Lưu Ngân
-
Chương 4
******
Nói là buổi trưa sau khi cơm nước xong thì đến chỗ Đạo Ảnh, thế mà khi Triển Chiêu nhanh nhanh thu thập xong, lại phát hiện sư phụ y đã ôm vò rượu mà ngủ!
Nhất thời, Triển Chiêu không biết nên khóc hay nên cười, sư phụ y tửu lượng cũng không kém, nhưng luôn có cái thói say rượu xong là ngủ —— y thật không hiểu nổi, rượu này có gì hay ho mà uống chứ? Sao có thể thích nhiều đến như vậy, thậm chí còn có thể nói là ham mê.
Con chuột trắng cũng thế, chuyên môn đi trộm rượu sư phụ hắn bí mật cất giấu đem đến uống, uống một mình chưa đủ, còn nhất định phải rủ y uống cùng!
Có điều, phẩm vị của con chuột quả không tồi, rượu hắn uống qua quả là ngon nhất.
Ai nha! Lại nghĩ lung tung!
Triển Chiêu lắc lắc đầu, đánh bay dáng vẻ con chuột trong đầu mình ra ngoài, sau đó tiến lên, thành thạo bứt xuống một sợi tóc, xoắn lại, đưa đến dưới mũi Tĩnh Phong ——
Khẽ ngoáy.
Tĩnh Phong đang ngủ say, bỗng nhiên thấy trong mũi ngứa ngứa, không thể nhịn được nữa, mơ mơ màng màng đột nhiên ngồi dậy, hắt xì một tiếng rõ to:
“Ha —— ha thu!”
Lại là cái tên tiểu tử chết tiệt kia! Không phải đã nói với y, không được xài chiêu này nữa sao?!
Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên! Triển Chiêu đang đứng bên cạnh hắn âm thầm cười không ra tiếng, trong tay còn cầm cái “chứng cứ” kia: một sợi tóc!
“Sư phụ tỉnh rồi?”
Thấy Tĩnh Phong một mặt tức giận trừng mình, Triển Chiêu cũng không hề nao núng bày ra một ánh mắt siêu cấp ngây thơ vô tội, vẻ mặt đó lại như là đang nói:
“Sư phụ, sao người lại nhìn con như vậy? Con làm gì sai sao?”
Đáng chết! Lại là ánh mắt này!
Lòng đang tràn ngập tức giận vừa nhìn thấy đôi mắt vô tội của Triển Chiêu thì lập tức biến thành vô lực —— tiểu tử gian xảo này học ở đâu ra cái thủ đoạn ấy chứ? Ô ô ô? Đồ đệ dễ bị ức hiếp trước đây của ta đâu mất rồi? Trả lại cho ta a!!!
“Sư phụ?”
Triển Chiêu cười thầm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn là vô tội cực điểm:
“Không phải người nói muốn đến chỗ Đạo Ảnh sư bá sao? Khi nào thì chúng ta đi?”
“… Bây giờ!”
Tĩnh Phong phiền muộn trả lời, trong lòng ai thán đồng thời cũng xoay chuyển tâm tư:
Không được! Không thể ở thế yếu như này được! Ta phải nghĩ ra biện pháp tốt, để đồ đệ đáng yêu kia của ta trở về, nếu không những tháng ngày sau này của ta chẳng phải sẽ rất khó vượt qua hay sao?
Chiêu Nhi xấu xa! Hiện tại cứ để mi đắc ý trước một lúc, đợi sau này sẽ tính sổ với mi!
Triển Chiêu còn đang đắc ý đột nhiên cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh, không khỏi run rẩy rùng mình. Sau đó khó hiểu nghĩ:
“Sao bỗng nhiên lại lạnh thế nhỉ? Chẳng lẽ là cảm lạnh?”
…
Nơi ở của Đạo Ảnh cùng Bạch Ngọc Đường cũng không xa chỗ thầy trò Triển Chiêu lắm, chỉ cách một ngọn núi. Đó chính là lý do vì sao Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn thường xuyên chạm trán. Tuy bình thường không có nhiều cơ hội gặp mặt, nhưng Tĩnh Phong và Đạo Ảnh cứ cách hai ba tháng lại chạy đến chỗ người kia chơi một thời gian, vì vậy số lần hai đứa gặp mặt cũng rất nhiều.
Không biết lâu như vậy rồi, sư phụ con chuột trắng đã bắt đầu dạy võ công cho hắn chưa?
Nghĩ đến chuyện sắp được gặp Bạch Ngọc Đường, trong đầu Triển Chiêu lập tức hiện ra một phòng đầy sách.
Ước gì được như con chuột trắng! Lão ngoan đồng nhà mình căn bản chẳng tích trữ nhiều sách như vậy, mỗi lần muốn đọc sách đều phải chạy đi mượn Bạch Ngọc Đường. Thế mà con chuột kia lúc nào cũng oán giận sách quá nhiều —— đúng là có phúc mà không biết hưởng! (Nguyên văn: thân tại phúc trung bất tri phúc – sống trong hạnh phúc mà không hay biết)
Thật sự rất nhớ đống sách kia nha! Nếu như có thêm một vò nữ nhi hồng mà con chuột trắng thích nhất…
“Chiêu Nhi?”
“Hoặc là trà Long Tĩnh mà mình thích nhất…”
“Tiểu Chiêu Nhi??”
“Ngồi đọc sách giữa non xanh nước biếc…”
“Triển Chiêu!!”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét to sợ hết hồn, Triển Chiêu trừng mắt nhìn, liền phát hiện lão ngoan đồng sư phụ y đang trưng bộ mặt quái lạ ra nhìn mình.
“Sư phụ? Sao ạ?” Y kỳ quái hỏi. Đang yên đang lành, gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Y có bị điếc đâu.
“Ngươi còn nói!” Tĩnh Phong chưa từng nếm mùi bị người khác làm lơ? Đúng là có chút ngạc nhiên tiểu đồ đệ của mình đang suy nghĩ gì, lại nhập thần như vậy, “Sư phụ kêu ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều không nghe! Nghĩ gì thế?”
“Nghĩ ——” Triển Chiêu kịp thời ngậm mồm lại, ý nghĩ của mình nói cho lão ta làm gì? Cơ mà ——
“Ớ? Đến rồi! Sư phụ, sao hôm nay chúng ta đi nhanh vậy?”
Đánh trống lảng trước đã! Nếu để cho lão ngoan đồng biết mình vừa nghĩ gì, trời mới biết lão ta sẽ nghĩ ra ý đồ xấu xa nào?! Y đúng là bị lão chỉnh cho phát sợ!
“Đấy là do lần trước sư phụ phát hiện ra một đường gần hơn!”
Nghe Triển Chiêu hỏi, Tĩnh Phong lập tức dương dương tự đắc khoe khoang:
“Lần trước sư phụ ngươi anh minh vĩ đại nhìn xa trông rộng…”
Hô! Chiêu này quả nhiên là bách thí bách linh! (trăm lần thi triển, trăm lần linh nghiệm)
Triển Chiêu vui mừng chuyển đề tài đồng thời cũng len lén bịt tai lại, lão muốn lải nhải thì cứ việc đi mà lải nhải! Ta ứ thèm nghe! =))))))))))
Nói là buổi trưa sau khi cơm nước xong thì đến chỗ Đạo Ảnh, thế mà khi Triển Chiêu nhanh nhanh thu thập xong, lại phát hiện sư phụ y đã ôm vò rượu mà ngủ!
Nhất thời, Triển Chiêu không biết nên khóc hay nên cười, sư phụ y tửu lượng cũng không kém, nhưng luôn có cái thói say rượu xong là ngủ —— y thật không hiểu nổi, rượu này có gì hay ho mà uống chứ? Sao có thể thích nhiều đến như vậy, thậm chí còn có thể nói là ham mê.
Con chuột trắng cũng thế, chuyên môn đi trộm rượu sư phụ hắn bí mật cất giấu đem đến uống, uống một mình chưa đủ, còn nhất định phải rủ y uống cùng!
Có điều, phẩm vị của con chuột quả không tồi, rượu hắn uống qua quả là ngon nhất.
Ai nha! Lại nghĩ lung tung!
Triển Chiêu lắc lắc đầu, đánh bay dáng vẻ con chuột trong đầu mình ra ngoài, sau đó tiến lên, thành thạo bứt xuống một sợi tóc, xoắn lại, đưa đến dưới mũi Tĩnh Phong ——
Khẽ ngoáy.
Tĩnh Phong đang ngủ say, bỗng nhiên thấy trong mũi ngứa ngứa, không thể nhịn được nữa, mơ mơ màng màng đột nhiên ngồi dậy, hắt xì một tiếng rõ to:
“Ha —— ha thu!”
Lại là cái tên tiểu tử chết tiệt kia! Không phải đã nói với y, không được xài chiêu này nữa sao?!
Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên! Triển Chiêu đang đứng bên cạnh hắn âm thầm cười không ra tiếng, trong tay còn cầm cái “chứng cứ” kia: một sợi tóc!
“Sư phụ tỉnh rồi?”
Thấy Tĩnh Phong một mặt tức giận trừng mình, Triển Chiêu cũng không hề nao núng bày ra một ánh mắt siêu cấp ngây thơ vô tội, vẻ mặt đó lại như là đang nói:
“Sư phụ, sao người lại nhìn con như vậy? Con làm gì sai sao?”
Đáng chết! Lại là ánh mắt này!
Lòng đang tràn ngập tức giận vừa nhìn thấy đôi mắt vô tội của Triển Chiêu thì lập tức biến thành vô lực —— tiểu tử gian xảo này học ở đâu ra cái thủ đoạn ấy chứ? Ô ô ô? Đồ đệ dễ bị ức hiếp trước đây của ta đâu mất rồi? Trả lại cho ta a!!!
“Sư phụ?”
Triển Chiêu cười thầm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn là vô tội cực điểm:
“Không phải người nói muốn đến chỗ Đạo Ảnh sư bá sao? Khi nào thì chúng ta đi?”
“… Bây giờ!”
Tĩnh Phong phiền muộn trả lời, trong lòng ai thán đồng thời cũng xoay chuyển tâm tư:
Không được! Không thể ở thế yếu như này được! Ta phải nghĩ ra biện pháp tốt, để đồ đệ đáng yêu kia của ta trở về, nếu không những tháng ngày sau này của ta chẳng phải sẽ rất khó vượt qua hay sao?
Chiêu Nhi xấu xa! Hiện tại cứ để mi đắc ý trước một lúc, đợi sau này sẽ tính sổ với mi!
Triển Chiêu còn đang đắc ý đột nhiên cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh, không khỏi run rẩy rùng mình. Sau đó khó hiểu nghĩ:
“Sao bỗng nhiên lại lạnh thế nhỉ? Chẳng lẽ là cảm lạnh?”
…
Nơi ở của Đạo Ảnh cùng Bạch Ngọc Đường cũng không xa chỗ thầy trò Triển Chiêu lắm, chỉ cách một ngọn núi. Đó chính là lý do vì sao Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn thường xuyên chạm trán. Tuy bình thường không có nhiều cơ hội gặp mặt, nhưng Tĩnh Phong và Đạo Ảnh cứ cách hai ba tháng lại chạy đến chỗ người kia chơi một thời gian, vì vậy số lần hai đứa gặp mặt cũng rất nhiều.
Không biết lâu như vậy rồi, sư phụ con chuột trắng đã bắt đầu dạy võ công cho hắn chưa?
Nghĩ đến chuyện sắp được gặp Bạch Ngọc Đường, trong đầu Triển Chiêu lập tức hiện ra một phòng đầy sách.
Ước gì được như con chuột trắng! Lão ngoan đồng nhà mình căn bản chẳng tích trữ nhiều sách như vậy, mỗi lần muốn đọc sách đều phải chạy đi mượn Bạch Ngọc Đường. Thế mà con chuột kia lúc nào cũng oán giận sách quá nhiều —— đúng là có phúc mà không biết hưởng! (Nguyên văn: thân tại phúc trung bất tri phúc – sống trong hạnh phúc mà không hay biết)
Thật sự rất nhớ đống sách kia nha! Nếu như có thêm một vò nữ nhi hồng mà con chuột trắng thích nhất…
“Chiêu Nhi?”
“Hoặc là trà Long Tĩnh mà mình thích nhất…”
“Tiểu Chiêu Nhi??”
“Ngồi đọc sách giữa non xanh nước biếc…”
“Triển Chiêu!!”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét to sợ hết hồn, Triển Chiêu trừng mắt nhìn, liền phát hiện lão ngoan đồng sư phụ y đang trưng bộ mặt quái lạ ra nhìn mình.
“Sư phụ? Sao ạ?” Y kỳ quái hỏi. Đang yên đang lành, gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Y có bị điếc đâu.
“Ngươi còn nói!” Tĩnh Phong chưa từng nếm mùi bị người khác làm lơ? Đúng là có chút ngạc nhiên tiểu đồ đệ của mình đang suy nghĩ gì, lại nhập thần như vậy, “Sư phụ kêu ngươi bao nhiêu lần, ngươi đều không nghe! Nghĩ gì thế?”
“Nghĩ ——” Triển Chiêu kịp thời ngậm mồm lại, ý nghĩ của mình nói cho lão ta làm gì? Cơ mà ——
“Ớ? Đến rồi! Sư phụ, sao hôm nay chúng ta đi nhanh vậy?”
Đánh trống lảng trước đã! Nếu để cho lão ngoan đồng biết mình vừa nghĩ gì, trời mới biết lão ta sẽ nghĩ ra ý đồ xấu xa nào?! Y đúng là bị lão chỉnh cho phát sợ!
“Đấy là do lần trước sư phụ phát hiện ra một đường gần hơn!”
Nghe Triển Chiêu hỏi, Tĩnh Phong lập tức dương dương tự đắc khoe khoang:
“Lần trước sư phụ ngươi anh minh vĩ đại nhìn xa trông rộng…”
Hô! Chiêu này quả nhiên là bách thí bách linh! (trăm lần thi triển, trăm lần linh nghiệm)
Triển Chiêu vui mừng chuyển đề tài đồng thời cũng len lén bịt tai lại, lão muốn lải nhải thì cứ việc đi mà lải nhải! Ta ứ thèm nghe! =))))))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook