Manh đăng
-
Chương 9:
Chương 09
Thu Minh Vận tỉnh, mắt sưng lên, môi thâm, bộ dạng không tốt nhưng tinh thần không tệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa rót cho cô ấy chén nước: “Tớ mua bữa sáng cho cậu rồi đó, ăn chút đi.”
Thu Minh Vận ăn không vào, nước cũng không uống qua: “Mấy giờ rồi?”
Ôn Hỏa vừa xem qua: “7 giờ 30.”
Thu Minh Vận có lớp học, vội bật dậy: “Mình muộn mất rồi!”
Ôn Hỏa ấn bả vai cô ấy: “Tớ xin nghỉ cho cậu rồi.”
Thu Minh Vận chậm rãi thả lỏng bả vai, lại nằm xuống, nhắm hai mắt nói: “Có phải nhìn tớ rất không ổn không?”
Ôn Hỏa nghiêm túc nhìn nhìn: “Vẫn ổn.”
Thu Minh Vận cười: “Tớ sẽ không bao giờ nghe được những từ như là không ổn từ chỗ cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa: “Tớ sẽ nói, nhưng sự thực là nhìn cậu vẫn ổn.”
Thu Minh Vận mở mắt: “Thật chứ?”
Ôn Hỏa: “Tôi nhớ hồi học cấp ba, có bạn học vì chịu đả kích nên đã nhảy lầu, lúc rơi xuống bị xe buýt đâm vào, cả người đập vào kính chắn gió.”
Nụ cười Thu Minh Vận chua xót: “Cậu hi vọng tớ như vậy à?”
Ôn Hỏa nói: “Tớ muốn nói với cậu, đó là sau khi bạn học kia chết, dọa chết một hành khách, còn kích động tới tâm lý tài xế, khiến bác tài giẫm nhầm chân ga, đâm vào xe hơi của một gia đình. Trên chiếc xe đó có một đứa bé 5 tuổi đang ăn hồ lô, bị cây tre cắm xuyên đầu, tử vong tại chỗ. Ba mẹ bạn học đó vừa phải chịu nỗi đau mất con, vừa phải bán đất bán nhà bồi thường cho các nạn nhân, dập đầu xin họ tha thứ.”
Thu Minh Vận nhăn mi.
Ôn Hỏa ngồi xuống, lần thứ hai đưa ly nước cho cô ấy: “Đó mới là không ổn.”
Thu Minh Vận nhận ly nước, nhấp môi nói: “Cảm ơn cậu.”
Ôn Hỏa đứng dậy, lấy balo: “Đi đây.”
Ra đến cổng trường, Trình Thố gọi tới.
Ôn Hỏa nhận cuộc gọi: “Alo.”
Trình Thố cởi áo blouse, khóa cửa phòng làm việc: “Chút nữa anh đi gặp anh họ, em có muốn anh nói chuyện chúng ta quen biết nhau không?”
Ôn Hỏa đi vào ga tàu điện ngầm: “Nói chuyện đó làm gì?”
Trình Thố cười rộ: “Chẳng phải anh ất lúc nào cũng vượt trội hơn anh sao? Vất vả lắm mới có cơ hội chế nhạo lại, không thể bỏ lỡ được.”
Ôn Hỏa: “Anh có thể giữ chút đạo đức nghề nghiệp không?”
Nói tới chuyện đó, Trình Thố không cãi được: “Được rồi được rồi, không nói không nói.”
Ôn Hỏa chuẩn bị lên tàu: “Tạm biệt.”
Trình Thố nghe thấy tiếng ồn phía cô: “Em đi đâu vậy?”
Lúc mua bữa sáng, Ôn Hỏa nhận được điện thoại của Ôn Tân Nguyên, báo lại Ôn Băng gọi cho ông từ cơ quan, nói rằng có lẽ ăn phải đồ ăn hỏng nên bị đau bụng, nôn mửa vài lần, ông bảo cô đến đó xem Ôn Băng.
Tín hiệu yếu đi, giọng Ôn Hỏa bị đứt quãng, Trình Thố tưởng cô không nghe được, nên hỏi lại: “Em đi đâu đó?”
Ôn Hỏa không muốn trả lời, nói một câu cho có: “Tìm người ngủ.”
Trình Thố đang tính hỏi rõ là ai, mất tín hiệu, cuộc gọi kết thúc.
Ôn Băng làm biên tập viên tại tuần san Phượng Hoàng Bắc Kinh, chuyên hẹn lịch bản thảo, so với mọi người thì anh ấy có chút ngốc nghếch nhưng luôn nghiêm túc hoàn thành công việc, được phân phó làm gì, đều nhận làm.
Tiếc là lòng người luôn thích so đo, cho dù anh ấy nỗ lực bao nhiêu nhưng chỉ vì hơi ngốc nên luôn bị bắt nạt. Với một số người, luôn thích bắt nạt người yếu thế hơn mình.
Ôn Hỏa đến cửa văn phòng, chưa bước chân vào đã nhìn thấy một cô gái tầm tuổi cô bày ra vẻ mặt ghét bỏ ném hộp giấy lau lên bàn Ôn Băng. Ôn Băng ngẩng đầu nói cảm ơn, cô ta tưởng anh ấy lại nôn, vội lùi ra sau hai bước, bịt kín mũi miệng.
Nhân viên vệ sinh đi tới, nhìn Ôn Băng bằng ánh mắt không khác cô gái kia là bao, còn dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô gái kia, nhỏ giọng nói thầm gì đó.
Ôn Hỏa thấy cảnh đó, bình tĩnh buộc lại tóc, lấy điện thoại ra, mở máy ảnh.
Sau đó, một người phụ nữ chừng 35, 36 tuổi từ văn phòng đi ra, nhìn một lượt, sau đó nói với giọng điệu không kiên nhẫn: “Người nhà cậu ta sao vẫn chưa tới? Cả văn phòng toàn mùi cơm thiu như này, làm việc kiểu gì được?”
Có người nói với chị ta: “Nghe bảo em gái anh ta sắp đến.”
Chị ta càng mất kiên nhẫn: “Gọi lại đi!”
Sau khi người phụ nữ trở lại văn phòng, cô gái ném giấy kia lại bắt đầu xỉu xói: “Em gái đến đón anh trai, nhà họ Ôn này lạ thật đấy. Tớ nghe nói em gái anh ta là nghiên cứu sinh, có anh trai như vậy mà lại làm nghiên cứu sinh được á? Thật đúng là nực cười.”
Nhân viên vệ sinh tiếp lời: “Không thấy tin tức nói là cô gái đó bây giờ còn quyến rũ giáo viên sao? Để giáo viên phân phối công việc cho cô ta.”
Cô gái sửa lại cho bà ta: “Dì à, dì nói vừa đúng vừa không đúng. Hiện tại, giáo viên, giáo sư không được gộp lại làm một đâu, còn phân ra ngành tự nhiên, ngành hạt nhân… Đăng một bài báo đã được nâng lên mấy bậc, chỉ cần ngủ một giấc đã có thể hoàn thành, ai mà không làm được chứ?”
Bọn họ đang bàn tán đến là hăng say, thì một người tóc bạch kim, búi tóc, mặc đồ công sở đi đến: “Có thể bớt mồm đi được không?”
Nhân viên vệ sinh và cô gái nhìn nhau, giải tán.
Người phụ nữ mặc đồ công sở đưa cho Ôn Băng túi đựng rác mới, nói: “Hay là anh đi đến nhà vệ sinh đi, ở đây đúng thật là sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người làm việc.”
Ôn Hỏa lưu video, cất điện thoại, đi vào cửa.
Ôn Băng vốn định đồng ý với người phụ nữ mặc đồ công sở, khi nhìn thấy Ôn Hỏa, thì nở nụ cười.
Người phụ nữ mặc đồ công sở nhìn theo ánh mắt anh ấy, thấy Ôn Hỏa, gật đầu, không nói gì, tránh ra.
Ôn Hỏa rút tờ giấy ra, ngồi xổm xuống, lau khóe miệng cho Ôn Băng: “Chúng ta về nhà đi, anh trai.”
Ôn Hỏa không vội, lấy hộp cơm thủy tinh ở trong ngăn kéo bàn làm việc ra, trong hộp cơm là thịt kho tàu Bắc Kinh (1). Anh ấy nói: “Em gái, cho em này. Anh biết em thích ăn món này nhất, thường ngày ba không hay làm, sáng nay ba làm, anh chưa ăn miếng nào hết.”
Ôn Hỏa nhìn chằm chằm hộp thịt này, thong thả nói: “Vậy sáng nay anh đã ăn gì?”
Ôn Băng nói: “Trước đó anh đã ăn đồ chiên rán ở trước cửa tòa nhà làm việc, còn cả một bát tào phớ nữa.”
Ôn Hỏa nhíu mày.
Ôn Băng không ăn được món ăn làm từ đậu, ăn là sẽ nôn.
Ôn Hỏa nhận lấy thịt, cất vào trong túi đầy sách vở của mình, cũng mặc kệ hộp cơm có bị mỡ hay không. “Đi, về nhà thôi.”
Khi đỡ Ôn Băng ra cửa, cô thuận tay gửi video mình quay vừa rồi vào hòm thư của tạp chí bên cạnh.
*
Tối hôm qua, Thẩm Thành ngủ không đóng cửa sổ, gió thổi tới cánh tay, buổi sáng, lúc làm việc cũng không thấy gì lạ, nhưng anh biết trạng thái của mình như thế nào, cho nên, nhân lúc nghỉ ngơi giữa trưa, anh đến phòng trà ngồi một lát, châm hương, thả lỏng.
Trình Thố đến tìm anh, ném cho anh một cái túi: “Này, báo cáo kiểm tra sức khỏe tâm lý của nhân viên văn phòng anh.”
Thẩm Thành buông chén trà trong tay ra: “Chuyện này cũng xứng để em tự mình đến sao?”
Trình Thố không nói gì, ngồi ở đối diện quan sát anh. Làm thế nào thì anh ấy cũng không thể nghĩ ra, trong nhà có một cô vợ diễn viên xinh đẹp, mà sao ông anh họ này của anh ấy còn không thỏa mãn, còn ra ngoài chơi bời hoa bướm.
Lúc này, trợ lý Thẩm Thành đưa cho một món đồ.
Trình Thố tò mò: “Cái gì vậy?”
Thẩm Thành cầm lấy chiếc hộp, mở ra thì thấy một chiếc đồng hồ bằng da cừu.
Trình Thố thấy: “Đồng hồ?”
Thẩm Thành mở ra, quả nhiên là một chiếc đồng hồ.
Trình Thố vừa nhìn vỏ hộp đã biết là của hãng Breguet, thuộc bộ sưu tập hàng hải, nhưng dây đồng hồ lại màu trắng, vòng quanh mặt đồng hồ là kim cương vụn, hẳn là của nữ, không phải cho chị dâu họ của anh ấy, thì chính là cho Ôn Hỏa. Anh ấy biết rõ còn cố hỏi: “Tặng ai vậy?”
Hiện tại, Thẩm Thành càng nhìn chiếc đồng hồ này càng tức giận, cô không xứng, nên trực tiếp ném cho Trình Thố: “Cho cậu.”
Trình Thố được chiều mà sợ, tuy rằng chiếc đồng hồ này cũng chỉ khoảng 30 vạn, nhưng thái độ như vứt rác này của Thẩm Thành lại dọa sợ anh ấy. Đây là coi tiền như rác sao? “Thật hay giả vậy?”
Cả đầu Thẩm Thành đều là mấy câu mà Ôn Hỏa nói với anh, không còn tâm trạng uống trà, đứng dậy, đi ra ngoài.
Trình Thố đương nhiên là không từ chối, tặng cho bạn gái cũng được, nhận luôn. Nhưng anh ấy cũng không lấy không, mà giả vờ lơ đãng nhắc nhở Thẩm Thành một câu: “Thấy đồng hồ này mới nhớ, hôm nay, một người bạn của em đã gọi điện thoại, cho em leo cây, nguyên nhân là vì muốn tìm người để ngủ. Anh nói xem, sao người này lại xấu xa như vậy chứ? Không hề chân thành gì cả. Đường đường là nghiên cứu sinh của đại học Thanh Hoa, còn là nữ thần khoa vật lý, lại còn đăng bài trên tạp chí nữa, vậy mà lại là người trọng sắc khinh bạn.”
Thẩm Thành dừng chân lại, xoay người, nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Trình Thố bị anh nhìn đến sởn da gà: “Sao vậy?”
Thẩm Thành không nói gì cả, xoay người gọi điện thoại: “Hoãn vé máy bay buổi chiều của tôi lại.”
Thẩm Thành ôm trán, thành kính cầu nguyện: “Cố lên, Ôn Hỏa.”
(1) Thịt kho tàu Bắc Kinh (苏造肉): là một món ăn nhẹ truyền thống của địa phương ở Bắc Kinh cũ. Món ăn này thuộc về ẩm thực Bắc Kinh. Món ăn này không được làm tại nhà cũng như không được chế biến cho các bữa tiệc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook