Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
-
Chương 62: Một kích cuối cùng
Edit: MynMyn
‘Ai, gia gia cũng không muốn miễn cưỡng cháu, chính là nhà của chúng ta hiện tại tình huống này, cháu kêu gia gia làm sao bây giờ, ba ba của cháu là dạng người gì cháu không phải không biết. Tiểu Nhân (Tư Đồ Nhân) vì Linh Lung mà chấp nhận hi sinh cháu, nó cũng không đủ tư cách tiếp nhận Tư Đồ gia, chẳng lẽ Tư Đồ gia chúng ta cứ như vậy bị hủy.’ Nói xong, Tư Đồ lão gia tử mãnh lực ho khan, khăn tay trắng noãn điểm máu đỏ tươi.
‘Gia gia, người sao vậy?’ Giản Minh Thần thấy Tư Đồ lão gia tử ho ra máu, luống cuống, cũng không thể chú ý quá nhiều, vội vàng đi Mộng Tưởng đảo cầm một ít nước ôn tuyền cho Tư Đồ lão gia tử uống.
‘Ninh Ninh, đây là …’ Tư Đồ lão gia tử thấy Giản Minh Thần thoáng cái biến mất, đến lúc xuất hiện thời điểm trên tay lại cầm một ly nước đầy.
‘Gia gia trước uống nó, đối với thân thể rất tốt. Về chuyện vừa rồi cháu giải thích không được, gia gia cũng không hỏi có được không?’ Tư Đồ lão gia tử mặc dù có nghi hoặc, bất quá thấy Giản Minh Thần không muốn nói thì cũng không có ở truy vấn, linh hồn còn có thể trọng sinh, còn có chuyện gì là không thể đây?
‘Gia gia yên tâm, trước khi người hảo hảo bồi dưỡng được người thừa kế, cháu sẽ giúp người trông coi Tư Đồ gia, đây là nhượng bộ duy nhất cháu có thể.’ Giản Minh Thần chờ Tư Đồ lão gia tử uống xong nước ôn tuyền chầm chậm nói ra.
Cậu đáp ứng Tư Đồ lão gia tử, một mặt là không nghĩ kích thích người bệnh, một mặt cậu cũng muốn biến cường để không còn là điểm yếu của Kiều Tử Phỉ. Mà tạm thời tiếp nhận Tư Đồ gia tộc có thể rèn luyện bản thân, trước kia tuy nhận qua rất nhiều huấn luyện, nhưng đại đa số thời gian cậu đều trạch tại biệt thự Lăng Dạ, một cơ hội thi triển đều không có. Hiện tại đã có cơ hội để cậu thi triển tài hoa của mình, cậu cũng muốn thử dốc sức một lần xem sao.
‘Hảo, Ninh Ninh, chúng ta một lời đã định.’ Tư Đồ lão gia tử thấy Giản Minh Thần nhượng bộ sảng khoái đáp ứng, nghĩ thầm chỉ cần ông tìm không thấy người thừa kế, vậy Giản Minh Thần dù không muốn cũng phải tiếp tục giúp mình quản lý Tư Đồ gia tộc. (hự gian manh quá =.,=)
Hai ông cháu tâm tình thật lâu, Giản Minh Thần mới biết được từ lúc Tư Đồ lão gia tử sinh bệnh, Tư Đồ Việt liền nhốt Tư Đồ lão gia tử, trực tiếp chưởng quản Tư Đồ gia tộc. Trước kia Tư Đồ gia tộc rất nhiều thế lực đều ẩn mình trong bóng tối, đến khi Tư Đồ Việt cầm quyền lại muốn vụng trộm đem thế lực phóng tới bên ngoài, hoàn toàn thể hiện dã tâm muốn độc chiếm khối thịt béo Châu Âu. Tư Đồ Việt là suy nghĩ: Dựa vào thế lực bao năm tích lũy của Tư Đồ gia tộc hoàn toàn có thể làm được những thứ này.
Chỉ là Tư Đồ Việt giống như đã tỉnh lược hoa nhân dù sao cũng là hoa nhân, Châu Âu không phải nguyên quán bọn họ, chỗ đó rất nhiều thế lực bản thổ, cũng không có yếu ớt, nếu như Tư Đồ gia thật sự muốn đứng đầu, thì đám người Châu Âu bên kia nhất định sẽ ra sức phản kháng, đến lúc đó Tư Đồ gia tộc chính là hai mặt thụ địch.
Đạo lý đơn giản như vậy chỉ cần hơi có chút đầu óc hẳn là sẽ xem xét đến, chỉ là Tư Đồ Việt bị lòng tham che hai mắt, hắn chỉ có thể nhìn đến địa vị, quyền lợi, tiền tài, hắn cho rằng Tư Đồ gia tộc là vô địch, hắn muốn đánh cuộc một phen, đem cả Tư Đồ gia tộc đánh cuộc, cái này không thể không nói Tư Đồ Việt thật quá điên cuồng.
‘Gia gia, hiện tại người hẳn là nên điều trị tốt thân thể, về phần như thế nào để cầm lại quyền khống chế Tư Đồ gia, cháu nghĩ gia gia đã có chủ ý, nếu như còn có khó khăn có thể tìm Phỉ, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta.’
‘Ha ha, Ninh Ninh, ta như thế nào có loại cảm giác cháu đã xuất giá.’
‘Gia gia, làm sao người có thể nghĩ như vậy.’
‘Ha ha, không cười cháu nữa, gia gia nói nhiều như vậy cũng mệt rồi, từ nay về sau cứ đến 4 giờ chiều mỗi ngày hãy tới, giúp ta đem dược lấy ra, bệnh của ta chỉ cần kiên trì uống thuốc hẳn là sẽ có chút ít khởi sắc, ít nhất cũng có thể xuống giường đi lại.’
‘Gia gia yên tâm, để cháu phối dược cho người, sau một tuần lễ khẳng định biến thành sinh long hoạt hổ.’
‘Ân gia gia tin tưởng, Ninh Ninh nên đi nhanh đi, một hồi thì có bác sĩ tới.’
‘Gia gia ngươi trong này an toàn không? Tư Đồ Việt không có lắp đặt máy giám thị sao.’
‘Ta có thể không rõ con người nó sao? Cho dù nó đem vài cái tâm phúc của ta đều đổi đi, ta cũng sẽ không để cho bản thân lâm vào nguy nan, vừa rồi trước khi cháu tới, ta đã phân phó người đem máy nghe trộm cùng máy giám thị toàn bộ che đậy, hiện tại bọn họ còn tưởng rằng ta đang mê man đi?’
‘Vậy cháu cũng an tâm, gia gia ngày mai gặp.’ Xem ra là cậu đa tâm, nói như thế nào trong này cũng là nhà cũ của nhà Tư Đồ, trong này người hầu khẳng định có tâm phúc gia gia, như vậy cậu từ nay về sau làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.
Giản Minh Thần theo Tư Đồ gia đi ra liền gọi cho Kiều Tử Phỉ, bị Kiều Tử Phỉ đổ ập giáo huấn nửa ngày, vừa rồi anh nhận được điện của bảo tiêu nói là bị Giản Minh Thần quăng, thiếu chút nữa thổ huyết. Nếu như Giản Minh Thần không gọi điện thoại cho anh, phỏng chừng hiện tại Kiều Tử Phỉ liền muốn chạy qua đây.
Ngoan ngoãn bị giáo huấn nửa giờ, Giản Minh Thần mới yếu ớt báo cáo tình huống Tư Đồ gia tộc, thân mình đuối lý, Giản Minh Thần cẩn thận an ủi Kiều Tử Phỉ, nói cho anh biết mình rất an toàn, để cho anh yên tâm.
‘Phỉ có hay không đang nghe.’ Giản Minh Thần nói nửa ngày điện thoại bên kia cũng không có động tĩnh, cho rằng Kiều Tử Phỉ sinh khí rồi, lại mềm giọng, nói nhỏ lại.
Bên kia Kiều Tử Phỉ một bên nghe một bên phân phó bảo tiêu đi đón Giản Minh Thần. ‘Anh vẫn đang nghe, em có phải đang ở trong khu rừng ở đằng sau nhà cũ Tư Đồ đúng không, em trước đi ra, người của anh đã qua, lên xe trước mới nói.’
‘Em biết rồi, anh đừng tắt điện thoại, em lên xe sẽ nói cho anh.’ Giản Minh Thần nịnh nọt làm cho Kiều Tử Phỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Giản Minh Thần thấy Kiều Tử Phỉ không còn sinh khí, cũng cười đứng dậy, đôi khi cậu cảm giác Kiều Tử Phỉ cùng đứa bé đồng dạng, giống như hài tử không muốn rời phụ thân.
Theo rừng cây đi ra chưa được mấy bước Giản Minh Thần liền thấy người tới đón mình, lên xe liền gọi cho Kiều Tử Phỉ: ‘Em đã lên xe, hiện tại nói cho em biết đối với chuyện Tư Đồ gia anh có ý kiến gì không?’
‘Muốn nắm lại Tư Đồ gia tộc quyền kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần Tư Đồ lão gia tử thân thể tốt lên, đứng trước mặt ban giám đốc, chuyện gì cũng sẽ giải quyết, Tư Đồ lão gia tử hẳn là đều bố trí tốt, em cũng không cần quan tâm.’
‘Chính là gia gia muốn để em tiếp nhận Tư Đồ gia tộc a, anh biết em không muốn, em có một nhà một quán cà phê cũng rất vui vẻ.’
‘Ân, chuyện này em cần cùng Tư Đồ lão gia tử thương lượng, hiện tại các chi trong Tư Đồ gia tộc thật đúng là không có người xuất sắc có thể gánh vác Tư Đồ gia tộc. Chẳng qua nếu như em muốn tiếp nhận cũng không thiếu khó khăn, dù sao người khác cũng không biết em là Tư Đồ Ninh, hiện tại em dùng một họ khác để nhận chức Tư Đồ gia tộc, khẳng định có rất nhiều người không phục.’
‘Ai, thật là một cái đại phiền toái a, sớm biết như vậy em liền từ chối thẳng.’ Giản Minh Thần sau khi rời khỏi chỗ của Tư Đồ lão gia tử cẩn thận suy nghĩ một lần lại cuộc đối thoại giữa mình và gia gia, cậu như thế nào cảm giác mình giống như rơi vào bẫy của Tư Đồ lão gia tử. Cậu tuy nhiên muốn biến cường, chính là trong trách Tư Đồ gia tộc cũng rất nặng nề, nếu như cậu tiếp nhận, vậy liền đại biểu cho cậu và Kiều Tử Phỉ không thể mỗi ngày cùng một chỗ, cậu mỗi ngày vĩnh viễn phải đi họp, vĩnh viễn phải đi công tác, một năm 365 ngày tăng ca không có tiền lương, cuộc sống như vậy tựa hồ rất khổ bức. Cậu có chút hối hận.
‘Cậy mạnh?’
‘Hắc hắc, không có việc gì, không có việc gì, Phỉ hôm nay Lạc Lạc ở nhà có ngoan hay không?’ Giản Minh Thần tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, chẳng lẽ cậu muốn nói cho Kiều Tử Phỉ cậu đáp ứng tạm thời giúp đỡ Tư Đồ lão gia tử là vì muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ để có thể sóng vai cùng Kiều Tử Phỉ. Lời nói dọa người như vậy cậu nhất định sẽ không nói.
‘Ân, có Kiều Nhạc Ninh tại em cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để cho Lạc Lạc chịu ủy khuất.’
‘Đúng a, đứa con trai này thật không sai, đem Lạc lạc hống dễ bảo, em tới LA, Lạc Lạc đều không náo em.’
‘Ha ha Thần Thần anh như thế nào cảm giác có cỗ vị chua.’ Kiều Tử Phỉ rất không có phong độ đại cười rộ lên. Hiện tại anh đều có thể tưởng tượng ra ánh mắt ai oán của Giản Minh Thần.
‘Ách, là có loại cảm giác bị đoạt mất nhi tử.’
‘Tốt lắm, bảo bối, em còn có anh, em cũng không cần phiền não chuyện Lạc Lạc, ở LA phải chiếu cố kỹ lưỡng bản thân, anh có thời gian sẽ qua tìm em.’
‘Ân, em cũng không phải tiểu hài tử, anh yên tâm đi.’
Những ngày tiếp theo Giản Minh Thần cơ bản cũng là chạy qua lại giữa khách sạn cùng nhà Tư Đồ, đôi khi chạy đã mệt cậu sẽ trực tiếp ở lại trong phòng của Tư Đồ lão gia tử, dù sao có Mộng Tưởng đảo cậu cũng không sợ bị phát hiện. Tư Đồ lão gia tử kinh nghiệm mấy lần, ngược lại thành thói quen khi Giản Minh Thần đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện mang ra thật nhiều hoa quả hoặc là đưa ra một thùng nước.
Trải qua chiếu cố của Giản Minh Thần, thân thể của Tư Đồ lão gia tử càng ngày càng tốt, ông bắt đầu bắt tay vào an bài một sự tình. Mỗi ngày Tư Đồ lão gia tử đều đánh không ít điện thoại đi phân phó tâm phúc cùng bộ hạ đi làm chút chuyện trọng yếu.
‘Gia gia gần đây cảm giác như thế nào?’ Giản Minh Thần giúp Tư Đồ lão gia tử xoa chân, gia gia đã nhiều tháng không có xuống giường, Giản Minh Thần sợ cơ bắp héo rút, mỗi ngày đều giúp Tư Đồ lão gia tử xoa xoa chân, đấm bóp mình mẩy.
‘Khá tốt, dược của cháu thật đúng là có tác dụng, gia gia ăn mấy ngày nay rõ ràng cảm giác thân thể nhẹ hơn, đầu óc cũng không còn tiếng ong ong vang lên.’
‘Ân, có hiệu quả là tốt rồi, qua cái một hai ngày, cháu liền vịn người xuống giường đi lại một chút.’
‘Hảo, chuyện bên ngoài ta cũng đã an bài không sai biệt lắm, hiện tại bên ngoài đều đang đợi đến thời điểm Tư Đồ Việt mời dự họp ban giám đốc.’
‘Cháu hiểu, đến lúc đó chúng ta sẽ âm thầm đi ra ngoài, làm hắn trở tay không kịp.’
‘Ha ha Ninh Ninh nhà ta rốt cục thông minh hơn rồi.’ Được khích lệ như vậy, Giản Minh Thần thật đúng là cao hứng không nổi, mấy ngày nay cậu đã kiến thức cái gì gọi là “gừng càng già càng cay”.
Tư Đồ Việt phỏng chừng nghĩ vỡ đầu cũng sẽ không biết cậu từ bên ngoài đến trông nom là Tư Đồ lão gia tử, mấy tháng này Tư Đồ lão gia tử tuy không được ra ngoài, chính là tin tức bên ngoài ông đều biết nhất thanh nhị sở, nếu như không phải bởi vì hiện tại muốn dạy cho Tư Đồ Việt một bài học, phỏng chừng ông đã sớm đem Tư Đồ Việt ném đến Siberia.
‘Gia gia, có hay không muốn cháu hỗ trợ, cháu cũng không thể chuyện gì cũng không làm a.’ Giản Minh Thần đem thuốc Đông y chế từ thảo dược trong Mộng Tưởng đảo đổ vào trong chén để cho Tư Đồ lão gia tử uống. Dược này chính là đại bổ. Tư Đồ lão gia tử tuổi thọ cũng đã đến hạn, nói trắng ra là, bộ phận trên người cũng đã biến chất, cho dù có ôn tuyền thủy là thần thủy cũng không thể giúp Tư Đồ lão gia tử cải lão hoàn đồng. Hiện tại việc cậu có thể làm chỉ là cải thiện những bộ phận này, giúp bọn chúng vận chuyển, giảm bớt tổn thương. Ôn tuyền thủy hiện giờ giống như chất bôi trơn vậy.
‘Không cần phải gấp, Thần Thần hiện tại đối với thuốc Đông y nhiệt tâm như vậy, có nghĩ tới tìm truyền nhân hay không?’
‘Gia gia, người yên tâm những phương thuốc này chắc chắn sẽ không đoạn trong tay cháu, cháu thậm chí đã dự tính truyền chúng cho Lạc Lạc, thằng bé đối với mấy thảo dược này rất có hứng thú.’ Nói đến Lạc Lạc, vẻ mặt Giản Minh Thần tràn đầy hạnh phúc.
Trước kia thời điểm giúp Giản Minh Thần phơi thuốc, Lạc Lạc mỗi ngày đều vây quanh cậu xem xét, đối với mấy thứ thảo dược đều rất có hứng thú. Khi rảnh rỗi còn cầm tập tranh ảnh để coi, Lạc Lạc giống như một cái cameras sống, chỉ đọc một lần là có thể nhớ tên lẫn dược tính cùng công hiệu của thuốc. Nếu ông trời đã cho cậu nhi tử như vậy, nếu không hảo hảo bồi dưỡng thì cậu phải thực xin lỗi liệt tổ liệt tong Tư Đồ gia.
‘Ân, Lạc Lạc thật không sai, lộ ra cốt cơ linh, so với Ninh Ninh còn mạnh mẽ hơn.’
‘Ha ha, đó cũng nhờ con bồi dưỡng a!’ Nhi tử được khen thưởng làm cha đương nhiên cao hứng, tuy nhiên cũng không nên hạ thấp bản thân cậu chứ.
Tư Đồ lão gia tử thân thể đối với dự đoán của Giản Minh Thần không sai biệt lắm, đến cuối tuần có thể xuống giường đi đi lại lại. Mắt thấy đã đến đầu tháng, cuộc họp ban giám đốc cũng không còn mấy ngày.
‘Ai, gia gia cũng không muốn miễn cưỡng cháu, chính là nhà của chúng ta hiện tại tình huống này, cháu kêu gia gia làm sao bây giờ, ba ba của cháu là dạng người gì cháu không phải không biết. Tiểu Nhân (Tư Đồ Nhân) vì Linh Lung mà chấp nhận hi sinh cháu, nó cũng không đủ tư cách tiếp nhận Tư Đồ gia, chẳng lẽ Tư Đồ gia chúng ta cứ như vậy bị hủy.’ Nói xong, Tư Đồ lão gia tử mãnh lực ho khan, khăn tay trắng noãn điểm máu đỏ tươi.
‘Gia gia, người sao vậy?’ Giản Minh Thần thấy Tư Đồ lão gia tử ho ra máu, luống cuống, cũng không thể chú ý quá nhiều, vội vàng đi Mộng Tưởng đảo cầm một ít nước ôn tuyền cho Tư Đồ lão gia tử uống.
‘Ninh Ninh, đây là …’ Tư Đồ lão gia tử thấy Giản Minh Thần thoáng cái biến mất, đến lúc xuất hiện thời điểm trên tay lại cầm một ly nước đầy.
‘Gia gia trước uống nó, đối với thân thể rất tốt. Về chuyện vừa rồi cháu giải thích không được, gia gia cũng không hỏi có được không?’ Tư Đồ lão gia tử mặc dù có nghi hoặc, bất quá thấy Giản Minh Thần không muốn nói thì cũng không có ở truy vấn, linh hồn còn có thể trọng sinh, còn có chuyện gì là không thể đây?
‘Gia gia yên tâm, trước khi người hảo hảo bồi dưỡng được người thừa kế, cháu sẽ giúp người trông coi Tư Đồ gia, đây là nhượng bộ duy nhất cháu có thể.’ Giản Minh Thần chờ Tư Đồ lão gia tử uống xong nước ôn tuyền chầm chậm nói ra.
Cậu đáp ứng Tư Đồ lão gia tử, một mặt là không nghĩ kích thích người bệnh, một mặt cậu cũng muốn biến cường để không còn là điểm yếu của Kiều Tử Phỉ. Mà tạm thời tiếp nhận Tư Đồ gia tộc có thể rèn luyện bản thân, trước kia tuy nhận qua rất nhiều huấn luyện, nhưng đại đa số thời gian cậu đều trạch tại biệt thự Lăng Dạ, một cơ hội thi triển đều không có. Hiện tại đã có cơ hội để cậu thi triển tài hoa của mình, cậu cũng muốn thử dốc sức một lần xem sao.
‘Hảo, Ninh Ninh, chúng ta một lời đã định.’ Tư Đồ lão gia tử thấy Giản Minh Thần nhượng bộ sảng khoái đáp ứng, nghĩ thầm chỉ cần ông tìm không thấy người thừa kế, vậy Giản Minh Thần dù không muốn cũng phải tiếp tục giúp mình quản lý Tư Đồ gia tộc. (hự gian manh quá =.,=)
Hai ông cháu tâm tình thật lâu, Giản Minh Thần mới biết được từ lúc Tư Đồ lão gia tử sinh bệnh, Tư Đồ Việt liền nhốt Tư Đồ lão gia tử, trực tiếp chưởng quản Tư Đồ gia tộc. Trước kia Tư Đồ gia tộc rất nhiều thế lực đều ẩn mình trong bóng tối, đến khi Tư Đồ Việt cầm quyền lại muốn vụng trộm đem thế lực phóng tới bên ngoài, hoàn toàn thể hiện dã tâm muốn độc chiếm khối thịt béo Châu Âu. Tư Đồ Việt là suy nghĩ: Dựa vào thế lực bao năm tích lũy của Tư Đồ gia tộc hoàn toàn có thể làm được những thứ này.
Chỉ là Tư Đồ Việt giống như đã tỉnh lược hoa nhân dù sao cũng là hoa nhân, Châu Âu không phải nguyên quán bọn họ, chỗ đó rất nhiều thế lực bản thổ, cũng không có yếu ớt, nếu như Tư Đồ gia thật sự muốn đứng đầu, thì đám người Châu Âu bên kia nhất định sẽ ra sức phản kháng, đến lúc đó Tư Đồ gia tộc chính là hai mặt thụ địch.
Đạo lý đơn giản như vậy chỉ cần hơi có chút đầu óc hẳn là sẽ xem xét đến, chỉ là Tư Đồ Việt bị lòng tham che hai mắt, hắn chỉ có thể nhìn đến địa vị, quyền lợi, tiền tài, hắn cho rằng Tư Đồ gia tộc là vô địch, hắn muốn đánh cuộc một phen, đem cả Tư Đồ gia tộc đánh cuộc, cái này không thể không nói Tư Đồ Việt thật quá điên cuồng.
‘Gia gia, hiện tại người hẳn là nên điều trị tốt thân thể, về phần như thế nào để cầm lại quyền khống chế Tư Đồ gia, cháu nghĩ gia gia đã có chủ ý, nếu như còn có khó khăn có thể tìm Phỉ, anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta.’
‘Ha ha, Ninh Ninh, ta như thế nào có loại cảm giác cháu đã xuất giá.’
‘Gia gia, làm sao người có thể nghĩ như vậy.’
‘Ha ha, không cười cháu nữa, gia gia nói nhiều như vậy cũng mệt rồi, từ nay về sau cứ đến 4 giờ chiều mỗi ngày hãy tới, giúp ta đem dược lấy ra, bệnh của ta chỉ cần kiên trì uống thuốc hẳn là sẽ có chút ít khởi sắc, ít nhất cũng có thể xuống giường đi lại.’
‘Gia gia yên tâm, để cháu phối dược cho người, sau một tuần lễ khẳng định biến thành sinh long hoạt hổ.’
‘Ân gia gia tin tưởng, Ninh Ninh nên đi nhanh đi, một hồi thì có bác sĩ tới.’
‘Gia gia ngươi trong này an toàn không? Tư Đồ Việt không có lắp đặt máy giám thị sao.’
‘Ta có thể không rõ con người nó sao? Cho dù nó đem vài cái tâm phúc của ta đều đổi đi, ta cũng sẽ không để cho bản thân lâm vào nguy nan, vừa rồi trước khi cháu tới, ta đã phân phó người đem máy nghe trộm cùng máy giám thị toàn bộ che đậy, hiện tại bọn họ còn tưởng rằng ta đang mê man đi?’
‘Vậy cháu cũng an tâm, gia gia ngày mai gặp.’ Xem ra là cậu đa tâm, nói như thế nào trong này cũng là nhà cũ của nhà Tư Đồ, trong này người hầu khẳng định có tâm phúc gia gia, như vậy cậu từ nay về sau làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.
Giản Minh Thần theo Tư Đồ gia đi ra liền gọi cho Kiều Tử Phỉ, bị Kiều Tử Phỉ đổ ập giáo huấn nửa ngày, vừa rồi anh nhận được điện của bảo tiêu nói là bị Giản Minh Thần quăng, thiếu chút nữa thổ huyết. Nếu như Giản Minh Thần không gọi điện thoại cho anh, phỏng chừng hiện tại Kiều Tử Phỉ liền muốn chạy qua đây.
Ngoan ngoãn bị giáo huấn nửa giờ, Giản Minh Thần mới yếu ớt báo cáo tình huống Tư Đồ gia tộc, thân mình đuối lý, Giản Minh Thần cẩn thận an ủi Kiều Tử Phỉ, nói cho anh biết mình rất an toàn, để cho anh yên tâm.
‘Phỉ có hay không đang nghe.’ Giản Minh Thần nói nửa ngày điện thoại bên kia cũng không có động tĩnh, cho rằng Kiều Tử Phỉ sinh khí rồi, lại mềm giọng, nói nhỏ lại.
Bên kia Kiều Tử Phỉ một bên nghe một bên phân phó bảo tiêu đi đón Giản Minh Thần. ‘Anh vẫn đang nghe, em có phải đang ở trong khu rừng ở đằng sau nhà cũ Tư Đồ đúng không, em trước đi ra, người của anh đã qua, lên xe trước mới nói.’
‘Em biết rồi, anh đừng tắt điện thoại, em lên xe sẽ nói cho anh.’ Giản Minh Thần nịnh nọt làm cho Kiều Tử Phỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Giản Minh Thần thấy Kiều Tử Phỉ không còn sinh khí, cũng cười đứng dậy, đôi khi cậu cảm giác Kiều Tử Phỉ cùng đứa bé đồng dạng, giống như hài tử không muốn rời phụ thân.
Theo rừng cây đi ra chưa được mấy bước Giản Minh Thần liền thấy người tới đón mình, lên xe liền gọi cho Kiều Tử Phỉ: ‘Em đã lên xe, hiện tại nói cho em biết đối với chuyện Tư Đồ gia anh có ý kiến gì không?’
‘Muốn nắm lại Tư Đồ gia tộc quyền kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần Tư Đồ lão gia tử thân thể tốt lên, đứng trước mặt ban giám đốc, chuyện gì cũng sẽ giải quyết, Tư Đồ lão gia tử hẳn là đều bố trí tốt, em cũng không cần quan tâm.’
‘Chính là gia gia muốn để em tiếp nhận Tư Đồ gia tộc a, anh biết em không muốn, em có một nhà một quán cà phê cũng rất vui vẻ.’
‘Ân, chuyện này em cần cùng Tư Đồ lão gia tử thương lượng, hiện tại các chi trong Tư Đồ gia tộc thật đúng là không có người xuất sắc có thể gánh vác Tư Đồ gia tộc. Chẳng qua nếu như em muốn tiếp nhận cũng không thiếu khó khăn, dù sao người khác cũng không biết em là Tư Đồ Ninh, hiện tại em dùng một họ khác để nhận chức Tư Đồ gia tộc, khẳng định có rất nhiều người không phục.’
‘Ai, thật là một cái đại phiền toái a, sớm biết như vậy em liền từ chối thẳng.’ Giản Minh Thần sau khi rời khỏi chỗ của Tư Đồ lão gia tử cẩn thận suy nghĩ một lần lại cuộc đối thoại giữa mình và gia gia, cậu như thế nào cảm giác mình giống như rơi vào bẫy của Tư Đồ lão gia tử. Cậu tuy nhiên muốn biến cường, chính là trong trách Tư Đồ gia tộc cũng rất nặng nề, nếu như cậu tiếp nhận, vậy liền đại biểu cho cậu và Kiều Tử Phỉ không thể mỗi ngày cùng một chỗ, cậu mỗi ngày vĩnh viễn phải đi họp, vĩnh viễn phải đi công tác, một năm 365 ngày tăng ca không có tiền lương, cuộc sống như vậy tựa hồ rất khổ bức. Cậu có chút hối hận.
‘Cậy mạnh?’
‘Hắc hắc, không có việc gì, không có việc gì, Phỉ hôm nay Lạc Lạc ở nhà có ngoan hay không?’ Giản Minh Thần tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, chẳng lẽ cậu muốn nói cho Kiều Tử Phỉ cậu đáp ứng tạm thời giúp đỡ Tư Đồ lão gia tử là vì muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ để có thể sóng vai cùng Kiều Tử Phỉ. Lời nói dọa người như vậy cậu nhất định sẽ không nói.
‘Ân, có Kiều Nhạc Ninh tại em cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để cho Lạc Lạc chịu ủy khuất.’
‘Đúng a, đứa con trai này thật không sai, đem Lạc lạc hống dễ bảo, em tới LA, Lạc Lạc đều không náo em.’
‘Ha ha Thần Thần anh như thế nào cảm giác có cỗ vị chua.’ Kiều Tử Phỉ rất không có phong độ đại cười rộ lên. Hiện tại anh đều có thể tưởng tượng ra ánh mắt ai oán của Giản Minh Thần.
‘Ách, là có loại cảm giác bị đoạt mất nhi tử.’
‘Tốt lắm, bảo bối, em còn có anh, em cũng không cần phiền não chuyện Lạc Lạc, ở LA phải chiếu cố kỹ lưỡng bản thân, anh có thời gian sẽ qua tìm em.’
‘Ân, em cũng không phải tiểu hài tử, anh yên tâm đi.’
Những ngày tiếp theo Giản Minh Thần cơ bản cũng là chạy qua lại giữa khách sạn cùng nhà Tư Đồ, đôi khi chạy đã mệt cậu sẽ trực tiếp ở lại trong phòng của Tư Đồ lão gia tử, dù sao có Mộng Tưởng đảo cậu cũng không sợ bị phát hiện. Tư Đồ lão gia tử kinh nghiệm mấy lần, ngược lại thành thói quen khi Giản Minh Thần đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện mang ra thật nhiều hoa quả hoặc là đưa ra một thùng nước.
Trải qua chiếu cố của Giản Minh Thần, thân thể của Tư Đồ lão gia tử càng ngày càng tốt, ông bắt đầu bắt tay vào an bài một sự tình. Mỗi ngày Tư Đồ lão gia tử đều đánh không ít điện thoại đi phân phó tâm phúc cùng bộ hạ đi làm chút chuyện trọng yếu.
‘Gia gia gần đây cảm giác như thế nào?’ Giản Minh Thần giúp Tư Đồ lão gia tử xoa chân, gia gia đã nhiều tháng không có xuống giường, Giản Minh Thần sợ cơ bắp héo rút, mỗi ngày đều giúp Tư Đồ lão gia tử xoa xoa chân, đấm bóp mình mẩy.
‘Khá tốt, dược của cháu thật đúng là có tác dụng, gia gia ăn mấy ngày nay rõ ràng cảm giác thân thể nhẹ hơn, đầu óc cũng không còn tiếng ong ong vang lên.’
‘Ân, có hiệu quả là tốt rồi, qua cái một hai ngày, cháu liền vịn người xuống giường đi lại một chút.’
‘Hảo, chuyện bên ngoài ta cũng đã an bài không sai biệt lắm, hiện tại bên ngoài đều đang đợi đến thời điểm Tư Đồ Việt mời dự họp ban giám đốc.’
‘Cháu hiểu, đến lúc đó chúng ta sẽ âm thầm đi ra ngoài, làm hắn trở tay không kịp.’
‘Ha ha Ninh Ninh nhà ta rốt cục thông minh hơn rồi.’ Được khích lệ như vậy, Giản Minh Thần thật đúng là cao hứng không nổi, mấy ngày nay cậu đã kiến thức cái gì gọi là “gừng càng già càng cay”.
Tư Đồ Việt phỏng chừng nghĩ vỡ đầu cũng sẽ không biết cậu từ bên ngoài đến trông nom là Tư Đồ lão gia tử, mấy tháng này Tư Đồ lão gia tử tuy không được ra ngoài, chính là tin tức bên ngoài ông đều biết nhất thanh nhị sở, nếu như không phải bởi vì hiện tại muốn dạy cho Tư Đồ Việt một bài học, phỏng chừng ông đã sớm đem Tư Đồ Việt ném đến Siberia.
‘Gia gia, có hay không muốn cháu hỗ trợ, cháu cũng không thể chuyện gì cũng không làm a.’ Giản Minh Thần đem thuốc Đông y chế từ thảo dược trong Mộng Tưởng đảo đổ vào trong chén để cho Tư Đồ lão gia tử uống. Dược này chính là đại bổ. Tư Đồ lão gia tử tuổi thọ cũng đã đến hạn, nói trắng ra là, bộ phận trên người cũng đã biến chất, cho dù có ôn tuyền thủy là thần thủy cũng không thể giúp Tư Đồ lão gia tử cải lão hoàn đồng. Hiện tại việc cậu có thể làm chỉ là cải thiện những bộ phận này, giúp bọn chúng vận chuyển, giảm bớt tổn thương. Ôn tuyền thủy hiện giờ giống như chất bôi trơn vậy.
‘Không cần phải gấp, Thần Thần hiện tại đối với thuốc Đông y nhiệt tâm như vậy, có nghĩ tới tìm truyền nhân hay không?’
‘Gia gia, người yên tâm những phương thuốc này chắc chắn sẽ không đoạn trong tay cháu, cháu thậm chí đã dự tính truyền chúng cho Lạc Lạc, thằng bé đối với mấy thảo dược này rất có hứng thú.’ Nói đến Lạc Lạc, vẻ mặt Giản Minh Thần tràn đầy hạnh phúc.
Trước kia thời điểm giúp Giản Minh Thần phơi thuốc, Lạc Lạc mỗi ngày đều vây quanh cậu xem xét, đối với mấy thứ thảo dược đều rất có hứng thú. Khi rảnh rỗi còn cầm tập tranh ảnh để coi, Lạc Lạc giống như một cái cameras sống, chỉ đọc một lần là có thể nhớ tên lẫn dược tính cùng công hiệu của thuốc. Nếu ông trời đã cho cậu nhi tử như vậy, nếu không hảo hảo bồi dưỡng thì cậu phải thực xin lỗi liệt tổ liệt tong Tư Đồ gia.
‘Ân, Lạc Lạc thật không sai, lộ ra cốt cơ linh, so với Ninh Ninh còn mạnh mẽ hơn.’
‘Ha ha, đó cũng nhờ con bồi dưỡng a!’ Nhi tử được khen thưởng làm cha đương nhiên cao hứng, tuy nhiên cũng không nên hạ thấp bản thân cậu chứ.
Tư Đồ lão gia tử thân thể đối với dự đoán của Giản Minh Thần không sai biệt lắm, đến cuối tuần có thể xuống giường đi đi lại lại. Mắt thấy đã đến đầu tháng, cuộc họp ban giám đốc cũng không còn mấy ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook