Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!
-
Chương 9
“Em có điện thoại kìa.” Anh ra dấu tay.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nghiêng người nghe máy.
“Ba…. Dạ được ạ, đơn nhiên con có thời gian…Dạ, con sẽ nói với Quý Xuyên… Vâng lát nữa tụi con đến…”
Mới nghe được hai phút, cô đã cúp điện thoại.
"Tôi phải đi rồi." Cất điện thoại vào trong túi, cô chào tạm biệt anh.
Anh sửng sốt một chút mới đứng lên, không xác định lắm nhìn cô hỏi: “Chúng ta có thể gặp nhau nữa chứ?”
Ngực nổi lên cảm giác mất mát nhàn nhạt làm anh thấy thật xa lạ…
"Dĩ nhiên." Cô hào phóng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nghiêm túc cảnh cáo anh: “Nếu còn chọc tức tôi nữa thì đừng tới tìm tôi.”
Cô nói, có thể gặp lại lần nữa…
Tâm trạng suy sụp ngay lập tức được nâng lên, anh cầm chìa khóa xe lắc lắc: “Rồi, tôi không trêu cô nữa. Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô cũng chẳng từ chối, lần nữa ngồi sau anh.
Một chiếc áo khoác được ném lên vai cô không chút dịu dàng. Cô kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh đã quay đầu lại mang mũ bảo hiểm.
“Mang vào đi! Bây giờ thời tiết không tốt lắm, loại xe này lại không sánh bằng xe hơi nhà cô.” Lời nói đùa của anh miễn cưỡng chui vào tai cô.
Cô không nghĩ một người bất cần đời như vậy cũng có thể ấm áp đến thế.
Trong lòng có chút cảm động, cô ngoan ngoãn khoát áo vào, hai tay níu chặt lấy áo sơ mi anh, lẩm bẩm một câu: “Tôi không nghĩ anh cũng biết quan tâm người khác đấy.”
“Chuyện cô không nghĩ tới còn rất nhiều.” Anh cười ha ha, chiếc xe băng thật nhanh trên con đường phồn hoa nhộn nhịp.
Gió mát thổi qua tai, tóc đen như mực của anh cọ vào chóp mũi cô, mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
“Nam Cung, anh dừng lại đi!” Đi được nửa đường, Johanne đột nhiên lên tiếng.
Nam Cung thắng xe lại, anh còn chưa kịp hỏi gì đã thấy cô nhảy xuống xe.
"Cẩn thận một chút!"
Anh chưa từng thấy cô gái nào không chút để ý hình tượng của mình như cô.
Không quan tâm đến anh, cô chạy thẳng vào tiệm thuốc ven đường.
Rất nhanh, cô lại chạy ra ngoài, cầm trong tay một bịch thuốc.
“Cô bị bệnh?”
Cô lắc đầu, ném thuốc cho anh: “Của anh đó!”
Chỉ chỉ vào vết thương trên mặt anh, cô cố ý làm bộ dạng ghét bỏ: “ Nhớ về xử lý máu bầm đi. Xấu hổ chết rồi!”
Nụ cười sáng chói của Nam Cung ngày càng mở rộng theo lời nói của cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay, Johanne đã có thêm một người bạn…
Cho dù thân phận của đối phương là một câu đố.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Johanne về đến nhà, thay áo lông trắng đơn giản cùng quần jean rồi ra ngoài, đúng lúc Quý Xuyên vừa trở lại.
Nhìn cô như vậy, lông mày anh nhăn lại: “Có cần mang thêm áo lạnh nữa không?”
“Không cần đâu!” Cô không thích mang quá nhiều quần áo.
Anh cũng chẳng cưỡng cầu, chỉ nói: “Đi thôi.”
Anh đi ra cửa trước, Johanne theo sau anh.
Lưng anh rất rộng và dày, màu gỉ sét của áo lạnh càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh.
Đàn ông như vậy, đủ để che chắn gió mưa bão táp cho bất cứ người phụ nữ nào, chỉ tiếc…
Johhane cô, từ đầu đến cuối cũng không có phúc để hưởng thụ.
Vì muốn diễn trò trước mặt ba, tối mỗi tuần bọn họ phải về nhà ăn cơm cùng ba một lần.
Buồng xe phía sau, vẫn chỉ có Johanne và Quý Xuyên như cũ.
Ngồi cạnh anh, Johanne không khỏi cảm thấy rất đè nén. Cả người anh giống như một bức tường khổng lồ làm cô không thở nổi.
Mà bây giờ… cảm giác này lại mạnh hơn một chút…
Bởi vì tựa hồ anh đang không vui…
Gương mặt sắt cạnh hiện lên vẻ căng thẳng. Đầu hơi lệch, tầm mắt nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ.
Là mình chọc giận anh rồi? Chẳng lẽ anh vẫn còn so đo chuyện cô vượt tường? Hay là anh để ý lời nói của cô với Lam Kỳ?
Cô bĩu môi, lười phải phí tâm đi đoán. Huống chi, người nên tức giận so đo phải là cô mới đúng!
Chỗ ngồi phía sau bao phủ bởi không khí lạnh lẽo, lan tràn lên cả đầu xe.
Ngồi ở vị trí tay lái phụ, Mạt Quang quét mắt lên kính chiếu hậu nhìn phía sau, anh biết rõ ngài Quý đang so đo chuyện gì.
Mới vừa về nhà, lại gặp một người đàn ông xa lạ trước cửa, không ai khác mà chính là kẻ ở khách sạn Trương Thành với phu nhân ngày đó.
Lúc ấy, ánh mắt ngài Quý rất phức tạp, rất phức tạp…
Lạnh như băng, ảm đạm, tàn khốc…
Mặt dù ngài ấy ra lệnh không đuổi theo, nhưng cảm xúc tồi tệ trong nháy mắt không lừa được bất kì ai.
Yêu, tại sao lại dày vò đến vậy?
Mạt Quang lắc đầu một cái, nhàn nhạt rút tầm mắt về.
Xe dừng lại ở bãi đậu rộng rãi.
Một căn biệt thự lớn xuất hiện trước tầm mắt bọn họ.
Quý Xuyên cuối đầu chào cha của Johanne – Kiều Minh đang đi ra từ căn phòng cũ kỹ lấy đồ như mọi khi.
Anh còn đặc biệt thuê nhiều người giúp việc để chăm sóc cuộc sống thường ngày của ông cụ.
Quý Xuyên đẩy cửa xuống xe đầu tiên, Johanne cũng vội vàng theo sau.
“Quý Xuyên” Thấy anh chuẩn bị bước vào cửa, Johanne vội vàng gọi anh.
Anh dừng lại nhưng không quay đầu, giây kế tiếp…
Khuỷu tay đột nhiên nóng lên.
Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng khoác lên tay anh.
Mỗi tuần sẽ có một lần đùa giỡn như vậy, biết rõ cô chỉ đang diễn trò…
Nhưng ngực anh lại như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Cho dù đang tức giận nhưng tôi hi vọng anh có thể nhẫn nhịn xuống. Ba đã lớn tuổi, tôi không muốn ông ấy phải lo lắng.”
Cô luôn cố gắng dựng lên màn “hôn nhân hạnh phúc” giả tạo này.
Còn anh thì luôn phối hợp vô điều kiện.
Bởi vì, điều này không chỉ lừa được cha cô mà thỉnh thoảng cũng có thể an ủi tâm hồn đã sớm lạnh thấu của anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng khách lại truyền ra tiếng cười sang sảng của Kiều Minh: “Cái thằng này lại nhường ba rồi!”
“Là kỳ nghệ của ba ngày càng tinh thôi.” Anh khiêm tốn cười nhạt.
“Haha, nói chuyện với con thật vui.” Lời nói của anh hiển nhiên làm ông cụ rất vừa lòng, càng thêm hăng hái: “Đến đây, chúng ta chơi thêm một ván. Khó có được người cùng ba chơi cờ như vậy”
Johanne ở trong phòng bếp với dì Tinh – người chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông cụ, nghe thấy tiếng cười, cô bĩu môi: “Chẳng hiểu sao ba lại vui vẻ như vậy?! Ban đầu con muốn gả cho Quý Xuyên người cũng phản đối, thế mà hiện tại ba đã thích anh ta rồi.”
Nhắc tới việc này, Johanne lại nhớ tới bạn thân của mình – Lục Lục, cô càng tức giận bất bình.
Anh ta quả nhiên là lão hồ ly, trong lúc vô tình đã mua chuộc toàn bộ những người quan trọng nhất quanh cô! Như vậy, mình đấu với anh ta sẽ thêm nhiều khó khăn.
Ngày nào đó cô và Quý Xuyên ly hôn thật sự, cô không nghi ngờ chút nào ba sẽ lột da cô.
"Đó là vì tiểu thư có mắt, tìm được người chồng tốt. Ừ, các loại trà từ trên xuống dưới đều là do cô gia tự mình mang tới, cũng chỉ vì một câu thích uống trà của lão gia.”
Nhìn từng loại trà ngăn nắp trong tủ, Johanne liền ngớ ngẩn.
Ngực, có chút cảm giác kỳ dị dâng lên… Khó tả thành lời…
Thật không biết nên nói con rể quá hợp tính hay con gái quá vô tâm, ngay cả ba mình thích uống trà lúc nào cũng không biết, thế mà anh lại biết rất rõ ràng.
“Đừng nhìn cô gia luôn lạnh lùng như vậy, nhưng một khi đã dụng tâm thì…”
“Dì Tinh, tới giờ ăn cơm rồi. Để cháu gọi hai người họ.” Trong lòng rối loạn, Johanne không muốn nghe, dì Tinh chưa nói xong cô đã vội xoay người chạy trối chết .
Lão hồ ly Quý Xuyên! Chắc anh ta chỉ muốn mình đi vào khuôn khổ thôi, chứ làm gì thật lòng quan tâm đến người nhà mình như vậy? Việc nhỏ đến mấy cũng có thể làm chu đáo?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nếm thử canh hải sản đi. Đây chính là món mà lão gia tốn cả buổi chiều tự mình làm cho tiểu thư và cô gia đấy!” Khi mọi người đã ngồi hết vào bàn, dì Tinh vừa dọn món ăn ra vừa nói.
Quý Xuyên đứng dậy, trầm ổn bưng canh từ trên tay dì Tinh rồi đặt lên bàn.
“Bát canh này, các con phải ăn hết đó!” Kiều Minh tự tay múc hai chén cho con rể và con gái của mình.
Nhìn chén canh nóng hổi, sắc mặt Quý Xuyên không được tự nhiên lắm, nhưng giây kế tiếp lại khôi phục bình thường.
“Ba, đây là canh hải sản gì?” Johanne nhìn chăm chú vẫn không nhận ra được.
“Tóm lại là canh tốt, các con chỉ cần ăn là được.” Kiều Minh ân cần nói, như sợ bọn họ không nể mặt, ông nói tiếp: “Một chút canh còn sót lại cũng không được, ba hao tổn không ít lực để làm canh này.”
“Dạ, cảm ơn ba.” Quý Xuyên cầm muỗng uống đầu tiên.
Johanne cũng chẳng nghĩ nhiều, từng ngụm uống vào.
Nhưng bởi vì câu nói tiếp theo của ba, cô sặc đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nghiêng người nghe máy.
“Ba…. Dạ được ạ, đơn nhiên con có thời gian…Dạ, con sẽ nói với Quý Xuyên… Vâng lát nữa tụi con đến…”
Mới nghe được hai phút, cô đã cúp điện thoại.
"Tôi phải đi rồi." Cất điện thoại vào trong túi, cô chào tạm biệt anh.
Anh sửng sốt một chút mới đứng lên, không xác định lắm nhìn cô hỏi: “Chúng ta có thể gặp nhau nữa chứ?”
Ngực nổi lên cảm giác mất mát nhàn nhạt làm anh thấy thật xa lạ…
"Dĩ nhiên." Cô hào phóng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nghiêm túc cảnh cáo anh: “Nếu còn chọc tức tôi nữa thì đừng tới tìm tôi.”
Cô nói, có thể gặp lại lần nữa…
Tâm trạng suy sụp ngay lập tức được nâng lên, anh cầm chìa khóa xe lắc lắc: “Rồi, tôi không trêu cô nữa. Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô cũng chẳng từ chối, lần nữa ngồi sau anh.
Một chiếc áo khoác được ném lên vai cô không chút dịu dàng. Cô kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh đã quay đầu lại mang mũ bảo hiểm.
“Mang vào đi! Bây giờ thời tiết không tốt lắm, loại xe này lại không sánh bằng xe hơi nhà cô.” Lời nói đùa của anh miễn cưỡng chui vào tai cô.
Cô không nghĩ một người bất cần đời như vậy cũng có thể ấm áp đến thế.
Trong lòng có chút cảm động, cô ngoan ngoãn khoát áo vào, hai tay níu chặt lấy áo sơ mi anh, lẩm bẩm một câu: “Tôi không nghĩ anh cũng biết quan tâm người khác đấy.”
“Chuyện cô không nghĩ tới còn rất nhiều.” Anh cười ha ha, chiếc xe băng thật nhanh trên con đường phồn hoa nhộn nhịp.
Gió mát thổi qua tai, tóc đen như mực của anh cọ vào chóp mũi cô, mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
“Nam Cung, anh dừng lại đi!” Đi được nửa đường, Johanne đột nhiên lên tiếng.
Nam Cung thắng xe lại, anh còn chưa kịp hỏi gì đã thấy cô nhảy xuống xe.
"Cẩn thận một chút!"
Anh chưa từng thấy cô gái nào không chút để ý hình tượng của mình như cô.
Không quan tâm đến anh, cô chạy thẳng vào tiệm thuốc ven đường.
Rất nhanh, cô lại chạy ra ngoài, cầm trong tay một bịch thuốc.
“Cô bị bệnh?”
Cô lắc đầu, ném thuốc cho anh: “Của anh đó!”
Chỉ chỉ vào vết thương trên mặt anh, cô cố ý làm bộ dạng ghét bỏ: “ Nhớ về xử lý máu bầm đi. Xấu hổ chết rồi!”
Nụ cười sáng chói của Nam Cung ngày càng mở rộng theo lời nói của cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay, Johanne đã có thêm một người bạn…
Cho dù thân phận của đối phương là một câu đố.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Johanne về đến nhà, thay áo lông trắng đơn giản cùng quần jean rồi ra ngoài, đúng lúc Quý Xuyên vừa trở lại.
Nhìn cô như vậy, lông mày anh nhăn lại: “Có cần mang thêm áo lạnh nữa không?”
“Không cần đâu!” Cô không thích mang quá nhiều quần áo.
Anh cũng chẳng cưỡng cầu, chỉ nói: “Đi thôi.”
Anh đi ra cửa trước, Johanne theo sau anh.
Lưng anh rất rộng và dày, màu gỉ sét của áo lạnh càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh.
Đàn ông như vậy, đủ để che chắn gió mưa bão táp cho bất cứ người phụ nữ nào, chỉ tiếc…
Johhane cô, từ đầu đến cuối cũng không có phúc để hưởng thụ.
Vì muốn diễn trò trước mặt ba, tối mỗi tuần bọn họ phải về nhà ăn cơm cùng ba một lần.
Buồng xe phía sau, vẫn chỉ có Johanne và Quý Xuyên như cũ.
Ngồi cạnh anh, Johanne không khỏi cảm thấy rất đè nén. Cả người anh giống như một bức tường khổng lồ làm cô không thở nổi.
Mà bây giờ… cảm giác này lại mạnh hơn một chút…
Bởi vì tựa hồ anh đang không vui…
Gương mặt sắt cạnh hiện lên vẻ căng thẳng. Đầu hơi lệch, tầm mắt nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ.
Là mình chọc giận anh rồi? Chẳng lẽ anh vẫn còn so đo chuyện cô vượt tường? Hay là anh để ý lời nói của cô với Lam Kỳ?
Cô bĩu môi, lười phải phí tâm đi đoán. Huống chi, người nên tức giận so đo phải là cô mới đúng!
Chỗ ngồi phía sau bao phủ bởi không khí lạnh lẽo, lan tràn lên cả đầu xe.
Ngồi ở vị trí tay lái phụ, Mạt Quang quét mắt lên kính chiếu hậu nhìn phía sau, anh biết rõ ngài Quý đang so đo chuyện gì.
Mới vừa về nhà, lại gặp một người đàn ông xa lạ trước cửa, không ai khác mà chính là kẻ ở khách sạn Trương Thành với phu nhân ngày đó.
Lúc ấy, ánh mắt ngài Quý rất phức tạp, rất phức tạp…
Lạnh như băng, ảm đạm, tàn khốc…
Mặt dù ngài ấy ra lệnh không đuổi theo, nhưng cảm xúc tồi tệ trong nháy mắt không lừa được bất kì ai.
Yêu, tại sao lại dày vò đến vậy?
Mạt Quang lắc đầu một cái, nhàn nhạt rút tầm mắt về.
Xe dừng lại ở bãi đậu rộng rãi.
Một căn biệt thự lớn xuất hiện trước tầm mắt bọn họ.
Quý Xuyên cuối đầu chào cha của Johanne – Kiều Minh đang đi ra từ căn phòng cũ kỹ lấy đồ như mọi khi.
Anh còn đặc biệt thuê nhiều người giúp việc để chăm sóc cuộc sống thường ngày của ông cụ.
Quý Xuyên đẩy cửa xuống xe đầu tiên, Johanne cũng vội vàng theo sau.
“Quý Xuyên” Thấy anh chuẩn bị bước vào cửa, Johanne vội vàng gọi anh.
Anh dừng lại nhưng không quay đầu, giây kế tiếp…
Khuỷu tay đột nhiên nóng lên.
Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng khoác lên tay anh.
Mỗi tuần sẽ có một lần đùa giỡn như vậy, biết rõ cô chỉ đang diễn trò…
Nhưng ngực anh lại như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Cho dù đang tức giận nhưng tôi hi vọng anh có thể nhẫn nhịn xuống. Ba đã lớn tuổi, tôi không muốn ông ấy phải lo lắng.”
Cô luôn cố gắng dựng lên màn “hôn nhân hạnh phúc” giả tạo này.
Còn anh thì luôn phối hợp vô điều kiện.
Bởi vì, điều này không chỉ lừa được cha cô mà thỉnh thoảng cũng có thể an ủi tâm hồn đã sớm lạnh thấu của anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng khách lại truyền ra tiếng cười sang sảng của Kiều Minh: “Cái thằng này lại nhường ba rồi!”
“Là kỳ nghệ của ba ngày càng tinh thôi.” Anh khiêm tốn cười nhạt.
“Haha, nói chuyện với con thật vui.” Lời nói của anh hiển nhiên làm ông cụ rất vừa lòng, càng thêm hăng hái: “Đến đây, chúng ta chơi thêm một ván. Khó có được người cùng ba chơi cờ như vậy”
Johanne ở trong phòng bếp với dì Tinh – người chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông cụ, nghe thấy tiếng cười, cô bĩu môi: “Chẳng hiểu sao ba lại vui vẻ như vậy?! Ban đầu con muốn gả cho Quý Xuyên người cũng phản đối, thế mà hiện tại ba đã thích anh ta rồi.”
Nhắc tới việc này, Johanne lại nhớ tới bạn thân của mình – Lục Lục, cô càng tức giận bất bình.
Anh ta quả nhiên là lão hồ ly, trong lúc vô tình đã mua chuộc toàn bộ những người quan trọng nhất quanh cô! Như vậy, mình đấu với anh ta sẽ thêm nhiều khó khăn.
Ngày nào đó cô và Quý Xuyên ly hôn thật sự, cô không nghi ngờ chút nào ba sẽ lột da cô.
"Đó là vì tiểu thư có mắt, tìm được người chồng tốt. Ừ, các loại trà từ trên xuống dưới đều là do cô gia tự mình mang tới, cũng chỉ vì một câu thích uống trà của lão gia.”
Nhìn từng loại trà ngăn nắp trong tủ, Johanne liền ngớ ngẩn.
Ngực, có chút cảm giác kỳ dị dâng lên… Khó tả thành lời…
Thật không biết nên nói con rể quá hợp tính hay con gái quá vô tâm, ngay cả ba mình thích uống trà lúc nào cũng không biết, thế mà anh lại biết rất rõ ràng.
“Đừng nhìn cô gia luôn lạnh lùng như vậy, nhưng một khi đã dụng tâm thì…”
“Dì Tinh, tới giờ ăn cơm rồi. Để cháu gọi hai người họ.” Trong lòng rối loạn, Johanne không muốn nghe, dì Tinh chưa nói xong cô đã vội xoay người chạy trối chết .
Lão hồ ly Quý Xuyên! Chắc anh ta chỉ muốn mình đi vào khuôn khổ thôi, chứ làm gì thật lòng quan tâm đến người nhà mình như vậy? Việc nhỏ đến mấy cũng có thể làm chu đáo?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Nếm thử canh hải sản đi. Đây chính là món mà lão gia tốn cả buổi chiều tự mình làm cho tiểu thư và cô gia đấy!” Khi mọi người đã ngồi hết vào bàn, dì Tinh vừa dọn món ăn ra vừa nói.
Quý Xuyên đứng dậy, trầm ổn bưng canh từ trên tay dì Tinh rồi đặt lên bàn.
“Bát canh này, các con phải ăn hết đó!” Kiều Minh tự tay múc hai chén cho con rể và con gái của mình.
Nhìn chén canh nóng hổi, sắc mặt Quý Xuyên không được tự nhiên lắm, nhưng giây kế tiếp lại khôi phục bình thường.
“Ba, đây là canh hải sản gì?” Johanne nhìn chăm chú vẫn không nhận ra được.
“Tóm lại là canh tốt, các con chỉ cần ăn là được.” Kiều Minh ân cần nói, như sợ bọn họ không nể mặt, ông nói tiếp: “Một chút canh còn sót lại cũng không được, ba hao tổn không ít lực để làm canh này.”
“Dạ, cảm ơn ba.” Quý Xuyên cầm muỗng uống đầu tiên.
Johanne cũng chẳng nghĩ nhiều, từng ngụm uống vào.
Nhưng bởi vì câu nói tiếp theo của ba, cô sặc đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook