Mị Thiên Giai
-
Chương 12
Ban đêm,không khí tĩnh mịch, ánh trăng mờ hiu hắt ,thỉnh thoảng một vài cơn gió lay động lá cây,là thời gian rất thích hợp cho việc lẩn trốn,giết người.
Lam Tuyết đang ngủ,ánh trăng mờ tỏa xuống khuôn mặt nàng,hiện lên nhan sắc bình thường,mái tóc dài óng ả thả tùy ý thả trên giường.Bỗng nàng mở to mắt,một đôi mắt to,sáng,long lanh,không nhiễm bụi trần,nhưng giờ đây,ánh mắt đang ngập tràn cảnh giác và sát khí.
Nàng vừa nghe có tiếng động và hơi thở,rất nhẹ,nhưng bản năng tô luyện không thể nhầm được,hiển nhiên là cao thủ cao cường,chẳng lẽ ả công chúa kia phái cao thủ giết nàng,nàng nắm chặt con dao,tập trung tinh thần,sẵn sàng phản kích.
Nhưng người kia không có ý định giết nàng,chỉ ở đó một lúc,làm cái gì đó rồi đi mất.
Đợi một lúc không còn động tĩnh,nàng rón rén ra ngoài,tiếng động đó phát ra từ bếp,thắp đèn lên quan sát khắp phòng.
Nhìn từ trên xuống dưới,không có gì khả nghi,không mất thứ gì,tên đó vào đây có mục đích gì?
Lúc nàng chuẩn bị rời đi,bỗng thấy có cái gì đó ở bên trên góc trần nhà.
Nếu nhìn sơ sẽ không thấy gì,nhưng nếu để ý,mái ngói ở đó vừa được lắp lại,góc bên cạnh của nó có dấu tay(Vì mái ngói đã cũ,bụi bẩn nên có màu đen,ở đó có màu nhạt hơn nghĩa là đã bị đụng vào).
Nàng tung người lên,gỡ ra, có một hốc nhỏ,bên trong chứa một hộp hình vuông bao bọc bởi mảnh vải màu đen,hiển nhiên tấm vải có độc.Nhưng nàng là ai chứ,là cao thủ dùng độc,chỉ thấy nàng lấy trong ống tay áo một bính sứ nhỏ,bôi lên bàn tay,cởi áo ngoài,bọc túi đen đó và cầm ra ngoài.
Đặt bọc vải lên trên bàn,cẩn thận mở ra,đó là một hộp hình vuông màu đen tuyền,mặt trên khắc một hoa văn cổ xưa,rất sống động.
Cảm giác hoa văn này có chút quen thuộc,nàng lấy tay mình sờ vào,tức thì một cảm giác đau xót truyền từ ngón tay,chỉ thấy giọt máu từ đầu ngón tay chảy xuống,rồi một đạo ánh sáng màu tím bao bọc cả bàn tay nàng,ghì xuống rất chặt,rất đau,có cảm giác như máu ở cả tay bị hút hết,nhưng nàng lại không buông,vì nàng có cảm giác đồ vật bên trong rất không bình thường,nàng tin trực giác nàng luôn luôn đúng.
Màu đỏ của máu dần dần lan đến cả thành hộp,rồi bao bọc cả hộp,rồi như có sức nặng, mặt hộp bị ấn xuống theo bàn tay của nàng,quá đau,toàn thân đều đau,mồ hôi trên trán,trên khuôn mặt,ở lưng đều tuôn ra,mất hết sức,nàng khụy xuống đất,nhưng bàn tay vẫn để trên hộp.
Qua một lúc lâu,như một thế kỉ,nàng cảm thấy không còn sức nữa thì "Cạch",màu đỏ xung quanh hộp đã tản ra rồi biến mất,cái hộp lại trở về ban đầu.
Ngắm nhìn bàn tay mình,không bị xước,không chảy máu,rõ ràng chẳng mảy mảy bị thương,cố gắng đứng dậy nhìn vào cái hộp,tức giận:
"Làm cho ta sống dở chết dở thế này,nếu vô dụng,ta đập chết ngươi"
Tức thì,nàng liền mở hộp,từ trong hộp phát ra ánh sáng trắng chói mắt,chiếu rọi cả gian phòng,nàng lấy bàn tay che mắt,lấy chiếc chăn che hộp lại,nếu có kẻ khác thấy khác thường đến đây thì sao,nàng không có ngu.
Đợi một lúc,ánh sáng tắt hẳn,nàng nhìn lại,tròng mắt mở to,há hốc miệng.
Lam Tuyết đang ngủ,ánh trăng mờ tỏa xuống khuôn mặt nàng,hiện lên nhan sắc bình thường,mái tóc dài óng ả thả tùy ý thả trên giường.Bỗng nàng mở to mắt,một đôi mắt to,sáng,long lanh,không nhiễm bụi trần,nhưng giờ đây,ánh mắt đang ngập tràn cảnh giác và sát khí.
Nàng vừa nghe có tiếng động và hơi thở,rất nhẹ,nhưng bản năng tô luyện không thể nhầm được,hiển nhiên là cao thủ cao cường,chẳng lẽ ả công chúa kia phái cao thủ giết nàng,nàng nắm chặt con dao,tập trung tinh thần,sẵn sàng phản kích.
Nhưng người kia không có ý định giết nàng,chỉ ở đó một lúc,làm cái gì đó rồi đi mất.
Đợi một lúc không còn động tĩnh,nàng rón rén ra ngoài,tiếng động đó phát ra từ bếp,thắp đèn lên quan sát khắp phòng.
Nhìn từ trên xuống dưới,không có gì khả nghi,không mất thứ gì,tên đó vào đây có mục đích gì?
Lúc nàng chuẩn bị rời đi,bỗng thấy có cái gì đó ở bên trên góc trần nhà.
Nếu nhìn sơ sẽ không thấy gì,nhưng nếu để ý,mái ngói ở đó vừa được lắp lại,góc bên cạnh của nó có dấu tay(Vì mái ngói đã cũ,bụi bẩn nên có màu đen,ở đó có màu nhạt hơn nghĩa là đã bị đụng vào).
Nàng tung người lên,gỡ ra, có một hốc nhỏ,bên trong chứa một hộp hình vuông bao bọc bởi mảnh vải màu đen,hiển nhiên tấm vải có độc.Nhưng nàng là ai chứ,là cao thủ dùng độc,chỉ thấy nàng lấy trong ống tay áo một bính sứ nhỏ,bôi lên bàn tay,cởi áo ngoài,bọc túi đen đó và cầm ra ngoài.
Đặt bọc vải lên trên bàn,cẩn thận mở ra,đó là một hộp hình vuông màu đen tuyền,mặt trên khắc một hoa văn cổ xưa,rất sống động.
Cảm giác hoa văn này có chút quen thuộc,nàng lấy tay mình sờ vào,tức thì một cảm giác đau xót truyền từ ngón tay,chỉ thấy giọt máu từ đầu ngón tay chảy xuống,rồi một đạo ánh sáng màu tím bao bọc cả bàn tay nàng,ghì xuống rất chặt,rất đau,có cảm giác như máu ở cả tay bị hút hết,nhưng nàng lại không buông,vì nàng có cảm giác đồ vật bên trong rất không bình thường,nàng tin trực giác nàng luôn luôn đúng.
Màu đỏ của máu dần dần lan đến cả thành hộp,rồi bao bọc cả hộp,rồi như có sức nặng, mặt hộp bị ấn xuống theo bàn tay của nàng,quá đau,toàn thân đều đau,mồ hôi trên trán,trên khuôn mặt,ở lưng đều tuôn ra,mất hết sức,nàng khụy xuống đất,nhưng bàn tay vẫn để trên hộp.
Qua một lúc lâu,như một thế kỉ,nàng cảm thấy không còn sức nữa thì "Cạch",màu đỏ xung quanh hộp đã tản ra rồi biến mất,cái hộp lại trở về ban đầu.
Ngắm nhìn bàn tay mình,không bị xước,không chảy máu,rõ ràng chẳng mảy mảy bị thương,cố gắng đứng dậy nhìn vào cái hộp,tức giận:
"Làm cho ta sống dở chết dở thế này,nếu vô dụng,ta đập chết ngươi"
Tức thì,nàng liền mở hộp,từ trong hộp phát ra ánh sáng trắng chói mắt,chiếu rọi cả gian phòng,nàng lấy bàn tay che mắt,lấy chiếc chăn che hộp lại,nếu có kẻ khác thấy khác thường đến đây thì sao,nàng không có ngu.
Đợi một lúc,ánh sáng tắt hẳn,nàng nhìn lại,tròng mắt mở to,há hốc miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook