Minh Hoa Thiên Tuệ
-
Chương 18: Yêu Vương Chuẩn Lâm
Đội quân Long tộc, Tiên tộc đang cùng giao thủ với ma giới ác liệt, Hiên Viên Chấn Thiên vừa bị truyền tống ra thì bị kéo vào cuộc chiến khốc liệt này, thi thể rải rác mọi nơi. Trong chiến loạn, Thiên Hậu mở lời: “Chấn Thiên, con mau dẫn muội muội con chạy ra trước đi, chúng ta sắp rơi vào thế hạ phong rồi.”
“Không mẫu hậu, con và huynh ấy không đi đâu hết, có chết chúng ta cũng phải chết ở đây.” Đứa con gái út của Thiên Đế cùng Thiên Hậu, Hiên Viên Tư Mẫn, không đợi Hiên Viên Chấn Thiêng trả lời đã lên tiếng.
“Con đồng ý với muội ấy.” Hiên Viên Chấn Thiên ánh mắt đầy quyết tâm nhìn về phía Thiên Hậu.
“Con... Các con...”
Một giọng nói chợt chen ngang: “Từ cô cô, ta phải mở đường máu thôi ạ, bọn chúng càng ngày càng đông hơn rồi.” Lạc Trần, cháu trai của Long Vương lên tiếng.
Một dải ma pháp bắn về phía đội quân Tiên tộc cùng Long tộc. Một thân ảnh phi đến, hắn ta là một con chằn tai giống tinh linh nhưng có kích thước to hơn, mặc một bộ chiến giáp nhìn chằm chằm về bốn người.
Một lúc sau thì hắn mở miệng: “Chậc chậc cường giả tiên giới bây giờ yếu thế sao, ta cứ tưởng nhiệm vụ này khó khăn lắm chứ.”
“Ngươi là ai?” Thiên Hậu mở miệng.
“Xin được phép ra mắt, ta là Chuẩn Lâm, Yêu vương của Yêu tộc, ra mắt các hạ.” Chuẩn Lâm lịch sự cúi đầu chào hỏi.
“Yêu tộc? Không phải các ngươi đã tuyệt diệt rồi sao?” Lạc Trần ngạc nhiên hỏi.
“A dài... Hôm nay khi ta giết hết lũ tiên giới các ngươi, Yêu tộc ta sẽ được xuất thế một lần nữa.” Chuẩn Lâm tự tin mở miệng cực kỳ chắc chắn, sau đó hắn làm động tác niệm phép, tạo ra một đạo phong nhận rồi nhanh chóng đánh thẳng về phía bọn họ.
“Thiên ma đỉnh phong!” Thiên Hậu hoảng sợ, bà không kịp suy nghĩ nhiều liền xông ra trước, dùng tiên lực tạo thành hộ thuẫn đón lấy đòn tấn công của hắn. Nhưng đòn tấn công quá mạnh mẽ khiến hộ thuẫn bị phá vỡ, cả người Thiên Hậu bay về ba người kia khiến cả bốn người văng ra vỡ cả bức tường đằng sau, bà phun một ngụm máu lạnh.
“Mẫu hậu.”
“Mẫu hậu.”
“Cô cô.”
Cấp bậc của hắn hơn Thiên Hậu một bậc, người đã sử dụng hết lực lượng của mình để chặn đứng đòn tấn công rồi, nếu phải tiếp tục hứng chịu lần nữa e là...
Chuẩn Lâm không hề thấy bực tức khi đòn tấn công của mình bị chặn được, hắn mở miệng cảm thán: “Ồ! Quả không hổ danh là Thiên Hậu của Tiên tộc, có thể đỡ được một chiêu của ta như thế cũng rất khá đấy, trong Yêu tộc ta chưa có kẻ nào làm được điều đó cả... Bất quá ta không định nương tay...”
Nói rồi hắn lại sử dụng chiêu vừa rồi hướng đến ba người. Thấy thế Chấn Thiên liền xông ra niệm phép tạo hộ thuẫn.
Nhưng tu vi của cậu quá yếu, một tiểu tiên sơ kỳ không thể nào so với thiên ma đỉnh phong được, phong nhận vừa chạm vào tấm khiên đã tan vỡ, nó quét qua người cậu khiến cậu bay ra xa va vào một khối đá, cậu bất tỉnh sau khi phun ra ngụm máu.
“Không, Thiên nhi.” Thiên Hậu kêu đến tê tâm liệt phế. Người bất lực nhìn con trai mình nhận lấy một chưởng của thiên ma đỉnh phong.
“Ca ca.” Hiên Viên Tư Mẫn cũng ứa nước mắt òa khóc gọi ca ca.
Máu ở thất khiếu, tứ chi cậu chảy ra, khuôn mặt ánh tuấn thường ngày dính đầy máu. Hơi thở của cậu từ từ vụt tắt hẳn, tiên lực biến mất.
Phong nhận không dừng lại ở đó, tiếp tục phóng tới. Lúc sắp chạm vào hai người thì Thiên Hậu nhanh chóng kéo tay hai đứa ra khỏi đó, nơi bị phong nhận quét qua đã trở thành một bãi đất lở.
“Hai đứa mau đưa Chấn Thiên ra khỏi đây, ta sẽ cầm chân hắn.” Thiên Hậu đưa lưng về phía Tư Mẫn và Lạc Trần nói. Người nhìn Yêu Vương bằng ánh mắt cực kỳ căm phẫn, vì cơ thể Yêu tộc rất rắn chắc, đặc biệt là Yêu Vương nên bà phải triệu hồi một thanh kiếm ra truyền vào đó một chút tiên lực của mình, đánh về phía Chuẩn Lâm.
Chuẩn Lâm cười lạnh, chế nhạo Thiên Hậu không biết tự lượng sức mình. Đang chuẩn bị đỡ đòn thì cơ thể đột nhiên bị đình trệ, hắn hướng mắt ra đằng sau thấy Lạc Trần dùng lôi điện chưởng vào lưng mình.
“Khốn khiếp.”
Hắn bị Thiên Hậu chém đi một mắt nhưng nhanh chóng lấy tay phải che lại, cơ thể phát ra yêu lực khiến cả hai người bị văng ra, hắn gầm lên: “Chúng mày... Tao sẽ băm chúng mày ra từng mảnh.”
Hắn quay lại đằng sau, định tóm lấy Lạc Trần nhưng cậu đã kịp dùng bí kỹ Long tộc một lần nữa biến mất. Chuẩn Lâm điên cuồng gầm lên một tiếng nhanh chóng tụ yêu lực bắn về một phía trúng ngay nơi Lạc Trần vừa hiện thân, Tư Mẫn nhanh chóng đỡ lấy cậu.
Ánh mắt hắn phẫn nộ bắn về phía Thiên Hậu rồi về phía Lạc Trần, lúc này trong mắt hắn lại hiện lên vẻ tham lam, hắn mở miệng: “Bí kỹ Long tộc: Thiên di! Quả là một bí kỹ tuyệt mĩ. Tên nhóc, nếu ngươi đưa nó cho ta thì hôm nay các ngươi sẽ được chết toàn thây.”
Lau máu ở khóe miệng, Lạc Trần cười lạnh: “Ngươi nằm mơ.”
Bí kỹ này chỉ duy nhất người kế vị Long Vương mới được học mà thôi, tuy nhiên mỗi lần sử dụng nó phải tiêu hao linh lực rất lớn nhưng lợi ích nó mang lại vô cùng lớn, có thể âm thầm mà triệt hạ kẻ địch, tất nhiên là nếu chúng không quá mạnh so với ta.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội.”
Hắn tung lên trời một thứ khiến thứ đó tỏa sáng, rồi gầm to: “Các con của ta đâu, đến đây và xé xác chúng ra.”
Chợt một bóng đen đứng dậy chắn trước ba người khiến họ vô cùng kinh ngạc.
“Thiên nhi.”
“Ca ca.”
Chuẩn Lâm kinh ngạc: “Ồ! Không ngờ ngươi lại còn sống, xem ra ta đã quá nhân từ rồi.”
Kỳ quái, rõ ràng tiên lực quanh người hắn đã tắt hẳn rồi mà, làm sao có thể sống kia chứ.
Nhưng vẻ mặt của Hiên Viên Chấn Thiên lại không có phản ứng gì hết, cậu chỉ đang nhìn vào Chuẩn Lâm với một ánh mắt vô hồn, ánh mắt nhìn xuống chúng sinh vạn vật, cái nhìn vào nhìn kẻ đã chết. Chuẩn Lâm thấy ánh mắt đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Hiên Viên Chấn Thiên bây giờ nhìn rất khác biệt, xung quanh cậu không còn sự hiện diện của thần lực nữa mà thay vào đó là một cỗ khí tức cực kỳ cổ xưa pha trộn giữa sự cuồng bạo của ma khí và sự thanh tịnh của tiên khí.
Những tia khí tức tỏa ra từ người Hiên Viên Chấn Thiên lúc này mang theo một lực lượng tuyệt đối của một bậc chí thượng đã nhìn ngắm thiên địa này thành hình.
Không khí chung quanh hàng chục thước như đóng băng lại, ba người Lạc Trần kể cả Chuẩn Lam hô hấp đều trở nên ngưng trọng, có cảm giác chỉ cần thở mạnh thôi cũng sẽ mất mạng.
Lúc này Hiên Viên Chấn Thiên mới chỉ ngón tay về phía Chuẩn Lâm, mở miệng với một giọng điệu khiến người nghe lạnh lẽo cả linh hồn, không mang bất cứ cảm xúc nào: “Chết đi.”
Cơ thể Chuẩn Lâm đột nhiên từng phần từng phần bất đầu hóa thành các hạt nhỏ li ti.
“Ngươi... Ngươi đã làm gì ta, thằng nhóc chết tiệt...”
Hắn thấy tay mình, thân mình đột nhiên mờ dần, hoảng sợ tập hợp phong nhận đánh về phía cậu, nhưng phong nhận gần tới sát mắt cậu thì tan biến.
“A... a... a...” Hắn hét lên một tiếng rồi tan biến vào hư vô.
Xong Hiên Viên Chấn Thiên ngã xuống, cậu được ba người đỡ lấy, tiên lực lại xuất hiện về thân thể cậu. Hai người kia vẫn còn ngạc nhiên thì Lạc Trần mở miệng: “Vừa rồi là... Cậu ta đã... Giết một thiên ma đỉnh phong sao?”
Chưa kịp cho ba người thời gian suy nghĩ thì đoàn quân Yêu tộc từ mọi nơi xông lên, chúng điên cuồng tấn công vào đội quân Tiên tộc và Long tộc.
“Không mẫu hậu, con và huynh ấy không đi đâu hết, có chết chúng ta cũng phải chết ở đây.” Đứa con gái út của Thiên Đế cùng Thiên Hậu, Hiên Viên Tư Mẫn, không đợi Hiên Viên Chấn Thiêng trả lời đã lên tiếng.
“Con đồng ý với muội ấy.” Hiên Viên Chấn Thiên ánh mắt đầy quyết tâm nhìn về phía Thiên Hậu.
“Con... Các con...”
Một giọng nói chợt chen ngang: “Từ cô cô, ta phải mở đường máu thôi ạ, bọn chúng càng ngày càng đông hơn rồi.” Lạc Trần, cháu trai của Long Vương lên tiếng.
Một dải ma pháp bắn về phía đội quân Tiên tộc cùng Long tộc. Một thân ảnh phi đến, hắn ta là một con chằn tai giống tinh linh nhưng có kích thước to hơn, mặc một bộ chiến giáp nhìn chằm chằm về bốn người.
Một lúc sau thì hắn mở miệng: “Chậc chậc cường giả tiên giới bây giờ yếu thế sao, ta cứ tưởng nhiệm vụ này khó khăn lắm chứ.”
“Ngươi là ai?” Thiên Hậu mở miệng.
“Xin được phép ra mắt, ta là Chuẩn Lâm, Yêu vương của Yêu tộc, ra mắt các hạ.” Chuẩn Lâm lịch sự cúi đầu chào hỏi.
“Yêu tộc? Không phải các ngươi đã tuyệt diệt rồi sao?” Lạc Trần ngạc nhiên hỏi.
“A dài... Hôm nay khi ta giết hết lũ tiên giới các ngươi, Yêu tộc ta sẽ được xuất thế một lần nữa.” Chuẩn Lâm tự tin mở miệng cực kỳ chắc chắn, sau đó hắn làm động tác niệm phép, tạo ra một đạo phong nhận rồi nhanh chóng đánh thẳng về phía bọn họ.
“Thiên ma đỉnh phong!” Thiên Hậu hoảng sợ, bà không kịp suy nghĩ nhiều liền xông ra trước, dùng tiên lực tạo thành hộ thuẫn đón lấy đòn tấn công của hắn. Nhưng đòn tấn công quá mạnh mẽ khiến hộ thuẫn bị phá vỡ, cả người Thiên Hậu bay về ba người kia khiến cả bốn người văng ra vỡ cả bức tường đằng sau, bà phun một ngụm máu lạnh.
“Mẫu hậu.”
“Mẫu hậu.”
“Cô cô.”
Cấp bậc của hắn hơn Thiên Hậu một bậc, người đã sử dụng hết lực lượng của mình để chặn đứng đòn tấn công rồi, nếu phải tiếp tục hứng chịu lần nữa e là...
Chuẩn Lâm không hề thấy bực tức khi đòn tấn công của mình bị chặn được, hắn mở miệng cảm thán: “Ồ! Quả không hổ danh là Thiên Hậu của Tiên tộc, có thể đỡ được một chiêu của ta như thế cũng rất khá đấy, trong Yêu tộc ta chưa có kẻ nào làm được điều đó cả... Bất quá ta không định nương tay...”
Nói rồi hắn lại sử dụng chiêu vừa rồi hướng đến ba người. Thấy thế Chấn Thiên liền xông ra niệm phép tạo hộ thuẫn.
Nhưng tu vi của cậu quá yếu, một tiểu tiên sơ kỳ không thể nào so với thiên ma đỉnh phong được, phong nhận vừa chạm vào tấm khiên đã tan vỡ, nó quét qua người cậu khiến cậu bay ra xa va vào một khối đá, cậu bất tỉnh sau khi phun ra ngụm máu.
“Không, Thiên nhi.” Thiên Hậu kêu đến tê tâm liệt phế. Người bất lực nhìn con trai mình nhận lấy một chưởng của thiên ma đỉnh phong.
“Ca ca.” Hiên Viên Tư Mẫn cũng ứa nước mắt òa khóc gọi ca ca.
Máu ở thất khiếu, tứ chi cậu chảy ra, khuôn mặt ánh tuấn thường ngày dính đầy máu. Hơi thở của cậu từ từ vụt tắt hẳn, tiên lực biến mất.
Phong nhận không dừng lại ở đó, tiếp tục phóng tới. Lúc sắp chạm vào hai người thì Thiên Hậu nhanh chóng kéo tay hai đứa ra khỏi đó, nơi bị phong nhận quét qua đã trở thành một bãi đất lở.
“Hai đứa mau đưa Chấn Thiên ra khỏi đây, ta sẽ cầm chân hắn.” Thiên Hậu đưa lưng về phía Tư Mẫn và Lạc Trần nói. Người nhìn Yêu Vương bằng ánh mắt cực kỳ căm phẫn, vì cơ thể Yêu tộc rất rắn chắc, đặc biệt là Yêu Vương nên bà phải triệu hồi một thanh kiếm ra truyền vào đó một chút tiên lực của mình, đánh về phía Chuẩn Lâm.
Chuẩn Lâm cười lạnh, chế nhạo Thiên Hậu không biết tự lượng sức mình. Đang chuẩn bị đỡ đòn thì cơ thể đột nhiên bị đình trệ, hắn hướng mắt ra đằng sau thấy Lạc Trần dùng lôi điện chưởng vào lưng mình.
“Khốn khiếp.”
Hắn bị Thiên Hậu chém đi một mắt nhưng nhanh chóng lấy tay phải che lại, cơ thể phát ra yêu lực khiến cả hai người bị văng ra, hắn gầm lên: “Chúng mày... Tao sẽ băm chúng mày ra từng mảnh.”
Hắn quay lại đằng sau, định tóm lấy Lạc Trần nhưng cậu đã kịp dùng bí kỹ Long tộc một lần nữa biến mất. Chuẩn Lâm điên cuồng gầm lên một tiếng nhanh chóng tụ yêu lực bắn về một phía trúng ngay nơi Lạc Trần vừa hiện thân, Tư Mẫn nhanh chóng đỡ lấy cậu.
Ánh mắt hắn phẫn nộ bắn về phía Thiên Hậu rồi về phía Lạc Trần, lúc này trong mắt hắn lại hiện lên vẻ tham lam, hắn mở miệng: “Bí kỹ Long tộc: Thiên di! Quả là một bí kỹ tuyệt mĩ. Tên nhóc, nếu ngươi đưa nó cho ta thì hôm nay các ngươi sẽ được chết toàn thây.”
Lau máu ở khóe miệng, Lạc Trần cười lạnh: “Ngươi nằm mơ.”
Bí kỹ này chỉ duy nhất người kế vị Long Vương mới được học mà thôi, tuy nhiên mỗi lần sử dụng nó phải tiêu hao linh lực rất lớn nhưng lợi ích nó mang lại vô cùng lớn, có thể âm thầm mà triệt hạ kẻ địch, tất nhiên là nếu chúng không quá mạnh so với ta.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội.”
Hắn tung lên trời một thứ khiến thứ đó tỏa sáng, rồi gầm to: “Các con của ta đâu, đến đây và xé xác chúng ra.”
Chợt một bóng đen đứng dậy chắn trước ba người khiến họ vô cùng kinh ngạc.
“Thiên nhi.”
“Ca ca.”
Chuẩn Lâm kinh ngạc: “Ồ! Không ngờ ngươi lại còn sống, xem ra ta đã quá nhân từ rồi.”
Kỳ quái, rõ ràng tiên lực quanh người hắn đã tắt hẳn rồi mà, làm sao có thể sống kia chứ.
Nhưng vẻ mặt của Hiên Viên Chấn Thiên lại không có phản ứng gì hết, cậu chỉ đang nhìn vào Chuẩn Lâm với một ánh mắt vô hồn, ánh mắt nhìn xuống chúng sinh vạn vật, cái nhìn vào nhìn kẻ đã chết. Chuẩn Lâm thấy ánh mắt đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Hiên Viên Chấn Thiên bây giờ nhìn rất khác biệt, xung quanh cậu không còn sự hiện diện của thần lực nữa mà thay vào đó là một cỗ khí tức cực kỳ cổ xưa pha trộn giữa sự cuồng bạo của ma khí và sự thanh tịnh của tiên khí.
Những tia khí tức tỏa ra từ người Hiên Viên Chấn Thiên lúc này mang theo một lực lượng tuyệt đối của một bậc chí thượng đã nhìn ngắm thiên địa này thành hình.
Không khí chung quanh hàng chục thước như đóng băng lại, ba người Lạc Trần kể cả Chuẩn Lam hô hấp đều trở nên ngưng trọng, có cảm giác chỉ cần thở mạnh thôi cũng sẽ mất mạng.
Lúc này Hiên Viên Chấn Thiên mới chỉ ngón tay về phía Chuẩn Lâm, mở miệng với một giọng điệu khiến người nghe lạnh lẽo cả linh hồn, không mang bất cứ cảm xúc nào: “Chết đi.”
Cơ thể Chuẩn Lâm đột nhiên từng phần từng phần bất đầu hóa thành các hạt nhỏ li ti.
“Ngươi... Ngươi đã làm gì ta, thằng nhóc chết tiệt...”
Hắn thấy tay mình, thân mình đột nhiên mờ dần, hoảng sợ tập hợp phong nhận đánh về phía cậu, nhưng phong nhận gần tới sát mắt cậu thì tan biến.
“A... a... a...” Hắn hét lên một tiếng rồi tan biến vào hư vô.
Xong Hiên Viên Chấn Thiên ngã xuống, cậu được ba người đỡ lấy, tiên lực lại xuất hiện về thân thể cậu. Hai người kia vẫn còn ngạc nhiên thì Lạc Trần mở miệng: “Vừa rồi là... Cậu ta đã... Giết một thiên ma đỉnh phong sao?”
Chưa kịp cho ba người thời gian suy nghĩ thì đoàn quân Yêu tộc từ mọi nơi xông lên, chúng điên cuồng tấn công vào đội quân Tiên tộc và Long tộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook