Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim
-
Chương 99
Cậu em trai út Thẩm Dạ Vũ của Thẩm Trọng Thành ở ngay trước cửa đón tiếp bọn họ, cậu nhóc cũng mặc bộ áo dài nam giống như Thẩm Trọng Thành, chẳng qua loại quần áo này luôn có chút kén người mặc, Thẩm Dạ Vũ còn nhỏ cho nên khuôn mặt có hơi tròn, sau khi mặc bộ này lên người thì phần thịt bụng đều hiện hết cả lên, Thẩm Trọng Thành rất nêu cao tinh thần đấu đá trong nhà của nhà họ Thẩm cho nên liền nhướn mày, tiếp đó anh cười cười rồi nói: "Mùa đông còn chưa tới mà sao đã bắt đầu nuôi mỡ bụng rồi?"
Thẩm Dạ Vũ nghe vậy thì sa sầm mặt, suýt nữa thì nổi điên, thế nhưng lúc nhìn thoáng qua Tạ Dư An ở một bên đang nắm tay Thẩm Trọng Thành thì liền thay đổi sắc mặt, cậu nhóc giống như một đóa bông trắng dựa sát vào bên cạnh Tạ Dư An rồi giữ lấy cánh tay còn trống của cậu, tiếp đó bày ra bộ dạng "tội nghiệp đáng thương" mà trề môi nói: "Anh Dư An, con chó này ăn hiếp bố."
Thẩm Trọng Thành: "?"
Nói cho cùng thì Thẩm Dạ Vũ cũng còn rất nhỏ tuổi, cái miệng nhỏ nhắn trề ra rất có cảm giác tủi thân của một đứa trẻ mà không hề bị gượng, khiến người nghe nhịn không được mà mềm lòng, Tạ Dư An là lần đầu tiên tới nhà họ Thẩm, Thẩm Dạ Vũ lại còn cầu cứu cậu như vậy thì nói sao cũng phải bảo vệ đứa em chồng này một chút, vì thế nên cậu cũng giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy vai Thẩm Dạ Vũ, đang chuẩn bị nói hộ thằng nhóc hai câu thì lại nghe được mấy câu từ miệng nó phát ra, cậu lập tức sửng sốt tại chỗ____vậy là cái kiểu thích diễn của Thẩm Trọng Thành còn là di truyền sao?
Thẩm Trọng Thành cũng cau mày, rõ ràng là anh cũng không ngờ còn có thể đụng phải kẻ địch ngang tài ngang sức như thế này: "Sao mày diễn còn nhiều hơn tao nữa vậy?"
Thẩm Dạ Vũ nói: "Gà rừng làm sao biết được sự cao quý của phượng hoàng?"
Tạ Dư An nhịn cười nói: "Trọng Thành, thằng bé vẫn còn nhỏ mà."
Thẩm Trọng Thành giận dữ cười lạnh, thấy Thẩm Dạ Vũ ôm cánh tay Tạ Dư An cũng không có thái độ gì khác thường hay là ghen, anh chỉ lạnh lùng nắm lấy tay Tạ Dư An tiếp tục đi vào nhà, còn nói tiếp lời của Tạ Dư An: "Cục cưng, em nói đúng."
Thấy Thẩm Trọng Thành bình tĩnh như vậy thì Thẩm Dạ Vũ lại bắt đầu luống cuống, thế nhưng vẫn cố chấp giữ mặt mũi mà chiếm lấy một bên cánh tay của Tạ Dư An như Thẩm Trọng Thành, cùng nhau bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm lớn hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, hành lang ngoằn ngoèo, ngang dọc sâu thẳm, chỉ thấy được vài người hầu mặc áo dài giống nhau vội vã đi ngang qua, lúc bọn họ tới gần Thẩm Trọng Thành và Thẩm Dạ Vũ thì có hơi dừng lại khom mình cúi chào, tiếp đó gọi một tiếng: "Ngũ thiếu gia."
Sau đó cũng quay sang Tạ Dư An chào hỏi, kính cẩn gọi cậu: "Ngài Tạ."
Tạ Dư An trước đây chưa từng gặp qua kiểu này cho nên hơi bị gò bó, Thẩm Trọng Thành ở bên cạnh động viên tinh thần cậu: "Không cần phải lo lắng đâu cục cưng, để anh dẫn em đi nhà thờ tổ, sau khi dự lễ khánh thành xong chúng ta sẽ về luôn."
Tạ Dư An hỏi anh: "Về luôn sao? Không cần ở đây một đêm hả anh?"
Theo cách nghĩ của Tạ Dư An thì hôm nay cậu cùng Thẩm Trọng Thành đến nhà họ Thẩm thì thể nào cũng phải ở lại một đêm mới phải phép.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại nói với cậu rằng: "Không cần đâu, cũng không phải là tết, ngày mai anh còn muốn đi làm nữa mà."
Thẩm Dạ Vũ rất kích động: "Thật không?"
"Tao không ở nhà mày vui lắm hả?" Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn thằng út đứng bên cạnh Tạ Dư An, hỏi bằng giọng thoải mái.
Thẩm Dạ Vũ nói chắc nịch: "Đúng vậy."
Cậu không hy vọng Thẩm Trọng Thành ở lại một đêm đâu, Thẩm Trọng Thành mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cậu làm bài thi, dưới tình huống này thì cậu có xin ba mẹ giúp đỡ cũng không ích gì, cho nên Thẩm Dạ Vũ đã viết bài đến mức sợ luôn rồi.
"À, mới nãy anh đùa em thôi." Thẩm Trọng Thành hỏi Thẩm Dạ Vũ xong thì quay đầu nhìn về phía Tạ Dư An rồi nói, "Ngày mai anh không đi làm đâu cục cưng, chúng ta ở lại một đêm rồi hãy về."
Tạ Dư An: "....."
Thẩm Dạ Vũ vừa nghe thế thì miệng càng trề dữ hơn, cơ mà có giận cỡ nào cũng không dám nói gì vì sợ Thẩm Trọng Thành lại nói muốn ở lại đây vài ngày rồi mới đi, bọn họ cùng đi đến nhà thờ tổ nhà họ Thẩm, lúc đến gần cửa thì thấy một người cỡ tuổi trung niên mặc một bộ đồ màu xanh nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, lúc ông nhìn thấy Tạ Dư An thì hơi sửng sốt, thế nhưng khi liếc sang Thẩm Dạ Vũ đang đứng bên cạnh thì liền cười lên, "Này thằng ba, lại bị anh trai của con ức hiếp sao?"
"Cháu nếu như ức hiếp nó thì nó còn có thể túm lấy bà xã của cháu hay sao?" Thẩm Trọng Thành nhướn mày nói, anh hơi nghiêng người để Tạ Dư An đứng lên phía trước người mình rồi nói, "Chú Tư, đây là người yêu của con, em ấy tên là Tạ Dư An."
"Ồ, chú biết Tiểu Tạ nhà con đấy, lúc con gái chú xem TV đã thấy cậu ta." Người đàn ông được Thẩm Trọng Thành kêu là "chú Tư" cười cười, đi tới cạnh Tạ Dư An rồi móc trong túi ra một bao lì xì đưa cho cậu, "Đây là tấm lòng của chú Tư với thím Tư chuẩn bị cho con."
Việc này khiến Tạ Dư An chợt ngẩn người, Thẩm Trọng Thành nắm lấy tay cậu để cậu nhận lấy: "Cảm ơn chú Tư."
Chú Tư gật đầu một cái rồi nói: "Đi vào thôi."
Nhà thờ tổ nhà họ Thẩm không có quy tắc đàn bà con gái không thể vào, cho nên Thẩm Dạ Vũ vừa vào đã chạy đến trước mặt Nghiêm Thu Sương, còn ghé sát vào tai bà nói nhỏ mấy câu, chắc chắn là đang méc với bà về Thẩm Trọng Thành, tiếc là Nghiêm Thu Sương chủ ừ ừ rất qua loa lấy lệ, được một lát đã phất tay bảo Thẩm Dạ Vũ đi sang một bên cho mát.
Thế nhưng lúc Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cùng nhau đi vào thì mọi người lại khá nhiệt tình, ai cũng đưa lì xì cho Tạ Dư An. Tiền lì xì còn vô cùng bắt kịp thời đại, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng kèm theo một tờ giấy nhỏ viết pass.
Rõ ràng không phải là ngày tết, thế nhưng lại thu về tiền lì xì quá nhiều, Tạ Dư An có ảo giác như mình đang ăn tết vậy, cậu lấy quà ra biếu cho từng người lớn nhà họ Thẩm, thế nhưng lại không thấy nhánh nhà Thẩm Bảy đâu.
Tạ Dư An nhớ tới lời dặn dò của Tiền Trấn Xuyên cho nên kéo lấy cánh tay của Thẩm Trọng Thành mà hỏi: "Trọng Thành, ai là Thẩm Thu Kích vậy? Với cả Chú Bảy của anh không tới sao?"
"Chú Bảy của anh mất sớm, nhánh thứ bảy hiện tại chỉ còn mỗi Thẩm Thu Kích thôi." Thẩm Trọng Thành ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về hướng Tây Nam, "Anh thấy nó rồi, để anh dẫn em sang đó."
Lúc Tạ Dư An đi tới mới phát hiện, nếu không phải ánh sáng chỗ Thẩm Thu Kích đứng có chút tối mà cậu ta còn đứng ở sau tấm rèm thì cậu ra rất dễ bị nhìn ra___bởi vì cậu ta và mọi người xung quanh không hề ăn nhập gì cả, người nhà họ Thẩm đều mặc áo dài nam và sườn xám, thế nhưng chỉ có mỗi Thẩm Thu Kích mặc đồ thể thao. Cậu ta có dáng người cao to, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị riêng biệt của nhà họ Thẩm, lúc thấy Thẩm Trọng Thành dẫn Tạ Dư An tới thì liền cười cười giơ tay lên nói: "Anh Thẩm Năm."
Thẩm Trọng Thành cũng hỏi cậu ta: "Thẩm Bảy, sao chú mầy ở đây?"
Thẩm Thu Kích nói: "Em vừa mới học xong chưa kịp thay quần áo, sợ ông bố đã mất để mắt tới nên mới ở đây, đỡ phải bị ông ấy đánh, đợt lát nữa ông nội Bảy cúng xong còn phải trở về học tiếp nữa." Sau khi trả lời Thẩm Trọng Thành thì cậu ta cũng chào hỏi Tạ Dư An, "Chào anh Tạ."
Tạ Dư An trên đường tới đây đã nghe Thẩm Trọng Thành nhắc đến Thẩm Thu Kích, Thẩm Thu Kích và cậu bằng tuổi nhau, đều là sinh viên năm ba, Tạ Dư An bị cậu ta gọi như vậy có chút không quen nên đã nói: "Chào Thu Kích, cậu gọi tôi là Dư An được rồi."
"Không sao đâu, cứ theo vai vế mà gọi thôi." Thẩm Thu Kích nhìn về phía người lớn đang đứng phía sau bọn họ, "Bọn họ đều khá coi trọng phép tắc, cũng không có cách nào."
Thẩm Trọng Thành lại hỏi cậu ta: "Dạo này chú mầy ổn không?"
Thẩm Thu Kích chậc lưỡi một tiếng rồi trả lời: "Cũng tạm, tháng trước nhà em có ăn trộm."
Thẩm Trọng Thành nói: "Gã trộm cái gì?"
"Trộm của em hai trăm đồng." Thẩm Thu Kích nói, "Cũng may tài sản quý giá của em đều để ở ký túc xá."
Thẩm Trọng Thành: "Đúng lúc lắm, để anh chỉ cho chú mầy cơ hội kiếm tiền."
"Muốn bùa sao?" Thẩm Thu Kích rõ ràng rất hiểu người trong nhà cứ hể mở miệng là muốn gì, cậu nghe vậy thì nhìn lướt qua Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành, hơi nghi ngờ nói, "Nhưng mà hai người bây giờ đâu có cần bùa đâu?"
Thẩm Trọng Thành nói cho cậu biết: "Không phải bọn anh cần, là Tiền Trấn Xuyên, nó cứ nói không liên lạc được với mày, viết thư cũng không thấy gửi lại, cho nên chỉ có thể bảo anh tới hỏi mày."
"À, là anh họ muốn bùa hả, được được, thế anh ấy muốn bùa gì vậy?" Thẩm Thu Kích cười một chút, "Dạo gần đây em không có về nhà mà là ở bên ký túc xá, cho nên không thấy được thư của anh ấy, cơ mà em mới mua một cái điện thoại cùi bắp rồi, lát nữa sẽ đưa số điện thoại cho bọn anh."
"....Điện thoại cùi bắp?" Ta Dư An mới đầu nghe bọn họ nói rất bình thường, thế nhưng càng nghe về sau lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Thẩm Thu Kích đúng lúc này thật sự móc trong túi áo ra một cái điện thoại cùi bắp màu đen rồi nói: "Đúng vậy, tôi nghèo lắm nên chỉ mua được cái loại rẻ này.
Tạ Dư An có chút không dám tin, thế mà lại có người nhà họ Thẩm dùng điện thoại cùi bắp thật kìa.
Thẩm Thu Kích giống như là không chú ý tới vẻ khiếp sợ của Tạ Dư An, cậu đọc ra dãy số điện thoại cho hai người biết: "Sau này có chuyện gì thì có thể dùng số này gọi cho em."
"Mày nên sớm mua cái điện thoại cùi bắp này mới phải." Thẩm Trọng Thành nói cậu ta.
Thẩm Thu Kích cong môi cười nói: "Cũng không còn cách nào, em vừa mới kết bạn với một người giàu có, cái này là quà sinh nhật người ta tặng em. À đúng rồi, anh Tiền muốn bùa gì vậy?"
Tạ Dư An: "....."
Bạn có tiền nhưng lại tặng điện thoại cùi bắp, là cậu không đủ hiểu biết sâu sắc về người giàu sao?
Thẩm Trọng Thành tiếp tục nói: "Tiền Trấn Xuyên muốn bùa hoa đào, gần đây cái vận đào hoa của nó có chút u ám cho nên không tìm được người yêu.
"Anh Tiền không tìm được người yêu sao?" Thẩm Thu Kích cũng nhíu mày, "Bùa hoa đào của em không cố định được giới tính, việc này anh Tiền có thể chấp nhận không?"
Thẩm Trọng Thành ung dung nói: "Có thể."
Thẩm Thu Kích nghe vậy thì trả lời: "Vậy được rồi, em vẽ xong sẽ gửi qua cho anh ấy."
"Bùa đó bao nhiêu tiền?" Thẩm Trọng Thành hỏi cậu ta, "Muốn tao bảo Tiền Trấn Xuyên gửi tiền cho mày hay tao thay mặt nó trả tiền trước?"
Thẩm Thu Kích xua tay, không để ý lắm mà nói: "Đều là người trong nhà cho nên năm mươi là được, cứ nạp tiền điện thoại cho em đi, dạo này có điện thoại rồi nên mỗi ngày đều nhắn tin với bạn, tốn nhiều tiền lắm.
"......Vậy thì cài cho chú mầy gói tin nhắn văn bản vậy." Thẩm Trọng Thành biết Thẩm Thu Kích nghèo, thế nhưng nghèo thành như vậy anh cũng hết nói nỗi.
"Cũng có lý." Thẩm Thu Kích vô cùng ưng ý, "Thôi em về trường đây, gặp lại Anh Thẩm Năm, anh dâu Năm sau nha."
Nhìn theo Thẩm Thu Kích đi xa, Tạ Dư An nhịn không được mà hỏi Thẩm Trọng Thành: "Cái cậu Thẩm Bảy này_____"
Thẩm Trọng Thành "hửm" một tiếng rồi nhìn về phía Tạ Dư An chờ cậu nói tiếp: "Nó làm sao vậy?"
Tạ Dư An nghẹn cả buổi cũng không biết nên hỏi cái gì, cuối cùng nhả ra một câu: "Cậu ta thật sự rất nghèo sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Trọng Thành nói, "Nó không thể giữ được nhiều tiền, vượt qua hai mươi đồng cũng sẽ bị trộm, cơm ngày ba bữa đều là cả một vấn đề."
Thẩm Dạ Vũ nghe vậy thì sa sầm mặt, suýt nữa thì nổi điên, thế nhưng lúc nhìn thoáng qua Tạ Dư An ở một bên đang nắm tay Thẩm Trọng Thành thì liền thay đổi sắc mặt, cậu nhóc giống như một đóa bông trắng dựa sát vào bên cạnh Tạ Dư An rồi giữ lấy cánh tay còn trống của cậu, tiếp đó bày ra bộ dạng "tội nghiệp đáng thương" mà trề môi nói: "Anh Dư An, con chó này ăn hiếp bố."
Thẩm Trọng Thành: "?"
Nói cho cùng thì Thẩm Dạ Vũ cũng còn rất nhỏ tuổi, cái miệng nhỏ nhắn trề ra rất có cảm giác tủi thân của một đứa trẻ mà không hề bị gượng, khiến người nghe nhịn không được mà mềm lòng, Tạ Dư An là lần đầu tiên tới nhà họ Thẩm, Thẩm Dạ Vũ lại còn cầu cứu cậu như vậy thì nói sao cũng phải bảo vệ đứa em chồng này một chút, vì thế nên cậu cũng giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy vai Thẩm Dạ Vũ, đang chuẩn bị nói hộ thằng nhóc hai câu thì lại nghe được mấy câu từ miệng nó phát ra, cậu lập tức sửng sốt tại chỗ____vậy là cái kiểu thích diễn của Thẩm Trọng Thành còn là di truyền sao?
Thẩm Trọng Thành cũng cau mày, rõ ràng là anh cũng không ngờ còn có thể đụng phải kẻ địch ngang tài ngang sức như thế này: "Sao mày diễn còn nhiều hơn tao nữa vậy?"
Thẩm Dạ Vũ nói: "Gà rừng làm sao biết được sự cao quý của phượng hoàng?"
Tạ Dư An nhịn cười nói: "Trọng Thành, thằng bé vẫn còn nhỏ mà."
Thẩm Trọng Thành giận dữ cười lạnh, thấy Thẩm Dạ Vũ ôm cánh tay Tạ Dư An cũng không có thái độ gì khác thường hay là ghen, anh chỉ lạnh lùng nắm lấy tay Tạ Dư An tiếp tục đi vào nhà, còn nói tiếp lời của Tạ Dư An: "Cục cưng, em nói đúng."
Thấy Thẩm Trọng Thành bình tĩnh như vậy thì Thẩm Dạ Vũ lại bắt đầu luống cuống, thế nhưng vẫn cố chấp giữ mặt mũi mà chiếm lấy một bên cánh tay của Tạ Dư An như Thẩm Trọng Thành, cùng nhau bước vào cửa lớn nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm lớn hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, hành lang ngoằn ngoèo, ngang dọc sâu thẳm, chỉ thấy được vài người hầu mặc áo dài giống nhau vội vã đi ngang qua, lúc bọn họ tới gần Thẩm Trọng Thành và Thẩm Dạ Vũ thì có hơi dừng lại khom mình cúi chào, tiếp đó gọi một tiếng: "Ngũ thiếu gia."
Sau đó cũng quay sang Tạ Dư An chào hỏi, kính cẩn gọi cậu: "Ngài Tạ."
Tạ Dư An trước đây chưa từng gặp qua kiểu này cho nên hơi bị gò bó, Thẩm Trọng Thành ở bên cạnh động viên tinh thần cậu: "Không cần phải lo lắng đâu cục cưng, để anh dẫn em đi nhà thờ tổ, sau khi dự lễ khánh thành xong chúng ta sẽ về luôn."
Tạ Dư An hỏi anh: "Về luôn sao? Không cần ở đây một đêm hả anh?"
Theo cách nghĩ của Tạ Dư An thì hôm nay cậu cùng Thẩm Trọng Thành đến nhà họ Thẩm thì thể nào cũng phải ở lại một đêm mới phải phép.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại nói với cậu rằng: "Không cần đâu, cũng không phải là tết, ngày mai anh còn muốn đi làm nữa mà."
Thẩm Dạ Vũ rất kích động: "Thật không?"
"Tao không ở nhà mày vui lắm hả?" Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn thằng út đứng bên cạnh Tạ Dư An, hỏi bằng giọng thoải mái.
Thẩm Dạ Vũ nói chắc nịch: "Đúng vậy."
Cậu không hy vọng Thẩm Trọng Thành ở lại một đêm đâu, Thẩm Trọng Thành mỗi ngày đều nhìn chằm chằm cậu làm bài thi, dưới tình huống này thì cậu có xin ba mẹ giúp đỡ cũng không ích gì, cho nên Thẩm Dạ Vũ đã viết bài đến mức sợ luôn rồi.
"À, mới nãy anh đùa em thôi." Thẩm Trọng Thành hỏi Thẩm Dạ Vũ xong thì quay đầu nhìn về phía Tạ Dư An rồi nói, "Ngày mai anh không đi làm đâu cục cưng, chúng ta ở lại một đêm rồi hãy về."
Tạ Dư An: "....."
Thẩm Dạ Vũ vừa nghe thế thì miệng càng trề dữ hơn, cơ mà có giận cỡ nào cũng không dám nói gì vì sợ Thẩm Trọng Thành lại nói muốn ở lại đây vài ngày rồi mới đi, bọn họ cùng đi đến nhà thờ tổ nhà họ Thẩm, lúc đến gần cửa thì thấy một người cỡ tuổi trung niên mặc một bộ đồ màu xanh nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, lúc ông nhìn thấy Tạ Dư An thì hơi sửng sốt, thế nhưng khi liếc sang Thẩm Dạ Vũ đang đứng bên cạnh thì liền cười lên, "Này thằng ba, lại bị anh trai của con ức hiếp sao?"
"Cháu nếu như ức hiếp nó thì nó còn có thể túm lấy bà xã của cháu hay sao?" Thẩm Trọng Thành nhướn mày nói, anh hơi nghiêng người để Tạ Dư An đứng lên phía trước người mình rồi nói, "Chú Tư, đây là người yêu của con, em ấy tên là Tạ Dư An."
"Ồ, chú biết Tiểu Tạ nhà con đấy, lúc con gái chú xem TV đã thấy cậu ta." Người đàn ông được Thẩm Trọng Thành kêu là "chú Tư" cười cười, đi tới cạnh Tạ Dư An rồi móc trong túi ra một bao lì xì đưa cho cậu, "Đây là tấm lòng của chú Tư với thím Tư chuẩn bị cho con."
Việc này khiến Tạ Dư An chợt ngẩn người, Thẩm Trọng Thành nắm lấy tay cậu để cậu nhận lấy: "Cảm ơn chú Tư."
Chú Tư gật đầu một cái rồi nói: "Đi vào thôi."
Nhà thờ tổ nhà họ Thẩm không có quy tắc đàn bà con gái không thể vào, cho nên Thẩm Dạ Vũ vừa vào đã chạy đến trước mặt Nghiêm Thu Sương, còn ghé sát vào tai bà nói nhỏ mấy câu, chắc chắn là đang méc với bà về Thẩm Trọng Thành, tiếc là Nghiêm Thu Sương chủ ừ ừ rất qua loa lấy lệ, được một lát đã phất tay bảo Thẩm Dạ Vũ đi sang một bên cho mát.
Thế nhưng lúc Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành cùng nhau đi vào thì mọi người lại khá nhiệt tình, ai cũng đưa lì xì cho Tạ Dư An. Tiền lì xì còn vô cùng bắt kịp thời đại, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng kèm theo một tờ giấy nhỏ viết pass.
Rõ ràng không phải là ngày tết, thế nhưng lại thu về tiền lì xì quá nhiều, Tạ Dư An có ảo giác như mình đang ăn tết vậy, cậu lấy quà ra biếu cho từng người lớn nhà họ Thẩm, thế nhưng lại không thấy nhánh nhà Thẩm Bảy đâu.
Tạ Dư An nhớ tới lời dặn dò của Tiền Trấn Xuyên cho nên kéo lấy cánh tay của Thẩm Trọng Thành mà hỏi: "Trọng Thành, ai là Thẩm Thu Kích vậy? Với cả Chú Bảy của anh không tới sao?"
"Chú Bảy của anh mất sớm, nhánh thứ bảy hiện tại chỉ còn mỗi Thẩm Thu Kích thôi." Thẩm Trọng Thành ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về hướng Tây Nam, "Anh thấy nó rồi, để anh dẫn em sang đó."
Lúc Tạ Dư An đi tới mới phát hiện, nếu không phải ánh sáng chỗ Thẩm Thu Kích đứng có chút tối mà cậu ta còn đứng ở sau tấm rèm thì cậu ra rất dễ bị nhìn ra___bởi vì cậu ta và mọi người xung quanh không hề ăn nhập gì cả, người nhà họ Thẩm đều mặc áo dài nam và sườn xám, thế nhưng chỉ có mỗi Thẩm Thu Kích mặc đồ thể thao. Cậu ta có dáng người cao to, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị riêng biệt của nhà họ Thẩm, lúc thấy Thẩm Trọng Thành dẫn Tạ Dư An tới thì liền cười cười giơ tay lên nói: "Anh Thẩm Năm."
Thẩm Trọng Thành cũng hỏi cậu ta: "Thẩm Bảy, sao chú mầy ở đây?"
Thẩm Thu Kích nói: "Em vừa mới học xong chưa kịp thay quần áo, sợ ông bố đã mất để mắt tới nên mới ở đây, đỡ phải bị ông ấy đánh, đợt lát nữa ông nội Bảy cúng xong còn phải trở về học tiếp nữa." Sau khi trả lời Thẩm Trọng Thành thì cậu ta cũng chào hỏi Tạ Dư An, "Chào anh Tạ."
Tạ Dư An trên đường tới đây đã nghe Thẩm Trọng Thành nhắc đến Thẩm Thu Kích, Thẩm Thu Kích và cậu bằng tuổi nhau, đều là sinh viên năm ba, Tạ Dư An bị cậu ta gọi như vậy có chút không quen nên đã nói: "Chào Thu Kích, cậu gọi tôi là Dư An được rồi."
"Không sao đâu, cứ theo vai vế mà gọi thôi." Thẩm Thu Kích nhìn về phía người lớn đang đứng phía sau bọn họ, "Bọn họ đều khá coi trọng phép tắc, cũng không có cách nào."
Thẩm Trọng Thành lại hỏi cậu ta: "Dạo này chú mầy ổn không?"
Thẩm Thu Kích chậc lưỡi một tiếng rồi trả lời: "Cũng tạm, tháng trước nhà em có ăn trộm."
Thẩm Trọng Thành nói: "Gã trộm cái gì?"
"Trộm của em hai trăm đồng." Thẩm Thu Kích nói, "Cũng may tài sản quý giá của em đều để ở ký túc xá."
Thẩm Trọng Thành: "Đúng lúc lắm, để anh chỉ cho chú mầy cơ hội kiếm tiền."
"Muốn bùa sao?" Thẩm Thu Kích rõ ràng rất hiểu người trong nhà cứ hể mở miệng là muốn gì, cậu nghe vậy thì nhìn lướt qua Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành, hơi nghi ngờ nói, "Nhưng mà hai người bây giờ đâu có cần bùa đâu?"
Thẩm Trọng Thành nói cho cậu biết: "Không phải bọn anh cần, là Tiền Trấn Xuyên, nó cứ nói không liên lạc được với mày, viết thư cũng không thấy gửi lại, cho nên chỉ có thể bảo anh tới hỏi mày."
"À, là anh họ muốn bùa hả, được được, thế anh ấy muốn bùa gì vậy?" Thẩm Thu Kích cười một chút, "Dạo gần đây em không có về nhà mà là ở bên ký túc xá, cho nên không thấy được thư của anh ấy, cơ mà em mới mua một cái điện thoại cùi bắp rồi, lát nữa sẽ đưa số điện thoại cho bọn anh."
"....Điện thoại cùi bắp?" Ta Dư An mới đầu nghe bọn họ nói rất bình thường, thế nhưng càng nghe về sau lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Thẩm Thu Kích đúng lúc này thật sự móc trong túi áo ra một cái điện thoại cùi bắp màu đen rồi nói: "Đúng vậy, tôi nghèo lắm nên chỉ mua được cái loại rẻ này.
Tạ Dư An có chút không dám tin, thế mà lại có người nhà họ Thẩm dùng điện thoại cùi bắp thật kìa.
Thẩm Thu Kích giống như là không chú ý tới vẻ khiếp sợ của Tạ Dư An, cậu đọc ra dãy số điện thoại cho hai người biết: "Sau này có chuyện gì thì có thể dùng số này gọi cho em."
"Mày nên sớm mua cái điện thoại cùi bắp này mới phải." Thẩm Trọng Thành nói cậu ta.
Thẩm Thu Kích cong môi cười nói: "Cũng không còn cách nào, em vừa mới kết bạn với một người giàu có, cái này là quà sinh nhật người ta tặng em. À đúng rồi, anh Tiền muốn bùa gì vậy?"
Tạ Dư An: "....."
Bạn có tiền nhưng lại tặng điện thoại cùi bắp, là cậu không đủ hiểu biết sâu sắc về người giàu sao?
Thẩm Trọng Thành tiếp tục nói: "Tiền Trấn Xuyên muốn bùa hoa đào, gần đây cái vận đào hoa của nó có chút u ám cho nên không tìm được người yêu.
"Anh Tiền không tìm được người yêu sao?" Thẩm Thu Kích cũng nhíu mày, "Bùa hoa đào của em không cố định được giới tính, việc này anh Tiền có thể chấp nhận không?"
Thẩm Trọng Thành ung dung nói: "Có thể."
Thẩm Thu Kích nghe vậy thì trả lời: "Vậy được rồi, em vẽ xong sẽ gửi qua cho anh ấy."
"Bùa đó bao nhiêu tiền?" Thẩm Trọng Thành hỏi cậu ta, "Muốn tao bảo Tiền Trấn Xuyên gửi tiền cho mày hay tao thay mặt nó trả tiền trước?"
Thẩm Thu Kích xua tay, không để ý lắm mà nói: "Đều là người trong nhà cho nên năm mươi là được, cứ nạp tiền điện thoại cho em đi, dạo này có điện thoại rồi nên mỗi ngày đều nhắn tin với bạn, tốn nhiều tiền lắm.
"......Vậy thì cài cho chú mầy gói tin nhắn văn bản vậy." Thẩm Trọng Thành biết Thẩm Thu Kích nghèo, thế nhưng nghèo thành như vậy anh cũng hết nói nỗi.
"Cũng có lý." Thẩm Thu Kích vô cùng ưng ý, "Thôi em về trường đây, gặp lại Anh Thẩm Năm, anh dâu Năm sau nha."
Nhìn theo Thẩm Thu Kích đi xa, Tạ Dư An nhịn không được mà hỏi Thẩm Trọng Thành: "Cái cậu Thẩm Bảy này_____"
Thẩm Trọng Thành "hửm" một tiếng rồi nhìn về phía Tạ Dư An chờ cậu nói tiếp: "Nó làm sao vậy?"
Tạ Dư An nghẹn cả buổi cũng không biết nên hỏi cái gì, cuối cùng nhả ra một câu: "Cậu ta thật sự rất nghèo sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Trọng Thành nói, "Nó không thể giữ được nhiều tiền, vượt qua hai mươi đồng cũng sẽ bị trộm, cơm ngày ba bữa đều là cả một vấn đề."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook