Trần Lạc chuyển qua tiền rồi nói:

"Bái bai ha."

Thấy tiền tới tài khoản, Vương Minh kích động nói:

"Ngài Trần, về sau có chuyện gì cần, nhất định ta sẽ giúp ngài làm thật tốt."

Trần Lạc gật đầu cười, dẫn theo Lôi Điện Pháp Vương, nghênh ngang rời đi. Lúc chờ đèn đỏ, nhìn Lôi Điện Pháp Vương, Trần Lạc cười nói:

"Sau này chỉ cần gọi ngươi là Pháp Vương là được rồi."

Pháp Vương không biết lời Trần Lạc nói là có ý gì, chỉ là nhẹ nhàng gâu một tiếng.

Trần Lạc lơ đễnh, sau khi mạt thế thức tỉnh dị năng về sau, trí tuệ của Pháp vương sẽ khai phá lần thứ hai, không thua gì nhân loại, bằng không mình cũng sẽ không phải nhiều lần đánh lén mới đắc thủ. Thấy thân thể Pháp Vương vô cùng bẩn thỉu, Trần Lạc đặc biệt đi đến cửa hàng thú cưng mua ít vật dụng tắm rửa cho chó.

Về phần thức ăn cho chó, Trần Lạc không mua.

Pháp Vương là một con chó bình thường chắc?

Cái này cần phải cung cấp thật tốt, mình ăn cái gì, nó ăn cái đó, mình có một miếng ăn, nó tuyệt đối sẽ không bị đói. Nếu mình không có ăn, hẳn Pháp Vương cũng sẽ không để cho mình đói.

Trần Lạc đi thẳng về nhà, trong khoảng thời gian này mình phải cùng Pháp vương bồi dưỡng tình cảm một chút.

Vì mải tìm kiếm Pháp Vương, chạy quá xa, hơn một giờ sau, Trần Lạc mới đến cửa nhà. Đây là một khu biệt thự, ở Ma Đô mà nói, có thể coi là biệt thự chân chính. Tấc đất tấc vàng, giá mỗi căn ổn định đều trên ba mươi vạn. Biệt thự được mua mười năm trước, khi mua không đắt như vậy, nhưng chỉ cần thời gian mười năm liền tăng gấp bảy tám lần.

Biệt thự của Trần Lạc hiện có giá trị thị trường ba trăm năm mươi triệu. Ngày Trần Lạc sống lại, liền cho bên ngoài thế chấp, tìm một nhóm đốt pháo, lãi suất không thấp, vay ba trăm triệu, một tháng trả ba triệu ba.

Hừ, một tháng sau, tiền của ngươi là tiền của ta, nhà ta vẫn là nhà ta. Có bản lĩnh ngươi cứ tới tìm ta mà đòi.

Đi ngang qua trạm gác bảo vệ, thấy một bảo vệ cao lớn đứng canh gác ở cửa, tuy rằng sau khi sống lại đã gặp qua vài lần, Trần Lạc vẫn thấy đau xót. Tên bảo vệ này mặt mày to, khuôn mặt rất thật thà, ngây thơ, thoạt nhìn có chút ngốc. Hắn tên là Tô Đại Trụ, là anh em tốt sau tận thế của Trần Lạc, người có dị năng về mặt thể chất.

Kim cương bất hoại, quả thực đao thương bất nhập, cực kỳ cường tráng.

Nhưng vì vật tư, Trần Lạc và Tô Đại Trụ bị người chặn đường, lúc đó, Trần Lạc còn chưa hiểu rõ cách đi trong hư không, là Tô Đại Trụ giúp hắn kìm chân đối phương. Trần Lạc thuận lợi chạy trốn, nhưng Tô Đại Trụ lại bị vây đánh đến chết. Bên tai Trần Lạc, dường như còn nghe tiếng Tô Đại Trụ trước khi chết gào thét. Mặc dù sau đó Trần Lạc đã báo thù cho Tô Đại Trụ, nhưng Tô Đại Trụ lại vĩnh viễn biến mất. Hốc mắt Trần Lạc tự nhiên đỏ lên, anh em tốt, đời này nhất định khiến ngươi ăn ngon uống tốt.

Hai người sau tận thế là anh em tốt nhưng quan hệ hiện tại chỉ là mới quen biết, Trần Lạc cũng không gấp, lúc mạt thế xảy ra, Tô Đại Trụ trực ban ở đây, đến lúc đó chuyện xưa sẽ lại tái diễn, lần nữa trở thành anh em.

Trần Lạc dừng xe, trêu ghẹo nói:

"Đại Trụ này, buổi tối tan việc, ta dẫn ngươi đi chơi bời một lát nhé?"

Tô Đại Trụ cười ngây ngô nói:

"Không được ngài Trần, mẹ ta nói, con trai không nên học cái xấu."

Trần Lạc nghe vậy vui lên:

"Mẹ ngươi còn nói gì nữa?"

Tô Đại Trụ nhếch miệng cười:

"Mẹ ta còn nói, vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là đạo tặc."

Trần Lạc: "..."

Trần Lạc dẫn theo Pháp Vương tiến vào nhà, hoa viên rộng cùng biệt thự tinh xảo, cảnh tượng xa lạ khiến Pháp Vương thấy hơi sợ hãi. Trần Lạc cũng mặc kệ Pháp Vương có nghe hiểu được hay không, cười nói:

"Pháp Vương à, sau này đây là nhà của ngươi, đi, trước tiên ta sẽ dẫn ngươi đi tắm rửa một chút."

Pháp Vương thật sự rất nghe lời, tuy rằng hơi sợ nước, nhưng vẫn thành thành thật thật mặc Trần Lạc giày vò. Vừa tắm rửa cho Pháp Vương, Trần Lạc cũng không khỏi bắt đầu tự hỏi mình còn muốn tích lũy cái gì nữa. Nếu chỉ vì mình và anh em của mình, Trần Lạc dựa vào xe bán tải tích trữ lương thực cũng đủ để sống thọ đến cuối đời, cả đời đều ăn không hết.

Sống lại một đời, Trần Lạc không muốn sống như kiếp trước.

Nếu cả thế giới chỉ còn lại một người là mình, còn lại tất cả đều là quái vật, loại cô độc lạnh lẽo này thật sự làm cho người ta khó có thể chịu đựng được. Trần Lạc nghĩ rằng nếu muốn có thêm một vài người ở bên mình, vậy thì dứt khoát tự mình thành lập một căn cứ.

Nguy hiểm ở mạt thế, không chỉ đến từ mặt thức ăn, mà còn là từ quái vật và những người sống sót khác. Thiên phú của Trần Lạc tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không giỏi đánh nhau chính diện, nói trắng ra, nếu mấy trăm người có dị năng đẳng cấp không thấp cùng nhau tiến lên, Trần Lạc cũng chỉ có thể chạy trốn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương