Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn
-
Chương 7
Chiêu mời thêm một ít đàn em, mình lấy quần ẩu đánh lại quần ẩu không tốt sao?
Ngày sau, nếu có người nào có dị năng mạnh mẽ nào xuất hiện, Trần Lạc đại khái rõ ràng, sẽ sớm đem họ chiêu nhập dưới trướng, không phải là tốt sao?
Ngày sau, có dị năng giả cường đại nào triển lộ tranh phong, Trần Lạc đại khái rõ ràng, sớm đem họ chiêu nhập dưới trướng, hắn không thơm sao?
Nếu không, chỉ dựa vào siêu không gian và khả năng tiên tri, hắn muốn trở thành người có thế lực đứng thứ nhất cũng khó.
Hiện tại, đồ Trần Lạc trữ chỉ là một ít thịt, này có đủ không? Đương nhiên không đủ, thực phẩm chủ yếu, trái cây, rau củ, hạt giống vân vân, Trần Lạc còn chưa bắt đầu tích trữ.
Quan trọng hơn là nước, sau mạt thế, nước cũng bị ô nhiễm.
Đầu tận thế, người sống sót về cơ bản đều dựa vào nước tinh khiết đóng chai đóng hộp, nhưng số lượng nước này có hạn, cũng không dễ dàng có được như vậy.
Sau tận thế, ngày làm cho người ta vui vẻ nhất chính là trời mưa. Chờ sau khi uống hết nước tinh khiết, không được uống nước, người sống sót chỉ có thể đem mắt nhìn chằm chằm vào nguồn nước tràn đầy virus, ít nhiều còn bị ngâm qua tử thi. Nước này người có cơ thể mạnh mẽ còn sống sót uống không chết, nhưng sẽ tỷ chế lực lượng dị năng phát triển. Điều này sau tận thế thật lâu mới bị phát hiện, Trần Lạc ban đầu chưa có siêu không gian cũng bị ép nên bất đắc dĩ uống rất nhiều nước chứa đầy virus.
Nước, là nguồn gốc của sự sống, là ưu tiên hàng đầu.
Vừa suy nghĩ hành động kế tiếp, Trần Lạc vừa tắm rửa cho Pháp Vương. Pháp vương tắm rửa xong, sạch sẽ hơn rất nhiều, thoạt nhìn giá trị nhan sắc cao hơn một chút.
Pháp vương đáng thương nhìn Trần Lạc, Trần Lạc vỗ đầu cười, nhớ ra còn chưa cho Pháp Vương ăn.
Trần Lạc trực tiếp lấy ra một phần sườn chua ngọt từ siêu không gian, còn đặc biệt lấy cho Pháp Vương một cái chén. Pháp vương đang đói, không nói hai lời bắt đầu ăn lấy ăn để. Thấy Pháp vương ăn ngon, tuy rằng buổi trưa mình cũng ăn không ít, nhưng Trần Lạc cũng thấy chảy nước miếng.
Cho nên Trần Lạc lấy ra một phần sườn chua ngọt, tự mình ngồi ăn.
Trần Lạc vừa ăn, vừa nhả xương, Pháp Vương lại học theo động tác này.
Trần Lạc vui vẻ nhìn:
"Này, hóa ra chó cũng sẽ nhả xương."
Nói xong, Trần Lạc đem một miếng xương ăn xong nhả ra.
Như là nhận ra được điều gì, sắc mặt Trần Lạc tối sầm lại, mình thật đặc biệt làm sao, tự mình mắng chính bản thân mình.
…
Cơm nước xong xuôi, Pháp Vương thực sự là chó mà, Trần Lạc lại còn phải rửa bát thay nó. Sau khi rửa bát xong, Trần Lạc cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị ra ngoài lần nữa. Mặc dù thời gian còn lại cực kỳ dư dả, nhưng càng chuẩn bị kỹ càng vật tư sớm càng an tâm.
Trần Lạc chuẩn bị đặt hàng một lượng lớn rau củ quả, điều này cần một kho lớn làm nơi lưu trữ tạm thời.
Lại dựa vào xe tải từng đợt thu? Người khác chất đồ lên xe tải?
Đừng đùa nữa.
Trước khi đi, Trần Lạc cố ý thăm dò phản ứng của Pháp Vương. Nhìn Trần Lạc muốn đi, Pháp Vương không khỏi thấy hơi lo lắng, người chủ này đối xử với nó không tệ, lại cho nó sườn ăn, từ lúc nó sinh ra tới nay còn chưa từng được ăn thứ ngon như vậy.
Chủ có phải là muốn bỏ rơi mình không? Chẳng lẽ mình lại phải lưu lạc?
Pháp Vương ư ử kêu, dùng đầu nhẹ nhàng dụi vào chân Trần Lạc.
Trần Lạc nở nụ cười, cười sờ sờ đầu chó của nó, mang nó lên xe, trong khoảng thời gian này vẫn rất cần thiết phải bồi dưỡng tình cảm với Pháp Vương. Lên xe, Pháp Vương đi theo Trần Lạc lại yên tĩnh trở lại.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Lạc luôn bận rộn tìm kiếm kho hàng, liên hệ nguồn hàng, thỉnh thoảng còn phải dành thời gian tích trữ một ít lương thực.
Bận rộn liên tục không nghỉ suốt ngày đêm.
Số tiền trong tài khoản nhanh chóng giảm xuống. Trần Lạc cũng rất thỏa mãn, tiền tiêu xài mới là tiền, nếu không thì chỉ là một mớ giấy lộn. Phòng ở thế chấp ba trăm triệu, cổ phần bán mười triệu. Mua thịt là phần chi tiêu nhiều nhất, tiêu tốn năm trăm triệu, vốn là bảy trăm triệu, nhưng hai trăm triệu còn lại là sau mạt thế mới trả.
Cái này có ý nghĩa là không cần trả.
Rau củ mua hết ba trăm triệu, chủ yếu là lấy khoai tây, cải trắng, ngô. Chỗ này là mua từ những nhà cung cấp nhỏ lẻ rải rác nên người ta không cho ký sổ. Có thể kéo dài hạn trả là có thể, nhưng không thể kéo đến mười ngày nửa tháng.
Trừ phi Trần Lạc kẹt tại mạt thế sẽ xảy ra trong mấy ngày nay, nhưng mà, lúc đó khả năng không kịp trữ hàng.
Nước, Trần Lạc tích trữ một trăm triệu. Nước là nước tinh khiết được làm sạch, nước không có giá trị, nhưng các thùng chứa có giá trị. Chi phí của một khối nước khoáng kỳ thật chỉ hơn hai xu, trừ bỏ thiết bị nhà xưởng nhân tạo, cái chai mới là đáng giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook