Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng
Chương 39: Giai Thoại Sau Khi Về Đội (1)

- Ha ha, sao có thể a, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, trước mạt thế tôi làm gì có khả năng gặp qua mỹ nữ như vậy a, người ta sao có thể biết tới tép riu như tôi a, lại nói cô ấy là bạn gái của thiếu gia ngài, tôi kinh cô ấy còn không được a.

Lâu Hiểu La cười nói, lúc cô nhìn thấy Chu Diễm Dương liền té xỉu, đích xác đã làm người ta cảm giác rất kỳ quái.

Lâu Hiểu La đã hoàn toàn tỉnh táo lại, chuyện kiếp trước giống như một giấc mộng, quên đi là được, nếu, nếu gặp được mộc hi, chỉ cần hắn sống tốt, Lâu Hiểu La cảm thấy như thế nào cũng tốt, kiếp trước coi như một giấc mộng đi, ai vứt bỏ ai từ bỏ ai đã không còn quan trọng, chủ yếu là hiện tại, hiện tại cô còn sống rất tốt, còn ôm chặt được chân thôi của đại thần, không thể không nói Lâu Hiểu La là một người phụ nữ thức thời đến mức ích kỷ.

- Cô không cần kính ai, tiểu đội Thí Thiên có tôi chống lưng cho cô, cô còn cần kính ai, người bên ngoài, đều không là chuyện gì.

Trong lòng Lâu Hiểu La không cho là đúng, không phải tất cả mọi người đều giống hắn, bản thân cô có mấy phân mấy lượng, cô vẫn tự biết, đóa hoa tường vi mỹ diễm kia chính là người đại thần thích nhất, cô không muốn phân cao thấp với người ta, thổi gió bên gối gì đó vẫn rất có lực sát thương, tuy cô đã nghe nói qua vì anh em mà không tiếc cả mạng sống, nhưng rốt cuộc không có nghe nói qua vì huynh đệ mà cắm người phụ nữ của mình hai đao, chính cô nên quy bản thân về loại anh em đi. Bất quá lúc này đối mặt với đại thần, nghe hắn nói như thế, cô vẫn cảm động, Lâu Hiểu La cảm thấy bản thân là phải đối đại thần mang ơn đội nghĩa.

- Được a, về sau tôi ra cửa liền báo danh của thiếu gia, nếu ai dám đắc tội với tôi, người liền tước hắn, về sau tôi ở trong căn cứ liền đi ngang. Ha ha.

Nhìn Lâu Hiểu La ở nơi đó nắm eo cười to, Cơ Thí Thiên nhíu nhíu mày, cô vẫn không nói thật với hắn, bất quá không quan hệ, tiểu lâu la của hắn thì tự hắn che chở, ngoại trừ hắn ai cũng đừng nghĩ khinh dễ.

- Được rồi, tỉnh rồi thì đứng lên đi, tôi xuống lầu lấy chút đồ ăn.

Dứt lời liền xoay người rời đi. Bên ngoài, đám người Địch Thu nhìn thấy Cơ Thí Thiên, trong ánh mắt lộ ra nôn nóng.

- Không có việc gì, phỏng chừng là ở bên ngoài phiêu bạc thời gian dài như vậy có chút mệt mỏi, một hồi thả lỏng liền gục, để cô ấy nghỉ ngơi đi, chờ ngày mai liền làm nghi thức hoan nghênh Hiểu La, chính thức giới thiệu cô ấy với mọi người.

- Ai, nghĩ đến một cô gái nhỏ như con bé, ở bên ngoài lẻ loi một mình, đối mặt với đủ loại nguy hiểm mạt thế, cho dù năng lực thực tốt, nhưng ứng phó cũng mệt mỏi, về sau chúng ta cần phải đối tốt với bé hơn.

Kỳ thật Lâu Hiểu La có thể an toàn trở về, người trong tiểu đội Thí Thiên đều thập phần giật mình, rốt cuộc tình hình bên ngoài thực sự không lạc quan.

- Được rồi, đều đi nghỉ ngơi đi, thiếu gia sẽ chiếu cố tốt cho Hiểu La.

Bạch Ngọc Li chế nhạo nhìn Cơ Thí Thiên, phỏng chừng về sau Lâu Hiểu La sẽ có tạo hóa lớn.

Cơ Thí Thiên không để ý tới bọn họ, cầm đồ ăn vào phòng Lâu Hiểu La.

- Hiểu La?



- A? Thiếu gia, chờ một chút tôi lập tức ra tới.

Lâu Hiểu La tắm nước ấm, thả lỏng tinh thần, những cái đó đời trước coi như nằm mơ đi, hiện tại mới quan trọng nhất, cô còn sống, nỗ lực tồn tại, hơn nữa còn ôm được chân thô của thần đại, không có gì hạnh phúc hơn cái này.

Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La mới vừa tắm gội xong, thủy linh linh, cười vừa lòng, mạt thế nhìn thấy cô gái như vậy, trong lòng vẫn rất cao hứng, đặc biệt là đứa nhỏ nhà mình, tuy rằng có đôi khi hùng hài tử này làm người ta muốn đánh cô một trận.

- Lại đây ăn gì đi, ngủ lâu như vậy rồi, nhìn xem thích ăn không, không thích thì tôi để bọn họ làm cái khác.

Lâu Hiểu La tức giận liếc Cơ Thí Thiên một cái trắng mắt, mạt thế có ăn đã là không tồi, ai lãng phí sẽ bị sét đánh.

Cơ Thí Thiên nhìn Lâu Hiểu La dùng sức cắn miếng xương sườn, má phình phình giống con hamster nhỏ, trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ đáng yêu, vì thế thực tự nhiên mà tự mình kẹp một miếng xương sườn thả vào trong chén của cô, thuận tiện chọc chọc quai hàm của cô, Lâu Hiểu La nhìn trong chén của mình có thêm miếng xương sườn, lại thấy vẻ mặt ôn hòa của đại thần, thực không não mà nói một câu tạ chủ long ân, lúc sau, không có lúc sau. Mặt Lâu Hiểu La 囧 như sắp cắm vào trong chén, trán Cơ Thí Thiên khí phát đau, vừa rồi vì sao hắn lại cảm thấy cô đáng yêu, vì thế hắn đem kia miếng xương sườn kia kẹp thả vào trong miệng, mắt nhìn bộ dáng thèm thuồng của Lâu Hiểu La, Cơ Thí Thiên cảm thấy cơm hôm nay không tồi, ân, lại giòn lại thơi, ăn ngon, đánh giá 5 sao.

Nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, Lâu Hiểu La cùng mọi người nói qua một ít chuyện đã trải qua, lại làm quen với mấy đội viên nòng cốt mới của tiểu đội Thí Thiên, sinh hoạt thập phần an ổn, đương nhiên ngoại trừ người tiểu đội hỏa tường vi.

Tuy nói Lâu Hiểu La thập phần muốn đánh quan hệ tốt với Chu Diễm Dương, rốt cuộc cô ta cũng coi như là “Lão bản nương” thứ nhất, uy lực của gió thổi bên tai không thể khinh thường, đáng tiếc vô luận Lâu Hiểu La dùng ra thủ đoạn cả người như thế nào, đối phương cũng chỉ bưng ra vẻ mặt lãnh diễm cao quý, có lẽ là cô đã để lại cho người ta ấn tượng đầu tiên quá kém, rốt cuộc ai cũng sẽ không thích một người lần đầu tiên thấy mình đã té xỉu, này giống như ăn vạ a, mấu chốt là còn chạm vào rất thành công.

- Hiểu La a, cô làm gì phải lấy lòng Chu Diễm Dương như vậy, cần sao, luận dị năng, cô vào cô ta có lực công kích cường hãn giống nhau, luận thực lực chiến đấu, cô cũng không kém, luận bối cảnh, cô có tiểu đội Thí Thiên chống lưng ở phía sau, tiểu đội hỏa tường vi của cô ta vẫn phải dựa vào chúng ta, cô n toàn có thể coi rẻ cô ta được không, cô mặt nóng dán mông lạnh, tôi nhìn mà thấy mệt dùm cô.

Địch Thu ăn quả táo, chậm rì rì nói, mạt thế còn có thể ăn trái cây mới mẻ, hạnh phúc, cho thiếu gia điểm 32 tốt.

- Ai, tôi không phải đang đánh quan hệ sao tốt với hậu cung của thiếu gia sao, anh a, nghĩ dài ra đi, về sau đối với Chu Diễm Dương tốt một chút, tôi thấy thiếu gia rất sủng ái cô ta, anh xem, lầu 3 của tiểu đội Thí Thiên không phải ai cũng có thể lên, nhưng mọi người thấy Chu Diễm Dương đi lên, trước nay đều không có ngăn cản, đã nói rõ cô ta có địa vị rất cao ở trong lòng thiếu gia, nếu chúng ta đắc tội cô ta, cô ta lại gió thổi bên gối, chúng ta còn không phải là bị làm khó dễ a, đến lúc đó hai ta cài thì cũng không còn a.

Lâu Hiểu La nhìn Địch Thu ngây ngốc thì rất lo lắng, loại nhị hóa này ở văn cung đấu, phỏng chừng sống không quá hai tập, cô chỉ là muốn an an ổn ổn sống đến cuối cùng, thắng nhân sinh. Bất quá vì cách mạng tình cảm của bọn họ, cô quyết định phải mở cho hắn lớp học bổ túc, cách ở chung với hậu cung của thiếu gia.

- Thiết, thiếu gia sẽ không nghe cái gì mà gió thổi bên gối đâu, lại nói chỉ bằng Chu Diễm Dương? Bất quá chỉ là công cụ mua vui thiếu gia tìm được, tôi mới không tin ở trong lòng thiếu gia, cô ta sẽ có địa vị hơn chúng ta đâu, phụ nữ các cô chỉ có mấy ý tưởng kỳ quái như vậy a.

Địch Thu trợn trắng mắt, hắn rất có tin tưởng đối với địa vị của mình ở trong lòng thiếu gia. Trước mạt thế không phải thiếu gia không có phụ nữ, nhưng làm gì có lực ảnh hưởng, ân, muốn nói người phụ nữ có ảnh hưởng đến thiếu gia, chính là Lâu Hiểu La. Nghĩ đến đây, ánh mắt Địch Thu nhìn Lâu Hiểu La có chút....cười hề hề, Lâu Hiểu La mạc danh rùng mình một cái.

Lâu Hiểu La nhìn Địch Thu “ngang bướng hồ đồ” có chút đau đầu không thôi, cô nhớ rõ kiếp trước thành viên hậu cung của Cơ Thí Thiên thập phần cường đại, tuy có rất nhiều người, nhưng Chu Diễm Dương không thể nghi ngờ là người đặc thù nhất, cô ta cùng Cơ Thí Thiên quen biết sớm nhất, bản thân cô ta thực lực cường đại, người lại đẹp, rất được tâm Cơ Thí Thiên, tiểu đội hỏa tường vi phía sau cô ta cũng là tiểu đội phụ thuộc vào Thí Thiên, cũng được nhìn trúng, có ký ức này đó, Lâu Hiểu La thật sự không thể thuyết phục chính mình coi đối phương là không khí a.

- Anh chưa nghe nói qua một câu sao, đàn ông có thể vì anh em mà không tiếc cả mạng sống, nhưng có thể vì phụ nữ mà cắm anh em hai đao, tuy tương lai hậu cung của thiếu gia mập ốm cao thấp mỹ nữ như mây, nhưng địa vị Chu Diễm Dương lại không bị lay động, anh nhìn xem, hiện tại thiếu gia chỉ sủng ái Chu Diễm Dương kia, Địch Thu a, anh nghĩ dài ra đi.



Dứt lời thở dài một tiếng, một bộ trẻ con không thể dạy. Đột nhiên cả người Lâu Hiểu La chợt lạnh, cái loại cảm giác bị tỏa định này làm cả người cô cứng đờ.

Lâu Hiểu La chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn phía sau, Cơ Thí Thiên cùng Bạch Ngọc Li không biết xuất hiện từ khi nào, Lâu Hiểu La nỗ lực kéo kéo khóe miệng, đáng tiếc nhìn bộ dáng cả người Cơ Thí Thiên phảng phất lôi quang lập loè, lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Li cười như tiên tư lăng nhiên, Lâu Hiểu La đổ mồ hôi lạnh rần rần, cô vừa nói gì đó, cô là ai, cô ở đâu, cô đang làm gì.

- Ha ha, tôi tin gió thôi bên gối? Vì phụ nữ cắm anh em hai đao? Ha ha, Lâu Hiểu La, cô thật là làm tốt lắm.

Lâu Hiểu La run lên giống như cái nút lọ, nỗ lực muốn nói gì đó, nhưng là nhìn Cơ Thí Thiên càng ngày càng trầm mặt, đầu óc cô oanh một tiếng, đột nhiên lập tức phóng ra ngoài cửa, chạy trốn như bay, hoàn toàn đuổi kịp và vượt qua năng giả tốc độ cấp 4, có thể thấy được, con người ở lúc gặp phải nguy hiểm có thể phát ra tiềm năng vô hạn. Cơ Thí Thiên cười cười, tươi cười kia làm Bạch Ngọc Li nhìn thấy mà tâm có chút thình thịch, nhìn Cơ Thí Thiên biến mất tại chỗ, Bạch Ngọc Li cao hứng vì Cơ Thí Thiên lại có một kỹ năng cao siêu, thuận tiện yên lặng châm một cây nến cầu nguyện cho Lâu Hiểu La.

- Ngọc Li, anh nói vừa rồi Hiểu La có thể lại tiến hóa ra dị năng tốc độ hay không? Quá nhanh, cẳng chân chuyện động nhanh đến mức làm tôi thấy không rõ.

Bạch Ngọc Li tựa hồ nghĩ tới chuyện vui gì đó, cười thập phần nhộn nhạo, Địch Thu nhìn nụ cười của Bạch Ngọc Li, cầm quả táo nhanh chóng lắc mình, nói giỡn, mạng nhỏ quan trọng.

Lâu Hiểu La liều mạng chạy, trong đầu óc của cô trừ bỏ chạy trốn ra thì đều trống rỗng, người trong căn cứ chỉ nhìn thấy một bóng người vội vàng lướt qua, mang theo một trận gió xoáy, còn tưởng căn cứ phát sinh chuyện lớn gì, hoặc là tang thi vây thành, mọi người lập tức cảnh giới lên, có người đã bắt đầu thu thập đồ vật chuẩn bị trốn chạy, kết quả qua một hồi, cái gì cũng không có phát sinh, trong lòng mọi người phun tào, đồ ngu ngốc kia không có việc gì, ban ngày ban mặt nổi điên trong căn cứ, làm hại bọn họ khẩn trương nửa ngày, không có đạo đức công cộng, Lâu Hiểu La cũng không biết này đó, hiện tại cô biết chạy tán loạn trong căn cứ, không biết nên trốn đi nơi nào.

Tiểu kịch trường

Cơ Thí Thiên: Ngươi yêu ta hay không?

Lâu Hiểu La: Yêu.

Cơ Thí Thiên: Ngươi yêu ta hay là yêu mối tình đầu tên mộc hi kia.

Lâu Hiểu La: Yêu ngươi.

Cơ Thí Thiên: Ngươi nói thật?

Lâu Hiểu La: Nói thật, so với trân châu còn thật hơn. Dứt lời, hôn bẹp một ngụm lên môi Cơ Thí Thiên, ngươi chính là chân ái.

Cơ Thí Thiên: Một khi đã như vậy thì đến đây đi, để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc yêu ta bao nhiêu.

Lâu Hiểu La: Từ từ, vì cái gì lại biến thành động tác, nói văn nghệ không tốt sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương