Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 8: Tính tình bộc phát
“Lấy mộc bài của ngươi ra cho ta xem!"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, lại là vị ‘Tử Nhân Kiểm sư huynh’*, y vẫn luôn chờ bên ngoài lầu các. Phương Hành định đưa mộc bài qua nhưng y khẽ vẫy tay, một luồng sức mạnh vô hình kéo mộc bài trên tay Phương Hành bay về phía y. Sư huynh mặt không cảm xúc nhận lấy mộc bài rồi đánh giá một lượt, vẻ mặt lập tức lộ ra chút khinh thường.
*Vị sư huynh mặt lạnh tanh như người chết.
"Tư chất cấp Đinh? Hừ, lại thêm một tên phế vật!"
Ném mộc bài lại cho Phương Hành, y nói với vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi tự đến Thanh Mộc Các đi, ta còn có việc, không đi cùng ngươi nữa!"
Nói đoạn, y đứng từ xa chỉ cho Phương Hành phương hướng tới Thanh Mộc Các, sau đó xoay người rời đi.
Phương Hành căm tức, chửi ầm lên, nghĩ thầm kẻ tu hành nào cũng có tính tình đáng ghét vậy sao?
Rõ ràng thật ra tên ‘Tử Nhân Kiểm sư huynh’ đó còn có nhiệm vụ dẫn đệ tử mới thăng cấp đến Thanh Mộc Các để nhận vật phẩm, nhưng thấy cấp bậc tư chất tu hành của Phương Hành quá kém nên lười không thèm để ý tới hắn, ngay cả giả bộ cũng không thèm nữa.
"Nhớ kỹ ngươi rồi, sớm muộn gì cũng phải cho ngươi nếm thử thủ đoạn của ta!"
Phương Hành tức giận bất bình xuống núi, muốn tự mình đến Thanh Mộc Các nhưng lại không biết đường, đạo môn này toàn là kỳ phong quái cốc, đình đài san sát nên hơi choáng đầu, tên mặt người chết kia chỉ dùng ngón tay chỉ phương hướng, hắn nào biết Thanh Mộc Các ở đâu?
"Ơ... Phương sư đệ..."
Trên con đường nhỏ phía trước, bỗng có một cái đầu heo lớn chạy tới, trông thấy Phương Hành từ xa đã dừng chân đứng yên.
Đầu heo đó chính là ‘Bàn đạo nhân’, thì ra hôm qua y vốn đã đồng ý đến chỗ Thanh Tâm Chung chờ Phương Hành để làm người dẫn đường cho hắn. Thế mà ai ngờ đêm qua uống quá nhiều nên quên béng chuyện này, cho đến khi Thanh Tâm Chung vang lên thì y mới tỉnh lại, lúc bấy giờmới vội vàng rời giường tới đây, chuẩn bị tới Thanh Mộc Các chờ hắn. Mới đi được nửa đường thì tình cờ gặp Phương Hành vừa đi vừa chửi.
Hai người đối mặt nhau, ‘Bàn đạo nhân’ cảm thấy hơi lúng túng. Dù hôm qua bọn họ đã xưng huynh gọi đệ, uống rượu tán gẫu rồi, nhưng lúc đó là do uống quá nhiều. Hôm nay tuy y cũng muốn giao hảo với Phương Hành nhưng trong lòng vẫn còn hơi lấn cấn.
"Ái chà, Trư sư huynh của ta, ta chờ huynh lâu rồi, sao giờ mới đến?"
Phương Hành vừa liếc mắt đã hiểu tâm tư của ‘Bàn đạo nhân’, tươi cười hỏi chuyện.
"À... Khụ khụ, ta họ Dư, không phải họ Trư... Thật ngại quá, để sư đệ chờ lâu..."
‘Bàn đạo nhân’ thấy Phương Hành nhiệt tình như vậy nên sự ngăn cách trong lòng phút chốc tan biến, vẻ mặt cũng tươi vui hơn.
"Sao chỉ có mình Phương sư đệ vậy, không có sư huynh nào dẫn đường hay sao?"
"Có ‘Tử Nhân Kiểm sư huynh’ dẫn đường nhưng y bị tiêu chảy đã chạy vào nhà xí rồi, ta không đợi được nên chuẩn bị tự đi..."
"Ấy... Người tu hành sao có thể tiêu chảy chứ?"
"Ai biết, có thể là bụng dạ tệ quá..."
Phương Hành thuận miệng nói bừa, nguyền rủa ‘Tử Nhân Kiểm sư huynh’ kia, hắn đi tới choàng cổ ‘Bàn đạo nhân’. Vóc dáng hắn thấp bé nên chỉ miễn cưỡng khoác đến bả vai ‘Bàn đạo nhân’, mà đó là ‘Bàn đạo nhân’ đã nghiêng người xuống rồi đấy.
"Tư chất Phương sư đệ được đánh giá ở cấp bậc nào?"
"Ha ha, huynh thì sao?"
"Sư huynh xấu hổ, là tư chất cấp Đinh..."
"Ha ha, vậy hai ta ngang nhau rồi!"
Hai người một cao một thấp, một béo một gầy, vừa hì hì nói chuyện vừa đi tới Thanh Mộc Các.
‘Bàn đạo nhân’ không vì Phương Hành có tư chất cấp Đinh mà thay đổi thái độ. Một là vì tư chất của y cũng chỉ ở cấp Đinh, giống nhau cả thôi. Ngoài ra cũng từ y mà Phương Hành mới biết được Thanh Vân Tông có hơn ngàn đệ tử ngoại môn, trong đó cũng có hơn phân nửa là tư chất cấp Đinh, hơn phân nửa những người còn lại có tư chất cấp Bính, phân nửa của phân nửa còn lại là tư chất cấp Ất. Còn tư chất cấp Giáp thực thụ thì cả đạo môn cũng chỉ được vài người, bọn họ được coi trọng như trân bảo.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phương Hành đã bình ổn đôi chút, dù sao hắn cũng không phải kẻ kém nhất.
Chẳng bao lâu hắn đã tới Thanh Mộc Các, đây là một lầu các cao ba tầng, được xây bằng một loại gỗ như thanh mộc. Thoạt trông bình thường giản dị nhưng khi nhìn kỹ lại tinh xảo vô cùng, giản dị phóng khoáng, mặt ngoài kiến trúc không có dấu vết mối mọt nào, thậm chí hình như cũng không hề dính bụi. Dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời đằng đông, tòa lầu các như thể phát sáng, dáng vẻ vô cùng trang nghiêm.
‘Bàn đạo nhân’ và Phương Hành vừa tới gần thì bên cạnh mộc các đã có một lão đạo nhân gầy gò bước sang. ‘Bàn đạo nhân’ vội vàng kéo Phương Hành hành lễ với ông ấy, gọi là Kiều sư huynh. Phương Hành đánh giá ông ấy một lượt, hắn phát hiện mình có thể nhìn ra tu vi của ông ấy, chỉ ở mức Linh Động tứ trọng. Nhìn dáng vẻ và tuổi tác không khác Cao trưởng lão ban nãy bao nhiêu nhưng tu vi hai người lại chênh lệch rất xa.
Kiều sư huynh nhận mộc bài của Phương Hành kiểm tra, ông ấy cũng không dài dòng mà sắp xếp ngay cho Phương Hành một phòng nhỏ dưới Vân Ẩn Phong làm nơi tu hành. Sau đó đưa cho hắn một bộ Thanh Vân Tông đạo bào cỡ nhỏ, một quyển Thanh Vân Đoạn Khí Thiên mỏng, thêm một viên đá cuội trong suốt màu đỏ, nghe nói đây chính là linh thạch cần dùng khi tu luyện, cuối cùng đuổi Phương Hành đến Pháp Khí Các.
"Phương sư đệ à, đệ đừng xem thường linh thạch này, sau này chúng ta tu hành phải dựa cả vào nó đấy. Đãi ngộ của đệ tử ngoại môn rất thấp, ba tháng mới được nhận linh thạch một lần, bọn ta đều coi như trân bảo, ở hồng trần mỗi khối linh thạch này cũng có giá trị trăm lượng vàng đấy..."
‘Bàn đạo nhân’ thấy Phương Hành lật qua lật lại đánh giá linh thạch trong tay nên mở miệng nói.
"Ba tháng mới có một khối? Đạo môn hẹp hòi vậy!"
Phương Hành hơi bất mãn.
"Ôi dào, đây là tài nguyên tu hành, ba tháng có một khối là tốt rồi, chuyện đó cũng là do tư chất chúng ta thấp mà. Tuy cùng là đệ tử ngoại môn nhưng đệ tử tư chất cấp Đinh ba tháng mới nhận một khối còn tư chất cấp Bính hai tháng đã có thể nhận rồi. Tư chất cấp Ất một tháng nhận một khối, tư chất cấp Giáp là ghê nhất một tháng nhận hai khối, toàn là đại tài chủ cả đó..."
"Khà khà, tài chủ thì tốt, hôm nào cướp bọn chúng hai khối..."
"Sư đệ, đệ đừng làm loạn, đệ tử tư chất cấp Giáp đều không dễ chọc đâu. Nếu ầm ĩ tranh cãi thì sợ rằng cho dù rõ ràng là bọn họ gây sự nhưng các trưởng lão vẫn sẽ trừng phạt chúng ta. Nếu đệ muốn kiếm thêm thì ta có thể giới thiệu đệ đến Tạp Ti Giám nhận việc, chỉ cần chăm chỉ làm việc cứ ba tháng cũng có thể nhận một linh thạch, vậy là tăng lên gấp đôi rồi..."
"Ha ha, không thích hợp với tiểu đệ lắm, để ta suy nghĩ chút đi!"
Hai người mãi trò chuyện mà đã đến trước Pháp Khí Các, ‘Bàn đạo nhân’ chợt nhớ đến một chuyện nên khẽ giọng dặn dò: "Phương sư đệ, lát nữa vào Pháp Khí Các, đệ ngoan ngoãn giao linh thạch cho sư huynh thủ các, sau đó để hắn hướng dẫn chọn pháp khí..."
Phương Hành ngây ra, liếc mắt nói: "Nói đùa gì vậy? Ba tháng mới có một khối linh thạch mà sao phải cho bọn họ?"
‘Bàn đạo nhân’ dở khóc dở cười nói: "Đây không phải lúc tính toán đâu, Pháp Khí Các của Thanh Vân Tông ngoại tông chúng ta toàn là đồ cũ mà các tiền bối bỏ đi, quá nửa đã hư hỏng. Nếu đệ hiếu kính thì các sư huynh thủ các tự nhiên sẽ chỉ điểm đồ tốt cho đệ, còn nếu đệ không hiếu kính thì bọn họ hoàn toàn không để ý tới đệ, đệ đâu biết được thứ nào tốt, thứ nào xấu. Không ít lần đám quỷ lòng dạ hiểm độc này mài phi kiếm đã hư hại sáng loáng cả lên, chuyên để ở đó để gạt người..."
Vừa nói y vừa lấy kiếm phù của mình ra cho Phương Hành xem: "Đệ xem, ban đầu ta không hiếu kính nên nghe bọn hắn xúi giục lấy thanh kiếm phù này, nghe nói có thể phóng ra kiếm khí ngang với Linh Động tứ trọng. Lúc ấy ta còn tưởng mình nhặt được bảo bối, sung sướng vô cùng, sau này mới biết kiếm phù này vốn chỉ sử dụng một lần, trừ lần thử đó ra thì vô dụng rồi. Giờ ta ném đi cũng không được, giữ lại cũng không xong, khóc không ra nước mắt, hiện tại chỉ có thể giữ bên người xem như đồ kỷ niệm thôi..."
"Nhìn dáng vẻ là biết huynh cũng là kẻ vô dụng, chẳng trách lại chạy tới chỗ đạo đồng diễu võ dương oai..."
Phương Hành thầm oán ‘Bàn đạo nhân’ trong lòng, ngoài miệng lại cười nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm, sư đệ hiểu rồi!"
‘Bàn đạo nhân’ không đi cùng hắn vào Pháp Khí Các, chỉ chờ bên ngoài, Phương Hành tự nghênh ngang đi vào.
"To gan, Pháp Khí Các của Thanh Vân Tông nào phải nơi cho kẻ rảnh rỗi dễ dàng đi bừa!"
Một tiếng quát đột ngột vang lên khiến Phương Hành sợ hết hồn, từ bên cạnh Pháp Khí Các có ba người bước ra. Một kẻ cầm đầu khoảng ba mươi mấy tuổi, trên miệng có hai sợi râu chuột, gầy tong teo giống chuột hơn cả Hao Tử Tinh, đôi mắt ti hí như hạt đậu sáng rực. Thấy y rồi Phương Hành mới hiểu tại sao người khác nói mắt nhỏ tụ ánh sáng rồi, quả thật mắt người này tụ sáng rất tài.
Phương Hành lặng lẽ đánh giá một lượt, nhìn thấu tu vi của ba người này, tên Đại Hao Tử Tinh* kia có tu vi Linh Động tam trọng, hai người còn lại đều là nhị trọng. Hắn đã nhìn ra ba người này đang muốn đánh phủ đầu mình, trong lòng cười khẽ, ngoài mặt lại cung kính nói: "Đệ tử ngoại môn mới tấn thăng Phương Hành tới nhận pháp khí theo môn quy, có yêu bài Cao trưởng lão ban làm chứng, mời ba vị sư huynh xem qua..."
*Hao Tử Tinh ý bảo nhân vật này giống chuột, vì lớn tuổi hơn Hao Tử Tinh đạo đồng nên gọi là Đại Hao Tử Tinh.
Đại Hao Tử Tinh nhận lấy mộc bài, ánh mắt đảo qua, cười lạnh nói: "Thì ra là đệ tử ngoại môn vừa tấn thăng, ngươi không biết quy củ nên lần này ta tạm tha ngươi chuyện tự tiện xông vào Pháp Khí Các, có điều ngươi đến nhận pháp khí tay trắng như vậy à?"
Đôi mắt ti hí lập lòe, rõ ràng đang ám chỉ đòi lợi lộc.
"Vâng, ý của sư huynh là?"
Phương Hành giả ngu, hắn không muốn cho, dù gì cũng là một khối linh thạch cơ mà!
Người khác cần bọn họ chỉ điểm mới tránh được chuyện nhận pháp khí bị hư hỏng, hắn không sợ, chẳng lẽ Âm Dương Thần Ma Giám chỉ để trưng chơi?
"Tiểu tử chết tiệt, giả vờ hồ đồ cái gì, mau đưa linh thạch ra đây, nếu không cút xa nhanh..."
Một nam tử bên cạnh Đại Hao Tử Tinh nổi giận, trực tiếp mắng hắn, trắng trợn đòi linh thạch.
Vẻ mặt Phương Hành lập tức thay đổi, vốn dĩ, tuy không nỡ nhưng suy nghĩ một hồi thì hắn vẫn định giao linh thạch ra. Dù sao hắn cũng mới vào sơn môn nên chưa biết sông sâu nước cạn, bản thân không được huênh hoang nhưng hắn là một người thích mềm không thích cứng, nam tử bên cạnh Đại Hao Tử Tinh vừa quát mắng như vậy khiến tính tình hắn bộc phát.
"Ba tháng lão tử mới có một khối linh thạch, mắc gì phải cho đồ con rùa như ngươi?"
Phương Hành quát ầm lên, vang hơn cả giọng của nam tử kia, dọa ba kẻ đó sợ hết hồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook