Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 35: Xích mích

Hậu Thanh và Liễu Tam phản ứng nhanh nhẹn nên chưa bị Yêu Phong tấn công, thế nhưng Tiền Thông ban nãy bị Yêu Phong đốt trúng, giờ đang mê man, cả người mềm oặt, nếu không có Hậu Thanh dắt đi có lẽ hắn ta đã bất tỉnh nhân sự rồi. Những nơi bị đốt trên mặt và người hắn sưng lên đáng sợ vô cùng, nọc ong vốn đã rất ghê gớm, đặc biệt là loại nọc ong đã thành yêu này, nó còn dữ dội hơn gấp trăm lần.

Nếu là người bình thường, bị đốt một cái là sẽ mất mạng ngay, Tiền Thông bị đốt khoảng bảy tám lần, lúc này vẫn chưa chết là nhờ vào tu vi thâm hậu.

"Ổn rồi, bầy ong bay về tổ rồi..."

Chạy được khoảng chừng mười dặm, Liễu Tam mới trầm giọng nói khẽ, ý bảo Hậu Thanh có thể dừng lại.

Liễu Tam ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Tiền Thông, rồi không khỏi nhíu mày, lấy thuốc giải độc của đạo môn từ trong ngực ra đắp lên vết thương, sau đó truyền linh khí vào trong cơ thể Tiền Thông. Chẳng bao lâu đã thấy nước mủ chảy ra từ miệng vết thương, tình trạng sưng đỏ cũng dần thuyên giảm, thế nhưng Tiền Thông vẫn hôn mê bất tỉnh, gương mặt vàng vọt đáng sợ, trông như mất sạch nguyên khí.

"Khi nào hắn mới tỉnh lại?"

Hậu Thanh ngồi một bên, trầm giọng hỏi.

Liễu Tam thở dài, đáp: "Độc đã được giải, sẽ tỉnh lại nhanh thôi, tuy nhiên..."

Hậu Thanh nhíu mày: “Tuy nhiên gì cơ?"

Liễu Tam thở dài tiếp lời: "Nọc ong này quá đáng sợ, tuy rằng ta đã dùng Giải Độc Tán của đạo môn để xử lí độc tính, nhưng thuốc giải độc này cũng chẳng hiệu quả mấy, phần độc còn lại trong cơ thể hắn không thể mất đi ngay, sau khi tỉnh lại, e là cơ thể sẽ rất yếu ớt..."

Hậu Thanh ngẩn ra, hỏi vội: "Tu vi còn bao nhiêu?"

Liễu Tam lắc đầu, đáp: "Còn giữ được ba phần đã là may lắm rồi!"

"Tiểu tử khốn kiếp đáng chết kia!"

Hậu Thanh đấm một quyền vào tay, giọng căm giận không thôi.

Y không ngờ rằng tên tiểu tử tầm thường như vậy lại chạy thoát khỏi tay mình, còn hại hai trợ thủ của y khiến một người mất mạng trong miệng ngư yêu, một người trúng nọc ong hôn mê bất tỉnh?

Liễu Tam cũng im lặng, một lát sau, do dự nói: "Hậu sư huynh, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, lại không có mồi nhử. Mãng Khô Cáp lại là yêu thú tứ giai có lớp da bất khả xâm phạm và độc cóc rất đáng gờm, chỉ cần khói độc tỏa ra là tất cả cây cối đều héo úa. E rằng cơ hội giết chết Mãng Khô Cáp của chúng ta bây giờ không còn tia hi vọng nào, chi bằng lần này về môn phái rồi từ từ tính tiếp..."

Hậu Thanh giận dữ, trầm giọng quát: "Không được, lần này ra ngoài vốn dĩ chúng ta đã phải chi một khoản lớn chọn tới chọn lui mới có thể lựa ra nhiệm vụ có độ khó thấp nhất và phần thưởng hậu hĩnh nhất từ đệ tử chấp sự ở Phù Chiếu Đại Điện. Cứ tưởng rằng hy sinh một tên tiểu đệ tử không ai để ý đến thì sẽ thành công, nào ngờ còn chưa thấy mặt Yêu Cáp thì đã mất đi một người? Chết tiệt, nếu tính cả tên tiểu quỷ đó, đạo môn sẽ cho là chúng ta đã thiệt hại tận hai người, kiểu gì cũng sẽ kết luận rằng chúng ta đã thất bại, đừng nói đến ban thưởng ngược lại còn bị phạt, hơn nữa đánh giá của các trưởng lão về chúng ta sẽ cực kì tệ, sau này muốn phát triển cũng rất gian nan..."

Liễu Tam im lặng, biết là những điều Hậu Thanh nói đều là sự thật, thật lòng y cũng không muốn trở về với tình trạng như vậy. Cho dù sau khi trở về, bọn họ có thể đổ hết trách nhiệm về cái chết của Triệu Trực lên đầu Phương Hành thì e là cũng rất khó khiến đạo môn tin mình.

Hai người đều im lặng hồi lâu.

Một hồi sau, Hậu Thanh bỗng hỏi: "Còn có thể bắt được tên tiểu tử đó không?"

Liễu Tam cười khổ lắc đầu,đáp: "Không truy lùng được nữa rồi, ta không nghĩ tiểu tử đó lại ghê gớm đến vậy. Cởi quần áo rồi ném vào tổ ong để hãm hại chúng ta, nó chỉ có một bộ quần áo đó, lẽ nào nó muốn trần như nhộng chạy khắp cánh rừng này sao? Khi nãy ta có thể truy ra nó là do lần theo mùi bùn trên áo nó, giờ nó đã ném đạo bào đi, chẳng thể cảm nhận được đầu mối nào nữa..."

Hậu Thanh trầm ngâm một hồi lâu, bỗng nhiên cầm kiếm đứng lên, từ từ đi tới chỗ Tiền Thông.

Liễu Tam ngạc nhiên, trầm giọng hỏi: "Hậu sư huynh, huynh muốn làm gì?"

Hậu Thanh cười lạnh, thản nhiên nói: "Tiền Thông xuất thân từ đạo đồng, tư chất cấp Bính, không quyền không thế, cũng không có gì nổi bật. Hơn nữa tính tình hắn cọc cằn, thường xuyên tranh chấp với người khác, cũng cướp bóc rất nhiều người để có tài nguyên của đạo môn, bạn bè ở đạo môn không nhiều, kẻ thù thì lại không ít... Nếu hắn chết, tuy rằng sẽ mang đến nhiều phiền phức hơn so với tên tiểu quỷ kia, nhưng cũng không có gì là quá rắc rối..."

Vừa nói y vừa liếc nhìn Liễu Tam bằng ánh mắt lạnh lùng, tràn ngập sự vô tình. Liễu Tam ngây người, nhìn Hậu Thanh với ánh mắt kinh ngạc ngỡ như mới quen biết y. Hậu Thanh cũng lạnh lùng nhìn lại Liễu Tam, trường kiếm trong tay phát ra tiếng gầm khe khẽ, ánh sáng chuyển động qua lại.

Qua một hồi lâu, Liễu Tam bỗng nhiên thở dài thườn thượt, nói: "Ta không thể chứng kiến cảnh tượng như thế được, ta sẽ lánh đi chỗ khác!"

Nói rồi nhẹ nhàng phất tay, chầm chậm đi ra phía sau bụi cây.

Đúng lúc này, Tiền Thông trông như ngủ say lại đột nhiên hét lớn, lật người bật dậy, chẳng biết đã thi triển pháp quyết từ lúc nào.

Một thanh phi kiếm nhỏ bay vụt đến chém vào Hậu Thanh, hắn ta khàn giọng rống to: "Tên họ Hậu kia, chẳng ngờ ngươi lại muốn dùng ta làm mồi nhử..."

"Ta biết ngươi tỉnh dậy từ lâu rồi!"

Hậu Thanh quát lớn, bỗng tay trái vung lên, bàn tay hướng thẳng về trước, thanh phi kiếm của Tiền Thông đâm về phía y nhưng lại bị một luồng linh lực vô hình trong lòng bàn tay y chặn đứng, thanh kiếm lơ lửng đong đưa qua lại nhưng không bay tiếp được. Hậu Thanh dồn sức tung trảo, năm ngón tay nắm chặt, linh lực của Tiền Thông trên thanh phi kiếm bị y bóp nát phát ra một tiếng "phụt", còn thanh phi kiếm thì bị y trực tiếp cầm lấy.

Phương Hành lúc này không biết Hậu Thanh vì muốn tranh thủ thời gian mà đã bỏ ý định dùng hắn làm mồi nhử rồi, ngược lại còn đổi mục tiêu thành Tiền Thông. Sau khi nghe thấy khu vực xung quanh Yêu Phong truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hắn đợi chừng nửa canh giờ, rồi lặng lẽ chạy về kiểm tra. Song, hắn chỉ thấy tổ ong rơi trên mặt đất, xung quanh rất nhiều xác ong nằm la liệt và còn có dấu vết của đám người nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Hắn biết mưu kế của mình đã thành công, cảm thấy rất đắc ý. Hắn còn chưa muốn bỏ qua cho đám người Hậu Thanh, bèn lần theo dấu vết rời đi của bọn chúng để truy tìm. Chẳng hề khó để lần theo, đám người Hậu Thanh vội vã chạy đi, huơ kiếm đá chân làm dập nát rất nhiều dây leo và cỏ cây, vì thế có thể thấy rõ con đường chạy trốn của bọn chúng. Hơn nữa cứ cách một đoạn là sẽ thấy xác ong trên mặt đất, việc xác định hướng đi không thể sai được.

Lại thêm khoảng nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng tìm được nơi đám người Hậu Thanh nghỉ ngơi trước đó. Sau khi đợi được một lúc, hắn xác định nơi đó không có ai, bèn đi đến ngó một phen, nhìn thấy một bình thuốc giải độc trống rỗng, thậm chí còn dính vài vết máu. Phương Hành cau mày, nghĩ thầm việc có thuốc giải độc là chuyện bình thường, nhưng mà chỉ bị ong đốt trúng thôi, không lẽ nào lại bị đốt đến chảy cả máu à?

Ngẫm nghĩ một hồi, hai mắt hắn sáng bừng lên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ bọn chúng xảy ra xích mích?"

Hắn cảm thấy rằng với tính cách của Hậu Thanh, thì việc ra tay với người của mình cũng không phải chuyện lạ gì. Hắn quyết định dứt khoát đuổi theo để quan sát, nếu đám người Hậu Thanh thật sự vẫn còn ý định đi giết Mãng Khô Cáp, vậy thì mình cũng đi theo sau để xem có cơ hội tranh thủ bọn họ lưỡng bại câu thương mà vơ hết món lời về mình làm ngư ông đắc lợi hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương