Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 43: Vác chân Mãng Khô Cáp về đạo môn

Phương Hành không vội đứng dậy ngay mà tiếp tục ngồi xếp bằng để làm quen với linh lực khổng lồ trong cơ thể mình.

Yêu đan của Mãng Khô Cáp được Thái Thượng Hóa Linh Kinh luyện hóa, tinh khí sinh ra như một cái giếng. Phương Hành thấy bản thân như đang ở trong một mỏ vàng khổng lồ, hắn đang điên cuồng đãi vàng, chắt lọc linh khí trong dòng tinh khí mạnh mẽ ấy. Không chỉ đột phá nút thắt Linh Động tam trọng mà còn khiến cho linh khí trong cơ thể hắn tăng vọt, lưu chuyển trong kinh mạch, cuộn trào như sông to biển lớn. Bình thường dùng hết sức lực mới có thể cảm nhận vài tia linh khí từ linh thạch nhưng giờ đây linh khí lại dồi dào không gì sánh được.

Qua thêm khoảng nửa canh giờ nữa thì hắn mới mừng rỡ mở mắt ra. Thành công rồi, một lần mạo hiểm đổi lấy thay đổi bất ngờ từ Linh Động nhị trọng đỉnh phong tới Linh Động tam trọng trung giai. Trong quá trình đó thậm chí suýt nữa hắn đã đạt đến Linh Động tam trọng!

Phải biết rằng mỗi lần tu sĩ tu hành phá vỡ một tầng nút thắt là mỗi lần phá vỡ cực hạn của bản thân, đây là cửa ải gian nan nhất trên con đường tu hành, có thể nói mỗi một lần đột phá cũng tương đương với một lần dịch cân tẩy tủy, thoát thai hoán cốt.

"Mẹ kiếp, lại là thứ này, thối quá..."

Phương Hành ngửi thấy mùi hôi trên người mình nên chân mày lập tức nhíu lại, hắn mặc kệ các vấn đề khác, vội vàng tìm một đầm nước sạch sẽ gần đó. Sau khi dùng  m Dương Thần Ma Giám quan sát, xác định bên trong không có yêu vật quỷ dị như đám cá răng nhọn kia thì bèn nhảy xuống, chà xát người ngợm liên tục ba lần, lúc này hắn coi như đã có kinh nghiệm, không hoảng loạn giống lần trước nữa. Lòng hắn cũng sáng tỏ, chuyện này là do cơ thể đang đẩy một số độc tố và tạp chất thường ngày tích lũy ra ngoài, giống như gột rửa thể phách vậy.

"Hả? Mặt trời sắp lặn rồi, chẳng lẽ ta đã tu luyện một ngày một đêm rồi ư?"

Ở trong đầm nước, Phương Hành mới chú ý tới thời gian thế nhưng hiện tại đã là khung cảnh mặt trời ngả về phía tây.

Nghĩ lại thì yêu đan của yêu thú tứ giai Mãng Khô Cáp thực sự vượt quá cực hạn của hắn, vì vậy cho dù dùng Thái Thượng Hóa Linh Kinh luyện hóa cũng chỉ có thể từng bước từ từ, sau khi luyện hóa toàn bộ thì thời gian ước chừng đã qua mười hai canh giờ.

Đương nhiên lợi ích cũng rất rõ ràng, nếu không có nội đan của Mãng Khô Cáp thì sợ rằng Phương Hành phải mất ít nhất một hai năm mới từ Linh Động nhị trọng đỉnh phong đột phá lên Linh Động tam trọng trung giai. Đấy là nếu có tài nguyên đầy đủ, còn hôm nay chỉ mất một đêm mà đã sánh được với hai năm khổ công, vụ mua bán này dù thế nào cũng vô cùng hời.

"Có Thái Thượng Hóa Linh Kinh rồi thì ta chỉ cần nuốt số lượng lớn yêu đan là có thể sử dụng môn pháp Luyện Tinh Hóa Khí không giới hạn. Quả thật cách này giống như mở cho ta một cánh cửa mới, như thể người ta đang kiếm tiền còn ta trực tiếp canh giữ cả một kho báu, đương nhiên cách này phải nhanh hơn cách của bọn họ nhiều..."

Phương Hành thong dong suy nghĩ, càng nghĩ càng đắc ý, không kiềm được mà cười lớn, ánh mắt lại hơi lạnh lẽo, tinh quang tỏa ra bốn phía.

**

"Thanh Vân Tông của ta ơi, cuối cùng ta đã trở về rồi, cuối cùng cũng thoát được một mạng..."

Mười ngày sau, bỗng có một tên ăn mày trông vô cùng thảm hại xuất hiện trước cổng Thanh Vân Tông yên lặng tĩnh mịch, y sam trên người hắn nát bươm, mặt mày dính đầy bùn đất, trên lưng lại vác một thứ như chân thú trông còn to hơn cả hắn. Cũng không biết đó là yêu thú gì mà hình dạng vô cùng thê thảm, khi đến trước sơn môn, chẳng đợi đệ tử gác cổng ra đuổi hắn đã khóc òa lên.

Mấy đệ tử gác cổng vội vàng đi lên hỏi ngọn nguồn, kẻ ăn mày kia bèn đưa mộc bài trong tay ra, khóc ròng: "Ta là đệ tử ngoại môn Phương Hành, nửa tháng trước lĩnh phù chiếu cùng nhóm người Hậu Thanh sư huynh đến Yêu Chướng Sơn giết yêu thú Mãng Khô Cáp, kết quả... Đúng là thê thảm mà, các vị sư huynh đều chết hết, chỉ còn lại một mình ta đau buồn, hoảng sợ trốn ra khỏi Yêu Chướng Sơn, cuối cùng cũng sống sót trở về..."

Tất nhiên tên ăn mày kia là Phương Hành, sau khi ở lại Yêu Chướng Sơn mấy ngày, cuối cùng đã trở về. Thế nhưng hắn cũng giữ lại chút lòng riêng, để tiện lừa người khác nên hắn cố ý hóa trang mình thành dáng vẻ thê thảm.

"Hậu sư huynh đã chết ư?"

Mấy đệ tử gác cổng cũng là người của ngoại môn nên đã từng nghe thấy danh tiếng của Hậu Thanh, trong nháy mắt bọn họ cũng kinh hãi. Bọn họ lập tức phái một người vào núi đi bẩm báo trưởng lão Phù Chiếu Đại Điện, những người khác đỡ Phương Hành đi vào. Một người trong số đó cau mày nhìn chân Yêu Cáp trên lưng hắn, muốn hắn ném đi nhưng Phương Hành lại không chịu, kêu lên: "Đừng đụng vào chân của ta, suốt đoạn đường vừa rồi ta ăn thứ này mới về được đấy... Đây là bằng chứng cho thấy bọn ta đã giết yêu thú, không ai được động vào..."

Các đệ tử gác cổng dở khóc dở cười, đành để hắn mang theo. Tuy nhiên thấy thảm trạng của Phương Hành trong lòng bọn họ cũng có chút lo lắng. Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn, nếu muốn vào nội môn trừ phi trong nhà chịu bỏ ra số tiền khổng lồ mua đan dược phá giai cho bọn họ, còn không thì sớm muộn cũng phải nhận phù chiếu một lần, thấy thảm trạng của Phương Hành lúc này nên trong lòng họ không khỏi có hơi sợ hãi.

"Đệ tử ra ngoài trảm yêu ở đâu?"

Không lâu sau, một lão giả mặc thanh sam vội vã ngự kiếm đến, Phương Hành quan sát ông ta từ xa, là Linh Động thất trọng.

"Chết hết cả rồi..."

Chờ lão đầu ấy đến trước mặt Phương Hành đột nhiên tru lên một tiếng thật dài, làm lão đầu sợ hết hồn.

"Ai chết hết?"

Lão đầu không cần người khác trả lời cũng biết là ai, chân Mãng Khô Cáp vẫn còn trên lưng Phương Hành nên lão nhíu mày quát hỏi.

"Trừ đệ tử ra thì Hậu Thanh sư huynh, Liễu Tam sư huynh, Tiền Thông sư huynh, Triệu Trực sư huynh... Đều đã chết..."

Thoạt nhìn Phương Hành khóc rất thương tâm, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa hoảng hốt.

"Ngươi đi theo ta!"

Vẻ mặt thanh sam trưởng lão đầy nghi ngờ, ông ta giơ tay nhấc Phương Hành lên rồi ngự kiếm bay về hướng một đỉnh núi bên trong đạo môn. Một Trảm Yêu Phù cấp thấp nhất mà chết mất bốn đệ tử thì không phải là việc nhỏ. Trước đây đạo môn ban phù chiếu phái đệ tử ngoại môn, thậm chí cả đệ tử chân truyền ra ngoài, trường hợp tử thương nghiêm trọng thậm chí toàn quân bị diệt cũng có. Nhưng Trảm Yêu Phù đơn giản nhất lại rơi vào cảnh thê thảm như thế này thì thật là hiếm thấy.

Không bao lâu sau, thanh sam trưởng lão dẫn Phương Hành tới trước một tòa đại điện trên Vân Ẩn Phong, điện này là Phù Chiếu Đại Điện. Tuy nhiên bọn họ lại không đi vào mà trưởng lão trực tiếp dẫn hắn sang một tòa tiểu lâu bên cạnh, họ đi tới tiểu sảnh rồi ông ta để cho Phương Hành ngồi trên bồ đoàn nghỉ ngơi, mình thì đốt một đạo phù truyền tin, báo cho hai trưởng lão chấp sự Phù Chiếu Điện khác đến.

Phương Hành tò mò đánh giá thì thấy tiểu lâu này giống như thư phòng. Bảo là tiểu lâu nhưng thật ra không gian bên trong vô cùng rộng rãi, hai bên có đặt hai giá sách đàn mộc lớn, bên trên bày toàn là ngọc bài, ở giữa thì đặt ba chiếc ghế thái sư màu sắc cổ xưa, thanh sam trưởng lão ngồi vào chiếc ghế ngoài cùng bên trái, đợi hai người còn lại đến. Trước dãy ghế thái sư là bảy tám cái bồ đoàn, Phương Hành bèn ngồi vào cái ở chính giữa. Nơi này hẳn là Phù Chiếu Điện, nơi các trưởng lão chấp sự xử lý công việc, Phương Hành ngoan ngoãn ngồi chờ, trong lòng lại đang suy tính nên nói thế nào.

Không lâu sau thì hai vị trưởng lão khác đến, bọn họ đều là Linh Động bát trọng, vẻ ngoài hết sức già nua. Phương Hành biết bọn họ đều là đệ tử nội môn trước kia của Thanh Vân Tông, sau khi đến một độ tuổi nhất định thì trở thành trưởng lão. Các trưởng lão được phân công xử lý công việc ở trong các đại điện của Thanh Vân Tông là những trưởng lão có thân phận thấp nhất đạo môn. Chỉ một số ít người chọn ở lại đạo môn giống như bọn họ, còn đa số sau khi hết hy vọng thăng cảnh tu hành sẽ hoàn tục thành lập gia đình, sinh con nối dõi, chờ đợi lứa hậu bối xuất hiện người có thiên tư.

"Tiểu bối, ngươi tên họ là gì?"

Ba vị trưởng lão ngồi xuống, ánh mắt uy nghiêm, chăm chú nhìn Phương Hành.

Phương Hành thành thật đáp: "Đệ tử Phương Hành tham kiến ba vị trưởng lão..."

Vị thanh sam trưởng lão kia gật đầu, nói: "Ngươi kể lại kỹ càng quá trình trảm yêu lần này cho ta..."

"Vâng, đệ tử tuân lệnh..."

Vẻ mặt Phương Hành đau khổ, dáng vẻ như nhớ tới chuyện gì đó đau buồn lắm nhưng vẫn kể lại cặn kẽ chuyện mình thêu dệt ra: "Hậu Thanh sư huynh dẫn theo bốn người chúng đệ tử đến Yêu Chướng Sơn trảm yêu. Vốn có kế hoạch cụ thể cả rồi nhưng bọn họ thấy đệ tử còn nhỏ tuổi nên cũng không kể tỉ mỉ, chắc là tính toán sắp đặt bẫy, sau đó dùng mồi nhử dẫn Yêu Cáp tới..."

Ba vị trưởng lão liếc nhau một cái, dáng vẻ như đều nhìn thấu chuyện này. Bọn họ đều là người từng trải, chỉ nghe Phương Hành nói thế thôi là đã đoán được chút ít dụng ý của đám người Hậu Thanh.

"Bọn họ có nói là mồi nhử gì hay không?" Một vị trưởng lão có tướng mạo uy nghiêm hỏi.

"Hậu Thanh sư huynh chưa từng nói, Tiền Thông sư huynh chỉ cười nói với đệ tử, một lát nữa đệ tử sẽ biết..."

Ba vị trưởng lão nghe xong thì liếc nhìn nhau một cái, lạnh lùng cười một tiếng, ý bảo Phương Hành trình bày tiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương