Sau khi đã kiểm chứng, đúng thực cô đã tới thế giới của cuốn tiểu thuyết 《Ma Đạo Tổ Sư》rồi, nhưng mà cô chưa từng đọc qua nguyên tác, giữa phim truyền hình và tiểu thuyết nhất định sẽ có chỗ khác, mặc dù nhất thời có hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng không bối rối gì mấy, cô còn muốn nhìn xem, đây rốt cuộc là cái thế giới kiểu gì, mà dưới ngòi bút tác giả lại có thể đẩy một thiếu niên tiêu sái chao lượn đó vào tuyệt cảnh như thế.

Chẳng biết nhờ duyên phận nào cô lại được gặp Ngụy Vô Tiện.

Hôm nay sau khi giúp ông bác nọ xong rồi rời đi, cô vốn tính đi dạo đâu đó một chốc, nhưng lúc đi ngang qua cái ngõ nhỏ, lại thấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi xổm tại một góc sáng sủa bên trong, khi ấy lòng cô bỗng dưng có một linh cảm mãnh liệt, có một giọng nói trong lòng nhắn nhủ với cô rằng, đó chắc chắn là Ngụy Vô Tiện!

Bất chấp việc cô không rõ lắm cảm giác này đến từ đâu, nhưng cũng chẳng thể ngăn trở cô đến gần, bởi lẽ cô cũng từng và hiện tại cũng đang trải qua những tháng ngày như thế này.

Cô đi qua ngồi bên cạnh cậu bé, để cậu dựa vào người mình sưởi ấm, không ngờ đứa bé này sẽ mở mắt, rồi sững sờ khi thấy mình như vậy.

Nhìn vào cặp mắt đầy tuyệt vọng, không chút ý chí sống sót nào ấy, dường như cô đã có thể khẳng định, đây là thế giới Ma Đạo Tổ Sư, nhưng cũng không phải thế giới Ma Đạo Tổ Sư mà cô biết!
"Tiểu đệ đệ à, đệ tên gì vậy? Có thể nói cho tỷ biết không?" Lâm Thanh Thanh không ngờ tới sẽ thấy ánh mắt tuyệt vọng như vậy từ phía cậu, nên liền chủ động trò chuyện với cậu nhóc.

"Ta! A Anh, ta tên A Anh!" Ngụy Vô Tiện thấy đôi mắt đầy thiện ý trước mắt, bất ngờ nở nụ cười, hắn muốn để lại điều gì đó trong đôi mắt ấy!
"A Anh! Nghe hay lắm, cha mẹ đệ nhất định rất yêu đệ!" Nhìn thấy nụ cười tựa ánh mặt trời của Ngụy Vô Tiện, Lâm Thanh Thanh khó tránh càng thêm đau lòng, niềm thương tiếc nơi đáy mắt cũng nồng đậm hơn vài phần.


"Cha mẹ! Rất yêu đệ? Thật vậy chứ?" Về cha mẹ mình, Ngụy Vô Tiện thật sự còn nhớ được chẳng bao nhiêu, ấn tượng duy nhất là hắn ngồi trên lưng lừa, bóng dáng của cha mẹ mờ ảo bên cạnh, và lời mẹ từng nói với hắn, con phải nhớ chuyện tốt người khác làm cho con, như vậy lòng con mới nhẹ nhàng.

Lâm Thanh Thanh nhìn thấy vẻ hoang mang ấy của Ngụy Vô Tiện, thương tiếc xoa xoa đầu cậu.

"Anh, đại biểu cho sự thuần khiết, sạch sẽ, cha mẹ đệ nhất định là hy vọng đệ sẽ mãi luôn thuần khiết như trẻ sơ sinh, không nhiễm thế tục, vô ưu vô tiện!"
"Không nhiễm thế tục? Vô ưu vô tiện?" Ngụy Vô Tiện thầm lặp lại câu nói này cả ngoài miệng lẫn trong lòng, tự dưng cảm thấy dễ chịu lại, nở một nụ cười tươi như hoa với Lâm Thanh Thanh.

"Tỷ tỷ à, cảm ơn tỷ!" Cảm ơn thiện ý của tỷ, cũng cảm ơn sự thương tiếc của tỷ!

"Không có gì! Đệ có chỗ để đi chưa? Có muốn! Đi theo tỷ không?" Lâm Thanh Thanh hơi xấu hổ, chính bản thân cô còn không có chỗ để đi, cũng chẳng dám chắc có thể cho Ngụy Vô Tiện một cuộc sống thật tốt, nhưng cô không hy vọng càng không mong Ngụy Vô Tiện sẽ đi Giang gia, theo cô nhận thấy, đó cũng chả phải nơi tốt đẹp gì để quay về!
Ngụy Vô Tiện ngây người ra một lúc, hắn nhìn ra được, trạng huống của chính tiểu tỷ tỷ này cũng không khá khẩm gì mấy, ấy vậy mà cô lại muốn nuôi mình, bất kể cô mang theo suy tính gì thì giờ khắc này, Ngụy Vô Tiện vốn đã lạnh tâm bỗng dưng lại cảm thấy lo lắng! Giang gia, đời này vẫn đừng nên tới, không có mình, hẳn sẽ mọi người sẽ thấy tốt hơn nhiều!
"Dạ được! Cảm ơn tỷ tỷ!" Ngụy Vô Tiện cười vui cực kỳ, để phần ấm áp này không đổi thay!
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy cậu mỉm cười thiệt tình như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều, mặc dù hiện tại thể xác cô chỉ mới có tám chín tuổi, nhưng linh hồn thì đâu phải! Hơn nữa, A Anh trước mắt cũng chưa chắc là!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương