Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 30: Mồi nhử

“Phù chiếu này... Nói trắng ra là nộp mạng, đệ tử đạo môn lĩnh phù chiếu xong sẽ ra ngoài trảm yêu trừ ma theo nội dung trên phù chiếu, sau đó mang nội đan yêu ma trở về nộp lên, phần thưởng cũng hết sức hậu hĩnh... Chỉ là... Chỉ là quá nguy hiểm... Với nhóm đệ tử ngoại môn, cứ mỗi mười năm, trong số các đệ tử đã bái nhập đạo môn sẽ có hơn trăm người đạt tới Linh Động tam trọng đỉnh phong... Nhưng cũng chỉ có mười mấy người vào được nội môn... Những người khác phần lớn đã bỏ mạng trong nhiệm vụ phù chiếu..."

Trong nhà gỗ, đầu lưỡi Bàn đạo nhân đã hơi sưng lên nhưng vẫn nói hết những chuyện mình biết cho Phương Hành.

Nói trắng ra phù chiếu đạo môn chính là thẻ nhiệm vụ, chia ra thành các loại khác nhau. Trảm yêu phù, tức là vùng đất trực thuộc Thanh Vân Tông xuất hiện yêu ma, cần đệ tử môn nhân ra ngoài diệt trừ. Bình loạn phù, tức là nơi nào đó xuất hiện phản loạn, cần đệ tử môn nhân đi dẹp loạn. Sát nghịch phù, thường nhằm vào đệ tử phản bội đạo môn, khi tấm phù này được phát ra, đệ tử môn nhân đều có thể giết thành phần phản nghịch để lãnh thưởng.

**

Đạo môn thường thông qua những phù chiếu này mà đánh giá ưu khuyết điểm thưởng phạt đệ tử trong môn. Sau khi vào nội môn rồi còn có quy định số lần nhận phù chiếu, phù chiếu không đủ sẽ cắt đứt tài nguyên. Tuy đệ tử ngoại môn không có hạn định này nhưng muốn đột phá Linh Động tứ trọng để tiến vào nội môn đạo môn thì lại không thể không lĩnh phù chiếu, bởi vì nguyên liệu Thạch Tinh Tán dùng để luyện chế Phá Giai Đan đột phá Linh Động tam trọng lên tứ trọng bị đạo môn quản lý gắt gao, không lĩnh phù chiếu thì chỉ có cách mua bằng giá trên trời...

Nói trắng ra, Hậu Thanh cũng vì bị Phương Hành ép không còn cách nào khác nên mới phải đi lĩnh phù chiếu. Ngay cả Phương Hành cũng không ngờ mình lừa Hậu Thanh một viên Yêu Linh Đan mà quả báo lại rơi xuống đầu mình ngay.

Suốt cả đêm, ngoài cửa luôn có người giám sát như thể sợ Phương Hành gây ra chuyện gì ngoài ý muốn. Phương Hành không làm như vậy, tuy nhiên hắn lại ghi tạc dáng vẻ hai kẻ giám sát kia vào lòng. Đợi đến khi trở lại, chắc chắn hắn sẽ không để yên cho hai tên này và tên chấp sự đã bán đứng mình.

Thu dọn đồ đạc suốt đêm, mấy thứ như hồ lô khói, Cửu Xà Kim Viêm Kiếm, Bạo Vũ Lê Hoa Châm và linh thạch được Phương Hành bỏ vào Động Thiên Chỉ Hoàn. Sau đó hắn dùng Chỉ Hoàn như đồ buộc tóc, buộc tóc của mình lên thành một cái đuôi ngựa, nơi bắt mắt nhất ngược lại sẽ là nơi người khác khó phát giác ra nhất. Còn những thứ khác ví dụ như Vạn La Quỷ Diện, phi kiếm Hậu Thanh cho... đều bỏ vào trong bao quần áo.

Tiếp theo Phương Hành khoanh chân, ngồi chờ mặt trời mọc.

Khí huyết trong lòng nhộn nhạo, chiến ý dâng cao...

Sáng ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Hậu Thanh và ba đệ tử ngoại môn khác ăn vận gọn gàng đi tới Thanh Khê cốc, cưỡng ép Phương Hành ra ngoài cốc. Trừ Hậu Thanh Linh Động tam trọng đỉnh phong ra thì trong ba đệ tử ngoại môn kia có hai người Linh Động tam trọng, một người Linh Động nhị trọng đỉnh phong, có thể nói kẻ yếu nhất cũng có tu vi ngang Phương Hành, vô cùng khó nhằn.

Đệ tử chấp sự Thanh Khê cốc Hắc Tam đã chuẩn bị xong hết thảy, ý cười rạng rỡ nhìn năm người rời đi. Bàn đạo nhân buồn rầu nhìn Phương Hành, muốn ngăn cản nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị dẫn đi.

"Ta họ Dư, không phải họ Trư... Phương sư đệ..."

Mắt thấy Phương Hành sắp rời cốc rồi nên lòng can đảm của Bàn đạo nhân bỗng dâng lên, y cao giọng hô vang.

"Biết rồi... Trư sư huynh..."

Giọng nói của Phương Hành truyền tới từ phía xa xa, Bàn đạo nhân lập tức bật khóc ngã ngồi trên đất.

"Khà khà, tên mập chết bầm, tiểu tử này đi rồi thì tiếp theo sẽ đến lượt ngươi, yên tâm, ta sẽ chơi đùa với ngươi thật vui..."

Giọng nói đáng sợ của vang lên sau lưng, Bàn đạo nhân giật mình, ty lập tức đứng lên, gương mặt đầy vẻ kinh sợ.

Lúc này y mới phát hiện tình cảnh của chính mình cũng không tốt hơn Phương Hành là mấy...

Hậu Thanh đã lĩnh phù chiếu từ lâu, hôm nay trực tiếp lên đường là được, bốn người dẫn Phương Hành tới Bật Ti Giám. Đưa phù chiếu, sau đó lĩnh năm con Long Mã, dắt ra khỏi đạo môn rồi cưỡi lên, chạy như bay. Trong lúc đó, bọn chúng cũng để mắt tới Phương Hành, tựa như sợ hắn sẽ đột nhiên làm loạn trong đạo môn, gây thêm phiền phức, thế nhưng Phương Hành không nói gì, chỉ yên lặng đi theo bọn chúng ra khỏi môn phái, lên ngựa, phối hợp nhịp nhàng khiến bọn chúng lấy làm lạ.

Long Mã mà cả đám cưỡi là tọa kỵ đạo môn đào tạo mất mấy ngàn năm, có huyết thống Yêu Giao, cả người là lân phiến, không những một ngày có thể đi ngàn dặm mà còn có thể trực tiếp bơi qua khi gặp sông to biển lớn, vô cùng kì diệu. Bất cứ con Long Mã nào xuất hiện ở hồng trần cũng sẽ có quan lớn hay quý nhân ra giá cao mua về, cực kì đắt hàng.

Trước đây Nhị thúc thúc của Phương Hành từng nhìn thấy một con Long Mã bị quan phủ vận chuyển tới Hoàng Đô, vô cùng thích thú nên tập hợp cả đám huynh đệ đi cướp. Kết quả nhóm người hộ tống cũng rất lợi hại, hai bên đánh nhau cả hai đều tổn thất thảm trọng, cuối cùng Nhị thúc thúc thấy thật sự không cướp được nên phóng độc giết chết Long Mã, tính tình cường đạo là như vậy, không ăn được thì phá cho hôi.

Cũng chính vì vậy nên lúc cưỡi con Long Mã này Phương Hành vẫn còn thấy có chút mới lạ.

Long Mã tuy có huyết thống Yêu Giao nhưng vô cùng hiền lành, đây chính là kết quả của hàng nghìn năm trải qua biết bao nhiêu đời nuôi dưỡng mới có được. Nói đi là đi, bảo dừng là dừng giống như có thể cảm ứng được suy nghĩ của người cưỡi, rất kì diệu.

Đương nhiên loại Long Mã này đa số được chuẩn bị cho đệ tử ngoại môn và nội môn, đệ tử chân truyền và trưởng lão đạo môn sẽ không cưỡi tọa kỵ như vậy, bọn họ sẽ cưỡi gió đạp mây hoặc thu phục những con yêu cầm - chủ nhân của bầu trời cao. Hai chân truyền xuất sắc nhất Thanh Vân Tông là Hứa Linh Vân và Tiêu Kiếm Minh, một người ngồi bạch hạc, một người cưỡi thiết ưng.

Đi nhanh một ngày nên cả nhóm đã cách Thanh Vân Tông ngàn dặm xa xôi, mọi người thấy trời sắp tối mới ngừng lại, tìm nơi nghỉ ngơi.

"Hậu sư huynh, lần này chúng ta... Chúng ta đi ra ngoài làm gì thế?"

Phương Hành vờ như là tiểu hài tử nhát gan sợ phiền phức, xấu hổ tiến lên hỏi thăm Hậu Thanh.

Hậu Thanh như cười như không, thản nhiên đáp: "Đương nhiên là trảm yêu phục ma rồi, ngươi sợ sao?"

Cơ thể Phương Hành run lên như vô cùng sợ hãi: "Là.. Là yêu ma gì vậy?"

Hậu Thanh cười khẩy không trả lời, một gã đệ tử Linh Động tam trọng bên cạnh y tên là Tiền Thông cười khẩy đáp: "Yêu thú tứ giai Mãng Khô Cáp, vô cùng lợi hại, ngươi phải cẩn thận một chút, nếu bị nó nuốt vào sẽ biến thành phân bón đó!"

"Hả..."

Phương Hành cúi đầu kêu lên một tiếng, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

"Ha ha..."

Mấy tên nam tử cùng phá lên cười, dáng vẻ rất sảng khoái. Tuy nhiên, Phương Hành lại phát hiện vẻ nghiêm trọng từ sâu trong ánh mắt của bọn chúng, hiển nhiên không hề dễ dàng như vẻ ngoài.

"À mà... Hậu sư huynh, nếu giết thành công... Phi kiếm này và... Mười viên linh thạch, cho đệ thật à?"

Phương Hành bỗng dè dặt hỏi, dường như ngoài sợ hãi còn có chút tham lam.

Hậu Thanh cũng hơi bất ngờ, y nhìn về phía Phương Hành, khẽ mỉm cười, nói: "Ta đã nói thì tất nhiên giữ lời!"

Ba kẻ kia thì cười khà khà, cũng chẳng nói gì.

Phương Hành như thể có thêm can đảm, hít một hơi, hỏi tiếp: "Trong nguy hiểm mới có phú quý mà, đệ... Đệ sẽ liều mạng!"

Dáng vẻ hào hùng miệng cọp gan thỏ như vậy lại khiến cho mấy kẻ kia cười khẩy không nói. Thế nhưng, trong vô thức bọn chúng lại có chút yên tâm về đối phương. Chỉ cần Phương Hành có lòng tham thì bọn chúng không cần lo hắn sẽ chạy trốn, lòng cảnh giác đương nhiên cũng lơi là đôi chút.

Ngày hôm sau, khi sao kim vừa lên, bọn họ lại tiếp tục lên ngựa khởi hành, từ lúc này để bọn chúng buông lỏng cảnh giác với mình, Phương Hành cố gắng giả dạng thành một tiểu hài tử có chút ít dã tâm, lại có hơi ngây thơ, không kiềm nén được vẻ hưng phấn khiến bốn tên đồng hành với hắn có chút cạn lời.

Mỗi lần dừng lại nghỉ ngơi, Phương Hành múc nước, cho ngựa ăn, thổi lửa, săn thú, vô cùng chịu khó, còn luôn giả vờ cung kính hỏi han bọn chúng về vấn đề tu hành. Trong quá trình đó đương nhiên hắn cũng sẽ khéo léo thăm dò một số chuyện anh dũng thường ngày của bọn chúng, mỗi khi bọn chúng đang hăng hái khoe khoang, Phương Hành sẽ để lộ ra ánh mắt kính nể thích hợp.

Cứ như thế, chỉ ba ngày đi đường thôi mà Phương Hành đã thân quen với nhóm người đó, mở miệng một tiếng sư huynh, ai gọi là đáp một tiếng vâng, dường như nhóm bọn chúng cũng đã nhận hắn làm "Phương tiểu sư đệ", thậm chí có chút yêu mến. Liễu Tam sư huynh người sở hữu tu vi Linh Động tam trọng, mặt đầy râu quai nón đã nhiều lần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Hành rồi khẽ thở dài.

Vào buổi tối ngày thứ ba, trông thấy Phương Hành đã nằm bên cạnh đống lửa ngủ thật say, Liễu Tam sư huynh lặng lẽ đi tới bên cạnh Hậu Thanh, thấp giọng hỏi: "Hậu sư huynh, không có cách nào khác sao?"

Hậu Thanh nhìn thoáng qua Phương Hành đang ngủ say, thấy nhịp thở ổn định, gương mặt vẫn mang vẻ ngọt ngào khi say ngủ của trẻ nhỏ nên giảm thấp âm lượng: "Không còn cách nào khác, dù gì đó cũng là một con cự yêu tứ giai, với tu vi của mấy người chúng ta, đối đầu trực diện chắc chắn không bắt được, chỉ có thể dùng kế thôi. Con súc sinh kia thích ăn thịt người nhất, đặc biệt là những nam đồng có tu vi, đối với nó chẳng khác gì tuyệt thế mỹ vị cả. Đến lúc đó chúng ta cũng chỉ có thể lấy tiểu tử này dụ nó ra, sau đó..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương