Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 45: Miếng bánh từ trên trời rớt xuống
"Ý của sư đệ là?" Vị trưởng lão râu ngắn hỏi.
Thanh sam trưởng lão cười cười, đáp: "Rất đơn giản, nhiệm vụ lần này, nếu xác định Mãng Khô Cáp đã chết thì cứ coi như các đệ tử đó đã thành công rồi. Với bên ngoài, chúng ta cứ bảo thiếu niên này đã trở thành người hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất trong nhóm đệ tử vừa nhập môn. Sau đó làm phai nhạt đi chuyện nhóm Hậu Thanh tử vong, cứ như thế, các đệ tử khác thấy một tiểu tử như vậy cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Dưới sự kích động, số người đến lĩnh phù chiếu tự nhiên sẽ nhiều lên thôi, Phù Chiếu Đại Điện chúng ta cũng sẽ được tôn trọng hơn một chút..."
Lão giả râu ngắn nghe xong, khẽ gật đầu như có điều suy nghĩ. Còn có một điểm thanh sam trưởng lão không nói rõ, đó chính là số đệ tử tới lĩnh phù chiếu càng nhiều, lợi ích bọn họ kiếm được cũng sẽ càng nhiều. Đây là chuyện trong lòng tất cả đều biết rõ, không cần phải nói thành lời.
"Đạo môn có quy củ của đạo môn, làm như vậy chỉ sợ không ổn?"
Trưởng lão uy nghiêm trời sinh tính tình ngay thẳng, vẫn còn chút do dự.
Thanh sam lão giả khẽ mỉm cười, đáp: "Cảnh sư huynh nghĩ nhiều rồi, ban đầu Phù Chiếu Đại Điện của đạo môn được thành lập để hàng yêu phục ma thay người trong nhân gian, không hề có chuyện dùng nguyên liệu có được sau khi giết chết yêu ma để đổi lấy tài nguyên. Có điều về sau người tu hành càng ngày càng nhiều, tài nguyên thiếu hụt nên mới bắt đầu làm như vậy, hơn nữa đây chỉ là một quy tắc ngầm, không được viết trong luật lệnh của. Vì vậy chúng ta chỉ cần xác định Mãng Khô Cáp đã chết là có thể công nhận nhiệm vụ lần này của bọn chúng đã thành công, không có chỗ nào làm trái với quy củ cả!"
Hai vị trưởng lão đột ngột bừng tỉnh, đồng loạt gật đầu.
Trưởng lão râu ngắn nói: "Năm đệ tử ra ngoài mà chỉ có một người trở lại, chuyện này đúng là bi thảm, cho bọn chúng chút phần thưởng cũng tốt. Hơn nữa tiểu tử này sống sót như thế nào, trong lòng ba người chúng ta đều biết rõ, vận may của hắn thật sự không tệ. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không thêu hoa trên gấm, tô điểm thêm chút vào sự may mắn của hắn? Nhiệm vụ này cứ tính là hắn thành công rồi đi!"
Thanh sam trưởng lão vỗ tay cười to: "Đúng là như thế!"
Trưởng lão uy nghiêm thì trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Không cần phải thông báo chuyện hắn không mang yêu đan về ra bên ngoài!"
Thanh sam trưởng lão đáp: "Sư đệ hiểu rồi, Cảnh sư huynh sợ các đệ tử khác bắt chước theo hắn đúng không? Chuyện này chúng ta có thể không đề cập tới!"
Trưởng lão uy nghiêm gật đầu, nói: "Vậy chuyện này làm theo ý của đệ đi!"
Ba vị trưởng lão gật đầu với nhau, chuyện này được quyết định như thế.
Lúc này Phương Hành đang ngoan ngoãn ngồi ở ngoài đại sảnh, trong lòng cũng có thấp thỏm. Hắn cũng không biết, có phải mấy lão già đó giữ mình ở lại là bởi vì đã phát hiện sơ hở trong lời nói của hắn không.
Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, ba vị trưởng lão bước ra, thanh sam trưởng lão gật đầu với Phương Hành, nói: "Ngươi gặp may đấy, ba người chúng ta thương lượng một phen, cảm thấy năm người các ngươi cùng nhau lĩnh phù chiếu, ra ngoài trảm yêu phục ma là làm rạng danh chính đạo của đạo môn ta. Tuy rằng không mang được nội đan của Mãng Khô Cáp về nhưng dù sao cũng đã giết chết Mãng Khô Cáp rồi, hơn nữa còn chịu tổn thất nặng nề, cần được ngợi khen. Nhiệm vụ lần này chúng ta phá lệ cho các ngươi, tạm thời coi như các ngươi đã thành công, ngươi theo ta đi nhận phần thưởng phù chiếu đi!"
Phương Hành nghe vậy, nhất thời ngẩn người, hoàn toàn không ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi trúng đầu mình.
Hắn ngơ ngác đi theo thanh sam trưởng lão xuống lầu, bước vào Phù Chiếu Đại Điện, sửa ghi chép Hậu Thanh lĩnh phù chiếu trên ngọc sách thành Phương Hành. Làm thế thì ít nhất ngoài mặt phù chiếu này sẽ không còn liên quan gì tới Hậu Thanh nữa, sau đó thanh sam trưởng lão lại căn dặn: "Tuy ngươi có thể nhận phần thưởng của lần lĩnh phù chiếu này, song nhất định phải nhớ là không được kể cho người khác biết việc chúng ta phá lệ cho ngươi. Người khác hỏi tới, ngươi cứ bảo là đã mang nội đan Mãng Khô Cáp về rồi, tất cả mọi việc đều làm theo luật là được!"
Lúc này Phương Hành mới phản ứng lại, vội vàng hành lễ đáp: "Đệ tử đã rõ!"
Thanh sam trưởng lão mỉm cười, lệnh cho đồng tử bên cạnh mang phần thưởng của Phương Hành tới, không ngờ lại là ba trăm viên linh thạch, ba bình Bổ Khí Đan, một bình Cố Nguyên Đan và năm bình An Tức Đan. Dĩ nhiên, đây chỉ là một số vật phẩm thông thường, thứ quý trọng nhất là một chiếc túi chứa ba lượng Thạch Tinh Tán, đây chính là nguyên liệu chủ yếu đệ tử đạo môn cần có để luyện chế Phá Giai Đan khi đột phá Linh Động tứ trọng.
"Cảm ơn trưởng lão, cảm ơn trưởng lão..."
Phương Hành vui mừng khôn xiết, nhận lấy phần thưởng.
Thanh sam trưởng lão cười thản nhiên, đáp: "Không cần nhiều lời, sau này ngươi chăm chỉ hơn là được. Thanh Phong, ngươi gọi Huyền Chiếu tới đây, để nó đưa Phương Hành xuống núi..."
Tiểu đồng tử đứng bên cạnh vâng lời, sau đó chạy ra ngoài Phù Chiếu Đại Điện. Phương Hành hơi sửng sốt, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu muốn đưa mình xuống núi, tiểu đạo đồng này cũng có thể làm được, tại sao phải gọi người tên là "Huyền Chiếu" đến?
"Thúc phụ, thúc tìm con à?"
Không lâu sau, ngoài điện có một thanh niên bước vào, khoảng chừng hai mươi tuổi, vẻ ngoài sáng sủa, tóc đen quá vai, thoạt nhìn có trông khá cao quý. Lúc hắn bước vào, Phương Hành nhìn lướt qua một cái, thấy tu vi của hắn là Linh Động tam trọng trung giai.
"Đúng, vị sư đệ tên Phương Hành này của con vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, lao khổ thì công cao, con đưa đệ ấy xuống núi đi!"
Thanh sam trưởng khẽ gật đầu người thanh niên, mở miệng nói.
Người thanh niên hơi ngẩn ra nhưng chỉ chốc lát sau đã hiểu rõ, mừng rỡ đáp: "Đa tạ thúc phụ!"
“Ta đã bảo là làm sao có chuyện tốt như thế rơi xuống đầu được chứ? Thì ra ta cũng chỉ là kẻ chuyển hàng giúp thôi..."
Phương Hành thông minh nhanh nhạy, đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, hận đến mức thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Thế nhưng ngoài mặt hắn lại không để lộ chút dấu vết nào, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui mừng đi theo Huyền Chiếu ra khỏi cửa.
Đợi đến khi bọn họ đi rồi, thanh sam trưởng lão kia thở dài, cười khổ không thôi, nghĩ thầm vì đứa cháu này mà bản thân ông ta cũng đã phải cố hết sức rồi. Phải hao tâm tốn sức một phen mới thuyết phục được hai chấp sự còn lại công nhận nhiệm vụ lần này thành công.
Ông ta đào đâu ra nhiều lòng thương hại như vậy chứ, cảm thấy Phương Hành đáng thương nên phá lệ xem như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ ư?
Những lời như khơi dậy lòng nhiệt huyết của đệ tử đạo môn vân vân đều chỉ là lời nói suông.
Mục đích duy nhất của ông ta chính là gaio Thạch Tinh Tán cho tiểu hài tử kia, sau đó tạo cơ hội cho cháu của mình, để hắn nghĩ cách lấy được Thạch Tinh Tán từ trong tay tiểu hài tử kia. Dù sao dưới sự quan tâm của ông ta, tài nguyên tu hành không bao giờ thiếu, bây giờ người cháu đã đạt đến Linh Động tam trọng trung giai, có lẽ không bao lâu nữa sắp chuẩn bị phá giai rồi.
Với loại tài nguyên như Thạch Tinh Tán, đạo môn sẽ phải ghi chép cẩn thận từng hạt một, kiểm soát rất gắt gao. Ngay cả ông ta cũng không thể trực tiếp lấy nó cho cháu mình được, hôm nay tình cờ bắt gặp cơ hội như thế, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa ông ta cũng tin chắc người cháu nhất định có thể hiểu được ý của mình. Còn về phần hắn dự định mua hay cướp đoạt đều không quan trọng. Chỉ cần đầu đuôi sạch sẽ, ai lại đi để ý tới một tiểu đệ tử ngoại môn không quyền không thế chứ?
Tất nhiên Phương Hành chẳng hay biết tâm địa gian xảo của thanh sam trưởng lão, tuy nhiên hắn rất tinh ý phát hiện, người thanh niên tên Huyền Chiếu này nhắm vào Thạch Tinh Tán của mình. Song, tạm thời hắn cũng không có cách nào, dù sao người ta cũng có quyền thế, chuyện này gần như đã rõ ràng rồi. Bản thân hắn chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, đồng thời xem xem cụ thể người này định làm thế nào, sau đó mới tùy cơ ứng biến.
Huyền Chiếu đi trước, dẫn đường cho Phương Hành đi xuống khỏi Vân Ẩn phong. Thoạt nhìn có vẻ ở đạo môn Huyền Chiếu rất có tiếng tăm, trên đường đi người nào gặp mặt cũng đều cung kính hành lễ với hắn. Huyền Chiếu cũng vô cùng khách sáo trả lễ, có lúc còn ngẫu nhiên giới thiệu vài người cho Phương Hành, nhưng tất cả đều là những người rất có tiếng tăm ở ngoại môn Thanh Vân Tông. Nói trắng ra, những người đó nếu không phải là thiên tài kiệt xuất chốn ngoại môn thì cũng thuộc hạng nhị thế tổ.
"Con mẹ nó, nhìn lại dáng vẻ lúc ta sắm vai nhị thế tổ ở trước mặt Hậu Thanh lần trước, diễn không giống thật tí nào..."
Phương Hành âm thầm quan sát động tác của Huyền Chiếu, quyết định lần tới phải cải trang chân thật hơn một chút.
"Phương sư đệ, đệ hãy còn nhỏ tuổi mà đã hoàn thành phù chiếu rồi, đúng là tiền đồ vô lượng..."
Trên đường, Huyền Chiếu như vô tình lại như hữu ý thăm dò Phương Hành: "Không biết hiện tại tu vi của Phương sư đệ ở mức nào?"
"Hầy, xấu hổ quá, sư đệ quá ít tài nguyên nên dù cố gắng như thế nào tu vi cũng không tăng lên được..."
Phương Hành nói với vẻ ngượng ngùng, đồng thời còn giải phóng chút linh uy của bản thân, là Linh Động nhất trọng đỉnh phong.
Tu vi của hắn tăng lên quá nhanh, đương nhiên lúc này không thể để cho người khác biết được.
Huyền Chiếu khẽ mỉm cười, đáp: "Cũng là rất tốt rồi, tu hành giai đoạn đầu chủ yếu dựa vào tài nguyên. Lần này Phương sư đệ hoàn thành phù chiếu, phần thưởng hậu hĩnh, nhiều tài nguyên như vậy chắc chắn đủ để đệ đột phá lên Linh Động nhị trọng rồi!”
"Hi vọng là thế..."
Phương Hành cố ý lộ ra vẻ kích động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook