Manh đăng
Chương 8:


Chương 08

Số 9 Vũ Hổ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Quân Ân đợi Thẩm Thành nửa giờ, cuối cùng đã có thể gọi đồ.

Thẩm Thành ngồi xuống mở chai rượu, nhìn qua không khác biệt so với bộ dáng ngày thường, nhưng Đường Quân Ân biết, tâm trạng anh không tốt.

Gọi đồ xong, Đường Quân Ân chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thành.

Thẩm Thành không ngẩng đầu: “Nhìn cái gì?”

Đường Quân Ân lắc đầu: “Xem bộ dáng đào hoa nở hụt của cậu kìa, sao vậy? Bị phụ nữ chọc giận sao?”

Thẩm Thành ngẩng đầu lên, không nói gì.

Đường Quân Ân xem phản ứng này của anh, chắc đến tám chín phần: "Người đẹp nào thế?”

Thẩm Thành buông chén rượu: “Vì sao không phải là vợ tớ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đương Quân Ân: “Thẩm Thành, hai chúng ta mặc chung quần lớn lên, cậu nghĩ có thể lừa được tớ sao? Cứ cho là cậu tu luyện tốt, không để lộ cảm xúc, nhưng tớ chính là đạo diễn trứ danh, đầu tiên sẽ quan sát trạng thái của cậu.”

Anh ấy và Thẩm Thành đều từ xuất thân từ gia đình quân nhân, chẳng qua một người gia nhập giới giải trí, một người theo giới học thuật, chí hướng không giống nhau nhưng không ảnh hưởng đến quan hệ của cả hai.

Đường Quân Ân cười: “Hỏa Hỏa à?”

Thẩm Thành nới lỏng cà vạt, giảm bớt áp lực lồng ngực: “Hôm nay, cô ta bảo tôi chưa cho cô ta được gì cả.”


Đường Quân Ân biết chuyện này: “Không lẽ sai à? Nào có ai trao tặng tài sản mà làm như là trao di sản vậy. Là di sản, thì cũng cho người ta biết thời gian thừa kế nhất định chứ? Cậu giờ mới 30 tuổi, đây là muốn để cô ta đến bảy tám mươi tuổi mới biết về những thứ cậu cho sao?”

Thẩm Thành ném tiền ra ngoài nhiều, anh không phải loại người tiếc tiền bạc, chỉ là anh với Ôn Hỏa chỉ là mối quan hệ thoáng qua, sớm hay muộn đều sẽ kết thúc, anh tính chờ khi chấm dứt, sẽ trực tiếp làm thủ tục chuyển giao tài sản cho cô, dễ hợp dễ tan.

Ai ngờ, cô còn vạch rõ quan hệ của bọn họ hơn anh, đã vậy còn nói lời chia tay trước, điều này làm anh rất tức giận.

Đường Quân Ân nói tiếp: "Tớ biết, nguyên nhân chẳng qua là vì cậu không muốn quá gần gũi cô ta, đồng thời muốn cô ta một lòng với cậu trong thời gian hai người ở cùng nhau, nên không muốn cho quá nhiều lợi ích. Nhưng Thẩm Thành là ai? Đống giấy chứng nhận từ thiện của cậu có thể chất cao như núi, sao có thể bủn xỉn như vậy được? Nên là cậu chắc chắn sẽ cho cô ta tiền, rất nhiều là đằng khác, suy đi tính lại, chia tay là thời điểm thích hợp nhất, vừa hay để bịt miệng cô ta không nói ra chuyện với cậu.”

“Tớ là người như vậy à?”

“Chính xác là vậy. Nhưng cậu đúng là quá non tay, nào có chuyện bao dưỡng mà không cho chút lợi ích? Vậy chẳng phải là đang cho cô ta cớ để hồng hạnh vượt tường sao? Cô ta dám ở cùng một chỗ với người đã kết hôn như cậu, vốn dĩ là không có đạo đức, cậu lại không cho chút lợi ích nào, ở với ai cũng như nhau, hà cớ gì chỉ mỗi cậu?”

Thẩm Thành thấy anh ấy nói rất mâu thuẫn: “Chẳng phải cậu bảo phụ nữ có tiền sẽ sa đọa sao?”

Đường Quân Ân kinh ngạc: "Thẩm Thành, những năm đó cậu từng khiến một đống phụ nữ tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán đó, sao giờ đến ba chục tuổi đầu lại ngây thơ như vậy?"

Từ khi qua 23 tuổi, Thẩm Thành đã không quan tâm đến chuyện tình cảm, trước đây chủ yếu là chơi đùa, có thể nói Ôn Hỏa là ngoại lệ của anh trong suốt mấy năm nay, bởi vì cô có chừng mực. Đối với người như anh, "của ngon" không quan trọng bằng một thứ đồ chơi biết nghe lời.

Thêm nữa là bọn họ rất phù hợp khi lên giường. Cô đều phối hợp với sở thích đặc thù của Thẩm Thành.

Vậy mà hôm nay cô lại nói với anh, là cô vốn không thích chơi như vậy, cô buồn nôn với những trò chơi đó, sự hứng thú đều là giả vờ.

Đường Quân Ân nhắc nhở anh: "Vốn Ôn Hỏa cũng không tốt đẹp gì, có phải cậu bị khuôn mặt xinh đẹp, vô tội đó lừa rồi không? Hay nghe cô ta gọi vài ba tiếng thầy Thẩm đã lâng lâng?"

Anh ấy vừa nói vừa cười: "Nói đi cũng phải nói lại, đàn ông Bắc Kinh oai phong một cõi, từ khi nào lại chịu cục tức như vậy? Này là lật thuyền trong mương à?"

"Cút."

"Được rồi, đúng lúc để đổi người khác, mình cũng không quen biết cô ta."


Thẩm Thành nghĩ không ra: “Cô ta dựa vào cái gì mà ghê tởm chứ? Tớ chưa làm cô ta vui sướng sao?”

“Sao tớ biết được?” Mắt Đường Quân Ân nhìn xuống dưới, giả đò khụ hai tiếng, ôm lấy bả vai anh: “Phong cách sát phạt quyết đoán của cậu đâu rồi? Còn không phải là bị phụ nữ gài à? Có phải chưa từng bị vậy đâu?”

Thẩm Thành không để ý đến anh ấy.

Anh ấy nói tiếp: “Lần này của cậu chưa là gì so với mình lần đó, đối tượng kia không biết đội cho mình bao nhiêu nón xanh kìa.”

“Cậu còn rất kiêu ngạo nhỉ.”

Đường Quân Ân nghĩ thông suốt: “Không thì sao? Làm ầm lên với cô ta? Mất hết thể diện à?”

Thẩm Thành vòng lại chủ đề cũ: “Cô ta dựa vào cái gì chứ? Đã nói từ đầu là hư tình giả ý, tớ cũng chỉ coi là lợi ích đưa tới cửa, cứ nghĩ ít nhất cô ta cư xử thiệt tình, không yêu cầu gì cả, tớ đã nghĩ nhất định sẽ không đối xử tệ với cô ta…”

Đường Quân Ân đoán được lời tiếp theo: “Kết quả là cô ta lại chơi cậu, vốn là có mục đích mới tiếp cận, cô ta căn bản là chướng mắt cậu.”

Lời này chính là sự thật mất lòng, Thẩm Thành nhấp mạnh ngụm rượu nuốt xuống đầy tức giận.

Đường Quân Ân nói tiếp: “Thôi bỏ đi. Phụ nữ kiểu này không đáng, cậu muốn tức đến phát điên luôn à, cái này không được thì tìm cái khác càng tốt hơn, cho cô ta sáng mắt ra.”

Ngày mai Thẩm Thành phải đi công tác, đợi về sẽ xử lý cô ta, anh là người có lễ độ, nhưng với Ôn Hỏa thì không. Là cô quyến rũ anh, từ đầu vốn đã không đồng ý, cô hết bám đuôi lại trốn vào vali của anh, còn mua quần lót, thắt lưng, đủ mọi loại ám chỉ với anh. Sau đó anh dao động, nói thẳng với cô mình chỉ chơi đùa, cô tỏ vè mừng như điên, nói cô cũng thích chơi đùa, càng vui càng tốt. Này mới mấy ngày? Mà cô đã nói là ghê tởm anh?

Hai mươi tuổi phạm phải sai lầm này có thể tạm chấp nhận, nhưng anh đường đường là Thẩm Thành ba mươi tuổi, vì cớ gì chứ?

Đồ ăn lên, Đường Quân Ân bàn chính sự: “Cậu tính xử lý cô vợ hai mặt của cậu như nào? Lục Hạnh Xuyên giờ chó cùng rứt giậu, vớ được ai sẽ kéo người đó xuống, tớ nghĩ người đầu tiên anh ta tìm đến là vợ cậu. Trong tay anh ta có không ít nhược điểm của cô ta, giờ vấn đề là, cậu và vợ cậu trói buộc nhau, ảnh hưởng tới cậu và nhà họ Thẩm quá lớn, đừng để lúc đó kinh động đến ông nội.”

Thẩm Thành sẽ không để ông nội biết được: “Tớ có cách rồi.”

Đường Quân Ân gật đầu: “Có là được rồi.”


Nói tới đây, Thẩm Thành nói tiếp: “Ông mình mấy hôm trước có hỏi về cậu, hôm nào đến xem khối đá mới của ông.”

Đường Quân Ân buông đũa, mắt tỏa sáng: “Ông lại có đồ mới, thật đỉnh quá. Phóng mắt cả Bắc Kinh, ông chúng ta chính là một nhà buôn đá chính hiệu nhất. Thị trường nhỏ, giá lớn, lần này ông lại còn có được loại đá mới, không hổ là ông nội.”

Ông nội Thẩm Thành là Thẩm Hoài Ngọc, ngoài yêu nước, còn yêu ngọc.

Đường Quân Ân cũng thích thứ này, nên có nhiều chuyện nói cùng ông hơn cả Thẩm Thành, nói đến còn tỏ vẻ tức giận: “So với cậu, tớ còn thân với ông hơn nhiều, vì cớ gì có chuyện tốt thì lập tức nghĩ đến cậu trước chứ?”

Nhìn qua có vẻ Thẩm Hoài Ngọc không thân thiết với Thẩm Thành, nhưng đồ vật quan trọng ông chưa từng cho người khác. Không nói tới tài sản, danh vọng cùng các mối quan hệ ông tích góp cả đời đều tập trung cho Thẩm Thành.

Bởi vậy, trong vòng có một quy củ bất thành văn: gặp chuyện Thẩm Thành làm, trước làm Thẩm Thành chuyện này.

Thẩm Thành nói: “Ruột thịt chính là vậy.”

Đường Quân Ân liếc nhìn anh: “Cậu chính là chiếm lợi từ ba chữ ‘cháu trai ruột’ này thôi.”

*

Buổi tối đầu tiên sau khi cãi nhau với Thẩm Thành, Ôn Hỏa mất ngủ.

Sáng hôm sau, trạng thái tinh thần của cô không tốt, Thu Minh Vận chưa dậy, cô đi nhà ăn ăn cơm, sau đó mua bánh bao chiên và nước đậu xanh về.

Vừa về đến phòng, bác sĩ của cô là Trình Thố gọi đến.

Trình Thố dường như đã biết trước: “Em thức trắng cả đêm à?”

Mí mắt Ôn Hỏa cụp xuống, chầm chậm trả lời: “Mẹ em nói, chứng mất ngủ này là di truyền cách thế hệ, em không tìm được minh chứng, chưa từng nghe nói mất ngủ sẽ di truyền. Nhưng mấy năm trước khi bà ngoại qua đời, tình huống rất giống em hiện tại.”

Trình Thố hỏi cô: “Em tìm hiểu rõ ràng để làm gì chứ? Đây không phải bệnh nan y, biết thì thế nào?”

“Em không thể cứ ỷ lại một người khác, em cần phải tìm được cách khác để ngủ được.”

Trình Thố biết, nói đến chuyện này, anh ấy hỏi cô: “Đến giờ em vẫn không nói với anh, rốt cuộc người giúp em ngủ được là ai.”


Ôn Hỏa nói: “Anh từng nói, một người không ngủ được, có thể tìm người khác ngủ cùng, em đã tìm.”

Lúc đó, Trình Thố nói dối cô, anh ấy cũng từng lừa nhiều người bệnh bị mất ngủ như vậy, đương nhiên là vì các biện pháp khác đều thử qua, không có tác dụng nên anh ấy mới coi ngựa chết như ngựa sống điều trị tinh thần cho bọn họ.

Anh ấy nói với Ôn Hỏa, cô mất ngủ đến mức này, có lẽ do thiếu cảm giác an toàn mà cô không biết, dẫn đến tinh thần nhạy cảm, nếu không thể tự điều chỉnh từ bên trong, vậy thử tìm cách tác động từ bên ngoài coi sao.

Ví dụ như, tìm một người giúp cô an tâm, từ một người ngủ thành hai người ngủ.

Khoảng thời gian đó, các chỉ số cơ thể của Ôn Hỏa đều bất thường, anh ấy cũng không có biện pháp nào, không ngờ cô lại thành công.

Ôn Hỏa nói: “Khi đó, em nghĩ ai cũng có thể, nên đã tìm một người hợp ý em về các phương diện, gần đây, vì một số việc không hài lòng, nên nói rõ ràng với anh ta, sau đó buổi tối lại mất ngủ.”

Trình Thố hiểu: “Ý em là, không phải ai cũng có thể? Chỉ người này mới giúp em ngủ được?”

Ôn Hỏa đã đọc qua rất nhiều sách, cô biết hiện tượng này khoa học chưa giải thích được: “Em cũng không rõ có phải do ở cùng anh ta lâu rồi, đột nhiên tách ra nên không thích ứng được hay không. Để tối em sẽ thử lại.”

Trình Thố hỏi: “Nếu vẫn không được thì sao? Lại tìm anh ta à?”

Ôn Hỏa có cách khác: “Mẹ của giáo sư Dương Dẫn Lâu, là bạn thân của bà ngoại em, bà ấy biết chuyện bà ngoại thường xuyên mất ngủ.”

Trình Thố nghi vấn: “Biết cũng chưa chắc có biện pháp.”

“Nhưng chưa chắc là không có biện pháp, trước tiên vẫn muốn tìm đến bà ấy đã.”

“Ừ, cần anh giúp gì không?”

“Em có thể tự làm được.”

“Vậy hiện tại em đã phân rõ ranh giới với người kia rồi, có thể cho anh biết anh ta là ai không? Anh rất tò mò, một chuyên gia trị liệu tâm lý như anh, đã dùng nhiều biện pháp như vậy, mà vẫn không bằng anh ta nằm cạnh em sao?”

Ôn Hỏa không muốn có liên hệ gì tới Thẩm Thành nữa, nên nói luôn: “Là anh họ của anh.”

Trình Thố chỉ có duy nhất một người anh họ, anh ấy hơi ngây ngốc: “Em đừng nói là Thẩm Thành…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương