Mật Hôn
-
Chương 61: Dùng ánh sáng của mình ôm lấy em
Khán giả đều thích náo nhiệt, nghe đề nghị của MC, đại đa số liền ồn ào hùa theo, không khí tại đây lập khắc bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Vì thế theo tình hình không thể từ chối, Phó Minh Viễn đành phải “cố mà làm” để đối phó.
Nguyễn Ngưng đứng ở giữa sân khấu, nhìn bóng dáng cao lớn kia từ khán phòng đi lên trên sân khấu, đi từng bước đến trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng người đàn ông trước sau đều mang theo một nụ cười nhẹ, giơ tay nhấc chân mang theo vẻ ưu nhã quý khí. Anh là ngôi sao sáng nhất trong đêm đen, có thể bắt được ánh mắt của mọi người dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà ngôi sao này, lại đem ánh sáng chiếu lên người cô.
Cô có thể thấy rõ ràng, khi nhìn về phía cô, trong cặp mắt hoa đào của anh nhiễm lên sắc thái dịu dàng.
“Bùm bùm —— bùm bùm ——”
Tim đập không cách nào khống chế, cô gái gắt gao nắm chặt lấy microphone trong tay, sững sờ ở tại chỗ, tay chân có chút luống cuống.
Cũng may, ánh mắt của người đàn ông cũng không dừng lại trên người cô lâu lắm.
Anh hướng xuống khán phòng, khi đối mặt với mọi người dưới sân khấu, đã thu lại biểu cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự biến hoá cảm xúc này, những người khác có lẽ không phát giác ra, nhưng MC đứng ở bên cạnh nhìn được rõ ràng.
Phó ảnh đế này, chẳng lẽ có ý với Ninh Như An thật?
MC xoay chuyển ánh mắt, bát quái hỏi thử: “Mạo muội hỏi một câu, Phó ảnh đế và Nhuyễn Nhuyễn có quen biết sao?"
Vấn đề này khiến lòng bàn tay Nguyễn Ngưng đổ mồ hôi.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự bị nhìn ra?
Nhưng mà Phó Minh Viễn nghe xong câu hỏi của MC, chẳng những không tránh, ngược lại nghiêng đầu nhìn tới, sau đó lần nữa cong khóe môi lên.
"Ừ, lúc trước từng hợp tác chung một lần, tôi thật sự coi trọng cô ấy.”
Anh nói câu này qua microphone khuếch đại âm thanh, vang ra toàn bộ khán phòng, giống như một quả bom lớn nổ bùm bên tai nhóm quần chúng ăn dưa.
Khán giả không khỏi ồ lên.
Shit, đây là lần đầu tiên Phó ảnh đế công khai tỏ vẻ coi trọng một nữ diễn viên đó!
Mẹ nó, chẳng lẽ đây thật sự là show ân ái?
Bọn họ đến nhầm chỗ?
Vì sao mà chương trình cạnh tranh lại giống như đang bán sỉ cẩu lương vậy chứ?
Mà người xem ở trường quay, vẫn có một ít bộ phận là fan của Phó Minh Viễn và Nguyễn Ngưng. Giờ khắc này, mọi người đều có chung vẻ mặt phức tạp.
Phó fan: Mẹ ơi, hoá ra anh Viễn thật sự đang yêu? Khó trách ngày nào cũng khen ngợi người ta! Tuy rằng lòng đau như cắt nhưng lý trí bảo phải mỉm cười, cũng muốn chúc phúc 【 bạo khóc.jpg】
Nhuyễn fan: Mẹ nó, lão Phó, anh cách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi ra xa một chút! Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy ra gặp chúng tôi đấy, shit 【đại đao bốn mươi mét đang chờ.jpg】
Fan couple: Aaaa, thuyền mị chèo hình như sắp cập bến? Má ơi, bốn bỏ lên năm* là có thể kết hôn sinh em bé!
(*) làm tròn
Nguyễn Ngưng xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cô cúi đầu nhìn mũi chân, có chút thẹn thùng mà xê dịch sang bên cạnh.
Sao anh Minh Viễn lại thể hiện rõ vậy chứ? Như thế không phải sẽ khiến mọi người dễ dàng đoán được mối quan hệ của bọn họ hay sao?
Nhưng mà lại nói, bọn họ từng hợp tác với nhau khi nào?
Hiển nhiên, những người khác cũng tò mò vấn đề này
MC chờ đến khi thanh âm của người xem nhỏ lại, liền tiếp tục bát quái hỏi: "Vậy sao? Phó ảnh đế đã từng hợp tác với Nhuyễn Nhuyễn sao? Có thể tiết lộ một chút được không?”
Nguyễn Ngưng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Minh Viễn.
Không phải là anh Minh Viễn đang nói bừa chứ? Thật sự là cô không có một chút ấn tượng nào cả.
Nhìn ánh mắt mang theo nghi vấn và lo lắng của cô, Phó Minh Viễn nhẹ nhàng cười.
“Chúng tôi từng hợp tác trong bộ phim điện ảnh 《 Đồng Dao 》.”
MC dừng một chút, liền lập tức nghĩ ra: “《 Đồng Dao 》? Ý anh là bộ phim của đạo diễn Bùi Lâm?”
Phó Minh Viễn gật đầu, "Đúng vậy, tôi tham gia vào việc chế tác.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, cô biết là anh đề xuất cô trước mặt ông Bùi, lại không ngờ anh lại tham gia chế tác.
Nhưng mà cũng không có biện pháp, cô chỉ tham gia lồng tiếng cho nữ chính trong một đoạn ngắn, ngay cả nam chính cũng chưa gặp, càng đừng nói là những người khác.
Cũng không biết… rốt cuộc là anh Minh Viễn gặp cô khi nào?
"Hoá ra hai người quen biết nhau lâu như vậy” MC gật đầu, “Khi đó Nhuyễn Nhuyễn chắc là còn đang đi học phải không?"
"Ừ, khi đó cô ấy đang học năm nhất.”
Mắt thấy đề tài trên sân khấu đã đi quá xa, đạo diễn vội vàng nhắc nhở MC qua tai nghe, hậu trường đã chuẩn bị tốt.
MC hiểu ý, mở miệng nói: “Nếu như vậy, hai vị có thể thể hiện lại một đoạn ngắn kinh điển trong 《 Đồng Dao 》 cho mọi người cùng xem không?”
Phó Minh Viễn không có dị nghị, tất nhiên Nguyễn Ngưng cũng không tiện từ chối.
Cũng không biết nhân viên hậu trường có phải là fan cp của hai người hay không mà đoạn ngắn 《 Đồng Dao 》 được chọn lại là đoạn nữ chính thổ lộ với nam chính.
Lời kịch của nữ chính trong đoạn ngắn này tương đối nhiều, nam chính chỉ có một hai lời kịch mà thôi.
Cũng may cái này vốn chính là tác phẩm của Nguyễn Ngưng, tổ tiết mục đã có chuẩn bị trước, băng ghi âm và lời kịch trong tác phẩm đều có sẵn.
Tuy rằng là tác phẩm mấy năm trước, nhưng đây là tác phẩm đầu tiên của cô, ký ức của Nguyễn Ngưng đối với 《 Đồng Dao 》 còn rất rõ, lời kịch vẫn còn nhớ kĩ, căn bản không cần xem kịch bản.
Mà càng làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn lại là Phó Minh Viễn.
Anh tựa hồ chỉ nhìn lướt qua kịch bản một chút, sau đó cũng không xem lại nữa.
Tuy nói lời kịch của anh ít, nhưng vô luận là giọng nói, tốc độ nói hay tình cảm đều thể hiện chính xác, cái này lại không phải ai cũng có thể làm được.
Nghe hai người lồng tiếng, nếu không phải giữa lúc đó bởi vì Nguyễn Ngưng gặp một chút tình huống nhỏ mà giọng nói có chút run, khán giả đều nhịn không được mà tức giận mắng -----
Tổ tiết mục lại lấy băng gốc ra gạt người!
Nguyễn Ngưng xảy ra chút tình huống kia là bởi vì Phó Minh Viễn.
Trên màn hình lớn, không phải nữ chính đồng dao thổ lộ với nam chính sao?
Dựa theo cốt truyện, vì nam chính băn khoăn đủ loại, tuy rằng cũng yêu nhưng lại không chịu tiếp nhận nữ chính.
Mà Nguyễn Ngưng, khi nói ra lời thổ lộ với Phó Minh Viễn, Phó ảnh đế thế nhưng lại gật đầu!
Bởi vì động tác rất nhỏ, đại khái là những người khác không để ý tới.
Mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng, nhưng vẫn căng da đầu thuận lợi nói ra lời kịch phía sau.
Chỉ là khi hoàn thành xong, cô lại không dám nhìn Phó Minh Viễn, sợ lại không cẩn thận làm ảnh hưởng đến anh.
Thấy ánh mắt cô nhìn thẳng, tựa hồ là đang làm lơ anh, Phó Minh Viễn mím môi.
Tuy rằng rất muốn kéo tay cô, đứng trước mặt mọi người tuyên bố quan hệ của bọn họ, nhưng lý trí khiến anh bình tĩnh lại.
Hôm nay bày tỏ thế là đủ rồi, nhiều một chút thì hơi quá mức.
Chuyện này vẫn nên từ từ mới được.
Cuối cùng, hai người cũng thuận lợi hoàn thành xong đoạn diễn.
Phó Minh Viễn không dừng lại trên sân khấu, chờ anh trở về khán phòng, MC lại tiếp tục nói chuyện cùng Nguyễn Ngưng.
Tuy rằng cùng với Phó Minh Viễn làm mất thời gian nhưng đạo diễn cũng không cắt phần của cô.
"Thật ra tôi còn chuẩn bị cho mọi người một bài hát.”
Nguyễn Ngưng cầm microphone, một mình đứng ở trên sân khấu, MC đã đi xuống, đem sân khấu nhường lại cho cô và khán giả.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Hy vọng mọi người sẽ thích.”
Nghe đến việc cô muốn hát, Phó Minh Viễn không khỏi nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy âm trầm.
Hát? Khẳng định lại là bài của tên tiểu tử Dụ Nhược Vũ kia?
Chỉ là khi nhạc vang lên, anh lại phát hiện giai điệu bài hát này anh chưa từng nghe qua.
Giai điệu sâu lắng yên bình, lộ ra chút hương vị cổ xưa.
Cùng với khúc nhạc dạo vang lên, trên màn hình lớn ở giữa sân khấu cũng đồng thời hiện lên một video.
Trong video tràn ngập hình ảnh cực kỳ cổ kính, nhân vật xinh đẹp linh động, các loại hình thù kỳ quái, còn có khung cảnh cực kỳ hợp với bài hát, làm người xem bất tri bất giác chìm đắm ở trong đó.
Khi hình ảnh trên video vừa chiếu hết, màn biểu diễn của Nguyễn Ngưng cũng đã kết thúc.
Ai cũng không nghĩ tới, giọng nói của cô vốn nhẹ nhàng và thanh thoát, vậy mà cũng có thể hát ra ca khúc triền miên lâm li cùng với bối cảnh cổ xưa như vậy.
Lúc cô hát xong ca khúc kia, đi đầu là các fan, sau đó là toàn bộ khán phòng tức khắc vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Mà Phó Minh Viễn nhìn cô gái trên sân khấu, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, còn có vài phần tự hào.
Cô gái của anh chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Nhìn Nguyễn Ngưng biểu diễn xong, MC lại đi lên sân khấu.
"Nhuyễn Nhuyễn, bài cô vừa hát có tên là gì vậy? Hình như tôi chưa từng nghe qua?” Anh mở đường nói.
“Đây là một khúc nhạc đệm trong bộ phim điện ảnh huyền huyễn về tình yêu 《Thanh Loan》của đạo diễn Bùi Lâm.” Nguyễn Ngưng khẽ cười nói, nhắc tới tác phẩm mình thích, đôi mắt cô sáng lên.
“Bộ điện ảnh này sẽ chiếu vào Tết âm lịch năm nay, hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ đón xem.”
Tiết mục của cô là để tuyên truyền《 Thanh Loan 》, tất nhiên đã được thông qua.
Tuy khán giả có chút ngoài ý muốn, nhưng đều hiểu được, thậm chí có không ít người yên lặng nhớ, chuẩn bị chờ thời điểm chiếu phim đi xem.
MC lại hàn huyên với Nguyễn Ngưng vài câu, thấy thời gian đã đến mới bắt đầu đoạn kế tiếp.
Ba người khác bị quên ở phòng chờ, dưới sự ra hiệu của MC cùng nhau đi lên sân khấu.
Sau khi trải qua đoạn diễn cuối cùng, khán giả bắt đầu đầu bình chọn giọng nói yêu thích nhất.
Đối với kết quả, Nguyễn Ngưng không để ý lắm.
Tuy rằng cô thể hiện không tệ nhưng về phương diện diễn xuất cô chưa từng tìm hiểu. Phần diễn hài kịch cuối cùng vẫn kém hơn so với diễn viên chân chính khác.
Chỉ là khi nhìn vào cột bỏ phiếu của mình, từng ô từng ô tăng lên một cách từ từ một cách nhanh chóng, gần như có thể bắt kịp số phiếu của Phương Hà, cô không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Sao cô có thể sách được với thầy Phương? Có phải máy kiểm phiếu bị lỗi rồi không?
Cuối cùng, lúc Nguyễn Ngưng đang dại ra, số phiếu của cô lần lượt vượt qua ba người khác, cùng đứng vị trí thứ nhất với Phương Hà.
Kết quả này vừa ngoài ý muốn vừa hợp lý.
Lấy thực lực của Nguyễn Ngưng, hơn nữa Phó ảnh đế cùng cô hợp diễn, thật sự kéo lên không ít ấn tượng.
Tổ tiết mục không dự đoán được sẽ là kết quả này, cuối cùng nhất trí quyết định để cho hai người họ cùng nhau tiến vào trận chung kết.
Chương trình kỳ này tuy rằng liên tiếp xảy ra việc ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi kết thúc.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Nguyễn Ngưng rời sân khấu.
Đi xuống sân khấu, cô nhìn thoáng qua khán phòng, nhưng mà người đàn ông vốn ngồi ở vị trí dễ thấy nhất đã không còn bóng dáng.
Anh Minh Viễn đã đi rồi sao?
Nguyễn Ngưng có chút mất mát mà thu hồi tầm mắt.
Đến khi ra ngoài, liền gặp được Kỳ Kỳ đứng chờ đã lâu.
Cô còn chưa kịp nói, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi: “Tiểu Ninh.”
Quay đầu nhìn, lại phát hiện là Ôn Hàn gọi cô.
“Ôn tiền bối, xin hỏi có chuyện gì sao?” Nguyễn Ngưng lễ phép mà đáp lại nói.
“Chúng ta đều quen biết lâu như vậy, không cần gọi tiền bối mãi như vậy.” Ôn Hàn nhìn cô, dịu dàng nói, “Em cứ gọi anh là Ôn Hàn hoặc là Hàn ca, được chứ?”
"Tôi cảm thấy chẳng ra sao cả.”
Nguyễn Ngưng còn chưa kịp trả lời, một giọng nói trầm thấp khác lại vang lên.
Vì thế theo tình hình không thể từ chối, Phó Minh Viễn đành phải “cố mà làm” để đối phó.
Nguyễn Ngưng đứng ở giữa sân khấu, nhìn bóng dáng cao lớn kia từ khán phòng đi lên trên sân khấu, đi từng bước đến trước mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng người đàn ông trước sau đều mang theo một nụ cười nhẹ, giơ tay nhấc chân mang theo vẻ ưu nhã quý khí. Anh là ngôi sao sáng nhất trong đêm đen, có thể bắt được ánh mắt của mọi người dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà ngôi sao này, lại đem ánh sáng chiếu lên người cô.
Cô có thể thấy rõ ràng, khi nhìn về phía cô, trong cặp mắt hoa đào của anh nhiễm lên sắc thái dịu dàng.
“Bùm bùm —— bùm bùm ——”
Tim đập không cách nào khống chế, cô gái gắt gao nắm chặt lấy microphone trong tay, sững sờ ở tại chỗ, tay chân có chút luống cuống.
Cũng may, ánh mắt của người đàn ông cũng không dừng lại trên người cô lâu lắm.
Anh hướng xuống khán phòng, khi đối mặt với mọi người dưới sân khấu, đã thu lại biểu cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự biến hoá cảm xúc này, những người khác có lẽ không phát giác ra, nhưng MC đứng ở bên cạnh nhìn được rõ ràng.
Phó ảnh đế này, chẳng lẽ có ý với Ninh Như An thật?
MC xoay chuyển ánh mắt, bát quái hỏi thử: “Mạo muội hỏi một câu, Phó ảnh đế và Nhuyễn Nhuyễn có quen biết sao?"
Vấn đề này khiến lòng bàn tay Nguyễn Ngưng đổ mồ hôi.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự bị nhìn ra?
Nhưng mà Phó Minh Viễn nghe xong câu hỏi của MC, chẳng những không tránh, ngược lại nghiêng đầu nhìn tới, sau đó lần nữa cong khóe môi lên.
"Ừ, lúc trước từng hợp tác chung một lần, tôi thật sự coi trọng cô ấy.”
Anh nói câu này qua microphone khuếch đại âm thanh, vang ra toàn bộ khán phòng, giống như một quả bom lớn nổ bùm bên tai nhóm quần chúng ăn dưa.
Khán giả không khỏi ồ lên.
Shit, đây là lần đầu tiên Phó ảnh đế công khai tỏ vẻ coi trọng một nữ diễn viên đó!
Mẹ nó, chẳng lẽ đây thật sự là show ân ái?
Bọn họ đến nhầm chỗ?
Vì sao mà chương trình cạnh tranh lại giống như đang bán sỉ cẩu lương vậy chứ?
Mà người xem ở trường quay, vẫn có một ít bộ phận là fan của Phó Minh Viễn và Nguyễn Ngưng. Giờ khắc này, mọi người đều có chung vẻ mặt phức tạp.
Phó fan: Mẹ ơi, hoá ra anh Viễn thật sự đang yêu? Khó trách ngày nào cũng khen ngợi người ta! Tuy rằng lòng đau như cắt nhưng lý trí bảo phải mỉm cười, cũng muốn chúc phúc 【 bạo khóc.jpg】
Nhuyễn fan: Mẹ nó, lão Phó, anh cách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi ra xa một chút! Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy ra gặp chúng tôi đấy, shit 【đại đao bốn mươi mét đang chờ.jpg】
Fan couple: Aaaa, thuyền mị chèo hình như sắp cập bến? Má ơi, bốn bỏ lên năm* là có thể kết hôn sinh em bé!
(*) làm tròn
Nguyễn Ngưng xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cô cúi đầu nhìn mũi chân, có chút thẹn thùng mà xê dịch sang bên cạnh.
Sao anh Minh Viễn lại thể hiện rõ vậy chứ? Như thế không phải sẽ khiến mọi người dễ dàng đoán được mối quan hệ của bọn họ hay sao?
Nhưng mà lại nói, bọn họ từng hợp tác với nhau khi nào?
Hiển nhiên, những người khác cũng tò mò vấn đề này
MC chờ đến khi thanh âm của người xem nhỏ lại, liền tiếp tục bát quái hỏi: "Vậy sao? Phó ảnh đế đã từng hợp tác với Nhuyễn Nhuyễn sao? Có thể tiết lộ một chút được không?”
Nguyễn Ngưng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Minh Viễn.
Không phải là anh Minh Viễn đang nói bừa chứ? Thật sự là cô không có một chút ấn tượng nào cả.
Nhìn ánh mắt mang theo nghi vấn và lo lắng của cô, Phó Minh Viễn nhẹ nhàng cười.
“Chúng tôi từng hợp tác trong bộ phim điện ảnh 《 Đồng Dao 》.”
MC dừng một chút, liền lập tức nghĩ ra: “《 Đồng Dao 》? Ý anh là bộ phim của đạo diễn Bùi Lâm?”
Phó Minh Viễn gật đầu, "Đúng vậy, tôi tham gia vào việc chế tác.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, cô biết là anh đề xuất cô trước mặt ông Bùi, lại không ngờ anh lại tham gia chế tác.
Nhưng mà cũng không có biện pháp, cô chỉ tham gia lồng tiếng cho nữ chính trong một đoạn ngắn, ngay cả nam chính cũng chưa gặp, càng đừng nói là những người khác.
Cũng không biết… rốt cuộc là anh Minh Viễn gặp cô khi nào?
"Hoá ra hai người quen biết nhau lâu như vậy” MC gật đầu, “Khi đó Nhuyễn Nhuyễn chắc là còn đang đi học phải không?"
"Ừ, khi đó cô ấy đang học năm nhất.”
Mắt thấy đề tài trên sân khấu đã đi quá xa, đạo diễn vội vàng nhắc nhở MC qua tai nghe, hậu trường đã chuẩn bị tốt.
MC hiểu ý, mở miệng nói: “Nếu như vậy, hai vị có thể thể hiện lại một đoạn ngắn kinh điển trong 《 Đồng Dao 》 cho mọi người cùng xem không?”
Phó Minh Viễn không có dị nghị, tất nhiên Nguyễn Ngưng cũng không tiện từ chối.
Cũng không biết nhân viên hậu trường có phải là fan cp của hai người hay không mà đoạn ngắn 《 Đồng Dao 》 được chọn lại là đoạn nữ chính thổ lộ với nam chính.
Lời kịch của nữ chính trong đoạn ngắn này tương đối nhiều, nam chính chỉ có một hai lời kịch mà thôi.
Cũng may cái này vốn chính là tác phẩm của Nguyễn Ngưng, tổ tiết mục đã có chuẩn bị trước, băng ghi âm và lời kịch trong tác phẩm đều có sẵn.
Tuy rằng là tác phẩm mấy năm trước, nhưng đây là tác phẩm đầu tiên của cô, ký ức của Nguyễn Ngưng đối với 《 Đồng Dao 》 còn rất rõ, lời kịch vẫn còn nhớ kĩ, căn bản không cần xem kịch bản.
Mà càng làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn lại là Phó Minh Viễn.
Anh tựa hồ chỉ nhìn lướt qua kịch bản một chút, sau đó cũng không xem lại nữa.
Tuy nói lời kịch của anh ít, nhưng vô luận là giọng nói, tốc độ nói hay tình cảm đều thể hiện chính xác, cái này lại không phải ai cũng có thể làm được.
Nghe hai người lồng tiếng, nếu không phải giữa lúc đó bởi vì Nguyễn Ngưng gặp một chút tình huống nhỏ mà giọng nói có chút run, khán giả đều nhịn không được mà tức giận mắng -----
Tổ tiết mục lại lấy băng gốc ra gạt người!
Nguyễn Ngưng xảy ra chút tình huống kia là bởi vì Phó Minh Viễn.
Trên màn hình lớn, không phải nữ chính đồng dao thổ lộ với nam chính sao?
Dựa theo cốt truyện, vì nam chính băn khoăn đủ loại, tuy rằng cũng yêu nhưng lại không chịu tiếp nhận nữ chính.
Mà Nguyễn Ngưng, khi nói ra lời thổ lộ với Phó Minh Viễn, Phó ảnh đế thế nhưng lại gật đầu!
Bởi vì động tác rất nhỏ, đại khái là những người khác không để ý tới.
Mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng, nhưng vẫn căng da đầu thuận lợi nói ra lời kịch phía sau.
Chỉ là khi hoàn thành xong, cô lại không dám nhìn Phó Minh Viễn, sợ lại không cẩn thận làm ảnh hưởng đến anh.
Thấy ánh mắt cô nhìn thẳng, tựa hồ là đang làm lơ anh, Phó Minh Viễn mím môi.
Tuy rằng rất muốn kéo tay cô, đứng trước mặt mọi người tuyên bố quan hệ của bọn họ, nhưng lý trí khiến anh bình tĩnh lại.
Hôm nay bày tỏ thế là đủ rồi, nhiều một chút thì hơi quá mức.
Chuyện này vẫn nên từ từ mới được.
Cuối cùng, hai người cũng thuận lợi hoàn thành xong đoạn diễn.
Phó Minh Viễn không dừng lại trên sân khấu, chờ anh trở về khán phòng, MC lại tiếp tục nói chuyện cùng Nguyễn Ngưng.
Tuy rằng cùng với Phó Minh Viễn làm mất thời gian nhưng đạo diễn cũng không cắt phần của cô.
"Thật ra tôi còn chuẩn bị cho mọi người một bài hát.”
Nguyễn Ngưng cầm microphone, một mình đứng ở trên sân khấu, MC đã đi xuống, đem sân khấu nhường lại cho cô và khán giả.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Hy vọng mọi người sẽ thích.”
Nghe đến việc cô muốn hát, Phó Minh Viễn không khỏi nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy âm trầm.
Hát? Khẳng định lại là bài của tên tiểu tử Dụ Nhược Vũ kia?
Chỉ là khi nhạc vang lên, anh lại phát hiện giai điệu bài hát này anh chưa từng nghe qua.
Giai điệu sâu lắng yên bình, lộ ra chút hương vị cổ xưa.
Cùng với khúc nhạc dạo vang lên, trên màn hình lớn ở giữa sân khấu cũng đồng thời hiện lên một video.
Trong video tràn ngập hình ảnh cực kỳ cổ kính, nhân vật xinh đẹp linh động, các loại hình thù kỳ quái, còn có khung cảnh cực kỳ hợp với bài hát, làm người xem bất tri bất giác chìm đắm ở trong đó.
Khi hình ảnh trên video vừa chiếu hết, màn biểu diễn của Nguyễn Ngưng cũng đã kết thúc.
Ai cũng không nghĩ tới, giọng nói của cô vốn nhẹ nhàng và thanh thoát, vậy mà cũng có thể hát ra ca khúc triền miên lâm li cùng với bối cảnh cổ xưa như vậy.
Lúc cô hát xong ca khúc kia, đi đầu là các fan, sau đó là toàn bộ khán phòng tức khắc vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Mà Phó Minh Viễn nhìn cô gái trên sân khấu, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, còn có vài phần tự hào.
Cô gái của anh chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Nhìn Nguyễn Ngưng biểu diễn xong, MC lại đi lên sân khấu.
"Nhuyễn Nhuyễn, bài cô vừa hát có tên là gì vậy? Hình như tôi chưa từng nghe qua?” Anh mở đường nói.
“Đây là một khúc nhạc đệm trong bộ phim điện ảnh huyền huyễn về tình yêu 《Thanh Loan》của đạo diễn Bùi Lâm.” Nguyễn Ngưng khẽ cười nói, nhắc tới tác phẩm mình thích, đôi mắt cô sáng lên.
“Bộ điện ảnh này sẽ chiếu vào Tết âm lịch năm nay, hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ đón xem.”
Tiết mục của cô là để tuyên truyền《 Thanh Loan 》, tất nhiên đã được thông qua.
Tuy khán giả có chút ngoài ý muốn, nhưng đều hiểu được, thậm chí có không ít người yên lặng nhớ, chuẩn bị chờ thời điểm chiếu phim đi xem.
MC lại hàn huyên với Nguyễn Ngưng vài câu, thấy thời gian đã đến mới bắt đầu đoạn kế tiếp.
Ba người khác bị quên ở phòng chờ, dưới sự ra hiệu của MC cùng nhau đi lên sân khấu.
Sau khi trải qua đoạn diễn cuối cùng, khán giả bắt đầu đầu bình chọn giọng nói yêu thích nhất.
Đối với kết quả, Nguyễn Ngưng không để ý lắm.
Tuy rằng cô thể hiện không tệ nhưng về phương diện diễn xuất cô chưa từng tìm hiểu. Phần diễn hài kịch cuối cùng vẫn kém hơn so với diễn viên chân chính khác.
Chỉ là khi nhìn vào cột bỏ phiếu của mình, từng ô từng ô tăng lên một cách từ từ một cách nhanh chóng, gần như có thể bắt kịp số phiếu của Phương Hà, cô không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Sao cô có thể sách được với thầy Phương? Có phải máy kiểm phiếu bị lỗi rồi không?
Cuối cùng, lúc Nguyễn Ngưng đang dại ra, số phiếu của cô lần lượt vượt qua ba người khác, cùng đứng vị trí thứ nhất với Phương Hà.
Kết quả này vừa ngoài ý muốn vừa hợp lý.
Lấy thực lực của Nguyễn Ngưng, hơn nữa Phó ảnh đế cùng cô hợp diễn, thật sự kéo lên không ít ấn tượng.
Tổ tiết mục không dự đoán được sẽ là kết quả này, cuối cùng nhất trí quyết định để cho hai người họ cùng nhau tiến vào trận chung kết.
Chương trình kỳ này tuy rằng liên tiếp xảy ra việc ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi kết thúc.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Nguyễn Ngưng rời sân khấu.
Đi xuống sân khấu, cô nhìn thoáng qua khán phòng, nhưng mà người đàn ông vốn ngồi ở vị trí dễ thấy nhất đã không còn bóng dáng.
Anh Minh Viễn đã đi rồi sao?
Nguyễn Ngưng có chút mất mát mà thu hồi tầm mắt.
Đến khi ra ngoài, liền gặp được Kỳ Kỳ đứng chờ đã lâu.
Cô còn chưa kịp nói, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi: “Tiểu Ninh.”
Quay đầu nhìn, lại phát hiện là Ôn Hàn gọi cô.
“Ôn tiền bối, xin hỏi có chuyện gì sao?” Nguyễn Ngưng lễ phép mà đáp lại nói.
“Chúng ta đều quen biết lâu như vậy, không cần gọi tiền bối mãi như vậy.” Ôn Hàn nhìn cô, dịu dàng nói, “Em cứ gọi anh là Ôn Hàn hoặc là Hàn ca, được chứ?”
"Tôi cảm thấy chẳng ra sao cả.”
Nguyễn Ngưng còn chưa kịp trả lời, một giọng nói trầm thấp khác lại vang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook