Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 36: Lục đục
Với dự đoán ấy, Phương Hành cẩn thận lần theo đám Hậu Thanh.
Trong rừng sâu lúc này đã là đêm khuya, một vầng trăng sáng lơ lửng trên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp mặt đất, tỏa sáng như bạc. Thế nhưng khắp nơi trong Yêu Chướng sơn toàn là những thân cây cao to chọc trời che mất ánh trăng, khiến cho xung quanh trở nên mờ ảo. Dù sao Phương Hành cũng đã đạt đến Linh Động nhị trọng đỉnh phong, thị giác tăng lên rất nhiều, có thể nhìn rõ mọi thứ, hơn nữa có sự hỗ trợ của Âm Dương Thần Ma Giám nên hắn nhanh chóng phát hiện ra những sự tồn tại nguy hiểm. Những thứ mà ngay cả Âm Dương Thần Ma Giám cũng không phát hiện ra lại là những con rắn con sâu bình thường, chúng cũng không làm gì được hắn.
Đi theo một đoạn, nhận thấy con đường đang hướng vào trong thâm sơn, quả nhiên bọn họ vẫn muốn đi giết Yêu Cáp. Phương Hành dừng chân suy nghĩ, nhủ thầm Hậu Thanh hiểm ác tàn nhẫn, vốn không phải là người hiền lành gì, bản thân trực tiếp đuổi theo như vậy, sợ rằng sẽ dính kế của y. Vì thế Phương Hành càng cẩn thận hơn trong từng bước chân của mình, rồi đánh giá, tìm kiếm nơi thích hợp bố trí bẫy, để phòng ngừa chuyện không hay.
Trên đường đi, cành cong được làm thành cung, dây leo biến thành dây cung, dùng để bố trí vài cái bẫy. Thế nhưng, Phương Hành suy nghĩ đôi chút, lại cảm thấy bẫy rập này uy lực quá yếu, sợ rằng ngay cả bản thân cũng chẳng hề hấn gì, chứ nói chi Hậu Thanh tu vi và võ kỹ đều cao hơn mình. Hắn không cam lòng tiếp tục tìm kiếm, không bao lâu nghe được phía trước có tiếng vù vù, trong lòng bắt đầu cảnh giác.
Khẽ bước qua đó nhìn, lòng vui mừng như nở hoa.
Dưới gốc cây cổ thụ to bằng ba người lớn, có một con yêu mãng khổng lồ đang nằm, ấy thế mà lại là yêu thú nhị giai. Hình như lúc này nó đã no bụng, ở giữa thân cự mãng có một chỗ phình to, chẳng biết trong đó là con mồi gì. Phương Hành mừng thầm, nhưng không đụng đến nó, mà từ từ lui sang một bên, con cự mãng đang ngủ rất say, cũng không đề phòng cảnh giác.
Thật ra cho dù có cảnh giác, thì Phương Hành cũng không sợ, yêu thú cự mãng thoạt nhìn đáng sợ, nhưng thật ra tập tính lại tương đối ôn hoà.
Yêu khí và ma khí không giống nhau, dã thú bị lây nhiễm yêu khí thường vẫn giữ bản tính của mình, chẳng qua là sức mạnh tăng lên mà thôi. Nhưng nếu yêu thú bị nhiễm ma khí thì sẽ có ma tính, dù cho vốn là dã thú hoặc con người rất hiền lành, sau khi bị ma khí xâm nhập vẫn sẽ trở nên vô cùng hung tàn, thậm chí mất hết lý trí. Đây cũng chính là điểm khác biệt giữa ma khí và yêu khí.
Sau khi nhìn thấy yêu mãng, Phương Hành ngồi ở bên góc ngẫm nghĩ một hồi, lặng lẽ bố trí một cái bẫy, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Chậm rãi đi được nửa canh giờ, cuối cùng hắn đã thấy Hậu Thanh và Liễu Tam ở dưới vách đá phía ngoài rừng, bọn chúng đang nhóm lửa, ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa trò chuyện. Bên cạnh bọn chúng còn có một người nữa, nhìn quần áo thì đó chính là Tiền Thông, hắn ta bị trói cứng ngắt, người nhuốm đầy máu tươi, thỉnh thoảng sẽ co giật vài cái, có thể nhận ra hắn ta chưa chết.
"Hay lắm, quả nhiên mấy tên khốn kiếp này có xích mích với nhau..."
Phương Hành mừng rỡ, quan sát khắp nơi, định bụng tìm một nơi tiện lợi, nhích tới gần nghe bọn chúng nói chuyện.
Đến gần chưa tới ba mươi trượng, Phương Hành bỗng nghe thấy có tiếng dây cung bắn ra, lập tức cảm thấy sửng sốt.
"Vù vù..."
Hai mũi tên trúc bắn nhanh về phía hắn, trong bóng đêm gần như không thể phân biệt.
"Con mẹ nó, đặt bẫy cả đường đi, vậy mà cuối cùng lại trúng bẫy của bọn chúng..."
Phương Hành giận dữ, thân thể thoáng chốc co lại, lộn ngược về phía sau, đồng thời vung đao chém văng hai cây tên trúc.
Với tu vi hiện giờ của hắn, tên trúc đương nhiên không thể gây hại gì tới hắn nhưng trong lòng Phương Hành cũng hiểu, cái bẫy này vốn không phải dùng để đả thương người, mà chỉ dùng để cảnh báo thôi. Bản thân đạp trúng bẫy đương nhiên sẽ khiến Hậu Thanh và Liễu Tam phát hiện, vì vậy sau khi tránh khỏi tên trúc hắn lập tức chạy đi, thân hình tựa bóng ma lướt vào trong rừng, không hề quay đầu lại nhìn.
Ngay trước khi Phương Hành trúng bẫy, Hậu Thanh cũng đang bàn với Liễu Tam, người bọn họ nhắc tới chính là Phương Hành.
Liễu Tam nói: "Hậu sư huynh, ngươi thật sự cảm thấy tiểu tử kia có thể đuổi theo đến tận đây sao?"
Hậu Thanh thản nhiên đáp: "Ban nãy ta đã suy nghĩ rất lâu, sau khi trốn khỏi sông tiểu tử đó vẫn không quên dùng đạo bào bố trí mai phục, đương nhiên nó đã sớm tính toán kỹ càng là nếu ngươi am hiểu thuật truy tung, thì nhất định sẽ dùng thuật này để tìm nó. Sự khôn ngoan và lão luyện này chẳng giống với thứ một tiểu hài tử bình thường có thể có, chúng ta cũng không thể dùng suy nghĩ của một hài tử để suy đoán về nó..."
Liễu Tam im lặng, quả thật như vậy, tiểu hài tử bình thường có cơ hội sẽ chỉ lo chạy trối chết, nào có thể suy nghĩ khôn ngoan đến vậy được. Tương tự như vậy, tiểu hài tử bình thường có được cơ hội, sợ rằng sẽ cố gắng trốn xa mọi người hết sức, song tiểu tử đó to gan lớn mật, không chừng sẽ đuổi theo xem xem có cơ hội làm ngư ông đắc lợi hay không...
"Nếu nó tới thật thì tốt rồi. Ta đã đặt bẫy ở xung quanh, mặc dù đều là những cái bẫy rất đơn giản, không gây hại được ai, nhưng có thể dùng làm cảnh báo. Chỉ cần nó cách chúng ta ba mươi trượng thì sẽ bị phát hiện ngay, với tu vi của tiểu tử đó, muốn trốn khỏi truy đuổi của chúng ta ở khoảng cách gần chẳng khác gì nằm mơ cả!"
Liễu Tam gật đầu, nói rồi nhìn về phía Tiền Thông, sau đó ngập ngừng nhìn sang Hậu Thanh.
Hậu Thanh tựa như hiểu được suy nghĩ của y, khẽ gật đầu một cái, nói: “Chỉ cần có một mồi nhử là đủ rồi, nếu có thể bắt được tiểu tử kia, dĩ nhiên sẽ không cần đến Tiền sư huynh nữa. Tới lúc đó Hậu Thanh ta sẽ chuẩn bị hậu lễ bồi tội với huynh ấy là được!"
Liễu Tam thở dài, nói: "Như thế thì tốt, như thế thì tốt..."
Tiếng nói còn chưa dứt, chợt nghe thấy phía tây cánh rừng phát ra tiếng dây cung rung lên, tiếng gió vụt qua tựa như có người đang trốn đi rất nhanh. Liễu Tam ngẩn ra, rồi vội hét lớn: "Là tiểu tử kia..."
Ngay lúc y nói ra chữ "Là", Hậu Thanh đã trở tay rút kiếm, lướt về phía trước. Sau khi nói xong, Hậu Thanh đã hóa thành bóng đen biến mất trong màn đêm, chỉ để lại đống lửa bập bùng.
"Nhanh quá đi mất..."
Liễu Tam ngẩn ngơ, cũng hơi sợ tu vi của Hậu Thanh, y thở dài một tiếng rồi vội vàng đi theo.
Phương Hành chạy nhanh trong rừng, lòng thầm kêu khổ, mắng bản thân ngu như heo. Xem ra trong khoảng thời gian này bản thân làm việc thuận lợi quá, nên ngay cả điều cơ bản nhất là phải cẩn thận nhất cũng đã quên mất rồi. Hắn đã sớm xác định Hậu Thanh là một kẻ địch mạnh nhưng vẫn tính sai một bước đạp nhầm bẫy. Phía sau, một tia sáng lướt đến. Đương nhiên đó là Hậu Thanh, để nhanh chóng đuổi theo, y đạp lên phi kiếm, bay tới nhanh như tia chớp.
"Ông trời ơi, lần này tiêu cái mạng nhỏ thật rồi..."
Phương Hành kêu khổ một tiếng, tốc độ chạy nhanh hơn, ỷ vào vóc người nhỏ bé, lách chui giữa núi rừng. Hậu Thanh đạp kiếm bay theo, bay được hơn mười trượng, sau đó nhảy xuống, phất tay thu hồi phi kiếm, đi bộ đuổi theo. Lúc này, khoảng cách giữa y với Phương Hành đã gần hơn, cách nhau chỉ cỡ mười trượng. Nhìn bóng lưng nho nhỏ phía trước hoảng hốt chạy trốn, mắt Hậu Thanh tràn đầy sự lạnh lùng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khẩy. Tiểu quỷ nọ quả thật đã gây ra rất nhiều phiền phức cho y, nhưng cuối cùng vẫn chạy không thoát bàn tay y.
"Chẳng còn cách nào rồi, trốn đến chỗ mấy cái bẫy thôi!"
Phương Hành cắn răng, tăng tốc chạy đến nơi có bẫy, khi tới một nơi có đống lá khô phủ lên, Phương Hành bật lên, nhảy qua đám lá khô. Hậu Thanh đã đuổi đến nơi gần như chỉ sau một giây, nhấc chân bước đến thì bỗng nhiên phát hiện dưới chân nhẹ bẫng, vội vàng dùng linh khí, cơ thể bay lên cao hai thước, lướt qua cái bẫy.
Phương Hành âm thầm kêu khổ, cái bẫy đó vốn được hắn thiết kế đặc biệt, dùng tạm món đồ không biết là gì để đào ra cái hố, phía trên rải chút ít lá khô, cơ thể bản thân nhỏ bé ắt hẳn có thể chạy qua, thế nhưng khi Hậu Thanh bước lên chắc chắn sẽ ngã vào bên trong. Nào ngờ Hậu Thanh lại quá lợi hại, trong lúc bất ngờ vẫn nhờ vào tu vi để nhảy lên, tránh khỏi hố bẫy.
"Hừ, chút kế vặt vãnh này, không nên bày ra với Hậu mỗ!"
Hậu Thanh cười khẩy một tiếng, lại tăng tốc đuổi theo, thấy khoảng cách với Phương Hành đã được kéo gần còn năm sáu trượng.
"Ha ha, thủ đoạn của tiểu gia còn nhiều, còn có một cái bẫy cuối cực lớn!"
Phương Hành vừa chạy như điên, vừa kêu to, dù sao đi nữa cũng không thể chịu thiệt được, nhất định phải có khí thế. Có điều lời hắn nói cũng là sự thật, hắn thật sự còn có một cái bẫy, hơn nữa còn là cái bẫy lớn nhất mà hắn đã đặt dọc theo con đường này.
"Vèo vèo..."
Có vài tiếng động phát ra, ở trong bụi cây bên cạnh, hai mũi tên trúc thình lình bắn ra, một cây nhắm vào phía Hậu Thanh đang đuổi sau lưng.
Hậu Thanh cười khẩy một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, chẳng cần dùng đến linh lực là đã bắn bay trúc tiễn. Thứ bẫy nhỏ nhặt này còn chẳng làm gì được Phương Hành thì sao Hậu Thanh lại mắc mưu cơ chứ?
"Chút khôn vặt mà cũng dám giở trò... sao?"
Hậu Thanh mang nụ cười khẩy không tắt, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bên tai nghe thấy một tiếng gió rít, cơn gió hung ác đập vào mặt, một con yêu mãng khổng lồ xông ra từ bên cạnh, húc y bay xa mấy trượng, rồi cơ thể khổng lồ vươn ra cuốn y lại. Hậu Thanh không kịp trở tay bị cơ thể yêu mãng cuốn vào giữa, lại còn siết chặt không ngừng.
Rốt cuộc Hậu Thanh cũng đã hiểu cái bẫy lớn cuối cùng của Phương Hành là gì, về cơ bản bẫy của tiểu tử này có hai mũi tên trúc, một cây trong đó bắn về phía y, vốn là kế để quấy nhiễu kẻ địch, còn cây tên trúc còn lại thì bắn về phía yêu mãng kia. Tính tình loại yêu mãng này không khác gì so với yêu mãng bình thường, sau khi ăn xong sẽ vô cùng ôn hoà, không có ác ý. Nhưng lúc ngủ say, nếu bị động đến, theo bản năng, nó sẽ lập tức tấn công con mồi tạo ra uy hiếp với mình.
Cây tên trúc đó bắn thẳng vào thân yêu mãng, nó lập tức thức giấc, dùng đầu húc bay Hậu Thanh.
"Ha ha, cuối cùng cũng khiến ngươi sập bẫy của tiểu gia..."
Phương Hành dừng lại, nhảy chân sáo cười ha ha, rồi bỗng sắc mặt thay đổi, hắn la to vội vàng chạy trốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook