Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]
-
Chương 4-1: Kỳ nhân trong thạch thất (1)
Tiêu Thu Thủy đã không còn kiếm, vung tay lên đánh ra một phát Tiên nhân chỉ.
Tiên nhân chỉ vốn là tuyệt kỹ của Cổ Thâm thiền sư Tung Sơn, trong “Kiếm Khí Trường Giang”, Tiêu Thu Thủy ban đầu đã dùng Tiên nhân chỉ giao chiến với Hổ trảo công của thiếu niên Hung Thủ.
Đường Phương vung tay lên, bắn ra hai mũi phi châm.
Hai mũi phi châm nhỏ như lông trâu, bắn thẳng vào hai mắt Khuất Hàn Sơn.
Nếu không phải là Khuất Hàn Sơn thì Đường Phương cũng không đến mức vừa ra tay đã muốn hủy đi đôi mắt lão.
Mả Cảnh Chung xông tới, lập tức sử ra một chiêu Lạc địa phân kim.
Chiêu này là muốn tách Khuất Hàn Sơn và Văn Tấn Sương ra, chỉ có tách ra Văn Tấn Sương mới có cơ hội chạy trốn.
Hắn tự tin, với chiêu này cho dù là vàng ròng cũng có thể tách rời làm hai.
Tả Khâu Siêu Nhiên vừa ra tay đã là Triền ti cầm nã thủ, quấn lấy Khuất Hàn Sơn, Văn Tấn Sương sẽ có thể chạy trốn.
Thiết Tinh Nguyệt lại càng đơn giản, xen vào giữa Văn Tấn Sương và Khuất Hàn Sơn, sau đó ôm lấy!
Hắn muốn ôm chặt Khuất Hàn Sơn, ôm được lão, lão liền không cử động được nữa, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng bản thân Khuất Hàn Sơn đã là một thanh kiếm.
Có ai lại dùng thân thể máu thịt đi ôm lấy một thanh kiếm?
Văn Tấn Sương tuy chân trái đã bị thương nhưng ông ta đang kiệt lực đá chân phải ra!
Cước này phát ra trong lúc đang cuồng nộ, hướng về phía ngực phải Khuất Hàn Sơn, nửa đường gập lại, đá vào bên hông Khuất Hàn Sơn!
Trong chớp mắt, sáu người cùng dốc toàn lực, tấn công Khuất Hàn Sơn!
Quyền Lực bang là thiên hạ đệ nhất đại bang, ngoài Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma ra còn có Bát đại thiên vương.
Nhân vương, Quỷ vương, Đao vương, Kiếm vương, Dược vương, Xà vương, Thủy vương, Hỏa vương.
Bát đại thiên vương luận về bối phận, võ công đều cao hơn mười chín nhân ma rất nhiều.
Tiêu Thu Thủ bây giờ mới biết, tại sao Khuất Hàn Sơn lại là Kiếm vương!
Sáu người hợp kích, khí thế không gì địch nổi, thế nhưng bên người Khuất Hàn Sơn lại đột ngột xuất hiện sáu thanh kiếm!
Một kiếm cắt về hai chỉ của Tiêu Thu Thủy, một kiếm đánh văng hai mũi phi châm, một kiếm đâm vào cổ tay Tả Khâu Siêu Nhiên, một kiếm chém tới hai tay Mã Cảnh Chung, một kiếm đâm vào mi tâm Thiết Tinh Nguyệt, một kiếm chém ngược vào chân Văn Tấn Sương!
Trong khoảnh khắc, sáu thanh kiếm đã khóa kín toàn bộ công thế của sáu người!
Sáu người lập tức thu chiêu, đám Ôn dịch thần ma Dư Khốc Dư đã chia làm năm hướng, bao vậy họ lại, chặt đứt đường lui của mọi người.
Tiêu Thu Thủy quát lớn:
- Đi!
... Đã không còn chỗ nào để đi nữa!
... Nếu một đòn không thể thể giết được Khuất Hàn Sơn thì tuyệt không phải đối thủ của lão, càng huống hồ còn đám người Thiên mã hành địa Liễu Thiên Biến nữa!
... Chỉ có thể đi!
... Nhưng ai có thể trốn thoát được giữa vòng vây của Khuất Hàn Sơn và đám người Thiên Thủ thần ma đây?
... Đi! Đi thế nào đây?
Sáu kiếm vụt biến mất.
Chẳng ai biết vừa rồi Khuất Hàn Sơn xuất liền sáu thanh kiếm, hay là dùng một kiếm, sử ra chiêu thức của sáu thanh kiếm, chỉ biết rằng hiện tại hai tay Khuất Hàn Sơn hoàn toàn trống không.
... Một kiếm thủ chân chính không phải loại lãng khách lưu lạc thiên nhai lúc nào cũng vác bao kiếm trên vai, chỉ có người chưa được bao nhiêu năm kinh nghiệm luyện kiếm mới thích làm bộ làm tịch như vậy.
... Cũng như một cao thủ võ lâm chân chính không phải loại lưu mạnh côn đồ, cả ngày đến tối chỉ biết vùi đầu đánh nhau.
... Một kiếm thủ xuất kiếm, thông thường chỉ trong một khoảnh khắc.
... Trong một khoảnh khắc đã quyết sinh tử.
.... Thế nhưng khoảnh khắc đó cũng là tinh hoa luyện kiếm cả đời của hắn.
Trên tay Khuất Hàn Sơn vẫn không có kiếm, nhưng bản thân lão đã là một thanh kiếm.
Lão ta đứng đó, còn đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì.
Kẻ địch đang xông tới từ bốn phía lại càng là nhân ma, lệ quỷ!
Thế nhưng một tiếng hô của Tiêu Thu thủy lại khiến người ta tin tưởng, khiến người ta bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy vì đại nghĩa không phải sợ hãi gì hết.
- Đi!
Ngay cả Mã Cảnh Chung, Văn Tấn Sương cũng không kinh ngạc, lùi về phía Tiêu Thu Thủy.
Hướng Tiêu Thu Thủy rút lui không phải là bên ngoài mà hướng vào bên trong!
Chẳng lẽ hắn muốn xông vào trong viện?
Nhưng kẻ trấn trong viện là Độc Cước thần ma Bành Cửu!
Cửa này của Bành Cửu không hề dễ vượt, càng huống hồ trong viện không biết còn bao nhiêu kẻ địch nữa!
Chẳng lẽ Tiêu Thu Thủy đã chọn sai?
Văn Tấn Sương, Mã Cảnh Chung vẫn theo sau.
Thế nhưng Khuất Hàn Sơn bỗng biến sắc. Khi sau người hợp kích Khuất Hàn Sơn, sắc mặt lão không hề thay đổi, mà nay sắc mặt lại biến, gầm lên:
- Chặn lại....
Còn chưa dứt lời, nhóm Tiêu Thu Thủy đã biến mất!
Tiêu Thu Thủy không lao ra ngoài mà lao vào trong hố!
Tiêu Thu Thủy vừa lùi đi, những người khác đều lập tức chui vào trong hố.
Cái hố đó là nơi Ôn Dịch thần ma lao ra lúc đột kích Hoàng Viễn Dung.
Khinh công Liễu Thiên Biến nhanh nhất, hắn là người đầu tiên lao vào trong hố!
Miệng hố nhỏ chỉ đủ cho một người khom lưng chui vào, Liễu Thiên Biến vừa tiến vào hố, mặt quay vào trong lập tức phóng ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai mũi hồng tĩnh diên bắt vụt ra khỏi hố, cho dù Liễu Thiên Biến lùi nhanh, hai bên mặt vẫn suýt soát xuấn hiện hai vết đỏ mờ.
Sắc mặt Liễu Thiên Biến thay đổi: Chỉ cần có người thủ ở miệng hố thì kẻ khác cho dù võ công có cao hơn, muốn tiến vào trong tình huống phải khom lưng cúi người cũng tuyệt không thể thành công.
Bảnh Cửu quát lớn, đánh xuống một gậy, “choang” một tiếng, hoa lửa bắn tung, miệng hố vẫn nguyên vẹn, chỉ nghe Khuất Hàn Sơn thở dài, nói:
- Vô dụng, nhà lao này chế bằng mẫu tinh anh thiết, vốn dùng để giam Đỗ lão quỷ...
Tiêu Thu Thủy không phải nhảy xuống mà là rơi xuống.
Khi hắn lao tới bên hố, trong chớp mắt giữa nhảy và không nhảy vẫn còn kịp thấy Khuất Hàn Sơn biến sắc.
Chỉ bằng một thoáng đó, Tiêu Thu Thủy đã biết lần này hắn nhảy không sai.
Nhưng cú nhảy này vì quá gấp gáp, lại không có thang leo, Tiêu Thu Thủy rơi thẳng xuống dưới, ngã ngồi dưới đất, tiếp theo sau lại là Tả Khâu Siêu nhiên và Thiết Tinh Nguyệt, ba người đè vào một chỗ, Thiết Tinh Nguyệt vừa to vừa nặng, ép cho Tiêu Thu Thủy tí chết.
May mắn là miệng hố chỉ cách đáy có khoảng hơn một thân người.
Mặt khác ba người còn lại cũng đã hạ xuống.
Văn Tấn Sương võ công khá cao, hơn nữa còn lấy thoái công xưng tuyệt, mặc dù một chân bị thương nhưng vẫn hạ xuống vững vàng.
Mã Cảnh Chung có ngoại hiệu Lạc địa sinh căn, tất nhiên là rơi không ngã.
Khinh công Đường Phương là cao nhất, nàng chẳng những nhẹ nhàng nhẹ nhàng đáp xuống đất mà còn nghiêng người, bắn ngược lại hai mũi tiêu nhọn, ép lùi Liễu Thiên Biến vừa truy đuổi tới.
Tiêu Thu Thủy chợt bật dậy, vội vàng quan sát gian thạch thất này một lượt, chỉ thấy thạch thất chật hẹp sâu dài, tiến vào trong lòng đất, quanh co khúc khuỷu, không biết là kéo dài tận bao xa
Lúc này miệng hố truyền ra mấy tiếng “choang choang”, là tiếng Độc cước Bành Cửu dùng gậy chống gõ vào.
Mã Cảnh chung vội nói:
- Mau thủ miệng hố, có lẽ còn cứu được!
Lúc này miệng hố lại xuất hiện một người.
Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn!
Đồ Cổn tới miệng hố, vung tay bắn ra ba mũi tiêu đen!
Sau đó hắn sẽ lập tức nhảy xuống
Chỉ cần ám khí của hắn có thể ép lùi đối phương, hắn nhảy xuống dưới, chạm chân tới đất là không sợ gì nữa.
Mấy người Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng biết điều đó.
Đường Phương vung tay lên, “ vút vút vút”, na mũi tinh đình phiêu đánh rơi ba mũi tiêu đen!
Nhưng nàng không kịp cản Đồ Cổn!
Đúng lúc đó, một người phóng lên, một cước đá thẳng vào trán Đồ Cổn!
Đồ Cổn lúc này hai vai đã áp vào miệng hố, đang muốn cố chen vào, thấy một cước như từ trên trời rơi xuống này, kinh hãi ghê người, vội vàng rụt lại!
Nhưng dù hắn lui nhanh, vai trái vẫn bị tránh trúng, đau đớn bỏng rát, kêu lên một tiếng lăn ra ngoài!
Hắn vừa rời miệng hố, Giang Dịch Hải đã lao tới bên hố.
Ai cũng muốn lập công trước mặt Kiếm vương.
Bắt giữ đám người này đương nhiên là công lớn.
Giang Dịch Hải nhân lúc Đồ Cổn thất bại để tấn công, muốn nhóm Tiêu Thu Thủy không thể ngờ được.
Lão vừa chen vào miệng hố lại đối thẳng mặt với Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy vừa ra tay đã là Tiên nhân chỉ!
Giang Dịch Hải cả kinh, tay phải vung lên đỡ, Tả Khấu Siêu Nhiên lại từ sườn tiến vào, hai tay bắt chặt cánh tay lão.
Giang Dịch Hải muốn đưa thêm tay còn lại vào chống cự, nhưng do thân thể quá béo, không chen vào được.
Hai tay đấu hai tay, Giang Dịch Hải đã đánh bại Tả Khâu Siêu Nhiên hai lần, nhưng một tay đấu hai tay, thân hình lại bị ép chặt, Giang Dịch Hải không chống nổi thế công của Tả Khâu Siêu Nhiên.
Vì thế một chỉ của Tiêu Thu Thủy liền đánh trúng lão.
Tiên nhân chỉ đánh trúng huyệt mi tâm.
Giang Dịch Hải chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, cùng lúc đó, quyền thép của Thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới!
Quyền thép như gió, quyền phong như hổ!
Quyền chưa tới, sắc mặt Giang Dịch Hải đã không còn chút máu.
Nắm đấm của Thiết Tinh Nguyệt.
Đúng lúc này, thân mình Giang Dịch Hải đang ở miệng hố đột nhiên “soạt” một tiếng, biến mất.
Hóa ra có người kịp thời nắm chân lão kéo lại, lôi mạnh ra ngoài, tránh cho bị quyền đấm trúng mặt!
Người kéo lão ra chính là Khuất Hàn Sơn!
Giang Dịch Hải kinh hồn táng đảm, giống như vừa dạo một vòng quanh Quỷ môn quan trở về, tứ chi mềm nhũn cả ra.
Hoàng hôn bao trùm, bóng tối trong vắt, ánh sao chiếu sáng màn đêm lạnh lẽo
Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư thấy mọi người đều thử xông vào hố, mình không tiến vào, sợ Khuất Hàn Sơn không vui cũng đành cố gắng thử một phen nhưng chợt nghe Khuất Hàn Sơn lạnh lùng nói:
- Không cần nữa, bọn chúng không đi ra cũng là chết chắc, vấn đề là... Trước tiên cứ thủ chặt lối ra hồi hẵng tính.
Từ miệng hố nhìn ra có thể thấy được mấy ngôi sao sớm.
Sắc trời hiển nhiên là đã tối đen.
Từ miệng hố có thể thấy được một mảnh trời, nhưng bên ngoài động có bao nhiêu lang sói?
Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, Mã Cảnh Chung cũng thở dài.
Tả Khâu Siêu Nhiên nhìn hai người họ, không nhịn được cũng thở dài.
Thiết Tinh Nguyệt tức giận nhảy lên, mắng:
- Cậu thở dài, hắn thở dài, tên nhóc Tả Khâu cũng thở dài, tôi chẳng thấy có cái gì để mà thở dài cả!
Nói đoạn lại thở dài nặng nề.
Đường Phương không nhịn được hỏi:
- Vậy thì anh thở dài cái gì thế?
Thiết Tinh Nguyệt mặt mũi đau khổ, đáp:
- Tôi than đói bụng. Lão Mã đáng ghét này bỏ thuốc mê cho chúng ta ăn, hại tôi không được ăn bữa trưa, bữa tối lại đánh nhau rơi xuống hố, ăn cái rắm!
Tiêu Thu Thủy mở miệng:
- Tôi thở dài là vì biết cậu cứ đói bụng là lại muốn đánh rắm.
Sau đó mặt mày rầu rĩ nhìn Mã Cảnh Chung, nói:
- Anh ấy thở dài là vì không có vợ ở đây.
Rồi lại nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên, hỏi:
- Lão nhị, sao cậu lại thở dài.
Tả Khâu Siêu Nhiên lại than:
- Thấy hai người các cậu thở dài nên cũng thở dài.
Thiết Tinh Nguyệt gào lên:
- Nói linh tinh cái gì?! Không bằng đi tìm thứ gì bỏ bụng, nếu không tôi lại muốn đánh rắm.
Tiêu Thu Thủy vội vàng cản lại:
- Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói, không thể đánh rắm được. Chúng ta rời khỏi đây thì ai thủ miệng hố, chẳng may bọn chúng đều xông vào thì không phải là hỏng bét sao?
Văn Tấn Sương chợt nói:
- Chỗ này cứ để ta thủ là được rồi, các cậu đi thăm dò xem, cẩn thận chỗ này còn có lối vào khác, đừng để bọn chúng đánh lén.
... Trong số những người ở đây, võ công Văn Tấn Sương là cao nhất, tuổi tác lớn nên cũng trầm tĩnh hơn, phòng thủ ở đây cũng là chuyện đương nhiên.
... Hơn nữa chuyện Văn Tấn Sương rõ ràng nhất là, mấy tên nhóc trẻ tuổi này nếu không phải vì ông ta thì tuyệt đối không bao giờ bị khốn ở đây.
... Chỉ vì một điểm đó, cho dù bảo đi chết ông ta cũng không oán thán nửa câu.
... Càng huống hồ, sau khi Cố Quân Sơn chết đi, ông đã căn bản không còn chuẩn bị sống tiếp.
... Ông chỉ muốn chết, chết mà báo thù được.
... Báo thù cho anh em, báo thù bị lừa.
Tiêu Thu Thủy nhìn Văn Tấn Sương, thấy hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào miệng hố, mặt đầy ý hận, chẳng có một tia dục vọng cầu sinh.
Tiêu Thu Thủy lắc đầu, không nhịn được nói:
- Văn tiền bối...
Văn Tấn Sương xua tay ngăn lại, không còn muốn nói thêm nữa.
Mã Cảnh Chung chợt nói:
- Tôi cũng thủ ở đây.
Hơi ngừng một chút rồi lại tiếp:
- Một mình Văn tiền bối thủ ở đây là không đủ, thêm một người còn có thể hô ứng lẫn nhau.
Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên còn muốn lên tiếng nhưng Mã Cảnh Chung đã kiên quyết nói:
- Ý tôi đã quyết, nếu không vì tôi thì hôm nay các cậu cũng không gặp nạn ở đây, vì thế để tôi thủ lại.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Đó là bọn tôi ép anh đưa bọn tôi tới, là bọn tôi làm liên lụy tới anh...
Mã Cảnh Chung ngắt lời:
- Các cậu là muốn cho tôi cơ hội để bồi thường. Không cần nói nhiều nữa, ý tôi đã quyết. Các cậu đi nhanh về nhanh là tốt rồi!
- Được!
Tiêu Thu Thủy không nhiều lời nữa.
Tiên nhân chỉ vốn là tuyệt kỹ của Cổ Thâm thiền sư Tung Sơn, trong “Kiếm Khí Trường Giang”, Tiêu Thu Thủy ban đầu đã dùng Tiên nhân chỉ giao chiến với Hổ trảo công của thiếu niên Hung Thủ.
Đường Phương vung tay lên, bắn ra hai mũi phi châm.
Hai mũi phi châm nhỏ như lông trâu, bắn thẳng vào hai mắt Khuất Hàn Sơn.
Nếu không phải là Khuất Hàn Sơn thì Đường Phương cũng không đến mức vừa ra tay đã muốn hủy đi đôi mắt lão.
Mả Cảnh Chung xông tới, lập tức sử ra một chiêu Lạc địa phân kim.
Chiêu này là muốn tách Khuất Hàn Sơn và Văn Tấn Sương ra, chỉ có tách ra Văn Tấn Sương mới có cơ hội chạy trốn.
Hắn tự tin, với chiêu này cho dù là vàng ròng cũng có thể tách rời làm hai.
Tả Khâu Siêu Nhiên vừa ra tay đã là Triền ti cầm nã thủ, quấn lấy Khuất Hàn Sơn, Văn Tấn Sương sẽ có thể chạy trốn.
Thiết Tinh Nguyệt lại càng đơn giản, xen vào giữa Văn Tấn Sương và Khuất Hàn Sơn, sau đó ôm lấy!
Hắn muốn ôm chặt Khuất Hàn Sơn, ôm được lão, lão liền không cử động được nữa, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng bản thân Khuất Hàn Sơn đã là một thanh kiếm.
Có ai lại dùng thân thể máu thịt đi ôm lấy một thanh kiếm?
Văn Tấn Sương tuy chân trái đã bị thương nhưng ông ta đang kiệt lực đá chân phải ra!
Cước này phát ra trong lúc đang cuồng nộ, hướng về phía ngực phải Khuất Hàn Sơn, nửa đường gập lại, đá vào bên hông Khuất Hàn Sơn!
Trong chớp mắt, sáu người cùng dốc toàn lực, tấn công Khuất Hàn Sơn!
Quyền Lực bang là thiên hạ đệ nhất đại bang, ngoài Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma ra còn có Bát đại thiên vương.
Nhân vương, Quỷ vương, Đao vương, Kiếm vương, Dược vương, Xà vương, Thủy vương, Hỏa vương.
Bát đại thiên vương luận về bối phận, võ công đều cao hơn mười chín nhân ma rất nhiều.
Tiêu Thu Thủ bây giờ mới biết, tại sao Khuất Hàn Sơn lại là Kiếm vương!
Sáu người hợp kích, khí thế không gì địch nổi, thế nhưng bên người Khuất Hàn Sơn lại đột ngột xuất hiện sáu thanh kiếm!
Một kiếm cắt về hai chỉ của Tiêu Thu Thủy, một kiếm đánh văng hai mũi phi châm, một kiếm đâm vào cổ tay Tả Khâu Siêu Nhiên, một kiếm chém tới hai tay Mã Cảnh Chung, một kiếm đâm vào mi tâm Thiết Tinh Nguyệt, một kiếm chém ngược vào chân Văn Tấn Sương!
Trong khoảnh khắc, sáu thanh kiếm đã khóa kín toàn bộ công thế của sáu người!
Sáu người lập tức thu chiêu, đám Ôn dịch thần ma Dư Khốc Dư đã chia làm năm hướng, bao vậy họ lại, chặt đứt đường lui của mọi người.
Tiêu Thu Thủy quát lớn:
- Đi!
... Đã không còn chỗ nào để đi nữa!
... Nếu một đòn không thể thể giết được Khuất Hàn Sơn thì tuyệt không phải đối thủ của lão, càng huống hồ còn đám người Thiên mã hành địa Liễu Thiên Biến nữa!
... Chỉ có thể đi!
... Nhưng ai có thể trốn thoát được giữa vòng vây của Khuất Hàn Sơn và đám người Thiên Thủ thần ma đây?
... Đi! Đi thế nào đây?
Sáu kiếm vụt biến mất.
Chẳng ai biết vừa rồi Khuất Hàn Sơn xuất liền sáu thanh kiếm, hay là dùng một kiếm, sử ra chiêu thức của sáu thanh kiếm, chỉ biết rằng hiện tại hai tay Khuất Hàn Sơn hoàn toàn trống không.
... Một kiếm thủ chân chính không phải loại lãng khách lưu lạc thiên nhai lúc nào cũng vác bao kiếm trên vai, chỉ có người chưa được bao nhiêu năm kinh nghiệm luyện kiếm mới thích làm bộ làm tịch như vậy.
... Cũng như một cao thủ võ lâm chân chính không phải loại lưu mạnh côn đồ, cả ngày đến tối chỉ biết vùi đầu đánh nhau.
... Một kiếm thủ xuất kiếm, thông thường chỉ trong một khoảnh khắc.
... Trong một khoảnh khắc đã quyết sinh tử.
.... Thế nhưng khoảnh khắc đó cũng là tinh hoa luyện kiếm cả đời của hắn.
Trên tay Khuất Hàn Sơn vẫn không có kiếm, nhưng bản thân lão đã là một thanh kiếm.
Lão ta đứng đó, còn đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì.
Kẻ địch đang xông tới từ bốn phía lại càng là nhân ma, lệ quỷ!
Thế nhưng một tiếng hô của Tiêu Thu thủy lại khiến người ta tin tưởng, khiến người ta bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy vì đại nghĩa không phải sợ hãi gì hết.
- Đi!
Ngay cả Mã Cảnh Chung, Văn Tấn Sương cũng không kinh ngạc, lùi về phía Tiêu Thu Thủy.
Hướng Tiêu Thu Thủy rút lui không phải là bên ngoài mà hướng vào bên trong!
Chẳng lẽ hắn muốn xông vào trong viện?
Nhưng kẻ trấn trong viện là Độc Cước thần ma Bành Cửu!
Cửa này của Bành Cửu không hề dễ vượt, càng huống hồ trong viện không biết còn bao nhiêu kẻ địch nữa!
Chẳng lẽ Tiêu Thu Thủy đã chọn sai?
Văn Tấn Sương, Mã Cảnh Chung vẫn theo sau.
Thế nhưng Khuất Hàn Sơn bỗng biến sắc. Khi sau người hợp kích Khuất Hàn Sơn, sắc mặt lão không hề thay đổi, mà nay sắc mặt lại biến, gầm lên:
- Chặn lại....
Còn chưa dứt lời, nhóm Tiêu Thu Thủy đã biến mất!
Tiêu Thu Thủy không lao ra ngoài mà lao vào trong hố!
Tiêu Thu Thủy vừa lùi đi, những người khác đều lập tức chui vào trong hố.
Cái hố đó là nơi Ôn Dịch thần ma lao ra lúc đột kích Hoàng Viễn Dung.
Khinh công Liễu Thiên Biến nhanh nhất, hắn là người đầu tiên lao vào trong hố!
Miệng hố nhỏ chỉ đủ cho một người khom lưng chui vào, Liễu Thiên Biến vừa tiến vào hố, mặt quay vào trong lập tức phóng ngược ra ngoài.
Cùng lúc đó, hai mũi hồng tĩnh diên bắt vụt ra khỏi hố, cho dù Liễu Thiên Biến lùi nhanh, hai bên mặt vẫn suýt soát xuấn hiện hai vết đỏ mờ.
Sắc mặt Liễu Thiên Biến thay đổi: Chỉ cần có người thủ ở miệng hố thì kẻ khác cho dù võ công có cao hơn, muốn tiến vào trong tình huống phải khom lưng cúi người cũng tuyệt không thể thành công.
Bảnh Cửu quát lớn, đánh xuống một gậy, “choang” một tiếng, hoa lửa bắn tung, miệng hố vẫn nguyên vẹn, chỉ nghe Khuất Hàn Sơn thở dài, nói:
- Vô dụng, nhà lao này chế bằng mẫu tinh anh thiết, vốn dùng để giam Đỗ lão quỷ...
Tiêu Thu Thủy không phải nhảy xuống mà là rơi xuống.
Khi hắn lao tới bên hố, trong chớp mắt giữa nhảy và không nhảy vẫn còn kịp thấy Khuất Hàn Sơn biến sắc.
Chỉ bằng một thoáng đó, Tiêu Thu Thủy đã biết lần này hắn nhảy không sai.
Nhưng cú nhảy này vì quá gấp gáp, lại không có thang leo, Tiêu Thu Thủy rơi thẳng xuống dưới, ngã ngồi dưới đất, tiếp theo sau lại là Tả Khâu Siêu nhiên và Thiết Tinh Nguyệt, ba người đè vào một chỗ, Thiết Tinh Nguyệt vừa to vừa nặng, ép cho Tiêu Thu Thủy tí chết.
May mắn là miệng hố chỉ cách đáy có khoảng hơn một thân người.
Mặt khác ba người còn lại cũng đã hạ xuống.
Văn Tấn Sương võ công khá cao, hơn nữa còn lấy thoái công xưng tuyệt, mặc dù một chân bị thương nhưng vẫn hạ xuống vững vàng.
Mã Cảnh Chung có ngoại hiệu Lạc địa sinh căn, tất nhiên là rơi không ngã.
Khinh công Đường Phương là cao nhất, nàng chẳng những nhẹ nhàng nhẹ nhàng đáp xuống đất mà còn nghiêng người, bắn ngược lại hai mũi tiêu nhọn, ép lùi Liễu Thiên Biến vừa truy đuổi tới.
Tiêu Thu Thủy chợt bật dậy, vội vàng quan sát gian thạch thất này một lượt, chỉ thấy thạch thất chật hẹp sâu dài, tiến vào trong lòng đất, quanh co khúc khuỷu, không biết là kéo dài tận bao xa
Lúc này miệng hố truyền ra mấy tiếng “choang choang”, là tiếng Độc cước Bành Cửu dùng gậy chống gõ vào.
Mã Cảnh chung vội nói:
- Mau thủ miệng hố, có lẽ còn cứu được!
Lúc này miệng hố lại xuất hiện một người.
Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn!
Đồ Cổn tới miệng hố, vung tay bắn ra ba mũi tiêu đen!
Sau đó hắn sẽ lập tức nhảy xuống
Chỉ cần ám khí của hắn có thể ép lùi đối phương, hắn nhảy xuống dưới, chạm chân tới đất là không sợ gì nữa.
Mấy người Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng biết điều đó.
Đường Phương vung tay lên, “ vút vút vút”, na mũi tinh đình phiêu đánh rơi ba mũi tiêu đen!
Nhưng nàng không kịp cản Đồ Cổn!
Đúng lúc đó, một người phóng lên, một cước đá thẳng vào trán Đồ Cổn!
Đồ Cổn lúc này hai vai đã áp vào miệng hố, đang muốn cố chen vào, thấy một cước như từ trên trời rơi xuống này, kinh hãi ghê người, vội vàng rụt lại!
Nhưng dù hắn lui nhanh, vai trái vẫn bị tránh trúng, đau đớn bỏng rát, kêu lên một tiếng lăn ra ngoài!
Hắn vừa rời miệng hố, Giang Dịch Hải đã lao tới bên hố.
Ai cũng muốn lập công trước mặt Kiếm vương.
Bắt giữ đám người này đương nhiên là công lớn.
Giang Dịch Hải nhân lúc Đồ Cổn thất bại để tấn công, muốn nhóm Tiêu Thu Thủy không thể ngờ được.
Lão vừa chen vào miệng hố lại đối thẳng mặt với Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy vừa ra tay đã là Tiên nhân chỉ!
Giang Dịch Hải cả kinh, tay phải vung lên đỡ, Tả Khấu Siêu Nhiên lại từ sườn tiến vào, hai tay bắt chặt cánh tay lão.
Giang Dịch Hải muốn đưa thêm tay còn lại vào chống cự, nhưng do thân thể quá béo, không chen vào được.
Hai tay đấu hai tay, Giang Dịch Hải đã đánh bại Tả Khâu Siêu Nhiên hai lần, nhưng một tay đấu hai tay, thân hình lại bị ép chặt, Giang Dịch Hải không chống nổi thế công của Tả Khâu Siêu Nhiên.
Vì thế một chỉ của Tiêu Thu Thủy liền đánh trúng lão.
Tiên nhân chỉ đánh trúng huyệt mi tâm.
Giang Dịch Hải chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, cùng lúc đó, quyền thép của Thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới!
Quyền thép như gió, quyền phong như hổ!
Quyền chưa tới, sắc mặt Giang Dịch Hải đã không còn chút máu.
Nắm đấm của Thiết Tinh Nguyệt.
Đúng lúc này, thân mình Giang Dịch Hải đang ở miệng hố đột nhiên “soạt” một tiếng, biến mất.
Hóa ra có người kịp thời nắm chân lão kéo lại, lôi mạnh ra ngoài, tránh cho bị quyền đấm trúng mặt!
Người kéo lão ra chính là Khuất Hàn Sơn!
Giang Dịch Hải kinh hồn táng đảm, giống như vừa dạo một vòng quanh Quỷ môn quan trở về, tứ chi mềm nhũn cả ra.
Hoàng hôn bao trùm, bóng tối trong vắt, ánh sao chiếu sáng màn đêm lạnh lẽo
Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư thấy mọi người đều thử xông vào hố, mình không tiến vào, sợ Khuất Hàn Sơn không vui cũng đành cố gắng thử một phen nhưng chợt nghe Khuất Hàn Sơn lạnh lùng nói:
- Không cần nữa, bọn chúng không đi ra cũng là chết chắc, vấn đề là... Trước tiên cứ thủ chặt lối ra hồi hẵng tính.
Từ miệng hố nhìn ra có thể thấy được mấy ngôi sao sớm.
Sắc trời hiển nhiên là đã tối đen.
Từ miệng hố có thể thấy được một mảnh trời, nhưng bên ngoài động có bao nhiêu lang sói?
Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, Mã Cảnh Chung cũng thở dài.
Tả Khâu Siêu Nhiên nhìn hai người họ, không nhịn được cũng thở dài.
Thiết Tinh Nguyệt tức giận nhảy lên, mắng:
- Cậu thở dài, hắn thở dài, tên nhóc Tả Khâu cũng thở dài, tôi chẳng thấy có cái gì để mà thở dài cả!
Nói đoạn lại thở dài nặng nề.
Đường Phương không nhịn được hỏi:
- Vậy thì anh thở dài cái gì thế?
Thiết Tinh Nguyệt mặt mũi đau khổ, đáp:
- Tôi than đói bụng. Lão Mã đáng ghét này bỏ thuốc mê cho chúng ta ăn, hại tôi không được ăn bữa trưa, bữa tối lại đánh nhau rơi xuống hố, ăn cái rắm!
Tiêu Thu Thủy mở miệng:
- Tôi thở dài là vì biết cậu cứ đói bụng là lại muốn đánh rắm.
Sau đó mặt mày rầu rĩ nhìn Mã Cảnh Chung, nói:
- Anh ấy thở dài là vì không có vợ ở đây.
Rồi lại nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên, hỏi:
- Lão nhị, sao cậu lại thở dài.
Tả Khâu Siêu Nhiên lại than:
- Thấy hai người các cậu thở dài nên cũng thở dài.
Thiết Tinh Nguyệt gào lên:
- Nói linh tinh cái gì?! Không bằng đi tìm thứ gì bỏ bụng, nếu không tôi lại muốn đánh rắm.
Tiêu Thu Thủy vội vàng cản lại:
- Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói, không thể đánh rắm được. Chúng ta rời khỏi đây thì ai thủ miệng hố, chẳng may bọn chúng đều xông vào thì không phải là hỏng bét sao?
Văn Tấn Sương chợt nói:
- Chỗ này cứ để ta thủ là được rồi, các cậu đi thăm dò xem, cẩn thận chỗ này còn có lối vào khác, đừng để bọn chúng đánh lén.
... Trong số những người ở đây, võ công Văn Tấn Sương là cao nhất, tuổi tác lớn nên cũng trầm tĩnh hơn, phòng thủ ở đây cũng là chuyện đương nhiên.
... Hơn nữa chuyện Văn Tấn Sương rõ ràng nhất là, mấy tên nhóc trẻ tuổi này nếu không phải vì ông ta thì tuyệt đối không bao giờ bị khốn ở đây.
... Chỉ vì một điểm đó, cho dù bảo đi chết ông ta cũng không oán thán nửa câu.
... Càng huống hồ, sau khi Cố Quân Sơn chết đi, ông đã căn bản không còn chuẩn bị sống tiếp.
... Ông chỉ muốn chết, chết mà báo thù được.
... Báo thù cho anh em, báo thù bị lừa.
Tiêu Thu Thủy nhìn Văn Tấn Sương, thấy hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào miệng hố, mặt đầy ý hận, chẳng có một tia dục vọng cầu sinh.
Tiêu Thu Thủy lắc đầu, không nhịn được nói:
- Văn tiền bối...
Văn Tấn Sương xua tay ngăn lại, không còn muốn nói thêm nữa.
Mã Cảnh Chung chợt nói:
- Tôi cũng thủ ở đây.
Hơi ngừng một chút rồi lại tiếp:
- Một mình Văn tiền bối thủ ở đây là không đủ, thêm một người còn có thể hô ứng lẫn nhau.
Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên còn muốn lên tiếng nhưng Mã Cảnh Chung đã kiên quyết nói:
- Ý tôi đã quyết, nếu không vì tôi thì hôm nay các cậu cũng không gặp nạn ở đây, vì thế để tôi thủ lại.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Đó là bọn tôi ép anh đưa bọn tôi tới, là bọn tôi làm liên lụy tới anh...
Mã Cảnh Chung ngắt lời:
- Các cậu là muốn cho tôi cơ hội để bồi thường. Không cần nói nhiều nữa, ý tôi đã quyết. Các cậu đi nhanh về nhanh là tốt rồi!
- Được!
Tiêu Thu Thủy không nhiều lời nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook