Mạt Thế Xâm Nhập
Chương 107

Khóe môi Phó Sử Ngọ hơi nhếch lên, từ trường trong chớp mắt đã đảo ngược, chân nhẹ nhàng đạp một cái, cả người y bay bổng vút lên khỏi sân huấn luyện.

Toàn bộ sân dài 230 m, rộng 150 m, cao 55 m. các loại thiết bị huấn luyện trong sân đều được Ôn Triệu Minh suốt đêm kiếm về, để tạo ra không gian đủ lớn cho hai người.

Đèn laser cứ bắn ra các chùm giao nhau lần lượt đổi hướng căn bản không theo quy luật gì để có thể suy đoán, Phó Sử Ngọ như hải âu chao lượn trong mưa rền gió dữ, không ngừng biến hóa quỹ đạo bay, linh hoạt xuyên qua các khe hở.

Đường Húc Hải thấy y bay lên, cũng không cam yếu thế duỗi ra một đôi cánh kim loại, vỗ hai cái, nhanh chóng lao lên không trung. Trong lúc đó, hắn vẫn cứng ngắc mà thay đổi góc độ để tránh chùm laser.

Những chùm này đều đã được lập trình trước, chỉ cần quét trúng cơ thể người, liền phát ra tiếng kêu to. Đường Húc Hải cũng không muốn thua Phó Sử Ngọ, lông đuôi trên mắt cá không ngừng chuyển hướng, thúc đẩy động tác của hắn càng thêm linh hoạt.

Phó Sử Ngọ lên tới nóc sân huấn luyện, cúi đầu nhìn Đường Húc Hải đang đuổi theo y, hơi do dự một chút nhưng vẫn vươn song súng ra bắn về hướng Đường Húc Hải. Súng bắn ra đều là đạn thuốc màu, bị bắn trúng trên người liền xuất hiện một vệt màu lan tỏa.

Mắt Đường Húc Hải trừ quan sát laser bốn phương tám hướng ra còn phải dùng phần lớn tinh lực để chú ý động tác của Phó Sử Ngọ, phải tập trung hết mọi giác quan, thật vất vả mới thích ứng tư thế phòng ngự 360 độ không góc chết này, liền nhìn thấy một mớ đạn màu nghênh diện lao tới.

Đường Húc Hải vẫy vẫy cánh, cả người lộn nhào nghiêng về một bên như sắp ngã xuống, né qua đạn màu, sau khi xuyên qua một khe hở đột nhiên đổi hướng bay vèo lên trên.

Cứ việc miệng nói sẽ không thủ hạ lưu tình, nhưng lúc Đường Húc Hải ngã xuống, Phó Sử Ngọ vẫn kinh hãi một chút, y cũng không triển khai năng lực cảm quan, đây chính là “quan tâm tắc loạn”.

Vì thế vẫn chưa tung ra đợt công kích tiếp theo, Đường Húc Hải đã bay lên tới nhìn y nhướng mày. Như đáp lễ lại hắn phất tay một cái, một đống phi kiếm bay vụt ra.

Phó Sử Ngọ lắc người, né trái trốn phải thoát được.

Song phương thăm dò một chút, xa xa nhìn đối phương, lúc này mới dám thả tay mà công kích.

Chỉ trong nháy mắt, Phó Sử Ngọ đột nhiên hành động, càng lúc càng nhanh bay xuyên qua laser quỹ đạo quỷ dị không ngừng quét ngang. Đường Húc Hải vỗ cánh khựng lại trên không, lãnh tĩnh chờ đợi thời cơ.

Mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, chuyển tay lấy một góc độ xảo quyệt liên tiếp bắn ra.

Đường Húc Hải xoạt một cái lách ra, đột nhiên gia tốc, trong tay từ từ biến ra một thanh đại kiếm, bay lên bổ mạnh về hướng Phó Sử Ngọ.

Phó Sử Ngọ thẳng người dậy, dừng một chút, bước lùi về sau một bước, đại kiếm của Đường Húc Hải trượt sát qua người y.

Trán Phó Sử Ngọ hơi vả mồ hôi, tay nhanh chóng buông súng xuống, rút dao găm ra, nặng nề mà chặn lại kiếm của Đường Húc Hải.

So về sức mạnh, Phó Sử Ngọ căn bản không chiếm được lợi, vì thế nương theo sức của đối phương mà bay ngược ra ngoài.

Cơ thể lộn nhào 180 độ trên không trung, Phó Sử Ngọ ổn định thân thể, hai tay nâng cao, năng lực cảm quan mở tung ra. Mỗi không gian né tránh y đều dự phán ra được, góc độ súng trong tay khẽ dịch, phong kín đường thoát thân chung quanh Đường Húc Hải.

Đồng tử Đường Húc Hải co rụt lại, giáp mặt mà cảm nhận loại thế công này của Phó Sử Ngọ, thực sự có cảm giác rơi vào tuyệt cảnh lên trời xuống đất cũng không lối thoát.

Nếu là người bình thường nói không chừng nhất định phải thua, nhưng Đường Húc Hải cũng không sợ loại công kích vô góc chết này.

Cánh sau lưng hắn vỗ mạnh, chớp mắt một phân thành hai, đôi cánh giây lát biến thành hai đôi, đôi phía trước đột nhiên chuyển hướng, quét mạnh về hướng lớp đạn đang lao tới.

“Cạch cạch cạch cạch!!!” sau tiếng giòn vang như mưa đập lên kim loại, toàn bộ đạn màu đều bị hắn hất văng.

Đường Húc Hải quỷ dị cười với y, phiến kim loại màu bạc dạng lông chim trên đôi cánh nọ đột nhiên thoát khỏi khung cánh, phô thiên cái địa bay vụt vào người Phó Sử Ngọ.

Tim Phó Sử Ngọ lập tức lộp bộp, trốn cũng trốn không thoát, Phó Sử Ngọ dứt khoát hít mạnh một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm đống lông kim loại đang bay đến trước mắt.

“Ông ——” trong không khí đột nhiên xuất hiện một tầng nếp uốn, lông kim loại bay tới bị từ năng trùng kích rơi rớt tán loạn.

Phó Sử Ngọ thở ra, đứng ở không trung xa xa nhìn Đường Húc Hải.

Hiệp 1, hòa.

Đường Húc Hải chưa thấy đã mà chậc lưỡi: “Lại đến!”

Cứ như vậy song phương anh đánh tôi đỡ không ngừng công kích nhau, lúc Miêu Gia ôm cái lap tới, hai người đều như vừa được vớt lên khỏi sông, cả người mồ hôi đầm đìa ngồi bệt dưới đất, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo ít dấu vết vừa đánh nhau.

Miêu Gia kinh ngạc chạy qua nhìn hai người, không phải nghe nói hai người đã lưỡng tình tương duyệt người hữu tình sẽ thành thân thuộc á? Sao giờ thoạt nhìn cứ y như kẻ thù lưỡng bại câu thương không đội trời chung thế này.

Phó Sử Ngọ nâng tay với cậu xem như chào hỏi, y đứng lên nói: “Tôi đi tắm trước, lát nữa lại nói.”

Đường Húc Hải nhìn theo y đi vào phòng tắm, Miêu Gia rốt cục lại dấy lên tâm tư nhiều chuyện, ngồi chồm hổm cạnh hắn hỏi: “Anh Hải, em hỏi anh cái nghen, anh đừng nóng ha.”

Đường Húc Hải không hiểu mô tê gì nhìn cậu một cái, lười biếng nói: “Nói.”

Miêu Gia thận trọng hỏi: “Có phải anh Phó đá anh rồi không?”

Đường Húc Hải một tay đè một phát lên đầu cậu, lập tức ấn Miêu Gia nằm bẹp xuống nền đất: “Nói bậy bạ cái gì đó!”

“Ngao ~~~~” Miêu Gia kêu lên sợ hãi, lưu loát la lên: “Em sai!! Anh Hải, cầu buông tay a!!”

Đường Húc Hải hừ một tiếng, giơ tay lên, Miêu Gia tè ra quần lủi qua một bên, hu hu hu xoa cằm của mình.

Một lúc sau lượng HP bị đánh cạn sạch của Miêu Gia chậm rãi khôi phục, lại thò mặt qua, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy hai anh làm sao vậy?”

Đường Húc Hải hé mắt liếc cậu một cái: “Còn có thể là chuyện gì nữa, luận bàn.”

Miêu Gia cổ quái nhìn hắn, hai người này thật chỉ là luận bàn thôi hả? Mệt thành như vậy? Thật không phải rảnh rỗi sinh nông nổi á?

Đường Húc Hải không để ý tới vẻ mặt rối rắm của Miêu Gia, đứng dậy cũng đi về hướng nhà tắm.

Phòng tắm đều là mấy gian độc lập, hắn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong gian của Phó Sử Ngọ, tiếng động đó cứ giục giã khiến tim hắn ngứa ngáy muốn xông vào, đáng tiếc cuộc đại chiến hả hê nửa ngày đã triệt để ép khô thể lực của  hắn.

Đường Húc Hải tiếc nuối liếm liếm môi, chuyển tới gian bên cạnh Phó Sử Ngọ, mở vòi sen ra bắt đầu tắm.

Nếu không có trận chiến hôm nay, hắn thật sự còn chưa ý thức được, Phó Sử Ngọ hiện giờ đã mạnh đến mức này. Trong tim của hắn, dường như vẫn có thể hồi tưởng lại trong khu chung cư ngày trước, bộ dáng cùi bắp của Phó Sử Ngọ khi hốt hoảng chật vật tránh né tên áo T shirt xanh đuổi giết kia.

Cho nên cứ việc Phó Sử Ngọ nhiều lần chiến đấu anh dũng, Đường Húc Hải vẫn theo bản năng cảm thấy y còn yếu lắm, dù sao loại năng lực của Phó Sử Ngọ có tác dụng ăn gian, cứ cho người ta có ảo giác Phó Sử Ngọ mưu lợi mà thôi.

Tắm rửa xong đi ra, Phó Sử Ngọ đã thay một bộ thường phục, ngồi trên ghế dài bàn với Miêu Gia những chỗ cần cải tiến.

Đường Húc Hải lau tóc đi qua, chợt nghe Phó Sử Ngọ nói: “… Buổi chiều, sân huấn luyện mở ra bình thường, tôi chế định kế hoạch huấn luyện mới, bảo các đội trưởng mang đội viên đến thay phiên tiến hành đặc huấn trước chiến đấu.”

Đường Húc Hải đặt mông ngồi bên cạnh y, thân thể hết sức tự nhiên dán vào phía hõm vai Phó Sử Ngọ thò mặt qua nhìn bảng kế hoạch mới trong tay y.

Người Phó Sử Ngọ hơi cứng lại, sau đó lại thả lỏng, chậm rãi tựa vào người của hắn. Đường Húc Hải trong lòng mừng húm lại hết sức đắc ý, Phó Sử Ngọ rốt cục chịu hơi thân mật với hắn trước mặt người ngoài rồi nha.

Miêu Gia bên canh quay mắt đi không đành lòng nhìn thẳng, cực kì không nhìn nổi cái bản mặt tiểu nhân đắc chí phá hư hình tượng quang huy của Đường Húc Hải. Nhưng chỉ ngồi tựa vào nhau thôi, mấy người bạn hơi thân chút đều có thể biểu hiện thân cận hơn cả hai anh đó. Anh Hải cũng dễ thỏa mãn quá đi…

Đường Húc Hải cúi đầu nhìn lướt qua bảng kế hoạch, cả hắn cũng nhịn không được run run môi: “Cái này có nặng quá không?”

Đường Húc Hải cùng Phó Sử Ngọ đối luyện nửa ngày đã tiêu hao hết thể lực, cho nên sân huấn luyện liền trống, thời gian nửa ngày cũng sẽ lãng phí. Vì thế Phó Sử Ngọ dứt khoát căn cứ trang bị laser hiện tại chế định phương pháp huấn luyện mới cho các đội viên.

Nếu kế hoạch huấn luyện Đường Húc Hải chế định trước kia, chỉ đơn thuần là tăng mạnh thể lực, dị năng đều để bọn họ tự rèn luyện. Nhưng khi Phó Sử Ngọ tiếp nhận hạng mục huấn luyện rồi cả dị năng cũng kiêm luôn một thể.

Mỗi ngày phải hoàn thành lượng huấn luyện quy định, hiện tại còn tăng thêm một nửa, gần như nhiều gấp hai trước thời kì Đường Húc Hải. Các đội viên thậm chí lén lút trêu, đi theo huấn luyện viên Đường đó là đảo quanh giữa nhân gian luyện ngục, mà rơi vào tay đội trưởng Phó thì phải là quay cuồng trong địa ngục a tì.

Phó Sử Ngọ nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không nặng. Những điều này là lượng huấn luyện tốt nhất do tôi quan sát ra, vừa đúng cực hạn khả năng của họ cũng sẽ không tổn hại cơ thể. Rất có trợ giúp đối với việc gia tăng cấp bậc dị năng.”

Phó Sử Ngọ không riêng chế định lượng huấn luyện, còn tự mình đi chỉ đạo những dị năng giả đó căn cứ vào thuộc tính của mình khai phá ra phương pháp ứng dụng mới. Cho nên cứ việc Phó Sử Ngọ huấn luyện ác hơn, nhưng các đội viên ai cũng vui vẻ chịu đựng.

Phó Sử Ngọ giống như trời sinh đã có thiên phú phương diện này, luôn có thể nghĩ ra các ứng dụng kỳ tư diệu tưởng. Hơn nữa y cũng không giấu diếm, nghĩ ra cách gì cũng bảo Miêu Gia chỉnh lý công bố ra ngoài.

Hiện tại ID Mr Phó  trên diễn đàn tiêu điểm cũng rất có uy vọng có nhân khí trong tầng lớp dị năng giả.”Mr Phó” đã không chỉ là một tên gọi tài khoản, mà là một đại sư chân chính được mọi người kính ngưỡng.

Phó Sử Ngọ nói: “Tôi cho Miêu Gia sửa lại quỹ đạo vận động của chùm laser, phiên bản vừa rồi quá ít phương hướng quét ngang. Nếu là chiến đấu trên không, tính cơ động của động tác quét càng mạnh, chủng loại bay lúc né tránh đa số đều chọn quét ngang. Còn nữa, sau cuộc chiến thủ thành, đối mặt alien bay, cho dù là những đội viên không thể bay lên. Cũng phải giúp họ thích ứng tập kích từ trên xuống. Đội 1 3 5 buổi chiều, đội 2 4 6 buổi tối. Tận lực cho bọn họ thích ứng trong khoảng thời gian ngắn, cũng đề cao tỷ lệ sinh tồn của họ.”

Đường Húc Hải không nói gì, vươn tay lấy tờ hạng mục huấn luyện qua, sửa lại vài chỗ trong đó khiến nó càng hoàn thiện.

Đường Húc Hải nói: “Miêu Gia, chú đem cái này giao cho lão Ôn. Anh ta biết nên làm thế nào.” Cải tiến ra sân huấn luyện này cũng không khó, giao cho quân bộ, huấn luyện được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Miêu Gia lên tiếng, nhận lấy tờ giấy kế hoạch, cất lap vào ba lô của mình: “Vậy em về nha. Anh Phó, có việc thì gọi cho em.”

Phó Sử Ngọ nói tiếng ừ, Miêu Gia liền đứng dậy đi, hai người ngồi nghỉ ngơi trên ghế dài một lát.

Đường Húc Hải bảo: “Trưa cậu muốn ăn gì?”

Phó Sử Ngọ hơi sửng sốt, nghi hoặc nói: “Chúng ta không về đình viện ăn hả?”

Sân huấn luyện cách hoa uyển Tây Sơn không quá xa, lái xe trở về cũng chỉ tốn mười phút. Buổi chiều buổi tối các đội viên lần đầu tiên huấn luyện, hai người họ đều phải ở đây, cho nên ăn cơm cái gì nên giải quyết gần đây cho tiện.

Đường Húc Hải cười cười, tiến sát đến cạnh tai Phó Sử Ngọ, giống như chú chó to đùng cứ cọ cọ quẹt quẹt y.

Phó Sử Ngọ mẫn cảm rụt lui, Đường Húc Hải thổi nhiệt khí vào tai y, khẽ nói: “Còn không phải mời cậu cùng đi ăn trưa sao. Không về ăn, chỉ hai chúng ta ra ngoài ăn thôi.”

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái: “Hẹn hò hả?”

Đường Húc Hải nhẹ nhàng hôn hôn cánh môi y: “Hẹn hò.”

Phó Sử Ngọ lập tức không bình tĩnh, đứng ngồi không yên mà uốn éo, sau đó đứng dậy mặt vô cảm nói: “Đi thôi.”

Đường Húc Hải phì một tiếng vui vẻ, Phó Sử Ngọ đanh mặt không nổi nữa, lập tức xoay người cất bước, Đường Húc Hải đứng dậy tò tò theo sau.

Không đến ba ngày, văn kiện thông báo chính thức phát đến tay các lãnh đạo của  căn cứ lớn. Thế nhưng chuyện sau khi màn trời trọng khải sẽ xuất hiện alien mới biết bay, để tránh gây khủng hoảng, tạm thời không truyền ra ngoài.

Thế nhưng vẫn kêu gọi người phụ trách của binh đoàn nghiệp đoàn của các đại căn cứ đến mở một hội nghị, bảo các đại đoàn thể trở về âm thầm chuẩn bị.

Thời gian trôi qua khẩn trương mà có trật tự, thực đúng giờ, màn trời lại lần nữa biến mất.

Đã trải qua mấy lần màn trời biến mất cùng tái hiện, dân chúng có kiến thức đều có thể dự cảm điều gì đó không ổn, sớm đã căng cứng thần kinh.

Đêm hôm sau, màn trời ngóc đầu trở lại, Chính phủ Phái thành cảnh giới như lâm đại địch, càng không cần nói cũng đã biểu thị một sự thật: Đợt công kích vây thành của alien sắp đến lần nữa.

Tối hôm đó, toàn bộ Phái thành không ai an tâm ngủ, gần như người nào cũng cảnh giác nhìn chằm chằm không trung đỏ nhạt.

Cùng ngày, trên không trung bay xuống con alien đầu tiên mang trên người một tấm màng mỏng lờ mờ, trực thăng võ trang của quân bộ trực tiếp bay lên.

“Quân bộ có quá khẩn trương không?” Ôn Triệu Minh đứng trên tầng thượng của một cao ốc trong khu thành phố cũ, không đồng ý nói: “Không cần lao lên không ngay bây giờ, alien cấp 5 ngày đầu tiên hạ xuống cũng không gây chuyện gì nổi.”

Phó Sử Ngọ lẳng lặng đứng cạnh anh, bảo: “Thận trọng không bao giờ sai.”

Cao ốc bọn họ đang ở chính là khách sạn Long Cốt bỏ vốn vừa xây dựng, chuyên cung cấp chỗ ở cho đội viên, bên này càng gần khu cư trú của nghiệp đoàn Bình Nam, Long Cốt từ hôm nay trở đi đều ở tạm ở cao ốc bên cạnh. Cả bắp trong nhà kính đình viện cũng đã được Lưu Bội Kỳ thu gặt, tuy bắp mọc ra đều là dị năng, nhưng đối mặt lũ alien… bắp bất quá chỉ cỡ mức gãi ngứa mà thôi.

Màng mỏng từng cái từng cái bay xuống từ không trung đều bị phi cơ võ trang đánh vỡ, còn lũ alien rải rác loại trước đó sau khi rơi xuống đều bị đội ngũ tuần tra phụ trách xử lý, tối hôm đó căn bản không cho chúng cơ hội rơi xuống.

Rốt cục có một alien nhận thấy không ổn, đánh vỡ màng mỏng trước, nó không rơi xuống, ngược lại mở ra một đôi cánh da có màu trắng nhợt nhìn như cánh dơi ở sau lưng, treo giữa không trung.

“Ở đây nè!” chiến sĩ điều khiển trực thăng quát to một tiếng, tay súng máy bên cạnh nâng họng lên liền bắn vào con alien kia.

Dưới bầu trời đêm, viên đạn hình thành một sợi dây xích loang loáng thật dài, bay vụt tới chỗ alien cấp 5. Hỏa lực mạnh như vậy, nếu là lũ thường đảm bảo đã bị bắn thành bùn nhão.

Thế nhưng con alien này lại không phải loại thường

“Tê!!!” Alien cấp 5 ré lên một tiếng, cánh đột nhiên vỗ mạnh, cứ như tia chớp lóe lên, liền mất bóng khỏi võng mạc của người chiến sĩ.

“Đâu mất rồi?!” Điều khiển viên cùng tay súng máy kêu to, không chờ họ quay đầu lại tìm kiếm, chiến hữu bay bên cạnh liền thông qua kênh vô tuyến lớn tiếng quát: “Phía sau anh đó!! Phía sau! Mau chuyển hướng!!”

Nhưng gợi ý này đã quá trễ, alien cấp 5 há lỗ miệng ra, một chất lỏng sền sệt từ hút quản bắn ra, bẹp một tiếng dính vào cánh quạt của trực thăng.

“Xèo xèo xèo” tiếng kẽo kẹt khi kim loại bị ăn mòn làm người ta rợn người hàm răng nhũn ra- liên tục vang lên, cánh quạt chiếc trực thăng đột nhiên gãy lìa, lực quay quá mạnh làm nó mất khống chế rơi xuống mặt đất nổ tanh bành.

Chiếc còn lại căn bản không nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng không dám để con alien này tới gần, mãnh liệt làm ra vài động tác chiến thuật rồi bay xa.

Điều khiển viên vừa thở phào, tay súng máy lại hét lên một tiếng, một cái xúc tua đột nhiên đánh nát kính, vói vào trong, lập tức kéo điều khiển viên ra ngoài. Không có điều khiển viên khống chế, trực thăng trực tiếp lao xuống đất.

Người đứng xa xa quan sát chỉ cảm thấy quá mức khủng bố, bởi vì alien mới xuất hiện này thể hiện rõ độ thông minh hơn xa bất kì loại nào trước đây!

Phó Sử Ngọ nhịn không được, y quay đầu nói với Đường Húc Hải: “Chúng ta lên!”

Đường Húc Hải gật đầu, trên người hắn cùng Phó Sử Ngọ là một bộ đồ bó mới thiết kế, loại này có thể càng đảm bảo thân nhiệt. Sau lưng hắn còn có một khe hở có thể co dãn dễ dàng, đôi cánh của Đường Húc Hải trực tiếp từ khe này duỗi ra ngoài, cùng Phó Sử Ngọ một trước một sau liền rời khỏi sân thượng cao ốc.

Lần này mười chiếc trực thăng cùng bay lên không, vừa đối mặt đã bị xử hết hai chiếc, những điều khiển viên còn lại càng thêm cảnh giác.

Ở xa xa trực thăng bật đèn soi sáng lên, không ngừng qua lại tìm kiếm, alien cấp 5 da trắng hếu có vẻ phá lệ bắt mắt trong đêm tối.

Phó Sử Ngọ gắt gao tập trung vào con alien kia, Đường Húc Hải tốc độ cực nhanh, đã vượt qua y truy kích đối phương.

Con alien nọ vừa vặn đang vòng đến sau lưng chiếc trực thăng, muốn chơi lại trò cũ phá hư cánh quạt, Đường Húc Hải phía sau lập tức giơ cự kiếm bay nhanh tới.

Cảm nhận được dòng khí biến hóa, alien cấp 5 cực kì nhanh nhạy vồ qua, nhảy lên thân trực thăng.

Đường Húc Hải thầm hận, nó dán gần vậy, Đường Húc Hải sợ ném chuột vở đồ không dám dùng cự kiếm đi công kích. Đại kiếm trong tay biến mất, một loạt phi kiếm khéo léo vọt tới hướng alien.

“Tê!!!” Alien cấp 5 hung lệ rít lên một tiếng, xúc tua đảo qua, phi kiếm liền bị hất văng qua một bên.

Đường Húc Hải hừ lạnh, đã sớm thừa dịp alien cấp 5 hất phi kiếm cầm lấy long cốt song đao nhào qua.

Đôi mắt tròn vo tràn ngập dã tính của alien cấp 5 chợt lóe ánh sắc lạnh, lỗ miệng khẽ nhếch, hút quản phun mạnh ra một chất lỏng.

Tính cảnh giác của Đường Húc Hải rất cao, cánh một phân thành hai, chớp mắt che ở trước người.

Chất lỏng sềnh sệch dính vào cánh, ngay lập tức một mùi khó ngửi bay vào cánh mũi Đường Húc Hải. Đường Húc Hải biến sắc, biến ra một cái mặt nạ bảo hộ mặt, lúc này nhìn lại đôi cánh kia, đã bị ăn mòn chảy sạch.

Đường Húc Hải giật mình sợ hãi, nước miếng của con này cư nhiên có tính ăn mòn mạnh như vậy?!

Đường Húc Hải không dám chần chờ nữa, song đao đâm mạnh vào con alien cấp 5.

Alien cấp 5 hai chân dẫm trên cánh trực thăng, tay súng máy bên trong cầm súng thò tay bắn vào alien.

Hắn bắn mấy phát, đánh nát kính chắn gió, lại vì góc độ nên không bắn trúng, ngược lại chọc giận con alien cấp 5.

Lúc này song đao của Đường Húc Hải đâm tới nó, alien cuộn xúc tua lại, lập tức quấn lấy cổ tay súng máy. Từ cánh cửa kính kéo lê chiến sĩ kia ra ném mạnh vào người Đường Húc Hải.

“Má nó!” Đường Húc Hải giận dữ, những không thể không ném song đao xuống đi tiếp chiến sĩ kia. Alien cấp 5 thì nhân cơ hội giết chết điều khiển viên, vỗ cánh bay đi.

Đường Húc Hải cúi đầu, cổ chiến sĩ kia đã bị vặn gãy, mắt thấy không sống nổi.

Đường Húc Hải vừa giận vừa hận, xoay người đặt di thể chiến sĩ lên nóc cao ốc gần đó.

Phó Sử Ngọ bay đến cạnh hắn, Đường Húc Hải âm trầm nói: “Con alien này biết phun một loại chất lỏng ăn mòn rất mạnh, cậu coi chừng một chút. Đừng kề sát quá đó.”

Phó Sử Ngọ bình tĩnh gật đầu, nói: “Có cơ hội bẽ gãy cánh của nó trước.”

Hai mắt Đường Húc Hải lập tức sáng lên, cánh alien cũng không như hắn có thể tự động sữa chữa, chỉ cần gãy liền dễ đối phó hơn nhiều!

Tán dương nhìn Phó Sử Ngọ, Đường Húc Hải lại lần nữa vọt vào chiến trường.

Tốc độ không là điểm mạnh của Phó Sử Ngọ, y lãnh tĩnh bồi hồi ở chung quanh tìm kiếm cơ hội.

Đường Húc Hải nhanh chóng đuổi kịp con alien kia, quấn lấy nó, Phó Sử Ngọ thì lặng lẽ tiếp cận.

Alien cấp 5 là chủng loại bay trời sinh, tốc độ nhanh lại quá linh hoạt, Đường Húc Hải vừa đuổi vừa đánh, alien kia còn có cơ hội có thể phá hủy một chiếc trực thăng nữa.

Đường Húc Hải nghiến răng nghiến lợi, mắt nheo lại, phi kiếm kích cỡ nhỏ như đồ chơi trong tay nháy mắt đã càng nhỏ lại.

Đường Húc Hải gồng người, mũi nhọn tựa lông tơ giống y như Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tiểu thuyết nổ tung. Hơn trăm cây kim đâm vào người alien cấp 5, nó tránh cũng không tránh được, lập tức bị đâm thành con nhím.

Tiếng ré sắc nhọn của con alien như chọt thủng màng tai, lỗ miệng há ra, ngay lúc này Phó Sử Ngọ đột nhiên gia tốc, sau đó đưa tay nổ súng.

Ánh xanh loang loáng qua đi, một viên đạn năng lượng hung hăng bay thẳng vào lỗ miệng con alien cấp 5!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương