Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 38: Mãng Khô Cáp
Hậu Thanh vốn định dùng Phương Hành làm mồi nhử nhưng sau khi Liễu Tam chết, mồi nhử đã chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.
Cho dù có mồi nhử thì y cũng sẽ không ngu ngốc đến mức một mình đấu với Mãng Khô Cáp, dù sao đó cũng là một con yêu thú tứ giai, tương đương với một tu sĩ Linh Động tứ trọng. Kế hoạch trước đó là dùng Phương Hành làm mồi nhử để dụ Mãng Khô Cáp sập bẫy, sau đó bộ đôi cao thủ Linh Động tam trọng Liễu Tam, Tiền Thông và một cao thủ Linh Động nhị trọng là Triệu Trực cùng hợp lực chém nó, trong trường hợp đó tính mạo hiểm vẫn là khá cao.
Mà hôm nay Liễu Tam, Triệu Trực đều đã chết, Tiền Thông thì trúng độc, sức mạnh chỉ còn ba phần lại còn kết thù với y, vậy thì làm sao đi giết được?
Cho nên, đối với Hậu Thanh, Phương Hành lúc này đã vô dụng, định bụng giết chết hắn luôn. Ấy thế mà Phương Hành lại thốt ra một câu nói làm bùng lên lửa giận của y, khiến y quyết định hành hạ Phương Hành trước, sau đó mới cho hắn đi đời nhà ma.
Mặc dù đang vô cùng tức giận, y vẫn không buông lỏng cảnh giác, cầm lấy thanh phong kiếm, từng bước đi đến gần.
Mà Phương Hành thì lại cười hì hì, tay phải đã cầm lấy Động Thiên Giới Chỉ cắm trên tóc của mình. Có thể trốn thoát được hay không, đều do một chiêu này quyết định!
Bước chân đến gần, sát khí dâng lên, nhiệt độ lạnh lẽo...
Không ngờ rằng ngay khi hai người đều chuẩn bị tung ra đòn của mình thì bỗng từ trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng "gào gào" đinh tai nhức óc, âm thanh như tiếng bò rống, vang dội tận trời cao, làm rung động ầm ầm khắp núi rừng.
Cùng với tiếng kêu vang vọng đó, ở hướng tây bắc đột nhiên có một cái bóng tựa như ngọn núi nhảy phốc lên trời cao, che mất ánh trăng, phủ bóng đen đáng sợ lên khắp Yêu Chướng sơn...
Một lúc sau, bóng đen ấy như ngôi sao băng rơi xuống, nơi rơi xuống chính là chỗ Hậu Thanh và Phương Hành đang đứng.
“Bùm” một tiếng, gió mạnh quét ngang, cây cối gãy đôi. Phương Hành và Hậu Thanh đều đứng không vững, lập tức vận linh lực để bảo vệ bản thân, đồng thời ngơ ngác nhìn về phía bên trái của bọn họ.
Một con cóc cao chừng mười trượng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đôi mắt đỏ thẫm, nhìn bọn họ với vẻ âm u.
"Mãng Khô Cáp, yêu thú tứ giai, tạp huyết giữa yêu mãng và khô cáp, phun khói độc, mang mãng giáp, không phải là thần binh lợi khí thì không thể gây thương tổn đến nó..."
Thông tin liên tục hiện lên trong đầu Phương Hành, khiến hắn sợ hãi há to miệng.
Không ngờ đó lại là con yêu thú tứ giai duy nhất xung quanh vùng Yêu Chướng sơn, là mục tiêu mà đám người Hậu Thanh muốn giết lần này!
Ai ngờ bây giờ vị đại gia này lại chủ động đến tìm cơ chứ...
"Là do Liễu Tam..."
Ánh mắt Hậu Thanh cũng lạnh đi, y nhanh chóng biết được nguyên nhân. Buổi tối vốn là thời gian Mãng Khô Cáp ra ngoài săn thức ăn, nào ngờ lúc này Phương Hành lại giết chết Liễu Tam, còn đâm y rất nhiều nhát, mùi máu tươi trộn lẫn với linh khí bay khắp nơi. Vì thế đối với Mãng Khô Cáp, thi thể của Liễu Tam giống như một miếng thịt kho tàu mùi thơm phức, dụ nó lần theo mùi tìm đến.
Chỉ là không ngờ rằng con quái vật này lại đến nhanh tới vậy, vừa đúng lúc mình chuẩn bị giết tên tiểu quỷ này!
Hoảng sợ trước khí thế hung ác của yêu thú tứ giai, cho dù tu vi của Hậu Thanh là Linh Động tam trọng đỉnh phong, nhưng y cũng không dám lộn xộn. Phương Hành lại càng ngơ ngác, cơ thể cứng đờ dựa vào đại thụ, không dám động đậy.
Đối mặt với con quái vật mạnh như vậy, không ai dám hành động bừa...
"Ồ?"
Đúng lúc này, Phương Hành bỗng nghĩ ra một mưu kế...
Trong phút chốc gương mặt hắn lộ vẻ vô cùng sợ sệt, cái miệng nhỏ nhắn co lại, giống như bị hù đến phát khóc, nhưng hắn lại đánh bạo một phen, rụt rè nói với Hậu Thanh: "Hậu... Hậu sư huynh... Tiểu đệ cầu xin huynh... Hãy mang theo ta... Đi trốn nhé..."
Âm thanh nhỏ như muỗi bay, không kinh động đến Mãng Khô Cáp, nhìn giống như biểu hiện chỉ xuất hiện khi người ta cảm thấy cực kì sợ hãi.
Hậu Thanh ngẩn ra, chú ý tới vẻ mặt của Phương Hành, thực sự rất giống phản ứng chỉ có khi một đứa trẻ sợ hãi cùng cực. Y nhanh chóng hiểu ra, trong lòng vui mừng: "Dù sao tên này vẫn là tiểu hài tử, mặc dù bình thường to gan lớn mật, lòng dạ độc ác, nhưng nghĩ đến cảnh sắp trở thành thức ăn của Mãng Khô Cáp lại sợ đến tiểu ra quần... Trẻ con sợ quái vật cũng là chuyện thường tình!"
Cũng đúng lúc này, Hậu Thanh bỗng nhiên chú ý tới việc Phương Hành bất chấp nguy cơ bị Mãng Khô Cáp tấn công, ra sức lau vết máu lên người, vừa lau vừa hoảng sợ nhìn Mãng Khô Cáp, tựa như đang cầu nguyện không bị Mãng Khô Cáp chú ý tới.
"Vết máu..."
Hậu Thanh hoảng hốt, thầm mắng bản thân phản ứng vẫn không nhanh bằng tên tiểu quỷ kia. Rõ ràng Mãng Khô Cáp bị mùi máu của Liễu Tam kéo tới, nói cách khác, trong hai người ở đây, người ai có mùi máu nồng hơn, người đó càng dễ trở thành mục tiêu hơn. Tên tiểu quỷ này nghĩ đến điều đó nhanh hơn mình, nên đã bắt đầu lau máu tươi trên mặt...
Máu trên người y nhiều hơn, toàn là máu bị nhuốm phải trong lúc chém yêu mãng, nhưng mà máu đều dính hết lên trên quần áo, làm sao lau được đây?
Đôi mắt Hậu Thanh lóe lên một tia hung ác, thầm nghĩ: "Tiểu quỷ, hôm nay ta sẽ khiến ngươi biết chữ "thảm" viết như thế nào..."
Nói rồi, y bèn lấy ra một cái bình sứ nhỏ từ trong túi bên thắt lưng, sau đó nhìn về phía Phương Hành, co ngón tay búng ra.
"Vù..."
Bình sứ bay thẳng đến đầu Phương Hành, lập tức thu hút sự chú ý của Mãng Khô Cáp.
Phương Hành thấy thế, vô cùng kinh hãi, vội vàng nghiêng đầu né bình sứ.
"Bốp" một tiếng, bình sứ đập vào thân cây phía sau hắn rồi lập tức nổ tung.
Mùi máu tanh nồng nặc toả ra, một mảng máu đỏ trên dính thân cây, văng lên cả người Phương Hành. Thì ra là viên Huyết Khí Đan, là thức ăn của Long Mã, mỗi khi Long Mã gấp rút lên đường, lúc cần tẩm bổ thì sẽ cho chúng nó ăn loại đan này. Loại đan ấy được luyện chế từ máu thịt yêu thú cấp thấp nên có chứa một lượng lớn máu, thêm một chút linh dược thơm ngát, là món yêu thú rất thích...
Hình như Mãng Khô Cáp đã bị hấp dẫn, hai con ngươi xanh lục trông như chiếc đèn lồng chuyển động, nhìn chằm chằm vào Phương Hành.
Bấy giờ, Hậu Thanh khẽ mỉm cười, vẫy tay với Phương Hành, nhép miệng ý nói: "Vĩnh biệt nhé..."
Tiếp theo, y xoay người lặng lẽ lui về phía sau hai bước, rồi bay vút chạy đi.
Trong tình huống này, đương nhiên là chạy trốn quan trọng hơn. Sau khi dùng Huyết Khí Đan thu hút sự chú ý của Mãng Khô Cáp, chắc chắn nó sẽ cắn nuốt tên tiểu quỷ đó trước, còn bản thân y thừa dịp này trốn đi. Cho dù Mãng Khô Cáp ăn không no, vẫn đuổi theo sau thì trong túi áo vẫn còn năm con Long Mã, một lát giết chúng nó rồi ném ra sau lưng mình, ắt hẳn cũng giúp bản thân tranh thủ được chút thời gian.
Trong chớp mắt, Hậu Thanh đã vạch ra kế hoạch, đoán rằng sẽ không có sai sót nào đâu.
Có điều, cảnh tượng y chẳng hề nghĩ đến đã xảy ra, trong lúc y nhanh chóng trốn đi, Mãng Khô Cáp trông như đã bị Phương Hành thu hút sự chú ý, lúc này con ngươi đột ngột xoay phắt qua, sau đó kêu một tiếng "ộp" thật to, khuôn miệng mở rộng, cái lưỡi đỏ tựa miếng lụa thò ra ngoài như phi tiễn, thế phóng như điện, sắc lẻm như đao, mục tiêu của nó chính là Hậu Thanh.
Hậu Thanh sợ hãi, vội vàng co người, tạo thành một đường vòng cung hoàn hảo trên không trung, giữa nguy hiểm trùng trùng mà tránh khỏi một đòn kia. Ngay cả Phương Hành cũng không kìm được khen ngợi, thân pháp của y thật sự quá tốt. Đảm bảo rằng cho dù Hậu Thanh không đề cập tới tu vi Linh Động tam trọng, thì nhất định cũng là cao thủ trên giang hồ. Bất kể là kiếm pháp, hay thân pháp, đều đủ để đứng trên đỉnh cao giới phàm tục.
Thế nhưng, dù thân pháp nhanh đến đâu cũng chẳng thể nhanh bằng lưỡi Mãng Khô Cáp, trông con yêu thú tứ giai này cơ thể mập mạp, tựa như ngọn núi nhỏ nhưng đầu lưỡi như rắn như tên, cực kì linh hoạt. Đánh hụt một đòn, thân hình Hậu Thanh còn chưa đáp đất, thì đòn thứ hai đã vươn ra. Dù sao Hậu Thanh cũng vẫn chưa học được Lược Khí Thuật, cơ thể trên không trung không thể chuyển hướng, hết cách rồi chỉ đành dùng kiếm chém.
"Xoẹt..."
Kiếm chém vào đầu lưỡi Mãng Khô Cáp, thế nhưng mềm oặt không có sức, dồn hết sức để chém cũng chỉ rạch ra một vết thương nhỏ trên đầu lưỡi nó. Song đòn vừa rồi đã khiến Mãng Khô Cáp nổi giận, bực mình rống một tiếng, tỏ rõ địch ý, chân sau bật lên, trực tiếp xông về phía Hậu Thanh, đồng thời chân trước to như cối xay xoạt ngang, đập vào Hậu Thanh.
"Rốt cuộc tiểu tử đó đã làm gì? Tại sao Mãng Khô Cáp lại công kích ta cơ chứ?"
Hậu Thanh bị Mãng Khô Cáp nhắm trúng, lòng sợ hãi tột cùng, y không hiểu được, kế hoạch của mình không có sai sót nào, mà tại sao cuối cùng lại trúng mưu kế của tiểu tử kia... Chết tiệt, rõ ràng là tiểu tử kia chẳng làm gì hết mà!
Hậu Thanh không tài nào nghĩ ra cách Phương Hành đẩy mình tới tình cảnh nguy hiểm như thế. Mà Phương Hành lúc này lại đắc ý đến mức cười tít mắt, vừa chịu đau để nắn lại cánh tay trái đã gãy, vừa xem Hậu Thanh liều chết cùng Mãng Khô Cáp. Cái cảm giác này, đau đớn và vui sướng đan xen nhau, thật là đã quá đi!
Đây là sự áp đảo về mặt kiến thức!
Nói chung là Hậu Thanh không nghĩ tới rằng Phương Hành thật sự chẳng làm gì cả, điều duy nhất Phương Hành làm chính là ra hiệu cho y chạy trốn...
Lúc đầu mới nhìn thấy Mãng Khô Cáp, Âm Dương Thần Ma Giám đã mô tả rất nhiều đặc điểm của nó, trong đó hàng chữ được Phương Hành chú ý đến chính là: "Chưa thoát thú thân, chỉ thấy động chứ không thấy tĩnh..."
Nói một cách đơn giản, những loại yêu thú như Mãng Khô Cáp trừ khi đã tu hành đến mức có thể hóa thành hình người, bằng không sẽ có thiếu sót về thị lực. Chúng sẽ không nhìn thấy những thứ đứng yên, ngược lại những thứ chuyển động thì nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Cũng bởi vì điều này, khi mùi máu của Liễu Tam hấp dẫn nó đến đây, lúc nhảy lên giữa không trung, nó có thể nhìn thấy Hậu Thanh và Phương Hành.
Nhưng sau khi nó đáp xuống, Phương Hành và Hậu Thanh đều không dám động đậy nên nó không nhìn thấy cả hai người.
Nếu không phải như vậy thì làm sao có thời gian để Phương Hành giả bộ sợ hãi, lau vết máu, rồi Hậu Thanh bắn viên đan để giá họa?
Vốn dĩ, việc Hậu Thanh bắn ra viên Huyết Khí Đan đó thật sự đã thu hút sự chú ý của Mãng Khô Cáp, mà chính mùi máu nồng nặc kia đã giúp cho Mãng Khô Cáp xác định được phương hướng máu tươi. Chỉ là, những việc làm sau đó của Hậu Thanh đã phạm phải một sai lầm cực lớn, đó cũng là sai lầm mà Phương Hành vẫn hi vọng y phạm phải, chính là dùng thân pháp cực nhanh để chạy trốn...
Chỉ cần nhúc nhích là tiêu rồi, y lập tức trở thành mục tiêu của Mãng Khô Cáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook