Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 39: Yêu Cáp nổi điên
"Vút..."
Thân hình Hậu Thanh như điện, Mãng Khô Cáp lại phun đầu lưỡi ra lần nữa, đầu lưỡi vừa đánh trúng thân cây phía sau y, cây đại thụ cao to bị chiếc lưỡi xuyên thủng trong nháy mắt. Sau đó nó mạnh mẽ rụt lưỡi về lại trong miệng, gốc đại thụ bị đánh gãy, tạo thành một trận cuồng phong, cành lá khô vỡ vụn, bay đầy khắp trời. Lúc này, Hậu Thanh đã phi thân lên, đạp liên tục vào cây đại thụ bị quật đổ để mượn lực nhảy phốc lên lưng Yêu Cáp.
"Vù..."
Kiếm bay như điện, Hậu Thanh vẻ mặt căng thẳng, y đâm một kiếm xuống nhưng chỉ nghe một tiếng “khực”, nơi kiếm đâm vào ánh lửa bắn ra tứ phía. Thanh Thanh Phong kiếm thiên chùy bách luyện này theo y xông pha giang hồ đã lâu, dù bái nhập đạo môn rồi cũng chẳng vứt bỏ bây giờ lại gãy thành hai khúc.
Còn chưa kịp lộ ra vẻ đau lòng, cơ thể Khô Cáp bỗng nhiên rung lên, nhọt độc to cỡ nắm tay chi chít trên người đồng loạt vỡ tung bắn ra thành từng mảng nọc độc. Ngay đúng lúc ấy, Hậu Thanh nhanh chóng nhảy lên nhưng vạt áo vẫn bị dính một chút, vạt áo lập tức bốc lên khói xanh, lớp vải thượng hạng nháy mắt đã lủng lỗ chỗ.
Nọc độc bắn khắp bốn phía, chạm vào nơi nào thì cây cỏ nơi đó khô héo, đá tảng tan chảy, phạm vi mười trượng xung quanh đều hóa thành một vùng biển độc. Suýt chút nữa Phương Hành cũng bị liên lụy, hắn vội vàng nhảy lên, né ra phía sau cây mới tránh thoát kiếp nạn ấy, mũi chỉ ngửi được một mùi tanh hôi. Hóa ra gốc đại thụ hắn dựa vào đã bị nọc độc của Mãng Khô Cáp bóc mất lớp vỏ cây dày khoảng hơn một xích.
Hậu Thanh đang ở giữa không trung, nhìn thấy dù rơi xuống đâu, bản thân cũng sẽ đạp phải nọc độc. Trong lúc cấp thiết, một tiếng ngâm dài vang lên, chân trái đạp vào chân phải, y tung người lên cao vài thước, sau đó gọi thanh phi kiếm ngân sắc ra, một cước bước lên. Cùng lúc ấy, y lại vung tay gọi thêm thanh phi kiếm chu hồng* ra, nó hóa thành một luồng hỏa quang bắn về phía người Khô Cáp, nháy mắt đã rạch mấy đường sâu hoắm trên lưng Khô Cáp.
*Thanh phi kiếm chu hồng
"Dù sao phi kiếm vẫn có thể gây ra thương tổn cho nó..."
Hậu Thanh khẽ trấn an bản thân nhưng cũng chẳng dám khinh suất, mấy vết thương ấy chẳng hề hấn gì với Khô Cáp.
Giữa lúc gấp gáp, vừa quay đầu y đã bắt gặp Phương Hành, thì ra tiểu tử đó không chạy trốn mà đang ló đầu dáo dác theo dõi cuộc chiến, vẻ mặt vui mừng khi thấy người gặp nạn ấy quả thực làm cho người ta tức điên. Hậu Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn qua đó chém cho hắn một nhát, song Mãng Khô Cáp tấn công dồn dập, ngay đến bảo vệ tính mạng cũng đã khó khăn rồi chứ đừng nói đến chuyện phân tâm.
"Không được, phải chạy trốn, nếu không chắc chắn ta sẽ chết trong tay Khô Cáp..."
Hậu Thanh hoảng hốt, y vốn là người bình tĩnh, biết đây không phải là lúc tức giận. Mãng Khô Cáp là yêu thú tứ giai, thực lực mạnh mẽ, căn bản không phải là loài yêu thú mà một tu sĩ Linh động tam trọng như y có thể giết được. Bây giờ đạp kiếm phi hành cũng chỉ có thể cầm cự được chốc lát, đợi đến khi linh lực đã tiêu hao hết, y không rơi xuống biển độc thì cũng sẽ bị đầu lưỡi như rắn độc của Khô Cáp cuốn vào trong bụng.
Nghĩ đến đó, Hậu Thanh lập tức tung ra đòn công kích mạnh hơn, điên cuồng rót linh lực vào thanh phi kiếm chu hồng không ngừng đâm về phía Mãng Khô Cáp. Mặc dù không thể tạo thành vết thương trí mạng cho nó, nhưng cũng khiến nó phát điên gầm rống liên tục. Mục đích của Hậu Thanh nằm ở chỗ đó, trong quá trình tấn công y liếc mắt khắp nơi, chọn một con đường cầu sinh cho chính mình.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Mãng Khô Cáp thình lình kêu lên một tiếng ồm ộp, nó há hốc mồm đột ngột phun ra một ngụm khí độc. Làn khí độc ấy màu xanh nhạt tựa như một đạo phi kiếm đâm thẳng về phía Hậu Thanh.
Hậu Thanh kinh hãi, điều khiển phi kiếm lách sang bên trái ngay lập tức, khó khăn lắm mới tránh khỏi độc tiễn. Song, Mãng Khô Cáp phun ngụm khí độc ấy ra một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy dừng lại, nó phun liên tục đến khi thân thể cũng quắt xuống. Thấy được cảnh ấy, Hậu Thanh vô cùng kinh ngạc nhưng chẳng mấy chốc y đã nhận ra có gì đó không đúng.
"Không ổn..."
Hậu Thanh thất thanh kêu to, vội vã vứt luôn phi kiếm chu hồng bỏ chạy.
Đúng vào lúc này, Mãng Khô Cáp ngừng phun khí độc, đột ngột há mồm hút vào.
"Vù..."
Một cơn cuồng phong cuốn tới, lực hút khổng lồ được sinh ra từ chiếc mồm rộng dường như sâu không thấy đáy của Yêu Cáp. Vụn gỗ và đá sỏi trong phạm vi mười trượng đều bị nó một hơi hút vào, mà bên trong mồm nó, đầu lưỡi linh hoạt quật liên tục, đánh bay hết tất cả vụn gỗ và đất đá... Không ngờ nó hút vào có chọn lọc, mục tiêu chính là Hậu Thanh đang ở giữa không trung.
"Vèo..."
Giờ khắc này, Hậu Thanh vốn đã bay xa cách ba bốn trượng lại bị lực hút khổng lồ kia kéo trở về. Trong lúc khiếp sợ, y ném bừa một sợi xích sắt xích hồng sắc* nho nhỏ ra, không ngờ đó cũng là một pháp khí. Y quắp sợi xích vào một thân cây to nhất phía trước, sau đó siết chặt rồi mạnh mẽ kéo lấy cơ thể đang bay giữa không trung của bản thân...
"Két két..."
Sợi xích sắt kia là một pháp khí không tệ, nhưng dưới lực hút siêu mạnh lại bị kéo gần như gãy lìa.
"Cóc đại ca, chúng ta là đồng bọn mà..."
Đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng hét thảm truyền đến. Thì ra là Phương Hành ở một bên chờ làm ngư ông đắc lợi, trong lúc sơ ý cũng bị lực hút bất thình lình ấy hút vào. Cơ thể nho nhỏ lập tức bay lên, nhưng cũng may hắn phản ứng rất nhanh, một bên làm quen với Yêu Cáp, một bên đâm đoản đao vào gốc cây to bên cạnh, miễn cưỡng cố định cơ thể của mình.
Song, hắn vóc người nhỏ nhắn hiển nhiên sẽ nhẹ hơn, tu vi cũng yếu hơn Hậu Thanh nhiều nên lúc này cũng khó khăn hơn...
"Ha ha, dù gì cũng phải để tên tiểu quỷ nhà ngươi chết trước ta!"
Hậu Thanh cười một tiếng dữ tợn, tự cho là khó thoát khỏi cái chết, năm ngón tay đột nhiên xòe ra, y gọi phi kiếm của mình ra, một đạo lưu quang bay tán loạn giữa cơn cuồng phong, hung hãn chém về phía Phương Hành, hòng mong chém được Phương Hành trước khi chết.
Bấy giờ Phương Hành đang đâm đoản đao vào thân cây, cố định thân thể còn khó thì làm sao có thể tránh được nhát kiếm ấy?
Nhìn thấy nhát kiếm kia sẽ đáp trúng người, chém bản thân hắn thành hai khúc.
"Hậu Thanh, con mẹ ngươi!"
Ngay khoảnh khắc ấy, Phương Hành bỗng nhiên nghiến răng, giữa tiếng mắng chửi, nhấc tay rút đoản đao ra.
Lúc này hắn đang lơ lửng giữa không trung, chỉ dựa vào thanh đoản đao để cố định cơ thể, vừa rút đoản đao ra, cả người lập tức bay vào trong miệng Mãng Khô Cáp. Hiển nhiên nhát kiếm không chém trúng nhưng cơ thể nho nhắn của hắn lại lọt vào trong miệng Yêu Cáp.
"Bốp..."
Cũng ngay lúc trôi tuột vào trong miệng Yêu Cáp, Phương Hành bị đầu lưỡi Yêu Cáp quất một cái thật mạnh vào lưng, suýt nữa ngất đi. Có điều dưới tình huống gấp gáp như thế này, hắn phản ứng lại càng nhanh.
Với tình hình trước mắt, hắn biết một khi trôi tuột vào trong bụng Yêu Cáp, mình sẽ lập tức bị lớp chất nhầy bao vây, chết vì khó thở. Do đó, hắn cắn chặt răng chịu đựng, chẳng thèm nhìn xem trước mắt là thứ gì, hung hãn đâm một đao xuống.
Kể ra cũng khéo, lúc này Phương Hành đã trôi đến chỗ cổ họng Yêu Cáp, thanh đao đâm xuống lút cả cán, lập tức kiềm lại thế trượt xuống của hắn. Cũng ngay khoảnh khắc ấy, Yêu Cáp bị đau, cả người run rẩy, cơn cuồng phong cuốn kẻ địch vào trong bụng tự nhiên cũng ngưng bặt, hai chân trước vô lực cào cấu lồng ngực của mình, nhưng lại không đủ, đau đến mức gần như phát điên.
Hậu Thanh không bị Yêu Cáp nuốt vào, mừng thầm trong bụng. Điều khiến y ngạc nhiên hơn cả là sau khi tiểu quỷ đó bị Yêu Cáp nuốt trọn, không ngờ cơn cuồng phong khủng khiếp lại ngừng. Y bất giác thầm than may quá, chân giẫm lên phi kiếm định bụng thoát khỏi vùng biển độc kia.
Song chẳng ngờ, khi nãy lúc Hậu Thanh đứng yên giữa không trung, Yêu Cáp không chú ý tới, nhưng bây giờ y vừa bay đi trốn thì lập tức rơi vào trong tầm mắt của nó. Yêu Cáp cảm giác cổ họng đau nhức, không nhịn được mà phát rồ, bỗng nhiên lại bắt gặp tên địch nhân này nên điên cuồng lao về phía y. Nó không dùng đầu lưỡi tấn công giống lúc đầu nữa, mà thay vào đó là dùng cả thân thể tông loạn xạ.
Hậu Thanh vội vã chạy trốn, không ngờ Yêu Cáp lại tông cả người tới, tránh né không kịp, lập tức bị đánh bay vài chục trượng. Thân thể còn chưa kịp rơi xuống, Yêu Cáp đã tấn công thêm lần nữa, tứ trảo huơ quào lung tung, nọc độc trên người phun tung toé khắp nơi cứ như đang phát điên vậy. Vô số gốc đại thụ to lớn bị nó đụng ngã nghiêng tứ phía, trong núi rừng Yêu Chướng sơn như đang xảy ra một trận động đất.
"Con Yêu Cáp này điên rồi ư?"
Hậu Thanh bị Yêu Cáp tông trúng, mặc dù lồng ngực tưng tức, suýt chút nữa phun ra máu, nhưng cũng cảnh giác phát hiện ra điểm này. Y vốn là một kẻ to gan, ngay khoảnh khắc ấy y bắt được cơ hội lóe lên một cách chuẩn xác.
Bây giờ Triệu Trực đã chết, Tiền Thông hận y nên cũng không giữ lại được nữa, Liễu Tam cũng đã chết, tiểu quỷ kia cũng chết rồi. Có thể nói, những người Hậu Thanh kết bạn để đi ra ngoài làm nhiệm vụ lần này đều đã chết chỉ còn lại một mình y.
Nếu trở lại đạo môn với hai tay trống trơn, khoan nói đến chuyện không lấy được Thạch Tinh Tán bản thân cần có khi phá giai, e là đánh giá của đạo môn với y sẽ tệ đi. Cho dù có thể tấn nhập nội môn, cũng sẽ không được chào đón, thậm chí nói một cách nhẹ nhàng hơn, chỉ sợ dù ngày sau Hậu Thanh lấy công chuộc tội, lập được công lớn cho đạo môn thì nhiệm vụ thất bại này cũng sẽ vĩnh viễn trở thành vết nhơ trên con đường tu hành của y.
Nhưng nếu mang được Yêu Cáp về thì sẽ khác. Cho dù chết mất bao nhiêu người, chỉ cần y giết chết Yêu Cáp, hoàn thành nhiệm vụ mọi chuyện xem như là thành công!
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu bỏ qua cơ hội lần này, Hậu Thanh ta không phải là Hậu Thanh..."
Hậu Thanh cắn răng một cái, lấy một viên đan hoàn từ trong lồng ngực ra nhét vào trong miệng. Nếu nhìn thấy, Phương Hành sẽ nhận ra viên thuốc ấy chính là Yêu Linh Đan phó đan mà Hậu Thanh từng lấy ra để đánh lừa hắn. Linh khí ẩn chứa trong loại đan dược ấy không thể nào so sánh được với chủ đan, nhưng nếu sử dụng trong chiến đấu thì có thể bổ sung linh khí cho bản thân trong khoảng thời gian ngắn. Nuốt viên thuốc đó xuống đồng nghĩa với việc Hậu Thanh muốn liều mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook