì đau khổ và mắc một sai lầm lớn. Nhưng em không ngủ với Des Kilgour, em thề là em không làm vậy...”
“Suỵt, không sao đâu. Anh tin em, anh chỉ muốn em quay lại thôi.”
Lâng lâng vui sướng, Abbie hôn anh. “Em nhớ anh nhiều lắm. Em muốn quay lại hơn bao giờ hết.”
Anh siết chặt cô, xúc động dạt dào. “Thế thì tốt. Và sẽ có vài thay đổi trong nhà nữa.”
Anh đang đặt ra luật lệ đấy à? Sẽ có thêm các nguyên tắc à? Abbie ngạc nhiên hỏi, “Thay đổi gì cơ?”
Tom bước lùi lại nửa bước kéo cô vào phòng khách. “Xem này. Em thấy có gì khác không?”
Cái gì khác cơ? Và rồi cô nhận ra. Ôi trời đất! Không còn quần áo treo khắp nơi, không còn túi đầy lặc lè, không còn cái cầu là đặt ngay trước ti vi. Căn phòng lại sạch sẽ, thoáng đãng như trước khi Georgia chuyển tới. Trông nó thật trống trải...
Tim Abbie đập mạnh sợ hãi. Bản năng đầu tiên của cô là sợ hãi. Ôi không, đây chắc chắn không phải điều cô muốn, “Georgia đi à? Con bé chuyển ra ngoài rồi à?”
Tom nhìn cô chăm chú. “Nếu nó chuyển đi thì có tốt hơn không?”
“Không! Em không muốn nó chuyển đi!”
Anh nhẹ nhõm nở nụ cười. “Vậy thì tốt rồi. Con bé sẽ không đi đâu cả.”
Abbie chỉ tay quanh phòng. “Thế các thứ... đâu rồi?”
“Em biết Georgia mà, nó không trì hoãn được. Một trong số khách hàng của nó có văn phòng quảng cáo ở Cheltenham. Anh ta nhận nó làm nhân viên lễ tân. Từ giờ trở đi nó giao cho Ethel và Myrtle Manson là quần áo ở nhà hai đứa. Nó sẽ chỉ đi nhận và giao hàng trước và sau giờ làm việc thôi. Thế thôi, mọi chuyện đều ổn thoả. Chúng ta lấy lại được căn nhà của mình.”
“Và em có lại được chồng mình.” Abbie vuốt ve khuôn mặt quá đỗi thân thuộc đối với cô.
“Và anh có lại được người vợ xinh đẹp của mình.” Hôn rồi lại hôn cô lần nữa, Tom nói, “Đây mới đúng là kết thúc có hậu này.”
Một tiếng sau, điện thoại của Abbie rung. Mỉm cười khi nhìn thấy tên người gọi, cô nghe máy nói, “Chào cháu.”
“Cháu đã chờ mãi, giờ cháu không thể chờ thêm giây nào nữa. Sao rồi ạ?” Georgia hỏi.
Kiên nhẫn chưa bao giờ là điểm mạnh của con bé.
Abbie nói, “Mấy giờ cháu về nhà, với cả tối nay cháu muốn ăn món gì?”
“Hoan hô! Mọi chuyện lại bình thường rồi ạ?”
“Còn hơn cả bình thường. Nhờ có cháu đấy. Thế món gà nướng được không?”
“Được ạ! Kèm theo rất rất nhiều khoai tây nướng nhé. Và cô để phần thịt nhồi riêng ra được không? Bởi vì...”
“Được rồi, cô biết rồi.” Abbie nhận ra rằng cảm xúc cô đang có chính là tình yêu vô điều kiện. Niềm hạnh phúc vô biên của cô. Nắm chặt tay Tom, cô nói vào điện thoại, “Bởi vì thịt nhồi để giòn lúc nào cũng ngon hơn.”
Thế này thật giống như đi tới Carbot Circus để mua sắm tung trời nhưng lại phát hiện ra là tất cả các cửa hàng đều đóng cửa. Fia, mở đài nghe chương trình của Ash, không tin vào tai mình khi nghe thấy tiếng của một người hoàn toàn xa lạ.
Có phải ai đó đã chuyển kênh mà không nói gì với cô? Không, đó vẫn là kênh BWR. Trời đất, gã phát thanh viên đang thao thao bất tuyệt về việc xếp hàng trong siêu thị này là ai thế? Hắn thậm chí còn không buồn cười nữa cơ! Hắn làm gì trong chương trình của Ash thế? Làm sao hắn dám!
Cảm thấy bực bội khó chịu thì có lạ không nhỉ? Ôi chà, quá tệ. Fia tiếp tục nghe cho tới khi kẻ chiếm đoạt vị trí đó bắt đầu nói vẻ thân thiết, “Xin gửi lời chào thân ái tới tất cả các bạn đang nghe chương trình này, tôi là Max Margason, phát thanh viên thay thế cho Ash sáng nay. Khổ thân Ash, anh ấy bị mất giọng rồi! Không biết anh ấy đã tìm ở dưới mấy cái gối sofa chưa, tôi muốn biết điều này, ha ha ha! Khi mất chìa khoá xe tôi hay tìm thấy ở mấy chỗ đó!”
Trời đất, hắn thật là khó chịu. Nhưng ít nhất giờ cô biết có chuyện gì xảy ra với Ash. Viêm thanh quản, chẳng hay ho gì cho phát thanh viên. Khổ thân, hy vọng anh không bị nặng lắm. Có lẽ cô sẽ ghé qua thăm sau bữa trưa để xem anh có cần gì không.
“Trừ khi anh ấy giả vờ ốm,” Max vẫn liến thoắng. “Này Megan. Cũng có thể, đúng không? Biết đâu đêm qua anh ấy chơi bởi quá đà rồi gặp một em trẻ trung xinh đẹp và... chà, không muốn ra khỏi giường sáng nay, ha ha ha!”
Làm sao hắn dám nói như thế? Đúng là thằng ngu, một thằng cha khó chịu và kém hài nước. Fia chưa bao giờ muốn tát ai đến thế trong đời.
Ra khỏi bếp vào giờ ăn trưa, Fia ngạc nhiên khi thấy Ash ngồi ở quầy rượu. Hoá ra anh không bị ốm. Vậy có phải là anh đã nói dối sếp ở đài truyền thanh không? Có phải anh giả vờ ốm vì đêm qua chơi bời quá đà không?
Quan trọng là, anh qua đêm với ai?
“Xin chào.” Cô thấy... không hẳn là ghen. Thực ra chỉ muốn biết mà thôi.
Ash nhìn lên vẫy ngón tay chào lại. Mái tóc sáng màu của anh rối bù và vẫn còn ướt. Anh mặc sơ mi cốt tông sọc trắng xanh bên ngoài áo phông trắng và quần bò mài. Gọi cô đến, anh viết nguệch ngoạc lên một tệp giấy nhắn màu hồng rực.
Viêm thanh quản. Xin chào!
Nhẹ cả người. Fia biết cô đang cười ngớ ngẩn nhưng cô không nhịn được. Cô rất mừng vì đêm qua anh không gặp may, mừng vì anh không nói dối.
“Tôi biết. Tôi có nghe gã phát thanh viên kia nói trên đài sáng nay.”
Ash nhướng mày viết: Hắn hâm tỷ độ.
“Nữa đi.”
Anh xé tờ giấy đi rồi viết vào một tờ khác: Hắn hâm tỷ độ.
Fia cười. “Tôi tưởng anh vẫn phải nằm ở nhà. Anh thấy thế nào?”
Ash nguệch ngoạc: Không sao! Chỉ mất giọng thôi. Gặp bác sĩ rồi, ông ý nói tôi phải nghỉ hoàn toàn.
“Khổ thân anh.”
Ash không nhìn cô. Anh chăm chú viết dòng tiếp theo: Cô bắt đầu nghe chương trình của tôi từ khi nào vậy???
Vì mắt anh đang dán lên tờ giấy nên cô không cần phải ngượng đỏ mặt. “Ồ, cũng lâu rồi. Tôi thích lắm. Tôi có thể nghe nhạc cổ điển những lúc khác trong ngày. Anh và Megan làm tôi cười ngặt nghẽo.”
Khi anh quệch quạc những dòng tiếp theo, cô nhận ra là cổ Ash đang đỏ lên. Có lẽ anh bị sốt mà không nhận ra. Fia quan sát anh viết: Tuyệt quá! Nhưng tôi hài hước hơn Megan.
“Điều đó thì khỏi phải nói.”
Cười nhẹ, anh viết: Thế nên tôi mới không nói ra.
“Anh có đói không? Ăn thì có bị đau không?”
Anh gật đầu rồi sau đó lắc đầu.
“Vậy anh muốn ăn...?” Fia chỉ lên cái bảng viết các món ăn hôm nay bằng phấn.
Ash lấy hai ngón trỏ làm sừng.
“Gà.”
Anh nhìn cô
“Xin lỗi. Bò. Được rồi, với xa lát hay cà ri?”
Ash lấy tay quạt lấy quạt để trước miệng.
Cô cười khi chuông điện thoại anh reo. “Mang ra liền. Anh muốn tôi trả lời điện thoại hộ không?”
Anh liếc tên người gọi, lắc đầu viết: Đại diện của tôi thôi.
Mười phút sau, quay lại với đĩa cà ri, cô thấy Ash nhìn vô định có vẻ tư lự.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Anh ngưng một lúc, rồi u ám đẩy cái điện thoại về phía cô, ý bảo cô nên nghe lời nhắn.
Không phải là tư lự, anh đang bị sốc. Có người chết à? Hay anh vừa bị đuổi việc? Fia đặt đĩa cà ri bò Madras xuống và cầm cái điện thoại lên.
“Ash à? Nghe này, bên KCL vừa hỏi tôi. Tôi vừa nhận được điện thoại từ sếp lớn ở bên đấy - ông ta là fan bự của cậu. Ông ta muốn cậu bay sang bên đó, gặp gỡ mọi người, xem cậu có thể làm gì cho bên đó được.” Giọng tay đại diện của Ash đúng giọng mấy gã đại diện, thâm trầm, mạnh mẽ, kiểu sành sỏi xây dựng danh sách khách hàng lớn. Lời nói của ông ta khiến cột sống Fia rùng mình ớn lạnh. “Nhưng họ thực sự muốn có cậu, nên vụ này có vẻ ổn lắm rồi. Mà họ cũng hứa trả nhiều tiền lắm. Cậu thấy thế nào? Ngon đấy, nhỉ? Tôi đã bảo cậu là đáng thử mà. Gọi lại cho tôi nhé. Hẹn gặp cậu!”
Fia tắt điện thoại đi, nuốt khó khăn. “Chà. Nghe... tuyệt quá. KCL ở đâu?”
Cô liếc vào tờ giấy khi anh ghi: Sydney.
“Úc à?” Một câu hỏi ngu ngốc. Và cô biết rất rõ anh có bao nhiêu fan nhiệt thành ở Úc; họ vẫn gửi email liên tục tới chương trình. Ash gọi họ là Lực lượng Ô-pốt của anh.
Anh gật đầu.
Trời đất, nước Úc. Bên kia thế giới. Sững sờ, cô nói, “Tôi không biết là anh định ra nước ngoài.”
Anh nhún vai bất lực.
“Vậy thì tốt quá. Sydney. Chà.” OK, bắt đầu ngớ ngẩn rồi, cô không được nói chà nữa. Fia méo mó cười. “Biển Bondi. Tiệc thịt nướng. Bia... rồi nắng...” Ôi trời, nghe cô kìa, giờ cô gần như đang đẩy anh lên máy bay ấy.
Deborah lại gần hai người. “Fia, bàn số ba sẵn sàng gọi món rồi. Cô muốn tôi lấy hộ không?”
Cô có muốn không? Cô thậm chí không biết. Cô chỉ biết là mình đang sợ hãi đến sắp phát khóc rồi.
Thôi nào, bình tĩnh lại đi. Cô lắc đầu với Deborah.
“Không... không, không sao đâu, em phục vụ họ bây giờ đây.”
Cũng nên làm vậy, trước khi cô làm trò hề ngay giữa quán rượu mà không hề hiểu tại sao.
“Ôi cháu yêu, cháu không phải làm thế đâu,” Abbie cảm động khi nghe giọng của Georgia; thật an lòng khi nghe tiếng con bé vui vẻ trở lại. “Cháu không phải mua quà cho cô đâu.”
“Ha, quá muộn rồi, cháu mua rồi. Cháu lái xe tải mang qua cũng được,” Georgia nói, “nhưng mình cháu thì không vác được.”
Một cây nguyệt quế trong chậu hay chiếc bàn đặt ngoài vườn, hay lọ hoa khổng lồ, hay một con cá sấu bằng gốm to như thật? Với Georgia thì ai mà biết được? Khi Abbie tới nhà và giơ tay nhấn chuông cửa thì cửa bật mở và Georgia ôm choàng lấy cô.
“Chào cô, cháu phải đi đây! Quà của cô ở trong phòng khách... cháu hy vọng cô thích!”
Và con bé đi mất. Xe tải phóng thật nhanh trên con đường nhỏ và đầu gối Abbie nhũn như mì Ý. Bởi vì món quà của cô không còn ở trong phòng khách nữa. Nó đã bước ra hành lang.
“Anh vừa được con gái trao đổi rất nghiêm túc,” Tom nói. “Và nó đã giải thích cho anh những điều mà anh nên đủ chín chắn để tự giải quyết.”
Abbie căng thẳng cực độ. Giọng Tom không được bình tĩnh lắm. Anh không mặc bộ đồ đi làm bụi bặm, mà vận quần jean sạch và áo sơ mi sọc xanh lục pha xanh dương cô đã tặng anh hồi Giáng sinh. Nhìn vai anh là cô biết anh không thoải mái; anh chưa bao giờ có thể tự nhiên nói về cảm xúc của mình. Cô nhẹ nhàng nói, “Những điều gì cơ?”
“Ồ, anh không biết...” Tom liếm môi ngước nhìn trần nhà. “... những thứ như là anh nhớ em rất nhiều và anh yêu em và hai tuần qua là khoảng thời gian khổ sở nhất trong đời anh...” Giờ anh đã nói, thì lời cứ nối nhau tuôn ra. “Và anh có thể tiếp tục tỏ ra kiêu hãnh mà đau khổ, hoặc bỏ qua chuyện cũ và nói với em rằng anh không thể sống thiếu em được. Bởi vì những chuyện khác không còn quan trọng nữa, đó là một sai lầm, và anh chỉ muốn chúng ta được sống như trước đây.” Anh lắc đầu. “Anh đã cư xử thái quá. Anh nói là anh không thể tha thứ cho em, nhưng đó chỉ là giận cá chém thớt thôi. Và kể từ lúc ấy anh đã nghĩ mãi về chuyện này. Anh biết mình phải giải quyết, nhưng chính Georgia mới là người giúp anh bình tĩnh lại mà nhận ra anh cần phải hành động ngay bây giờ. Chỉ vì lòng kiêu hãnh ngớ ngẩn mà anh chần chừ.” Lần này giọng Tom đứt quãng vì quá nhiều cảm xúc. “Anh thật ngu ngốc và anh xin lỗi, có lẽ anh đã trì hoãn quá lâu và có thể em đã thích cuộc sống độc thân mới mẻ đến từng giây phút. Nhưng anh yêu em rất nhiều, anh thực sự yêu em. Và nếu em muốn quay lại, em sẽ khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất đời.”
Abbie gượng cười ngập ngừng. Đây là lý do cô đã dành cả cuộc đời yêu anh. Tom thành thực, sống có nguyên tắc, chung thuỷ, và mạnh mẽ. Anh có thể khó thể hiện tình cảm của mình nhưng điều đó chỉ làm cho lời lẽ thêm đặc biệt khi anh thực sự nói ra. Họng thắt lại, cô nói, “Anh có chắc vậy không?”
“Anh chắc chắn mà.” Anh gật đầu, vẫn nhìn cô chăm chú. “Và em cũng sẽ khiến cho Georgia vui nữa.”
Chuyện này là thực ư? Cô lao người vào vòng tay anh và lần này Tom mới là người rưng rưng. Tom, cái người không bao giờ khóc ấy.
“Em cũng xin lỗi. Em đã cầu cho chuyện này chưa bao giờ xảy ra nhưng sự đã rồi. Em đã phát điên lên vì đau khổ và mắc một sai lầm lớn. Nhưng em không ngủ với Des Kilgour, em thề là em không làm vậy...”
“Suỵt, không sao đâu. Anh tin em, anh chỉ muốn em quay lại thôi.”
Lâng lâng vui sướng, Abbie hôn anh. “Em nhớ anh nhiều lắm. Em muốn quay lại hơn bao giờ hết.”
Anh siết chặt cô, xúc động dạt dào. “Thế thì tốt. Và sẽ có vài thay đổi trong nhà nữa.”
Anh đang đặt ra luật lệ đấy à? Sẽ có thêm các nguyên tắc à? Abbie ngạc nhiên hỏi, “Thay đổi gì cơ?”
Tom bước lùi lại nửa bước kéo cô vào phòng khách. “Xem này. Em thấy có gì khác không?”
Cái gì khác cơ? Và rồi cô nhận ra. Ôi trời đất! Không còn quần áo treo khắp nơi, không còn túi đầy lặc lè, không còn cái cầu là đặt ngay trước ti vi. Căn phòng lại sạch sẽ, thoáng đãng như trước khi Georgia chuyển tới. Trông nó thật trống trải...
Tim Abbie đập mạnh sợ hãi. Bản năng đầu tiên của cô là sợ hãi. Ôi không, đây chắc chắn không phải điều cô muốn, “Georgia đi à? Con bé chuyển ra ngoài rồi à?”
Tom nhìn cô chăm chú. “Nếu nó chuyển đi thì có tốt hơn không?”
“Không! Em không muốn nó chuyển đi!”
Anh nhẹ nhõm nở nụ cười. “Vậy thì tốt rồi. Con bé sẽ không đi đâu cả.”
Abbie chỉ tay quanh phòng. “Thế các thứ... đâu rồi?”
“Em biết Georgia mà, nó không trì hoãn được. Một trong số khách hàng của nó có văn phòng quảng cáo ở Cheltenham. Anh ta nhận nó làm nhân viên lễ tân. Từ giờ trở đi nó giao cho Ethel và Myrtle Manson là quần áo ở nhà hai đứa. Nó sẽ chỉ đi nhận và giao hàng trước và sau giờ làm việc thôi. Thế thôi, mọi chuyện đều ổn thoả. Chúng ta lấy lại được căn nhà của mình.”
“Và em có lại được chồng mình.” Abbie vuốt ve khuôn mặt quá đỗi thân thuộc đối với cô.
“Và anh có lại được người vợ xinh đẹp của mình.” Hôn rồi lại hôn cô lần nữa, Tom nói, “Đây mới đúng là kết thúc có hậu này.”
Một tiếng sau, điện thoại của Abbie rung. Mỉm cười khi nhìn thấy tên người gọi, cô nghe máy nói, “Chào cháu.”
“Cháu đã chờ mãi, giờ cháu không thể chờ thêm giây nào nữa. Sao rồi ạ?” Georgia hỏi.
Kiên nhẫn chưa bao giờ là điểm mạnh của con bé.
Abbie nói, “Mấy giờ cháu về nhà, với cả tối nay cháu muốn ăn món gì?”
“Hoan hô! Mọi chuyện lại bình thường rồi ạ?”
“Còn hơn cả bình thường. Nhờ có cháu đấy. Thế món gà nướng được không?”
“Được ạ! Kèm theo rất rất nhiều khoai tây nướng nhé. Và cô để phần thịt nhồi riêng ra được không? Bởi vì...”
“Được rồi, cô biết rồi.” Abbie nhận ra rằng cảm xúc cô đang có chính là tình yêu vô điều kiện. Niềm hạnh phúc vô biên của cô. Nắm chặt tay Tom, cô nói vào điện thoại, “Bởi vì thịt nhồi để giòn lúc nào cũng ngon hơn.”
Thế này thật giống như đi tới Carbot Circus để mua sắm tung trời nhưng lại phát hiện ra là tất cả các cửa hàng đều đóng cửa. Fia, mở đài nghe chương trình của Ash, không tin vào tai mình khi nghe thấy tiếng của một người hoàn toàn xa lạ.
Có phải ai đó đã chuyển kênh mà không nói gì với cô? Không, đó vẫn là kênh BWR. Trời đất, gã phát thanh viên đang thao thao bất tuyệt về việc xếp hàng trong siêu thị này là ai thế? Hắn thậm chí còn không buồn cười nữa cơ! Hắn làm gì trong chương trình của Ash thế? Làm sao hắn dám!
Cảm thấy bực bội khó chịu thì có lạ không nhỉ? Ôi chà, quá tệ. Fia tiếp tục nghe cho tới khi kẻ chiếm đoạt vị trí đó bắt đầu nói vẻ thân thiết, “Xin gửi lời chào thân ái tới tất cả các bạn đang nghe chương trình này, tôi là Max Margason, phát thanh viên thay thế cho Ash sáng nay. Khổ thân Ash, anh ấy bị mất giọng rồi! Không biết anh ấy đã tìm ở dưới mấy cái gối sofa chưa, tôi muốn biết điều này, ha ha ha! Khi mất chìa khoá xe tôi hay tìm thấy ở mấy chỗ đó!”
Trời đất, hắn thật là khó chịu. Nhưng ít nhất giờ cô biết có chuyện gì xảy ra với Ash. Viêm thanh quản, chẳng hay ho gì cho phát thanh viên. Khổ thân, hy vọng anh không bị nặng lắm. Có lẽ cô sẽ ghé qua thăm sau bữa trưa để xem anh có cần gì không.
“Trừ khi anh ấy giả vờ ốm,” Max vẫn liến thoắng. “Này Megan. Cũng có thể, đúng không? Biết đâu đêm qua anh ấy chơi bởi quá đà rồi gặp một em trẻ trung xinh đẹp và... chà, không muốn ra khỏi giường sáng nay, ha ha ha!”
Làm sao hắn dám nói như thế? Đúng là thằng ngu, một thằng cha khó chịu và kém hài nước. Fia chưa bao giờ muốn tát ai đến thế trong đời.
Ra khỏi bếp vào giờ ăn trưa, Fia ngạc nhiên khi thấy Ash ngồi ở quầy rượu. Hoá ra anh không bị ốm. Vậy có phải là anh đã nói dối sếp ở đài truyền thanh không? Có phải anh giả vờ ốm vì đêm qua chơi bời quá đà không?
Quan trọng là, anh qua đêm với ai?
“Xin chào.” Cô thấy... không hẳn là ghen. Thực ra chỉ muốn biết mà thôi.
Ash nhìn lên vẫy ngón tay chào lại. Mái tóc sáng màu của anh rối bù và vẫn còn ướt. Anh mặc sơ mi cốt tông sọc trắng xanh bên ngoài áo phông trắng và quần bò mài. Gọi cô đến, anh viết nguệch ngoạc lên một tệp giấy nhắn màu hồng rực.
Viêm thanh quản. Xin chào!
Nhẹ cả người. Fia biết cô đang cười ngớ ngẩn nhưng cô không nhịn được. Cô rất mừng vì đêm qua anh không gặp may, mừng vì anh không nói dối.
“Tôi biết. Tôi có nghe gã phát thanh viên kia nói trên đài sáng nay.”
Ash nhướng mày viết: Hắn hâm tỷ độ.
“Nữa đi.”
Anh xé tờ giấy đi rồi viết vào một tờ khác: Hắn hâm tỷ độ.
Fia cười. “Tôi tưởng anh vẫn phải nằm ở nhà. Anh thấy thế nào?”
Ash nguệch ngoạc: Không sao! Chỉ mất giọng thôi. Gặp bác sĩ rồi, ông ý nói tôi phải nghỉ hoàn toàn.
“Khổ thân anh.”
Ash không nhìn cô. Anh chăm chú viết dòng tiếp theo: Cô bắt đầu nghe chương trình của tôi từ khi nào vậy???
Vì mắt anh đang dán lên tờ giấy nên cô không cần phải ngượng đỏ mặt. “Ồ, cũng lâu rồi. Tôi thích lắm. Tôi có thể nghe nhạc cổ điển những lúc khác trong ngày. Anh và Megan làm tôi cười ngặt nghẽo.”
Khi anh quệch quạc những dòng tiếp theo, cô nhận ra là cổ Ash đang đỏ lên. Có lẽ anh bị sốt mà không nhận ra. Fia quan sát anh viết: Tuyệt quá! Nhưng tôi hài hước hơn Megan.
“Điều đó thì khỏi phải nói.”
Cười nhẹ, anh viết: Thế nên tôi mới không nói ra.
“Anh có đói không? Ăn thì có bị đau không?”
Anh gật đầu rồi sau đó lắc đầu.
“Vậy anh muốn ăn...?” Fia chỉ lên cái bảng viết các món ăn hôm nay bằng phấn.
Ash lấy hai ngón trỏ làm sừng.
“Gà.”
Anh nhìn cô
“Xin lỗi. Bò. Được rồi, với xa lát hay cà ri?”
Ash lấy tay quạt lấy quạt để trước miệng.
Cô cười khi chuông điện thoại anh reo. “Mang ra liền. Anh muốn tôi trả lời điện thoại hộ không?”
Anh liếc tên người gọi, lắc đầu viết: Đại diện của tôi thôi.
Mười phút sau, quay lại với đĩa cà ri, cô thấy Ash nhìn vô định có vẻ tư lự.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Anh ngưng một lúc, rồi u ám đẩy cái điện thoại về phía cô, ý bảo cô nên nghe lời nhắn.
Không phải là tư lự, anh đang bị sốc. Có người chết à? Hay anh vừa bị đuổi việc? Fia đặt đĩa cà ri bò Madras xuống và cầm cái điện thoại lên.
“Ash à? Nghe này, bên KCL vừa hỏi tôi. Tôi vừa nhận được điện thoại từ sếp lớn ở bên đấy - ông ta là fan bự của cậu. Ông ta muốn cậu bay sang bên đó, gặp gỡ mọi người, xem cậu có thể làm gì cho bên đó được.” Giọng tay đại diện của Ash đúng giọng mấy gã đại diện, thâm trầm, mạnh mẽ, kiểu sành sỏi xây dựng danh sách khách hàng lớn. Lời nói của ông ta khiến cột sống Fia rùng mình ớn lạnh. “Nhưng họ thực sự muốn có cậu, nên vụ này có vẻ ổn lắm rồi. Mà họ cũng hứa trả nhiều tiền lắm. Cậu thấy thế nào? Ngon đấy, nhỉ? Tôi đã bảo cậu là đáng thử mà. Gọi lại cho tôi nhé. Hẹn gặp cậu!”
Fia tắt điện thoại đi, nuốt khó khăn. “Chà. Nghe... tuyệt quá. KCL ở đâu?”
Cô liếc vào tờ giấy khi anh ghi: Sydney.
“Úc à?” Một câu hỏi ngu ngốc. Và cô biết rất rõ anh có bao nhiêu fan nhiệt thành ở Úc; họ vẫn gửi email liên tục tới chương trình. Ash gọi họ là Lực lượng Ô-pốt của anh.
Anh gật đầu.
Trời đất, nước Úc. Bên kia thế giới. Sững sờ, cô nói, “Tôi không biết là anh định ra nước ngoài.”
Anh nhún vai bất lực.
“Vậy thì tốt quá. Sydney. Chà.” OK, bắt đầu ngớ ngẩn rồi, cô không được nói chà nữa. Fia méo mó cười. “Biển Bondi. Tiệc thịt nướng. Bia... rồi nắng...” Ôi trời, nghe cô kìa, giờ cô gần như đang đẩy anh lên máy bay ấy.
Deborah lại gần hai người. “Fia, bàn số ba sẵn sàng gọi món rồi. Cô muốn tôi lấy hộ không?”
Cô có muốn không? Cô thậm chí không biết. Cô chỉ biết là mình đang sợ hãi đến sắp phát khóc rồi.
Thôi nào, bình tĩnh lại đi. Cô lắc đầu với Deborah.
“Không... không, không sao đâu, em phục vụ họ bây giờ đây.”
Cũng nên làm vậy, trước khi cô làm trò hề ngay giữa quán rượu mà không hề hiểu tại sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook