Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng
-
Chương 38: Những Chuyện Và Người Vốn Nên Quên Đi( Bốn)
- Hiểu La, em phải có tin tưởng, đội trưởng của anh cũng là phụ nữ, cô ấy…….
Lâu Hiểu La nhìn Mộc Hi, nghe hắn kể rõ đủ loại sự tích của người phụ nữ kia, trong giọng nói là tình yêu say đắm, là kiêu ngạo, tự hào không thể che giấu được.
- Anh thích cô ấy?
- A? Ha ha, bị em nhìn ra rồi.
Mộc Hi gãi gãi đầu, mặt có chút đỏ lên.
- Anh nói cho cô ấy rồi sao?
- Sao có thể, anh trai em không xứng với nhân gia, người kia chỉ có nhân tài mạnh nhất mới xứng đôi. Nhìn xem, đề tài đã chạy đến nơi nào, anh đi lấy chút đồ ăn cho em.
Cảm giác thanh âm của Mộc Hi có chút trầm xuống, nói sang chuyện khác, có lẽ chỉ có cái người đàn ông giống như thần kia mới có thể xưng đôi với cô ấy đi. Nhưng cạnh người đàn ông kia có quá nhiều phụ nữ, cái này làm cho Mộc Hi cảm thấy đau lòng, nhưng hắn không có cách nào, rốt cuộc người cô ấy yêu là người đàn ông kia, mà việc hắn có thể làm cũng chỉ có thể là yên lặng bảo vệ cô ấy hơn nữa.
Lâu Hiểu La nhìn bóng dáng bận rộn của Mộc Hi, hắn cho rằng mình không xứng với người phụ nữ mình thích, bản thân cô kỳ thật cũng là không xứng với hắn.
- Ăn xong,hảo hảo nghỉ ngơi, bắt đầu từ ngày mai, cần không làm nhiệm vụ, anh sẽ huấn luyện cho em, đến lúc đó sẽ giới thiệu em vào tiểu đội, yên tâm đi.
Lâu Hiểu La ngoan ngoãn gật đầu, kế tiếp một đoạn thời gian, Lâu Hiểu La quả thực an tâm, thời gian Mộc Hi huấn luyện cô không phải rất nhiều, rất nhiều thời điểm đều là dựa vào Lâu Hiểu La tự mình rèn luyện, bất quá Lâu Hiểu La càng thích ở nhà dọn dẹp một chút vệ sinh, làm cơm, huấn luyện cũng là làm bộ dáng.
Mộc Hi cũng không biết tình huống của cô, cho rằng huấn luyện không sai biệt lắm liền mang Lâu Hiểu La đi ra ngoài thực chiến, đáng tiếc lần đầu tiên mang Lâu Hiểu La đi giết tang thi khi quả thực là hỏng bét, làm cho Mộc Hi bị thương, những người khác trong tiểu đội đều có ý kiến, cho rằng Lâu Hiểu La kéo chân sau. Nhưng Mộc Hi vẫn luôn không từ bỏ Lâu Hiểu La, tuy hắn cũng có cảm giác thất vọng, nhưng Mộc Hi cũng suy nghĩ cẩn thận, Lâu Hiểu La không phải đội trưởng, không có mấy người phụ nữ có thể loá mắt như cô ấy, nếu là là em gái hắn, vậy hắn liền che chở là được.
Từ lúc Mộc Hi không buộc Lâu Hiểu La đi làm nhiệm vụ, Lâu Hiểu La sinh hoạt liền càng vui vẻ, mỗi ngày chiếu cố người mình thích, lại không cần đi ra ngoài giết tang thi ghê tởm, ngẫu nhiên dựa vào phóng phóng nước để đổi vài thứ, Lâu Hiểu La cảm thấy mạt thế kỳ thật cũng không phải khó sinh hoạt như vậy, hết thảy đều tiến về hướng về tốt. Đáng tiếc cuộc sống hạnh phúc chưa có bao lâu, Lâu Hiểu La liền nhận được một đả kích trí mạng.
Hôm nay Lâu Hiểu La đang phóng nước, chuẩn bị nước để buổi tối Mộc Hi trở về cho hắn tắm rửa, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
- Ai a.
Đứng ngoài cửa là đồng đội của Mộc Hi, sắc mặt của hắn thật sự không tốt, làm trái tim Lâu Hiểu La trầm xuống.
- Mộc Hi, Mộc Hi hắn không về được.
cả người Lâu Hiểu La như mất hết sức lực.
- Sao có thể như vậy, Mộc Hi năng lực tốt như vậy, hắn lại là người trượng nghĩa không đắc tội người nào, sao có thể, vì sao các người không cứu hắn.
Lâu Hiểu La lôi kéo người tới mà khóc hô.
- Hắn là vì cứu đội trước mới hy sinh, trước khi chết để tôi đem đồ vật của hắn tới giao cho cô, cũng cầu xin đội trưởng nể mắt hắn mà chiếu cố cô.
Lâu Hiểu La chỉ nhìn thấy miệng đối phương lúc đóng lúc mở, cái gì cũng không nghe lọt tai, người nọ thấy bộ dáng Lâu Hiểu La, lắc đầu rồi rời đi, người trong bọn họ cũng rất khổ sở, Mộc Hi là người tốt khó có được, đặc biệt ở mạt thế, người như vậy càng vì trân quý, nhưng mọi người đều càng cảm kích hắn chắn giúp đội trưởng một kích, rốt cuộc so với Mộc Hi, đội trưởng càng quan trọng.
Lâu Hiểu La ngồi ngây ngốc.
- Mộc Hi, anh là đồ ngu ngốc, người kia lợi hại như vậy, cần anh đi cứu sao, bên cạnh cô ta có rất nhiều người, không phải chỉ có mình anh. Anh đã quên trong nhà có người chờ anh trở về rồi sao, anh đã nói sẽ chiếu cố em, ở trong lòng anh, em đến tột cùng tính là cái gì a, hiện tại anh đi rồi, một mình em phải làm sao bây giờ a.
Lâu Hiểu La ở nơi đó lải nhải nói, cũng không biết là nói cho ai nghe, cứ như vậy mơ màng hồ đồ qua hồi lâu, cửa lần nữa bị người gõ vang, đoàn người lôi kéo Lâu Hiểu La đi ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể phí công nuôi dưỡng người, đây cũng là một ngày cuối cùng trong sinh mệnh của Lâu Hiểu La kiếp trước.
Người phụ nữ kia nói cho dù Mộc Hi đã cứu cô ta, thì cô ta cũng không thể phí công nuôi dưỡng người rảnh rỗi, cô ta phải phụ trách toàn bộ tiểu đội, Lâu Hiểu La có chút thương tâm, cho dù Mộc Hi đã cứu cô ta thì sao, ở trong lòng người phụ nữ kia phỏng chừng cũng chỉ cho rằng hắn là một đội viên ưu tú mà thôi, lúc này Lâu Hiểu La không biết là nên thương tâm vì Mộc Hi hay là vì chính mình, đáng tiếc không chờ cô thương tâm đủ, đã bị người đẩy vào trong miệng tang thi, trước khi chết, Lâu Hiểu La cũng không biết là ai đẩy mình.
—---------đường phân cách quá khứ—-------------
Sau khi Chu Diễm Dương rời đi khỏi tiểu đội Thí Thiên, tâm tình thập phần buồn bực, cô ta không rõ vì sao bản thân lại có chút chán ghét cô gái tên Lâu Hiểu La kia, cô ta có thể xác định đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Hiểu La, có lẽ là bản năng của phụ nữ, bản năng chán ghét tình địch tiềm tàng. Hơn nữa Chu Diễm Dương cũng có thể cảm giác thái độ của Lâu Hiểu La đối với mình có chút kỳ quái, không phải ghen ghét, mà là trong hâm mộ còn lộ ra thương cảm, thậm chí còn có hận ý nhàn nhạt, thật là đậu má, trước mạt thế hay sau mạt thế, cô ta thật sự chưa từng gặp qua người này, không biết là bệnh tâm thần từ đâu ra, chính mình phát bệnh còn làm cho tiểu đội Thí Thiên trên dưới đều có thành kiến với cô ta.
Thái độ của Cơ Thí Thiên cùng tiểu đội Thí Thiên hôm nay làm cô ta thập phần nan kham, ngày thường bọn họ đối với cô ta thực thưởng thức, cho dù còn có một lý do khác là người phụ nữ của Cơ Thí Thiên, cô ta cũng là đặc thù nhất, mạt thế cường giả vi tôn, Chu Diễm Dương căn bản không trông cậy vào việc Cơ Thí Thiên chỉ có một người phụ nữ là cô ta, huống hồ trước mạt thế, bên người Cơ Thí Thiên không thiếu phụ nữ, đủ loại màu sắc hình dạng, cho nên cô ta thập phần thông minh, bảo trì khoảng cách, cũng như là không dấu vết mượn sức thành viên trung tâm của tiểu đội Thí Thiên, không thể tưởng được bởi vì một Lâu Hiểu La lai lịch không rõ kia, làm cô ta bị xem thường, không công bằng, vì sao Lâu Hiểu La té xỉu, này có liên quan gì tới cô ta, ai biết cô ta ở bên ngoài có phải cảm nhiễm lung tung rối loạn hay không.
- Đội trưởng, hôm nay như thế nào sớm trở lại như vậy, tôi còn cho rằng hôm nay cô sẽ có một đêm lãng mạn a.
Phó đội trưởng tiểu đội Hỏa Tường Vi trêu ghẹo nói. Hầu hết phụ nữ trong căn cứ đều hâm mộ ghen ghét Chu Diễm Dương, có thể có người bạn trai như Cơ Thí Thiên, nhưng bởi vì bản thân Chu Diễm Dương dung mạo cùng thực lực đều phi thường tốt, tất cả mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn phân, nhưng hôm nay cô ta lại trở về với thái độ khác thường, rõ ràng là cô vấn đề, nên ả mới ẩn ẩn đâm Chu Diễm Dương một câu.
- Hôm nay, thành viên trước kia của tiểu đội Thí Thiên về đơn vị, tên Lâu Hiểu La, bọn họ vội vàng hoan nghênh cô ta, có lẽ là người phụ nữ kia một đường thực vất vả, về tới liền té xỉu, ta nhìn không giúp được gì liền trở về. Không thể nghĩ tới tiểu đội Thí Thiên còn có một thành viên trung tâm trẻ tuổi như vậy,, hơn nữa tôi thấy đám Bạch Ngọc Li đều nhường cô ta mấy phần.
Lời Chu Diễm Dương nói thành công khơi mào lòng ghen ghét của Hứa Khả Nhi, chắc chắn tin tức tiểu đội Thí Thiên có một thành viên trung tâm là một cô gái trẻ tuổi rất nhanh sẽ lan ra toàn bộ căn cứ, hơn nữa theo đó là nghi ngờ, ghen ghét cùng một chút điên cuồng.
- Nếu không để tôi đi xem. Tôi là hệ trị liệu.
Nói tới đây Hứa Khả Nhi có chút tự hào ưỡn ngực, dị năng lợi hại thì như thế nào, hệ trị liệu hiện tại toàn bộ căn cứ chỉ mới có hai người, cô ta mới là người phụ nữ trân quý nhất căn cứ, dựa vào cái này, làm cho cô ta càng thêm tự tin, ngày nào đó cô ta sẽ đánh bại những người phụ nữ khác để trở thành người bên cạnh Cơ Thí Thiên, hơn nữa còn là người được sủng ái nhất. Chu Diễm Dương nhìn Hứa Khả Nhi đang tự chìm trong ảo tưởng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nếu không phải dị năng của cô ta hiếm lạ hơn nữa có giá trị, cô ta sẽ không để một người không có đầu óc làm phó đội trưởng, nhìn Bạch Ngọc Li người ta đi, lại nhìn Hứa Khả Nhi, Chu Diễm Dương chỉ có thể tự an ủi chính mình rốt cuộc vẫn có chỗ đáng khen, ít nhất là thanh đao tốt.
- Được rồi, nếu Thí Thiên cần sẽ đến tìm chúng ta, cô đi nghỉ ngơi trước đi, gần đây căn cứ có mấy nhiệm vụ lớn, sắp tới sẽ rất bận.
Dứt lời liền xoay người rời đi, vì vậy cô ta không nhìn thấy ánh mắt oán độc của Hứa Khả Nhi, vì ả cho rằng Chu Diễm Dương đang ngăn cản ả tiếp cận Cơ Thí Thiên, nhưng Hứa Khả Nhi chỉ có thể nghe lời, ả ta không có sức chiến đấu, cô ta cần ô dù của Chu Diễm Dương che chở, chờ, chờ ả ta thành công bắt lấy Cơ Thí Thiên hoặc là cùng người đàn ông khác đứng trên đỉnh, ả sẽ cho những người này một bài học. Hứa Khả Nhi rất có tự tin, vì ả là dị năng hệ trị liệu hi hữu, lúc này ả đã nghĩ tới làm thế nào để trấn an dàn nam sủng tranh giành mình thế nào rồi, tự tin như vậy cũng không biết là từ đâu ra, có đôi khi không thể không nói ngốc là bệnh cần phải trị.
- Hiểu La, Hiểu La, cô làm sao vậy.
Trong hốt hoảng, cô thấy bên tai có người gọi tên mình, Lâu Hiểu La mở to mắt, thấy gương mặt không gì sánh kịp của đại thần, liền lau lau đôi mắt.
- Vừa mở mắt nhìn đã thấy gương mặt này của anh, thật là có chút chói mắt.
Dứt lời, phòng trong yên tĩnh một trận.
- Ha hả, tôi là nói người có gương mặt anh tuấn vô cùng tú nhã tuyệt luân như vậy, thật sự là làm cho tôi tự biết xấu hổ, cảm giác sâu sắc giữa người với người thật không công bằng, ha hả, ha hả.
Lâu Hiểu La rốt cuộc lấy lại tinh thần, ý thức được bản thân vừa nói cái gì, tươi cười trên mặt có chút cứng đờ, trong lòng kêu rên không ngừng, đây là làm sao vậy, đầu cô sao toàn rỉ sắt a, sao lời gì cũng có thể nói ra bên ngoài a.
- Cô quen Chu Diễm Dương, cô ta đã làm chuyện gì với cô sao, hoặc là nói cô từng đắc tội với cô ta sao?
Cơ Thí Thiên không để ý đến hành động chọc cười của Lâu Hiểu La, hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn muốn biết. Cơ Thí Thiên vuốt đầu tóc của Lâu Hiểu La, vừa rồi lúc cô hôn mê giống như đã mơ thấy chuyện gì không tốt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt làm người nhìn cực kỳ đau lòng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn, giúp không được gì, hiện tại người đã tỉnh, Cơ Thí Thiên đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, nếu thật sự Chu Diễm Dương đã làm cái gì, nể mặt tình cảm, hắn sẽ không truy cứu chuyện trước kia, nhưng về sau Chu Diễm Dương sẽ trở thành khách bị cự tuyệt lui tới, tuy rằng hắn thực thưởng thức cô ta, nhưng đối với Cơ Thí Thiên mà nói, Lâu Hiểu La mới càng quan trọng.
Tiểu kịch trường
Cơ Thí Thiên: Ta như thế nào trước nay chưa từng nghe nói qua ngươi còn có mối tình đầu.
Lâu Hiểu La: Làm sao vậy, vì sao ta không thể có mối tình đầu, Mộc Hi ca rất tốt a..
Cơ Thí Thiên: Hừ, không nghe nói qua mối tình đầu thì không có thành công.
Lâu Hiểu La: Nga, giống như ngươi a, không thành công, còn bị người bày một đạo.
Cơ Thí Thiên:.......
Địch Thu: Di, tựa hồ mọi người đều bình thường.
Hứa Tấn: n, nội dung hồi ức kết thúc không sai biệt lắm, tiểu la cũng rốt cuộc vui vẻ đi lên.
Kỳ Hàn: Vậy tác giả còn sống sao, lần trước nàng nói muốn viết ngọc li thế nào làm ta có chút không yên tâm.
Bạch Ngọc Li: Không có việc gì, đến bây giờ còn không thể tự gánh vác sinh hoạt a, không để ý nàng.
Tác giả: Hừ hừ, ngươi chờ, ta sẽ không dễ dàng tha thứ
Lâu Hiểu La nhìn Mộc Hi, nghe hắn kể rõ đủ loại sự tích của người phụ nữ kia, trong giọng nói là tình yêu say đắm, là kiêu ngạo, tự hào không thể che giấu được.
- Anh thích cô ấy?
- A? Ha ha, bị em nhìn ra rồi.
Mộc Hi gãi gãi đầu, mặt có chút đỏ lên.
- Anh nói cho cô ấy rồi sao?
- Sao có thể, anh trai em không xứng với nhân gia, người kia chỉ có nhân tài mạnh nhất mới xứng đôi. Nhìn xem, đề tài đã chạy đến nơi nào, anh đi lấy chút đồ ăn cho em.
Cảm giác thanh âm của Mộc Hi có chút trầm xuống, nói sang chuyện khác, có lẽ chỉ có cái người đàn ông giống như thần kia mới có thể xưng đôi với cô ấy đi. Nhưng cạnh người đàn ông kia có quá nhiều phụ nữ, cái này làm cho Mộc Hi cảm thấy đau lòng, nhưng hắn không có cách nào, rốt cuộc người cô ấy yêu là người đàn ông kia, mà việc hắn có thể làm cũng chỉ có thể là yên lặng bảo vệ cô ấy hơn nữa.
Lâu Hiểu La nhìn bóng dáng bận rộn của Mộc Hi, hắn cho rằng mình không xứng với người phụ nữ mình thích, bản thân cô kỳ thật cũng là không xứng với hắn.
- Ăn xong,hảo hảo nghỉ ngơi, bắt đầu từ ngày mai, cần không làm nhiệm vụ, anh sẽ huấn luyện cho em, đến lúc đó sẽ giới thiệu em vào tiểu đội, yên tâm đi.
Lâu Hiểu La ngoan ngoãn gật đầu, kế tiếp một đoạn thời gian, Lâu Hiểu La quả thực an tâm, thời gian Mộc Hi huấn luyện cô không phải rất nhiều, rất nhiều thời điểm đều là dựa vào Lâu Hiểu La tự mình rèn luyện, bất quá Lâu Hiểu La càng thích ở nhà dọn dẹp một chút vệ sinh, làm cơm, huấn luyện cũng là làm bộ dáng.
Mộc Hi cũng không biết tình huống của cô, cho rằng huấn luyện không sai biệt lắm liền mang Lâu Hiểu La đi ra ngoài thực chiến, đáng tiếc lần đầu tiên mang Lâu Hiểu La đi giết tang thi khi quả thực là hỏng bét, làm cho Mộc Hi bị thương, những người khác trong tiểu đội đều có ý kiến, cho rằng Lâu Hiểu La kéo chân sau. Nhưng Mộc Hi vẫn luôn không từ bỏ Lâu Hiểu La, tuy hắn cũng có cảm giác thất vọng, nhưng Mộc Hi cũng suy nghĩ cẩn thận, Lâu Hiểu La không phải đội trưởng, không có mấy người phụ nữ có thể loá mắt như cô ấy, nếu là là em gái hắn, vậy hắn liền che chở là được.
Từ lúc Mộc Hi không buộc Lâu Hiểu La đi làm nhiệm vụ, Lâu Hiểu La sinh hoạt liền càng vui vẻ, mỗi ngày chiếu cố người mình thích, lại không cần đi ra ngoài giết tang thi ghê tởm, ngẫu nhiên dựa vào phóng phóng nước để đổi vài thứ, Lâu Hiểu La cảm thấy mạt thế kỳ thật cũng không phải khó sinh hoạt như vậy, hết thảy đều tiến về hướng về tốt. Đáng tiếc cuộc sống hạnh phúc chưa có bao lâu, Lâu Hiểu La liền nhận được một đả kích trí mạng.
Hôm nay Lâu Hiểu La đang phóng nước, chuẩn bị nước để buổi tối Mộc Hi trở về cho hắn tắm rửa, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
- Ai a.
Đứng ngoài cửa là đồng đội của Mộc Hi, sắc mặt của hắn thật sự không tốt, làm trái tim Lâu Hiểu La trầm xuống.
- Mộc Hi, Mộc Hi hắn không về được.
cả người Lâu Hiểu La như mất hết sức lực.
- Sao có thể như vậy, Mộc Hi năng lực tốt như vậy, hắn lại là người trượng nghĩa không đắc tội người nào, sao có thể, vì sao các người không cứu hắn.
Lâu Hiểu La lôi kéo người tới mà khóc hô.
- Hắn là vì cứu đội trước mới hy sinh, trước khi chết để tôi đem đồ vật của hắn tới giao cho cô, cũng cầu xin đội trưởng nể mắt hắn mà chiếu cố cô.
Lâu Hiểu La chỉ nhìn thấy miệng đối phương lúc đóng lúc mở, cái gì cũng không nghe lọt tai, người nọ thấy bộ dáng Lâu Hiểu La, lắc đầu rồi rời đi, người trong bọn họ cũng rất khổ sở, Mộc Hi là người tốt khó có được, đặc biệt ở mạt thế, người như vậy càng vì trân quý, nhưng mọi người đều càng cảm kích hắn chắn giúp đội trưởng một kích, rốt cuộc so với Mộc Hi, đội trưởng càng quan trọng.
Lâu Hiểu La ngồi ngây ngốc.
- Mộc Hi, anh là đồ ngu ngốc, người kia lợi hại như vậy, cần anh đi cứu sao, bên cạnh cô ta có rất nhiều người, không phải chỉ có mình anh. Anh đã quên trong nhà có người chờ anh trở về rồi sao, anh đã nói sẽ chiếu cố em, ở trong lòng anh, em đến tột cùng tính là cái gì a, hiện tại anh đi rồi, một mình em phải làm sao bây giờ a.
Lâu Hiểu La ở nơi đó lải nhải nói, cũng không biết là nói cho ai nghe, cứ như vậy mơ màng hồ đồ qua hồi lâu, cửa lần nữa bị người gõ vang, đoàn người lôi kéo Lâu Hiểu La đi ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể phí công nuôi dưỡng người, đây cũng là một ngày cuối cùng trong sinh mệnh của Lâu Hiểu La kiếp trước.
Người phụ nữ kia nói cho dù Mộc Hi đã cứu cô ta, thì cô ta cũng không thể phí công nuôi dưỡng người rảnh rỗi, cô ta phải phụ trách toàn bộ tiểu đội, Lâu Hiểu La có chút thương tâm, cho dù Mộc Hi đã cứu cô ta thì sao, ở trong lòng người phụ nữ kia phỏng chừng cũng chỉ cho rằng hắn là một đội viên ưu tú mà thôi, lúc này Lâu Hiểu La không biết là nên thương tâm vì Mộc Hi hay là vì chính mình, đáng tiếc không chờ cô thương tâm đủ, đã bị người đẩy vào trong miệng tang thi, trước khi chết, Lâu Hiểu La cũng không biết là ai đẩy mình.
—---------đường phân cách quá khứ—-------------
Sau khi Chu Diễm Dương rời đi khỏi tiểu đội Thí Thiên, tâm tình thập phần buồn bực, cô ta không rõ vì sao bản thân lại có chút chán ghét cô gái tên Lâu Hiểu La kia, cô ta có thể xác định đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Hiểu La, có lẽ là bản năng của phụ nữ, bản năng chán ghét tình địch tiềm tàng. Hơn nữa Chu Diễm Dương cũng có thể cảm giác thái độ của Lâu Hiểu La đối với mình có chút kỳ quái, không phải ghen ghét, mà là trong hâm mộ còn lộ ra thương cảm, thậm chí còn có hận ý nhàn nhạt, thật là đậu má, trước mạt thế hay sau mạt thế, cô ta thật sự chưa từng gặp qua người này, không biết là bệnh tâm thần từ đâu ra, chính mình phát bệnh còn làm cho tiểu đội Thí Thiên trên dưới đều có thành kiến với cô ta.
Thái độ của Cơ Thí Thiên cùng tiểu đội Thí Thiên hôm nay làm cô ta thập phần nan kham, ngày thường bọn họ đối với cô ta thực thưởng thức, cho dù còn có một lý do khác là người phụ nữ của Cơ Thí Thiên, cô ta cũng là đặc thù nhất, mạt thế cường giả vi tôn, Chu Diễm Dương căn bản không trông cậy vào việc Cơ Thí Thiên chỉ có một người phụ nữ là cô ta, huống hồ trước mạt thế, bên người Cơ Thí Thiên không thiếu phụ nữ, đủ loại màu sắc hình dạng, cho nên cô ta thập phần thông minh, bảo trì khoảng cách, cũng như là không dấu vết mượn sức thành viên trung tâm của tiểu đội Thí Thiên, không thể tưởng được bởi vì một Lâu Hiểu La lai lịch không rõ kia, làm cô ta bị xem thường, không công bằng, vì sao Lâu Hiểu La té xỉu, này có liên quan gì tới cô ta, ai biết cô ta ở bên ngoài có phải cảm nhiễm lung tung rối loạn hay không.
- Đội trưởng, hôm nay như thế nào sớm trở lại như vậy, tôi còn cho rằng hôm nay cô sẽ có một đêm lãng mạn a.
Phó đội trưởng tiểu đội Hỏa Tường Vi trêu ghẹo nói. Hầu hết phụ nữ trong căn cứ đều hâm mộ ghen ghét Chu Diễm Dương, có thể có người bạn trai như Cơ Thí Thiên, nhưng bởi vì bản thân Chu Diễm Dương dung mạo cùng thực lực đều phi thường tốt, tất cả mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn phân, nhưng hôm nay cô ta lại trở về với thái độ khác thường, rõ ràng là cô vấn đề, nên ả mới ẩn ẩn đâm Chu Diễm Dương một câu.
- Hôm nay, thành viên trước kia của tiểu đội Thí Thiên về đơn vị, tên Lâu Hiểu La, bọn họ vội vàng hoan nghênh cô ta, có lẽ là người phụ nữ kia một đường thực vất vả, về tới liền té xỉu, ta nhìn không giúp được gì liền trở về. Không thể nghĩ tới tiểu đội Thí Thiên còn có một thành viên trung tâm trẻ tuổi như vậy,, hơn nữa tôi thấy đám Bạch Ngọc Li đều nhường cô ta mấy phần.
Lời Chu Diễm Dương nói thành công khơi mào lòng ghen ghét của Hứa Khả Nhi, chắc chắn tin tức tiểu đội Thí Thiên có một thành viên trung tâm là một cô gái trẻ tuổi rất nhanh sẽ lan ra toàn bộ căn cứ, hơn nữa theo đó là nghi ngờ, ghen ghét cùng một chút điên cuồng.
- Nếu không để tôi đi xem. Tôi là hệ trị liệu.
Nói tới đây Hứa Khả Nhi có chút tự hào ưỡn ngực, dị năng lợi hại thì như thế nào, hệ trị liệu hiện tại toàn bộ căn cứ chỉ mới có hai người, cô ta mới là người phụ nữ trân quý nhất căn cứ, dựa vào cái này, làm cho cô ta càng thêm tự tin, ngày nào đó cô ta sẽ đánh bại những người phụ nữ khác để trở thành người bên cạnh Cơ Thí Thiên, hơn nữa còn là người được sủng ái nhất. Chu Diễm Dương nhìn Hứa Khả Nhi đang tự chìm trong ảo tưởng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nếu không phải dị năng của cô ta hiếm lạ hơn nữa có giá trị, cô ta sẽ không để một người không có đầu óc làm phó đội trưởng, nhìn Bạch Ngọc Li người ta đi, lại nhìn Hứa Khả Nhi, Chu Diễm Dương chỉ có thể tự an ủi chính mình rốt cuộc vẫn có chỗ đáng khen, ít nhất là thanh đao tốt.
- Được rồi, nếu Thí Thiên cần sẽ đến tìm chúng ta, cô đi nghỉ ngơi trước đi, gần đây căn cứ có mấy nhiệm vụ lớn, sắp tới sẽ rất bận.
Dứt lời liền xoay người rời đi, vì vậy cô ta không nhìn thấy ánh mắt oán độc của Hứa Khả Nhi, vì ả cho rằng Chu Diễm Dương đang ngăn cản ả tiếp cận Cơ Thí Thiên, nhưng Hứa Khả Nhi chỉ có thể nghe lời, ả ta không có sức chiến đấu, cô ta cần ô dù của Chu Diễm Dương che chở, chờ, chờ ả ta thành công bắt lấy Cơ Thí Thiên hoặc là cùng người đàn ông khác đứng trên đỉnh, ả sẽ cho những người này một bài học. Hứa Khả Nhi rất có tự tin, vì ả là dị năng hệ trị liệu hi hữu, lúc này ả đã nghĩ tới làm thế nào để trấn an dàn nam sủng tranh giành mình thế nào rồi, tự tin như vậy cũng không biết là từ đâu ra, có đôi khi không thể không nói ngốc là bệnh cần phải trị.
- Hiểu La, Hiểu La, cô làm sao vậy.
Trong hốt hoảng, cô thấy bên tai có người gọi tên mình, Lâu Hiểu La mở to mắt, thấy gương mặt không gì sánh kịp của đại thần, liền lau lau đôi mắt.
- Vừa mở mắt nhìn đã thấy gương mặt này của anh, thật là có chút chói mắt.
Dứt lời, phòng trong yên tĩnh một trận.
- Ha hả, tôi là nói người có gương mặt anh tuấn vô cùng tú nhã tuyệt luân như vậy, thật sự là làm cho tôi tự biết xấu hổ, cảm giác sâu sắc giữa người với người thật không công bằng, ha hả, ha hả.
Lâu Hiểu La rốt cuộc lấy lại tinh thần, ý thức được bản thân vừa nói cái gì, tươi cười trên mặt có chút cứng đờ, trong lòng kêu rên không ngừng, đây là làm sao vậy, đầu cô sao toàn rỉ sắt a, sao lời gì cũng có thể nói ra bên ngoài a.
- Cô quen Chu Diễm Dương, cô ta đã làm chuyện gì với cô sao, hoặc là nói cô từng đắc tội với cô ta sao?
Cơ Thí Thiên không để ý đến hành động chọc cười của Lâu Hiểu La, hiện tại hắn có chuyện quan trọng hơn muốn biết. Cơ Thí Thiên vuốt đầu tóc của Lâu Hiểu La, vừa rồi lúc cô hôn mê giống như đã mơ thấy chuyện gì không tốt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt làm người nhìn cực kỳ đau lòng. Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn, giúp không được gì, hiện tại người đã tỉnh, Cơ Thí Thiên đương nhiên muốn hỏi rõ ràng, nếu thật sự Chu Diễm Dương đã làm cái gì, nể mặt tình cảm, hắn sẽ không truy cứu chuyện trước kia, nhưng về sau Chu Diễm Dương sẽ trở thành khách bị cự tuyệt lui tới, tuy rằng hắn thực thưởng thức cô ta, nhưng đối với Cơ Thí Thiên mà nói, Lâu Hiểu La mới càng quan trọng.
Tiểu kịch trường
Cơ Thí Thiên: Ta như thế nào trước nay chưa từng nghe nói qua ngươi còn có mối tình đầu.
Lâu Hiểu La: Làm sao vậy, vì sao ta không thể có mối tình đầu, Mộc Hi ca rất tốt a..
Cơ Thí Thiên: Hừ, không nghe nói qua mối tình đầu thì không có thành công.
Lâu Hiểu La: Nga, giống như ngươi a, không thành công, còn bị người bày một đạo.
Cơ Thí Thiên:.......
Địch Thu: Di, tựa hồ mọi người đều bình thường.
Hứa Tấn: n, nội dung hồi ức kết thúc không sai biệt lắm, tiểu la cũng rốt cuộc vui vẻ đi lên.
Kỳ Hàn: Vậy tác giả còn sống sao, lần trước nàng nói muốn viết ngọc li thế nào làm ta có chút không yên tâm.
Bạch Ngọc Li: Không có việc gì, đến bây giờ còn không thể tự gánh vác sinh hoạt a, không để ý nàng.
Tác giả: Hừ hừ, ngươi chờ, ta sẽ không dễ dàng tha thứ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook