Ma Thần Tướng Quân
Quyển 17 - Chương 2: Tàn sát

Nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa từ nông trang vang lại, bọn lưu dân đều nuốt nước bọt, bọn chúng khẩn trương và kích động vô cùng.

Thủ lĩnh bọn lưu dân này thân cao hơn hai mét tay cầm trường thương, hắn vốn là một tướng quân của một quốc gia gần Dạ Lang quốc, vì quốc gia tan nát nên phải lưu lạc, nhân vật vinh quang ngày trước giờ đây đành phải lưu lạc làm thổ phỉ cướp bóc khắp nơi.

Tất cả cao ngạo hắn đều buông bỏ, chỉ mong có thể sinh tồn.

Hắn thậm chí còn không muốn nhắc tới tên mình, tròng mắt màu xám lóe lên ánh sáng sắc nhọn, nhìn chằm chằm vào vầng trăng tròn trên trời... Mây đen di động dần dần che khuất ánh trăng... Ngay lúc mặt đất trở nên tối sầm, hắn nhảy bật dậy, vung trường thương gầm lên:"Xông lên! Cướp lương cướp tiền, giết sạch nam nhân, để lại nữ nhân."

Lưu dân gào lên từng đợt như sói tru, lập tức xông lên.

Vùng rừng núi vừa rồi yên tĩnh chớp mắt đã biến thành ngọn hỏa sơn sôi sục, người người giống như thác đổ tràn xuống bên dưới.

Thủ lĩnh lưu dân tốc độ nhanh nhất, cho dù hắn từng bị những ngày tháng màn trời chiếu đất khiến cho thân thể tàn tạ nhưng dục vọng sinh tồn khiến hắn phát huy thực lực cường hãn, giống như con báo săn mồi phóng xuống núi.

Nông phu tuần tra nhìn thấy bọn lưu dân giống như bầy sói xông tới, hoảng hốt lui về.

Thủ lĩnh phóng chạy như bay, hắn cất người lên như chim ưng, trường thương trong tay biến thành một tia chớp đen, đâm xuyên qua người một nông phu đang cưỡi ngựa, sau đó hắn phóng người nhảy lên lưng ngựa, rung thương hất thi thể văng đi, giật cương ngựa xông thẳng về phía cổng nông trang.

Mấy động tác giết người cướp ngựa nhanh chóng liền lạc khiến cho bọn lưu dân gầm lên cuồng nộ.

Bọn chúng lập tức theo thớt ngựa xông thẳng tới tàn sát nông trang.

Tiếng phèng la cảnh báo vang lên chói tai, những nông phu vừa cởi áo ra phơi vội vàng mặc áo vào, không kịp nhìn vợ con run rẩy, đã cầm lấy cuốc, đinh ba các loại nông cụ sau cửa, chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói với lại:"Mẹ nó, đóng cửa lại, chui xuống dưới hầm."

Thủ lĩnh lưu dân vung thương đâm chết mấy nông phu canh gác ngay trước cửa thôn, những tên nông phu này chỉ biết cày cuốc sao có thể là đối thủ của một người từng là tướng quân như hắn.

Trường thương biến thành hắc quang múa lượn, máu tươi từ trên người bọn nông phu bắn ra, bọn lưu dân phía sau theo nhau xông vào đại môn, chớp mắt đã đạp nát bấy thi thể của bọn nông phu.

Tên thủ lĩnh tịnh không gấp rút xung phong mà dùng trường thương hất hai ngọn đuốc ngay cửa thôn vào hàng rào.

"Ai không có vũ khí thì lấy đuốc đi đốt nhà, ai có vũ khí thì đi theo ta."

Rốt cục hắn cũng xuất thân là tướng quân, không chỉ biết đánh cướp giống như bọn lưu dân, hắn chỉ cần hai ngày ngắn ngủi đã huấn luyện bọn lưu dân ngu dốt này có chút tố chất của giặc cướp chuyên nghiệp. Dưới sự chỉ huy của hắn, bọn lưu dân gầy ốm cầm lấy cây gỗ châm lửa, chia nhau đi đốt hết những gian nhà cỏ.

Còn những tên lưu phỉ cường tráng hơn thì đi theo tên thủ lĩnh, men theo con đường xông thẳng vào trong nông trang.

Cổng nông trang hỏa quang bừng bừng.

Nông phu tán lạc không ngừng bị giết chết, tiếng kêu thảm giữa đêm khuya vang lên càng thêm thê lệ.

Những nông phu tráng kiện dần dần tập trung lại, nghe thấy từng tiếng kêu thảm, lại nhìn khói lửa mịt mù, thân thể họ không ngừng run rẩy.

Họ đều là người thường, trừ thân thể cường tráng ra thì hoàn toàn không có võ kỹ, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng khốc liệt như vậy. Bọn giặc cướp tạo thành cảnh lửa cháy rực trời khiến họ không biết đối phương có bao nhiêu người, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều có tiếng la hét của phỉ đạo, lòng không khỏi run sợ.

Nhìn thấy những nông dân kinh hoàng thất thố, vị trưởng thôn từng tòng quân vẫn bình tĩnh nói:"Giặc cướp thế đông, Ba Lỗ, ngươi chọn một con ngựa nhanh nhất mau chạy tới Trạch Hôi Thành cầu viện!"

Một tráng hán liền đáp lời, dắt ngựa đi từ một con đường khác ra khỏi thôn trang.

Trưởng thôn giơ cao thiết kiếm hô vang:"Dân làng, đã không còn đường lùi, bọn ta không thể thỏa hiệp với bầy ác lang này, lùi bước không những khiến chúng ta mất đi nhà cửa mà còn mất đi vợ con! Giết, liều với chúng!"

"Liều!" Nông phu gầm vang.

Bọn họ đã không còn đường lui, chỉ còn cách chiến đấu.

Nông phu xông ra cuối cùng đã gặp phải lưu dân, bọn chúng đang đánh cướp từ trên đường vào thôn tới, nhà cửa từng cụm đã bị thiêu hủy.

Cho dù thủ lĩnh cố sức áp chế, bọn lưu dân này sau khi tiến vào nông trang liền mất đi tổ chức, bắt đầu tự đi đánh cướp.

"Đúng là một bọn ô hợp!" Thủ lĩnh ngồi trên ngựa giận dữ bọn chúng không chịu nghe lời chỉ huy, hắn cũng không buồn nhìn tới chúng nữa.

Nông phu xông ra gặp phải bọn lưu dân đang cướp bóc tức thì mắt trợn to như muốn rách, xông lên vung cuốc, vung đinh ba đánh tới. Dù bọn nông phu không hề có võ kỹ nhưng bọn lưu dân này bất quá cũng là người thường, trừ việc chúng hung hăng không sợ chết ra thì chiến lực cũng không có gì xuất sắc.

Càng lúc càng nhiều nông dân và lưu dân cuốn vào chém giết.

Trận chiến đầy máu tanh này là thấp kém nhất, không có tổ chức, không có phương pháp, chỉ dùng vũ khí thô sơ lao vào nhau mà thôi.

Các nông phu cùng chung kẻ địch dần chiếm ưu thế, lưu dân khắp nơi dần bị vây lại, từng người bị cuốc hoặc đinh ba giết chết.

Trưởng thôn là người đi đầu, dù ông đã 55 tuổi nhưng đã từng tham quân nên công phu so với người thường thì còn mạnh hơn nhiều, chém chết năm sáu tên lưu dân. Nông phu càng đánh càng hăng, bọn lưu dân bị lạc xuống hạ phong ngăn chống không nổi, dần dần lùi bước.

Thủ lĩnh cười lạnh đứng nhìn, tịnh không có ý xông lên giúp đỡ. Bọn phế vật không nghe lời chỉ huy chết đi càng tốt, càng đỡ phải chia phần.

Bên người hắn còn có hơn mười người thân thể cường tráng tuân thủ kỷ luật, những người này vốn thông minh lạnh lẹ, chúng biết thời loạn thế cần phải dựa vào cường giả nên theo sát thủ lĩnh, chờ đợi thời cơ xuất thủ.

Trên thôn đạo đầy những thi thể, bọn lưu dân bị đánh lùi tới cổng nhìn thấy thủ lĩnh, tức thì kêu khóc chạy tới.

Trong ánh lửa, nét cười trên mặt thủ lĩnh càng thêm đáng sợ.

Hắn giơ cao trường thương quát:"Giết!"

Những lưu dân cường tráng sau lưng hắn cũng rút vũ khí gầm lên:"Giết!"

Thủ lĩnh vỗ mạnh vào cổ ngựa, tuấn mã bị đau hí vang chạy tới như bay, thủ lĩnh trường thương chỉ thẳng, kỹ thuật xung sát đã được thiên chùy bách luyện khiến cho hắn phảng phất như hòa cùng một thể với ngựa, trong bóng đêm chỉ thấy một cự ảnh nhanh như ánh chớp.

Trưởng thôn cũng là người có nhãn lực, vừa thấy thủ lĩnh lưu dân xung phong thì trợn to mắt, ông cơ hồ máy móc vung thiết kiếm lên, kinh hãi hô lên:"Mọi người mau... A!"

Câu nói của ông bị trường thương cắt đứt, thủ lĩnh rung mạnh thương, thân thể trưởng thôn bay lên không trung, đập mạnh vào mái một gian nhà cỏ.

"Trưởng thôn!" Tất cả nông phu đều cất tiếng hô bi thảm..

Thủ lĩnh lưu dân chỉ liếc mắt nhìn qua, cất tiếng cười lạnh, trường thương phóng thành một đóa thương hoa, chớp mắt đã đâm ra bảy tám thương, bảy tám nông phu đứng trước ngựa đều bịt cổ họng, máu tươi từ kẽ ngón tay của họ chảy ra, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào nam nhân đang cưỡi ngựa cười lạnh rồi ngã xuống.

"Ta liều với ngươi!"

Bọn nông phu hai mắt đỏ ngầu xông tới, chỉ là những người không có võ kỹ này sao có thể là đối thủ của thủ lĩnh, đây hoàn toàn là một trường đồ sát.

Thủ lĩnh đâm chết mấy chục nông phu, cả trường thương cũng cùn nhụt.

Bọn lưu dân dưới sự thống lĩnh của hắn dần dần vây lấy những nông phu.

Giết nhiều người như thế, thủ lĩnh cũng khá mệt mỏi, hiện tại đại cục đã định, bọn nông phu chỉ có thể giãy giụa, không thể là đối thủ của bọn lưu dân. Hắn lấy nước và thức ăn từ tay một tên lưu dân đưa tới, vừa ăn uống vừa thưởng thức trường sát lục này, vòng vây của bọn lưu dân càng lúc càng siết chặt...

Tử vong sớm đã trở thành chuyện tầm thường nhất, đại lục này mỗi ngày có thành có hơn vạn người chết, có chết đói, có chết vì bệnh dịch, con người đã không còn sợ chết, giết người hoặc bị giết đã thành mệnh vận.

...........

Ba Lỗ chạy tới cổng Trạch Hôi Thành, lớn tiếng kêu cầu cứu.

Quân sĩ trên tường thành sớm đã nhìn thấy ánh lửa từ phía nông trang nhưng cổng thành vẫn đóng chặt như cũ.

"Trưởng quan, cứu mạng! Có quân phỉ rất đông tấn công nông trang, mau phát binh cứu viện chúng tôi!"

Bất kể hắn kêu gào bể họng, cổng thành vẫn đóng im ỉm, binh sĩ tuần tra trên tường thành ánh mắt phức tạp nhìn về thân ảnh đang cầu cứu bên dưới nhưng không ai đi mở cửa. Họ đã tiếp được quân lệnh, ban đêm nghiêm cấm xuất binh.

Lương thực ở nông trang đại bộ phận đã được chuyển đến trong thành, bọn quý tộc nơi này không thể vì bọn người hạ đẳng ở nông trang mà giữa đêm khuya xuất binh mạo hiểm, ai biết được trong đám lưu phỉ có tên nào bị hắc tử bệnh hay không, chỉ cần một người bị nhiễm thì cả Trạch Hôi Thành đều có thể bị diệt vong.

Cổng thành bị Ba Lỗ đập mạnh, trên tường thành rốt cục cũng có người nhìn xuống quát:"Đừng kêu nữa. Bọn ta không thể xuất binh đêm tối, ngươi về đi."

"Không thể, trưởng quan!" Ba Lỗ nghe thấy, gấp rút khẩn cầu:"Trưởng quan, nông trang có hơn ngàn người, hơn nửa là phụ nữ và trẻ em, van cầu các vị, xin cứu mạng đi!"

Binh sĩ trên tường thành đều im lặng, binh lực của họ đại bộ phận đều bị điều tới biên giới, binh sĩ trong thành chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ, đối mặt với tình huống này, bọn họ chỉ có thể tàn nhẫn chọn lựa cách đóng cửa không ra mà thôi.

Cuối cùng khi phát giác không thể mời được viện binh, Ba Lỗ tuyệt vọng gầm lên, giục ngựa chạy về phía nông trang.

Vợ hắn, con hắn còn ở đó, cho dù có chết thì hắn cũng phải chết cùng một chỗ với họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương