Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 33: Gan to bằng trời

Lúc này Triệu Trực vô cùng thê thảm, trên người, trên mặt hay ngay cả trong miệng hắn ta cũng đầy quái ngư dài hơn nửa ngón tay. Chúng hung hăng cắn xé da thịt, thậm chí có một vài con chui vào trong người hắn ta, Triệu Trực điên cuồng vùng vẫy hai cánh tay, đánh bọt nước văng lên nhưng không thể nào đối phó với lũ quái ngư nhỏ xíu này, trơ mắt nhìn hắn ta gào thét, giãy dụa rồi từ từ chìm vào trong nước.

"Chuyện này... Rốt cuộc là thế nào?"

Tiền Thông sợ hãi lùi về phía sau hai bước, dáng vẻ thê thảm của Triệu Trực khiến hắn ta rất sợ hãi.

"Phương tiểu sư đệ nó... Thà chết cũng không theo chúng ta ư."

Mặt Liễu Tam trắng bệch, cơ thể run run, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ. Bởi vì y nhớ ra lúc đầu Phương Hành cách mình tương đối gần, sau đó không biết tại sao lại quay đầu cười cười với mình rồi chạy đến chỗ của Triệu Trực, có thể nói rõ tiểu tử này ban đầu định kéo mình xuống nước cùng, thế nhưng có lẽ nhớ lại mình đã đối xử với hắn không tệ lắm cho nên mới thay đổi ý định, chuyển sang kéo Triệu Trực… Suy nghĩ này khiến Liễu Tam dù là tu sĩ Linh Động tam trọng tu hành nhiều năm cũng hoảng sợ không thôi.

"Không đúng, tiểu tử kia không chết, các ngươi nhìn dòng nước đó đi..."

Đột nhiên Hậu Thanh quát lớn, đánh thức Liễu Tam và Tiền Thông, hai người quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy một luồng nước trong con sông đang nhanh chóng lao sang bờ bên kia, lúc này đã bơi được hơn mười trượng, sang đến mé bên kia sông rồi.

"Sao nó không gặp chuyện gì?"

Tiền Thông quát to, khuôn mặt lộ vẻ khó tin. Nguyên nhân thì ngay cả Hậu Thanh cũng không đoán được, kinh ngạc nhìn sang Liễu Tam. Thậm chí lúc này y hơi nghi ngờ do Liễu Tam muốn cứu Phương Hành nên đã cho tiểu tử kia biết cách tránh quái ngư.

Liễu Tam cũng nghi ngờ không thôi, cau chặt mày, đau khổ suy tư, đột nhiên y nghĩ tới điều gì nên sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch, lẩm bẩm: "Thật bản lĩnh... Thật can đảm... Thật ác độc..."

"Liễu Tam nói mau, sao tiểu tử đó tránh được quái ngư?"

Tiền Thông oán hận mắng mỏ.

Liễu Tam cười khổ đáp: "Còn vì sao nữa, do cái đầm kia, cả người tiểu tử đó dính bùn đen, lớp bùn dày nên quái ngư không ngửi thấy mùi của nó, tất nhiên sẽ không tập kích nó. Nhưng nó cũng rất nhẫn tâm, sợ mình còn chưa lên bờ đã bị quái ngư phát giác nên cố ý lôi Triệu Trực cùng nhau nhảy vào trong nước, làm quái ngư tập trung vào Triệu Trực, nó sẽ an toàn hơn rất nhiều..."

"Nó... Nó chỉ là tiểu hài tử, có thể nghĩ được nhiều đến vậy sao?"

Tiền Thông ngẩn người, khó tin kêu lên.

Hậu Thanh lại tin lời của Liễu Tam, cười khẩy một tiếng, thở dài nói: "Không còn cách giải thích nào khác nữa. Trên đường tới đây, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, tiểu tử này ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thoạt nhìn chẳng khác gì với tiểu hài tử bình thường nhưng lại không hề giống với những gì Lưu Phong miêu tả về nó. Phải biết rằng đó là kẻ đã đâm một người trưởng thành mà không thèm chớp mắt đấy..."

Nói rồi, ánh mắt y bỗng lạnh lẽo và cũng thôi không nói nữa.

Trên thực tế, cả đoạn đường này, dù buông lỏng thế nào y cũng vẫn tràn đầy cảnh giác. Vẫn quan sát Phương Hành thật kỹ, chỉ sợ hắn gây ra chuyện gì đó bất ngờ. Có điều đề phòng trước đề phòng sau, thế mà vào Yêu Chướng sơn này y vẫn lơ là, sơ sẩy một cái đã bị tiểu tử đó chớp được cơ hội tẩu thoát...

Nói đi cũng phải nói lại, cho bản thân một cơ hội nữa thì cũng chưa chắc y đã có thể bắt được tiểu tử này. Tất cả mọi người đều thấy được sự kinh khủng của quái ngư, ai lại dám phủ một tầng bùn đen lên người, không hề do dự mà nhảy xuống nước chứ?

Ngay cả Liễu Tam hiểu rõ tập tính của quái ngư nhất cũng không dám huống chi là những người khác.

Dòng nước nọ nhanh chóng lướt sang bờ bên kia, quả nhiên có một cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài, cảnh giác nhìn quanh bờ, thấy không có gì nguy hiểm lúc này mới nhảy lên, rũ sạch bùn trên người, sau đó vắt khô nước trên đạo bào, đồng thời quay đầu lại, cười ngọt ngào, nụ cười thuần khiết hồn nhiên nhưng mang theo sự lạnh lùng khó tả, không phải Phương Hành thì còn là ai?

Suy luận ban nãy của Liễu Tam quả thật không sai, Phương Hành mượn bùn đen che lấp mùi của bản thân rồi mới dám nhảy vào trong sông. Dù to gan nhưng hắn sẽ không chịu chết uổng phí.

Thật ra Liễu Tam cũng tính sai một chút, dây leo kia từng bị sét đánh nên tính thuần dương, sau đó rữa nát trong bùn khiến bùn cũng có chút dương khí. Mà quái ngư trong nước lại là tínhâm, Phương Hành lấy bùn bôi khắp toàn thân, ngoài chuyện bảo đảm mình không có mùi thì còn có thể xua đuổi quái ngư, khiến bọn chúng không dám tới gần. Dù sao nhảy xuống nước bùn có dày đến đâu cũng rất dễ bị nước cuốn đi, không có gì đảm bảo sẽ dễ bỏ mạng giữa sông.

"Hậu sư huynh, tiểu đệ chợt nhớ ra mình còn có việc cần làm, không đi trảm yêu trừ ma với huynh nữa, huynh cẩn thận nhé!"

Phương Hành ngồi bên bờ, cười hì hì vắt khô nước trên đạo bào, phất phất tay với Hậu Thanh.

Nơi này là chỗ rộng nhất của con sông, chừng vài chục trượng, nếu là đệ tử nội môn Linh Động tứ trọng sử dụng Lược Không Pháp sẽ dễ dàng bay qua, nhưng dù sao Hậu Thanh cũng chỉ mới Linh Động tam trọng, không thi triển được Lược Không Pháp, tối đa chỉ có thể đạp phi kiếm bay bảy tám trượng, vì vậy Phương Hành không sợ y có thể xông qua, ung dung ngồi bên này đối thoại.

Ánh mắt Hậu Thanh lạnh như băng, y lạnh giọng nói: "Một mình ngươi muốn đi, vậy cũng được, sao còn muốn kéo Triệu sư đệ xuống nước? Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, ngươi hại chết Triệu sư đệ là phạm vào môn quy, xem Thanh Vân Tông sao còn chứa chấp được ngươi!"

Giọng điệu y bình tĩnh nhưng chỉ một câu thôi đã gán cho Phương Hành tội danh sát hại đồng môn.

Phương Hành bỗng tức giận, mắng to: "Mẹ nhà người, lời ấy mà ngươi cũng nói được, mấy tên khốn kiếp các ngươi thật sự nghĩ lão tử không nghe thấy kế hoạch của các ngươi sao? Còn muốn dùng ta làm mồi, sao ngươi không cởi hết đồ mẫu thân ngươi rồi ném trước động cóc làm mồi đi? Có khi con cóc vui lên thì có thể sinh thêm một muội muội cho ngươi đấy, dù sao dáng vẻ của ngươi cũng chẳng khác cóc là mấy..."

Hắn nổi giận lên nên những lời bậy bạ… Liên tục tuôn ra!

Hậu Thanh khó chịu, lạnh giọng cảnh cáoi: "Chờ ngươi rơi vào tay Hậu mỗ ta, ta sẽ cho ngươi biết chữ ‘thảm’ viết thế nào!"

Phương Hành nhảy dựng lên mắng: "Chờ ngươi rơi vào trong tay tiểu gia, ta sẽ cho ngươi biết chữ ‘thoải mái’ viết thế nào! Ngươi cho rằng chuyện ở sơn môn dạo ấy tiểu gia đã quên sao? Nói cho ngươi biết, ta nhớ rất rõ, tên khốn ngươi dám bắt tiểu gia, thù này ta còn chưa quên, lần này nợ cũ nợ mới cộng lại, không đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, muội muội ngươi sẽ cùng họ với tiểu gia..."

"Thì ra là tiểu hầu tử ngoài sơn môn, ta còn nói sao trông hơi quen?"

Hậu Thanh ngẩn người, lập tức nhớ ra Phương Hành, mặt mày càng lạnh lẽo hơn.            

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương